Lạc Hiểu Nhiên tỉnh dậy đã hơn tám giờ sáng, lúc cô mở mắt, đã nhìn thấy Hoắc Cao Lãng đã thức dậy, anh ngồi tựa vào đầu giường nhìn điện thoại di động, tựa như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, cô vội vàng ngồi dậy.
– “ em tỉnh rồi à”. Hoắc Cao Lãng bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên như chưa tỉnh hẳn cô nhìn dáo dác tìm điện thoại của cô một lúc không thấy cô mới hỏi anh: “ mấy giờ rồi”.
– “ Gần chín giờ rồi”.
– “ thôi chết trễ rồi”. Cô bật người dậy tìm điện thoại khắp nơi. Đang chuẩn bị đi xuống giường Hoắc Cao Lãng liền ôm cô từ phía sau kéo cô lại: “ em tìm gì vậy”.
– “ điện thoại”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng trả lời, không biết Lưu Hiểu có tìm cô hay không, hôm nay cô có buổi học quan trọng.
Trong lòng cô đang âm thầm trách bản thân tại sao hôm nay lại có thể ngủ mê đến như vậy.
Hoắc Cao Lãng liền đưa đến trước mặt cô chiếc điện thoại cũ: “ ở đây”.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức lấy điện thoại từ tay anh nhanh chóng mở nhật ký cuộc gọi ra, mặt cô liền lập tức tái xanh, quả nhiên Lưu Hiểu đã gọi đến, và cuộc gọi kéo dài đến một phút. Cô gấp gáp tìm điện thoại là vì chuyện này, nhưng cô vẫn không kịp.
– “ anh nghe điện thoại”. Cô đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Cao Lãng.
“Người gọi điện nói là bạn của em.” Thấy cô trợn mắt đợi anh giải thích, Hoắc Cao Lãng nói. “Anh nói em không được khỏe, không tiện nghe điện thoại. Anh hỏi cô ấy có việc gấp gì không, cô ấy nói không có”.
Chết rồi, lần này chết thật rồi, làm sao để giải thích với Lưu Hiểu đây. Lạc Hiểu Nhiên vội vàng rời khỏi vòng tay đang ôm lấy cô của anh: “ anh không nói anh là ai đấy chứ”.
– “ em nghĩ xem”. Hoắc Cao Lãng hứng thú đưa mắt nhìn cô.
– “ nghĩ cái gì mà nghĩ, rốt cuộc là anh có nói hay không”.
– “ anh cần phải nói sao? Em cho rằng cô ấy không biết à”.
– “ biết cái gì chứ”. Lạc Hiểu Nhiên cãi lại.
– “ một người đàn ông nghe điện thoại của em vào lúc sáng sớm, chẳng lẽ cô ấy không biết quan hệ của chúng ta”.
Cũng có nghĩa là cô lại bị bắt ngay tại trận!
Lạc Hiểu Nhiên trừng mắt, sau đó quay người đi xuống giường, cô đi nhanh vào phòng vệ sinh, cô chưa kịp đóng cửa lại Hoắc Cao Lãng đã theo cô vào.
– “ anh làm gì vậy”. Lạc Hiểu Nhiên đã trễ giờ nên giọng nói có phần không vui.
– “ em làm cái gì thì anh làm cái đó”.
– “ không được, anh ra ngoài đi”.
– “ không đi”. Hoắc Cao Lãng bước tới bàn rửa mặt tự nhiên lấy bàn chải lấy kem đánh răng.
Lạc Hiểu Nhiên giựt bàn chải trên tay anh xuống, giọng điệu cầu khẩn: “ anh ra ngoài đi, còn phải tắm nữa”.
– “ tắm chung” Hoắc Cao Lãng sáng hôm nay nhất quyết phải nghe được điều mà anh muốn nghe anh mới buông tha cho cô. Cô gái nhỏ này nhất quyết chống đối anh.
– “ không được, em không quen tắm chung”. Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu lia lịa.
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhếch môi: “ ai không quen tắm chung”.
– “ em không quen tắm chung”. Lạc Hiểu Nhiên đã gấp gáp đến mức không còn nhớ cái gì.
Hoắc Cao Lãng thoả mãn trong lòng liền kéo cô vào lòng hôn lên môi cô: “ ngoan, là em không quen tắm chung”. Anh thuận tiện hôn lên má cô một cái nữa rồi mới quay người đi ra khỏi phòng. Cửa phòng tắm vừa đóng lại khoé môi anh lập tức nhếch lên một đường cong.
Lạc Hiểu Nhiên vào phòng vệ sinh cũng không lâu lắm, lúc cô quay trở ra thì thấy Hoắc Cao Lãng đang đứng nhìn ra ban công nghe điện thoại giọng nói có chút không vui: “ buổi tối tôi sẽ về”. Sau đó anh liền ngắt điện thoại.
Hoắc Cao Lãng không nghĩ là Lạc Hiểu Nhiên lại trở ra nhanh như vậy, anh xoay người lại nhìn thấy cô có phần hơi mất tự nhiên, sau đó anh liền lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “ em muốn đi đâu, anh đưa em đi”.
– “ à không cần đâu, em tự đi đến trường là được rồi”. Lạc Hiểu Nhiên khéo léo từ chối.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, cuối cùng anh không lên tiếng, dang tay ôm cô vào lòng,một lúc mới khàn giọng nói: “ buổi tối anh sẽ về trễ một chút”.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh, có chút sững sờ: “ ừm, em đi trước”.
Cô tạm biệt anh rồi lập tức đi xuống nhà, cô bước lên xe vừa định nói tài xế chạy đến trường thì điện thoại của cô bất chợt reo lên, sau khi nghe điện thoại xong mặt mũi cô cắt không còn giọt máu. Gấp gáp bảo tài xế lái xe đến thẳng bệnh viện trung tâm thành phố D.
Tại phòng bệnh riêng của trung tâm chỉnh hình, cửa phòng được mở ra, Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào trong phòng thấy chị Lưu đang chăm sóc cho Lưu Hiểu, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest lịch sự, mà người đàn ông này có chút quen thuộc với Lạc Hiểu Nhiên.
Ở trong phòng, cô nghe chị Lưu nói: “ Mạc Lâm, con bé không sao rồi, ở đây cứ để tôi sắp xếp là được rồi, cậu có việc bận thì cứ đi trước đi”.
Lạc Hiểu Nhiên không nghe Mạc Lâm trả lời, chỉ nghe thấy Lưu Hiểu hét lên: “ chị, làm sao có thể anh ta đi dễ dàng vậy chứ. Là anh ta lái xe không cẩn thận mới khiến em ra nông nổi này”. Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào chân trái đang bó bột.
– “ em im lặng một chút”. Chị Lưu nghiêm túc nhìn Lưu Hiểu.
Chị Lưu nhìn sang Mạc Lâm cười nhẹ: “ cậu đừng trách con bé”.
– “ chị…” Chị Lưu đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn sang khiến Lưu Hiểu im bật.
Mạc Lâm xua tay tỏ ý không trách cứ nhoẻn miệng cười nụ cười yêu nghiệt khiến bao cô gái chết dưới tay anh ta: “ không sao, trẻ nhỏ không hiểu chuyện”.
Lần này Lưu Hiểu không sợ chị Lưu nữa mà lập tức la lên: “ ông chú, anh nói ai là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, là anh lái xe đụng trúng tôi mà”.
Mạc Lâm mỉm cười anh không ngờ Lưu Hiểu lại dám gọi anh là ông chú: “cô bé là em qua đường không xem đèn giao thông”.
Mạc Lâm sáng nay trên đường đến công ty thì cô bé này đột nhiên phóng ra đường khi đèn giao thông vẫn còn dành cho xe chạy, làm anh thắng gấp đụng thẳng vào chân Lưu Hiểu, anh liền chở cô ấy đến bệnh viện đến nơi liên lạc cho người nhà mới biết đây là em gái của Lưu Mẫn. Anh khá ấn tượng với tính cách của cô bé này, trên xe mặc dù là chân đau nhưng mắng anh không thương tiếc.
Nghe Mạc Lâm nói mắt Lưu Hiểu loé lên một tia tức giận: “ anh….” Cô ấy lắp bắp mãi không thể nói thành câu.
Lưu Hiểu chợt liếc mắt nhìn ra cửa phòng, thấy hình bóng quen thuộc liền lập tức hét lên: “ Lạc Hiểu Nhiên, cậu ngoài đó đúng không?. Cậu đi vào đây cho bà, hôm nay cậu không giải thích rõ ràng, tôi không đánh cậu thành đầu heo, tôi làm em của cậu”.
Chị Lưu và Mạc Lâm nghe tiếng hét của Lưu Hiểu thì nhìn theo, thấy Lạc Hiểu Nhiên mặt mũi đang tái xanh đứng ngoài cửa.