Đến cuộc họp, vị trí cao nhất là giám đốc ngồi tiếp đến là Hoắc Cao Lãng mặc dù anh là chủ đầu tư và thân phận cao quý nhưng ở công ty của người khác thì anh vẫn phải ngồi vị trí này và kế bên là Lạc Hiểu Nhiên, không biết vô tình hay cố ý hai người lại sắp xếp ngồi kế nhau.
Lạc Hiểu Nhiên vô cùng khó chịu, hết sức không thoải mái, còn mất tự nhiên, nhưng bốn chữ “công tư rõ ràng” nhắc nhở cô, cô không có tư cách không thoải mái, đây chẳng qua chỉ là họp, là chuyện công.
Khi hội nghị bắt đầu, nửa đầu tiên họp bàn rất thuận lợi, đến giữa thì Hoắc Cao Lãng và phía Hoắc thị phát sinh một số ý kiến riêng, ban đầu Lạc Hiểu Nhiên cũng có nói ra ý kiến của mình, nhưng không được thuận lợi, về sau cô chỉ lắng nghe, tranh luận kịch liệt cho nên thời gian họp bị kéo dài.
Vốn dự tính họp trong hai giờ nhưng đã hơn bốn giờ rồi vẫn không có kết quả, Lạc Hiểu Nhiên khô cả miệng nhưng trong lòng không thấy phiền não.
Khi vừa mới ngồi xuống cô luôn dè chừng người đàn ông bên cạnh, lúc này toàn bộ tâm trí cô đều đặt vào công việc.
Thấy cuộc họp vẫn còn kéo dài, giám đốc đã chuẩn bị một chút đồ ăn, trong lúc Lạc Hiểu Nhiên vừa ăn vừa thảo luận cùng một người đàn ông trong công ty, cô càng nói càng hăng, miếng bánh trên tay cô không ăn vào bụng được bao nhiêu.
Hoắc Cao Lãng ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn hai người, gương mặt anh tuấn càng ngày càng khó coi.
Rõ ràng giám đốc nhìn ra ánh mắt khác thường của Hoắc Cao Lãng nhìn Lạc Hiểu Nhiên, giám đốc vội nói: “ thôi nào, mọi người ăn một chút đi, một chút chúng ta sẽ tiếp tục họp. Tôi nghĩ có thể cuộc họp này sẽ kéo dài”.
-“sau khi tan họp tôi sẽ làm chủ mời mọi người ăn bữa tối.
Tất nhiên mọi người cười híp mắt.
Lạc Hiểu Nhiên cùng người đàn ông đồng nghiệp kia vẫn mải mê thảo luận không để ý tới xung quanh, luôn luôn gật đầu rồi lại nhìn nhau cười. Hoắc Cao Lãng ở bên đã bắt đầu bị cơn ghen thiêu đốt sắp không chịu được.
Chỉ là thảo luận mà thôi, trước kia anh cũng thường xuyên làm cũng đâu có sôi nổi mải mê, càng nói càng cuốn như cô. Còn chưa nói, nếu anh không ép buộc cô nhận dự án này, làm gì có cơ hội cho cô thảo luận.
Đêm qua, ai là người chịu đựng lời nói khắc nghiệt của cô?.
Đêm qua ai là người một lòng một dạ bắt cô nhận dự án này?,
Hôm nay, gặp anh còn không thèm chào?.
Có vấn đề gì chưa được sao? So với ai kinh nghiệm về những vấn đề này anh nằm trong lòng bàn tay. Anh dù sao cũng còn sống sờ sờ ngồi ở bên cạnh, tại sao cô ấy lại không đến hỏi ý kiến mình?
Nói thế nào đi nữa Hoắc Thị là bên quan trọng nhất trong dự án này, Hoắc Cao Lãng anh ở đây không ai thèm ngó tới sao?
-“ Hoắc tổng, mời uống nước.”
Cô trợ lý bưng ly nước đi tới đưa cho Hoắc Cao Lãng cũng vừa lúc Lạc Hiểu Nhiên đứa tay lên vén tóc, cô không để ý đụng vào ly nước, ly nước xém rớt, làm nước trong ly đổ ra không ít, đổ lên mông Lạc Hiểu Nhiên không ít, phần còn lại đổ lên đùi Hoắc Cao Lãng.
-“A…”
Lạc Hiểu Nhiên kêu lên một tiếng, mông của mình có cảm giác nóng nóng, toàn thân cô run lên, sắc mặt có thể tưởng tượng có bao nhiêu lúng túng.
Hôm nay cô mặc áo màu xanh da trời váy màu trắng sữa, lúc này váy lại bị dính nước. Váy màu trắng sữa vải không quá dày, cô đã chọn quần trong màu da để tránh lộ liễu, nhưng khi bị thấm ướt thì quần lót màu da lại càng lộ hơn.
Vào lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều chú ý về phía bên này, Lạc Hiểu Nhiên không thể cởi váy ra liền đứng ngồi không yên, không biết phải làm gì.
Hoắc Cao Lãng cau mày, vốn sắc mặt đã không dễ nhìn lúc này đã bao phủ một tầng ác khí. Ánh mắt anh nhìn vào mông Lạc Hiểu Nhiên thấy được lý do vì sao cô lúng túng, lập tức ánh mắt như dao sắc lẹm đưa sang nhìn người trợ lý kia đang run rẩy sợ hãi. Đến khi anh muốn cởi áo vest của mình ra để khoác lên người Lạc Hiểu Nhiên thì không ngờ lại có người so với anh nhanh hơn một bước.
-“Helen, cô không sao chứ?”
Đó là người đàn ông đồng nghiệp nãy giờ cùng thảo luận với cô.
– “ Cám ơn anh, tôi không sao”.
Tình huống lúng túng như vậy dĩ nhiên Lạc Hiểu Nhiên cũng sẽ không cởi bỏ áo khoác của người đàn ông này. Áo của người đàn ông khá dài vừa vặn che đi mông của cô.
Lạc Hiểu Nhiên giữ lấy áo khoác, đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút”
Người trợ lý lúc này run rẩy nói: “Xin lỗi, Helen, vừa rồi tôi vô tình”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười trấn an trợ lý: “ tôi không sao, vừa nãy tôi không cẩn thận đụng trúng cô mà”. Lạc Hiểu Nhiên nhận được ánh mắt của Hoắc Cao Lãng đặt lên người trợ lý không tốt mới khiến cô ta lo lắng như vậy.
Cô đứng dậy, vừa mới chuẩn bị đi thì Hoắc Cao Lãng ở sau lưng cô cũng đứng dậy theo: “Tôi cũng đi rửa tay.”
Cả phòng: “…..
Giám đốc: “
Giám đốc lúc này mới đứng dậy, chỉ vào quần Hoắc Cao Lãng, nói đầy thành ý: “Hoắc tổng, tôi bảo người chuẩn bị quần mới cho anh nhé?”
-“Không cần”.