Cô rũ mắt, lẳng lặng chùi máu vào góc váy.
Cả nửa ngày mới nói một câu.
“Báo thù không tự mình làm chẳng lẽ còn phải đợi kẻ thù tự chết sao? Hiện tại vị trí của tôi chỉ cần không cẩn thận bước sai thì trước mặt chính là vực sâu.”
Những lời này của cô đều là lời thật lòng, nói ra cũng không cần người khác phải đồng tình.
Với lại người đàn ông trước mặt là một kẻ buôn vũ khí đạn dược, không chừng trên tay đã dính của không biết bao nhiêu người, làm sao có thể đồng tình với hoàn cảnh của cô được.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tư Vân Tà chính là không chịu nổi dáng vẻ này của cô. Nhìn cô yếu đuối phó mặc cho vận mệnh như vậy khiến trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc thương tiếc không thể nào khống chế được.
Bàn tay nắm lấy tay cô chợt dùng sức, đem cô kéo về phía mình, không nói lời nào, cởi một nửa bên vai áo của cô xuống, giúp cô khử trùng cầm máu.
Toàn bộ quá trình Tuyên Vân Chi không kêu đau một tiếng nào, giống như không có cảm giác gì.
Băng bó xong, trong xe khôi phục sự yên tĩnh khiến người ta có chút gượng gạo, lại cố tình có sự ái muội giữa hai người theo thời gian chậm rãi lên men.
Xe chậm rãi đi vào cổng lớn biệt thự Tư gia, sau đó dừng xe.
Lần này Đường Nhất đã rút kinh nghiệm, không dám tiến lên mở cửa nữa, mà đứng ở ngoài nói một câu.
“Tiên sinh, đến rồi.”
Tuyên Vân Chi đưa tay phải lên định mở cửa, nhưng vừa nâng lên lại dừng lại, chuyển thành tay trái.
Ý chí của cô thực sự rất mạnh mẽ, nhưng mà bản thân của thân thể này lại quá yếu, tay phải đau một cái là một chút lực cũng không dùng được.
Cô chậm rãi mở cửa ra, đi xuống xe.
Cô đang định đi vào thì Tư Vân Tà tiến lên một bước đứng chắn trước mặt cô.
Trên người người đàn ông này từ trước đến nay luôn là dáng vẻ kiêu ngạo, tùy ý, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú vô cùng nổi bật. Cho dù đứng trong đám đông thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Đôi tay đút trong túi quần, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này người phụ nữ trước mặt hắn rất yếu ớt, hắn chỉ cần giơ tay ra là có thể bóp chết cô.
Nhưng dáng vẻ chật vật này của cô lại khiến lòng anh rất khó chịu.
Nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh cởi ác khoác ra, khoác lên người cô.
Tiếp đó là cả áo cả người đều tiến vào trong lồng ngực người đàn ông.
Hắn nhìn Tuyên Vân Chi, tay ôm vòng eo cô ngày càng dùng sức, sự tà mị hiển lên trong đôi mắt phượng.
Hắn không ngờ hắn sẽ phải dùng đến khuôn mặt này để quyến rũ phụ nữ.
Nghĩ như vậy, lời nói từ trong miệng nói ra.
“Tuyên Vân Chi, tôi cho em một cơ hội, tận lực dùng mọi các lấy lòng tôi. Nếu tôi vừa lòng, về sau tôi sẽ là chỗ dựa cho em, ai dám động vào em, tôi giúp em giết hắn!”
Cô nói chỉ cần không cẩn thận sẽ bước vào vực sâu, vậy nếu cô có thể lấy lòng anh, anh cho cô một chỗ dựa cũng không phải là không thể.
Tư Vân Tà thong thả nói, dường như chỉ tùy ý nói ra.
Nhưng nhìn vào đôi mắt của anh, Tuyên Vân Chi biết anh đang nghiêm túc.
Cô trầm mặc, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập mãnh liệt không kiểm soát được.
Đột nhiên nghe được những lời này, cô một chút cũng không kịp đề phòng.
Hệ thống 001 lúc này vang lên tiếng nhắc nhở.
“Ký chủ, ký chủ, đây là cơ hội tốt, mau nắm lấy.”
Âm thanh lạnh lùng máy móc thường ngày lúc này lại nghe ra có chút gấp gáp.
Tư Vân Tà chờ đợi nhìn cô, đợi mãi cũng không thấy cô có ý muốn nói gì.
Trên khuôn mặt anh tuấn không nhìn ra chút cảm xúc biến hóa nào, anh buông tay, lại lần này đem tay bỏ vào trong túi quần, xoay người chuẩn bị hướng vào trong nhà đi vào.
Nhưng chưa đi được hai bước cổ tay đột nhiên được một bàn tay trắng nõn nắm lấy, lực rất nhẹ nhưng lại khiến anh không thể bước tiếp được nữa. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đứng phía sau đang kéo tay mình.