Hệ Thống Truy Phu

Chương 24: Tử Thanh Phượng Vĩ trúc và Thiên Sát Ma đằng



Cung Tiểu Trúc gọi hệ thống, lại không có phản ứng, vì thế hắn đoán là nó có thể lại tắt nguồn, chắc phải ngày mai mới mở lại được.

“Vân đại ca, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi, là một kinh hỉ nha.” Cung Tiểu Trúc chuyển mắt, lại nghĩ đến một chuyện, cao hứng nói với Vân Túc.

Vân Túc nghiêm túc “Ừ!” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cung Tiểu Trúc cầm một cành cây khều khều lửa, bất động thanh sắc nói, “Vậy ngươi đoán thử xem, đoán không được ta mới nói cho ngươi.”

Vân Túc vờ trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói, “Không biết!”

Cung Tiểu Trúc trợn mắt trắng, vẫn không nói cho Vân Túc nghe, chỉ đáp, “Chờ mấy ngày nữa, Vân đại ca tự nhiên sẽ biết thôi, Vân đại ca ngươi biết ta là tứ linh căn chứ?”

Vân Túc gật đầu nói, “Tất nhiên là biết.” Y đã sớm dùng thần thức quét qua, chẳng lẽ có liên quan tới linh căn của Tiểu Trúc? Vân Túc nghi hoặc nhìn hắn. Cung Tiểu Trúc chỉ cười nhưng không nói gì, hắn muốn dành cho Vân đại ca một kinh hỉ, đương nhiên là phải tạm giấu y.

Mặc Hao nằm bên cạnh nhìn hết người nọ lại nhìn người kia, hỏi, “Chủ nhân và Tiểu Trúc đang nói gì vậy? Tại sao ta nghe thế nào cũng không hiểu vậy? Ai! Tiếng người thật khó hiểu!”

Cung Tiểu Trúc buồn cười nói, “Ngoan, nghe tiếng người không hiểu cũng không sao, sau này ngươi sẽ hiểu.” Sau đó phụt một cái cười ha ha đứng dậy. Vân Túc bất đắc dĩ lắc đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy cùng một lúc, sau đó mỗi người dùng một viên Tích Cốc đan, hôm nay có chuyện quan trọng cần làm nên không tiện lãng phí thời gian nướng thịt ăn.

Xong xuôi, hai người một thú một lô bắt đầu ra ngoài tìm động phủ cổ, lộ trình thế nào đều là Cung Tiểu Trúc quyết định.

Cung Tiểu Trúc nhớ rõ hắn đọc trong quyển tiểu thuyết kia miêu tả động phủ Thượng Cổ ở một nơi trong rừng trúc, sâu trong rừng trúc có một căn nhà tranh, sau nhà tranh có một gốc Thiên Sát Ma Đằng, Thiên Sát Ma Đằng đứng đầu trong số thập đại ma đằng thời Thượng Cổ, sát khí rất nặng, là một ma vật trong giới tu chân, tuy rằng sau đó bị chủ nhân của động phủ thu phục nhưng bản tính khó đổi.

(Đằng: dây leo)

Vân Túc đến đó bị Thiên Sát Ma Đằng quấn quanh người kéo vào, một hồi sau đã lọt vào trong một trận pháp.

Nơi Thiên Sát Ma Đằng che giấu chính là một trận pháp Thượng Cổ, huyệt động Thượng Cổ kia bên trong trận pháp. Thiên Sát Ma Đằng kéo dài từ trong ra ngoài trận pháp, nếu có bất kì tu sĩ nào một mình bước tới, sẽ bị nó cuốn lấy kéo vào trong trận pháp, sau khi nghiền nát rồi liền ném ra, thế nên đằng sau nhà tranh cách ma đằng không xa chính là một bãi xương người xương thú trông rất đáng sợ.

Chỉ có phế nhân không có tu vi mang theo người khác bước vào mới có thể bình an vô sự, ngay cả dã thú chim trời không có tu vi cũng sẽ bị giảo sát bởi khác giống loài không thể nào tiếp nhận truyền thừa, một con kiến cũng không ngoại lệ.

Cung Tiểu Trúc đi hồi lâu, cuối cùng đi tới một sườn núi nhỏ, trên sườn núi kia chính là một mảnh rừng trúc thanh u đón gió lào xào, mướt mát. Mỗi một cây trúc thúy to bằng một ngón tay cái, quanh thân trong xanh có tím, trong tím có xanh, ngay cả lá trúc cũng có những đốm tím lấm tấm. Hơn nữa khắp rừng trúc còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như cảnh tượng phượng hoàng giương cánh bay cao, tên cổ gọi là Tử Thanh Phượng Vĩ trúc.

(Tử: tím; thanh: xanh)

Tử Thanh Phượng Vĩ trúc rất quý giá, bởi vậy trong giới tu chân ít có ai biết tới loại trúc này, hơn nữa cũng vô cùng hiếm thấy.

Cung Tiểu Trúc chỉ vào rừng trúc trước mặt kinh hỉ nói, “Cuối cùng cũng đến rồi, Vân đại ca!”

Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc từ khóe mắt tới lông mày đều mang theo ý mừng, trên người hắn cũng tản mát một cỗ khí tức nhẹ nhàng, liền nắm bàn tay trắng nõn của Cung Tiểu Trúc đi tới, Mặc Hoa và Thiên Hương lư ngoan ngoãn theo sau.

Cung Tiểu Trúc vẫn chưa hết vui mừng, chỉ vào rừng trúc trước mặt nói với Vân Túc, “Vân đại ca, lúc ra chúng ta mang hết Tử Thanh Phượng Vĩ trúc này ra đi, để lại vài búp măng thôi, đây chính là thứ tốt.”

“Được!”

Thân của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc có thể dùng để luyện chế pháp bảo, chỉ cần một cây, là có thể gia tăng uy lực của pháp bảo, trong tiểu thuyết, Vân Túc sau khi ra khỏi động phủ liền thu hết toàn bộ cây trong rừng trúc không chừa lại chút nào, lấy được chín trăm chín mươi chín thân Phượng Vĩ trúc dùng để đúc lại Phệ Hồn kiếm, chỉ đúc lại chứ không luyện chế, có thể thấy được uy lực của Phệ Hồn kiếm sau khi đúc lại nhiếp nhân đến thế nào.

Lá của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc có thể dùng luyện chế pháp bảo phòng ngự, loại pháp bảo này không chỉ có thể thăng cấp tùy theo tu vi của chủ nhân mà còn có thể tự động bảo vệ chủ nếu có công kích, ngoài ra còn hấp thụ các loại thuộc tính linh lực của kẻ địch chuyển hóa thành năng lượng của bản thân, không cần phải tiêu hao linh lực của chủ nhân cũng có thể phòng ngự tập kích.

Nhưng Vân Túc là kiếm tu, được nhiên là không cần bất cứ pháp bảo nào ngoài kiếm, vì thế cất lá trúc đi, ôm suy nghĩ mình không dùng tới cũng không kẻ nào khác được dùng.

Có điều bây giờ không giống trước đây, Vân Túc không dùng cũng có thể cho Cung Tiểu Trúc dùng.

Bên trong phần ruột rỗng của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc cũng có một chất lỏng đậm đặc màu tím, nhưng không phải cây nào cũng có. Chất lỏng này, theo như sách cổ ghi lại, bởi trong suốt, lóng lánh như ngọc nên gọi là Tử Ngọc Lưu Ly dịch, nghe nói uống xong loại dịch này, chỉ cần một giọt, không chỉ có thể kéo dài từ ba đến năm trăm năm tuổi thọ của tu sĩ mà còn có làm cho nguyên thần của tu sĩ cường đại.

Hiệu quả kéo dài tuổi thọ chỉ có hiệu quả trong lần đầu tiên, mà làm cho nguyên thần cường đại mới là công năng quan trọng nhất, có điều cũng đã rất nghịch thiên rồi.

Vân Túc sau này xưng bá toàn bộ đại thế giới Huyền Linh cũng có một phần công lao của Tử Ngọc Lưu Ly dịch.

Cành của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc cũng có tác dụng, cành của nó chính là thành phần làm ra Quy Linh Hoàn Thần đan, Quy Linh Hoàn Thần đan có thể dẫn hồn của tu sĩ về xác sau khi chết không quá nửa canh giờ, sau đó có thể tiếp tục sống, cũng có thể khôi phục của nguyên thần về trạng thái mạnh nhất khi bị trọng thương.

Tử Ngọc Lưu Ly dịch chỉ có thể làm cho nguyên thần đang ở trạng thái bình thường trở nên cường đại thêm chứ không thể khôi phục nguyên thần bị suy nhược, thế nên muốn khôi phục nguyên thần, nhất định phải dùng Quy Linh Hoàn Thần đan.

Nói chung, Tử Thanh Phượng Vĩ trúc có tuổi đời càng lâu hiệu quả lại càng tốt, mà tuổi dưới một trăm năm thì không có hiệu quả gì, mà Tử Thanh Phượng Vĩ trúc nơi này, theo tính toán của Vân Túc, nhiều thì hơn mười vạn năm, ít thì cũng phải hơn một nghìn năm.

Vân Túc để Mặc Hoa đi trước dò đường, còn mình thì nắm tay Cung Tiểu Trúc theo sau đi vào rừng trúc, đi một lát, hai người thật sự nhìn thấy một căn nhà tranh nhỏ rách nát, cong vẹo bị cô lập ở giữa rừng.

Hai người trực tiếp đi ra sau nhà tranh, quả nhiên nhìn thấy dây leo dày đặc, bò lan từ xa lại, có vài dây còn bò lên Phượng Vĩ trúc.

Thiên Sát Ma Đằng to bằng cánh tay, màu xám đậm, lá to bằng bàn tay tất cả đều một màu đen như mực, yên lặng vô hại nằm im lìm dưới đất và quấn quanh cây trúc.

Nhưng đương nhiên không phải vậy, tu sĩ nào biết rõ Thiên Sát Ma Đằng cũng đều biết nó thích hút máu thịt và nguyên thần của tu sĩ để tăng cảnh giới tu vi, chỉ cần vừa bị cuốn lấy sẽ khó mà thoát khỏi, tận đến lúc chỉ còn lại một bộ xương.

Có điều không phải lo, Thiên Sát Ma Đằng này cũng không đến nỗi khủng bố như trong truyền thuyết, ma tính cũng ít hơn một chút. Chỉ cần con mồi không tự dâng đến cửa, bình thường nó chỉ cần hấp thu linh khí trong không khí cũng có thể tự mình tu luyện. Về phần tự đưa đến cửa, nó đương nhiên là phải nhận rồi.

Chủ nhân trước của nó đã hạ mệnh lệnh cho nó, chỉ cần tu sĩ được người bị phế tu vi dẫn tới sẽ không bị nó giảo sát, nó cũng không rời khỏi động phủ để bắt giết con mồi.

Về phần vì sao nó lại nghe lời chủ nhân trước dù chủ nhân không có ở đây thì không ai biết được.

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc liếc nhìn nhau, nói với Mặc Hoa, “Ngươi chờ chúng ta ở bên ngoài, nhớ cách xa ma đằng ít nhất năm trượng, bằng không hậu quả ngươi tự gánh chịu lấy.”

Mặc Hoa trợn to mắt hỏi, “Vì sao lại không mang ta vào? Ta rất ngoan mà, sẽ không quấy rối chủ nhân đâu, mang ta vào đi mà chủ nhân, nói không chừng ta còn có thể giúp đỡ ngươi!”

Vân Túc cho nó một ánh mắt sắc như dao nói, “Bởi vì ngươi rất dong dài.”

Sau đó kéo Cung Tiểu Trúc thong thả bước tới chỗ Thiên Sát Ma đằng, Cung Tiểu Trúc cũng khẩn trương siết chặt tay Vân Túc, thấy mình đi tới chỗ Thiên Sát Ma Đằng ngày càng gần, hy vọng rằng sẽ đúng như trong tiểu thuyết, Thiên Sát Ma Đằng sẽ không ăn thịt hắn, không thì hắn có chết cũng không nhắm mắt.

Lúc hai người cách ma đằng chỉ còn có một trượng, đột nhiên, nó động đậy, toàn thân đều rung động, dùng dây leo quấn lấy hai người kéo vào trong nháy mắt, biến mất ngay trước mặt Mặc Hoa và Thiên Hương lư.

Vân Túc khi ma đằng bắt đầu động đậy đã nhanh chóng ôm Cung Tiểu Trúc vào lòng, đề phòng ma đằng làm hắn bị thương, sau đó cảnh sắc xung quanh liền thay đổi.

Trước mắt không còn là cảnh rừng trúc thanh u nữa mà là trắng toát một màu, xung quanh ngoài sương ra thì vẫn là sương, tựa như đi tới nơi tiên cảnh mộng ảo, trên đất cũng không có gì, một cọng cỏ dại cũng không.

Vân Túc vẫn ôm Cung Tiểu Trúc, y chậm rãi di chuyển, không ngừng đánh giá bốn phía, Thiên Sát Ma Đằng vừa rồi đưa họ vào cũng không thấy bóng dáng đâu.

Đột nhiên có một giọng nói phiêu miểu vang bên tai hai người, có ma lực khiến người kinh sợ, không cho phép người ta nghi ngờ:

“Các ngươi nếu đã tới nơi đây, có thể quyết định vào động phủ tìm kiếm cơ duyên hoặc không, nếu quyết định vào trong mà không thể vượt qua được khảo nghiệm, không có được cơ duyên vĩnh viễn không thể rời khỏi động phủ. Nếu muốn từ bỏ, có thể nói cho bổn tọa biết, ta đương nhiên sẽ tống xuất các ngươi ra ngoài an toàn.”

Chỉ vài câu nói mà bao hàm rất nhiều ý.

Nếu không định vào động phủ mà ra ngoài thì nhất định hai người phải đi cùng nhau, bằng không nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nói không chừng Cung Tiểu Trúc sau khi tách khỏi Vân Túc sẽ bị Ma đằng ăn tới xương cốt cũng không còn.

Mà nếu quyết định vào động phủ tìm kiếm cơ duyên, người thông qua khảo nghiệm đạt được cơ duyên mới có thể rời khỏi động phủ, người kia nếu không thể thông qua khảo nghiệm sẽ bị nhốt lại một mình trong động phủ, nói không chừng người bị nhốt lại còn có thể gặp phải nguy hiểm không ai biết trước được. Mà hai người cùng vượt qua được khảo nghiệm đương nhiên lại là vấn đề khác, vạn sự đại cát.

Thông minh như Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, đương nhiên là hiểu ý trong lời này. Vì thế Vân Túc nhìn Cung Tiểu Trúc nói, “Không bằng chúng ta trở lại đi!” Nhỡ Cung Tiểu Trúc không thể vượt qua khảo nghiệm thì phải làm thế nào?

Cung Tiểu Trúc kiên định lắc đầu, nói, “Không được, chúng ta nhất định phải vào, chỉ có vào động phủ ngươi mới có thể khôi phục tu vi, hơn nữa Vân đại ca ngươi không tin ta sao? Ta nhất định cũng có thể vượt qua, ngươi yên tâm đi!” Cung Tiểu Trúc vỗ vỗ vai y.

Vân Túc trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó ngẩng đầu nói với giọng nói kia, “Làm phiền tiền bối, hai người chúng ta đã quyết định vào động phủ.”

Vừa dứt lời, màn sương mù trước mắt hai người tự động tản đi, tạo ra một con đường rộng lát bằng đá, từ nơi xa có một nam tử dáng người cao lớn, tuấn mỹ tuyệt luân đi tới, khuôn mặt hắn tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu như khắc, đôi mắt u ám thâm thúy lạnh như băng mang theo một vẻ sầu tư, một bộ trường bào nguyệt sắc thêu chỉ bạc, không nhiễm một hạt bụi, khí chất ưu nhã như trích tiên.

Mà một người như vậy, lại có một mái tóc dài màu đỏ sẫm không hề thích hợp chút nào, mềm mại như tơ.

Vậy mới nói, Linh Sát là một mỹ nam khá là thanh lãnh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.