Cái đám nhóc này.
Nghe thấy những tiếng vỗ tay kích động, trong lòng Hướng Vũ thầm cười trách móc một tiếng, sau đó vỗ tay nói: “Đủ rồi đủ rồi, đừng làm phiền đến các lớp khác đang học.”
“Bạn Thời Dương cứ ngồi ở……” Ông quan sát quanh lớp học một vòng, khi nhìn thấy chỗ trống duy nhất thì tạm ngừng lại, sau đó sửa lời: “Bạch Thiệu, em đổi chỗ đi, xuống hàng cuối ngồi chung với Lục……”
Bạch Thiệu ngồi ở hàng ghế thứ ba, cậu ta vừa nghe thấy họ thôi cũng đã biết người đó là ai, lập tức cắt ngang: “Thầy chủ nhiệm à, em không đổi được đâu, thầy tìm người khác đi!”
Cậu ta rén lắm, không dám ngồi chung với anh Thần đâu.
Thời Dương cũng sốt ruột không thôi, cậu không biết nên nói như thế nào để thuyết phục thầy giáo, nên đã dứt khoát chạy thẳng xuống dưới rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Hi Thần, sau đó rụt rè đáp: “Thầy ơi, em ngồi ở đây là được rồi ạ, không cần phải làm phiền người khác.”
Hướng Vũ: “Chuyện này……”
Ông nhìn Lục Hi Thần, sau đó người nọ lại trả lời ông bằng một nụ cười vô tội.
“…… Vậy cứ ngồi ở đó trước đi, sách giáo khoa thì ngày mai mới có, tạm thời em xem chung với bạn cùng bàn nhé.” Mặc dù thằng nhóc Lục Hi Thần có rất nhiều tật xấu, nhưng sẽ không bao giờ bắt nạt omega…… Được rồi, thật ra là đã có vài người bị thằng nhóc ấy mắng đến phát khóc.
Nhưng với tính tình của Thời Dương thì chắc hẳn sẽ không chọc giận đối phương, nghĩ vậy, Hướng Vũ cũng yên tâm phân nửa.
Ông là giáo viên chủ nhiệm, vừa mới khai giảng mà đã có rất nhiều việc phải làm, sau khi nhắn nhủ xong thì ông rời đi trước.
Nhìn thấy thầy chủ nhiệm đã ra khỏi cửa, trong lớp lại bắt đầu có những tiếng nói chuyện xì xầm, nhưng âm lượng đã nhỏ hơn trước rất nhiều.
Dù sao thì người mà bọn họ đang bàn luận xôn xao, chính là đại ca trường bọn họ —— Lục Hi Thần.
Mặc dù là tự xưng.
—————
Đương nhiên là Lục Hi Thần không thể nào ngoan ngoãn ngồi tự học được, hắn quay đầu sang nhìn đối tượng nhiệm vụ vừa mới mượn cuốn Toán học bắt buộc tập một của mình, khẽ gọi: “Thời Dương?”
Nghe thấy tiếng gọi, Thời Dương dời mắt khỏi cuốn sách, khó hiểu nhìn về phía Lục Hi Thần.
“Cái tên thật dễ nghe.” Lục Hi Thần viết hai chữ Thời Dương lên trên giấy, hắn nhẹ nhàng cười rồi hỏi: “Nhũ danh của nhóc có phải là Dương Dương không?”
“Rất đáng yêu.”
“Cảm, cảm ơn.” Thời Dương không kìm chế được mà đỏ ửng vành tai, dùng giọng nói khe khẽ trả lời: “Đúng vậy, là bà đã đặt cho tôi.”
Thẹn thùng à, dễ thương ghê.
Lục Hi Thần nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng của Thời Dương, chợt cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy.
Một mùi hương như ẩn như hiện bay tới, hắn ngửi ngửi, phát hiện ra đó là hương sữa bò.
Không, còn có hơi ngọt, vậy đó là kẹo sữa bò hay là sữa bò ngọt nhỉ?
Lục Hi Thần hoàn toàn tập trung vào nơi tỏa ra pheromone, hắn vừa nhìn bạn cùng bàn mới của mình vừa suy đoán trong lòng.
Thời Dương không biết người giám hộ của mình đang suy nghĩ cái gì, cậu nắm chặt bút, hồi hộp hỏi: “Vậy, tên của cậu là?”
“Tôi tên Lục Hi Thần.”
Căng thẳng như vậy à? Ngay cả pheromone cũng lộ ra rồi.
Ánh mắt hắn vô thức nhìn thoáng qua phía sau, nhưng khi trông thấy phần gáy bóng loáng của cậu thì lập tức thu trở về.
Hóa ra là quên mang miếng dán ngăn mùi, Lục Hi Thần thấy vậy, đành phải kìm nén lại ý định tiếp tục trêu chọc cậu.
Nhận được câu trả lời, Thời Dương có chút vui vẻ, khóe miệng kiềm chế mà cong lên.
Đã trao đổi tên, vậy có phải được xem là bạn bè với nhau rồi hay không?
Pheromone vị sữa bò ngọt ngào biến mất, cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn lại tiếp tục đọc sách, trong lòng Lục Hi Thần cảm thấy hơi mất mát không rõ lý do, hắn nhàm chán xoay cây bút trên tay.
【 Leng keng ~ giá trị hài lòng +1%! Dấu hiệu tốt ~】
【 Nhanh như vậy? 】Lục Hi Thần nghĩ đến bản thân mình đã làm những gì, hắn kinh ngạc:【 Chỉ vậy thôi? 】
【 Này hệ thống, mi nói cho tôi biết, có phải đời trước của Thời Dương là loại thiếu gia bị bệnh nặng không thể tự do đi lại, được người nhà bao bọc quá mức không? Vì thế nên chấp niệm cuối cùng trước khi chết mới muốn trải nghiệm cuộc sống học đường? 】
Hệ thống vẫn chưa đổi tích phân để xem tiểu thuyết nguyên tác của thế giới Thời Dương, vậy nên chính nó cũng không rõ lắm, nghe thấy thế, nó bèn trả lời:【 Tôi cũng không xác định được, ký chủ, cậu đợi tôi……】
【 Không phải chứ, mi là hệ thống mà mấy cái này cũng không biết? 】Lời còn chưa dứt, Lục Hi Thần đã nói tiếp:【 Tôi thật sự rất tò mò, mi nói mi không có cửa hàng tích phân, cũng không có bàn tay vàng coi như phần thưởng khi làm nhiệm vụ, chức năng duy nhất hiện giờ chỉ là báo cáo tiến độ thôi……】
Dừng lại một chút, hắn vẫn không có chút thương hại nào, nói tiếp:【 Sao mi lại vô dụng như vậy chứ? Tôi cảm thấy có mi hay không có mi thì cũng chẳng khác gì mấy.
】
Hệ thống:……
Nó tuyên bố, nó muốn bãi công ngay bây giờ!!!
Hệ thống tức tối trở lại không gian hệ thống của mình, cũng đã quyết định rằng lần sau sẽ không bao giờ chọn mấy đứa con nít để làm ký chủ nữa!
Đặc biệt là mấy oắt con đọc tiểu thuyết nhiều!
【 Hệ thống? Mi còn ở đó không? 】Lục Hi Thần gọi thầm vài tiếng trong đầu, sau khi phát hiện ra hệ thống thật sự không đáp lại mình nữa, hắn mới thất vọng thở dài.
Thật nhàm chán.
Thời Dương ở bên cạnh vẫn đang đọc sách, còn nghiêm túc ghi trên vở cái gì đó.
Lục Hi Thần nhìn đối phương một hồi lâu, sau đó cũng mở cuốn sách ngữ văn ở trên bàn ra, rồi nhìn vào chương đầu tiên.
Năm phút sau, hắn ngủ gục trên bàn.
—————
Đợi đến khi Lục Hi Thần bị một giọng nói quen thuộc đánh thức, thì đã giờ nghỉ giải lao sau tiết tự học buổi tối đầu tiên rồi.
Thời Dương vốn đang ngồi ở bên trong, dựa lưng vào tường, nhưng lúc này lại nhích đến gần hắn hơn rất nhiều, và có xu thế kề sát hắn nhiều hơn nữa.
Trước bàn Thời Dương đáng lẽ ra là chỗ của Lâm Sán, nhưng giờ đây đã thành một omega, đối phương nhìn Thời Dương với hai mắt phát sáng, hưng phấn nói: “Ôi cục cưng, cậu thật sự là omega xinh đẹp nhất mà chị từng gặp!”
“Nhìn đôi mắt này đi, làn da này nữa…… Chao ôi!” Vương Tịnh Vu ngạc nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lại đau lòng nói: “Sao trước giờ cậu không chịu chăm sóc bản thân cho thật tốt thế, cả làn da đều hơi khô rồi.”
Cô quay đầu sang nhìn Lâm Sán đang đứng bên cạnh mình, vẫy tay nói: “Đi lấy tờ giấy với cây bút lại đây cho chị.”
Khóe miệng Lâm Sán giật giật: “Không phải ngay trước mắt bà à……”
“Đây là bút của anh Thần, sao có thể tùy tiện dùng được chứ!” Vương Tịnh Vu liếc cậu ta một cái, nhưng sau khi quay sang nhìn Thời Dương, cô lại nở nụ cười dịu dàng hiền lành như cũ: “Có một số người không có mắt nhìn như vậy đó, cục cưng cứ mặc kệ cậu ta đi.”
Lâm Sán nhẫn nhục chịu đựng lấy giấy bút cho Vương Tịnh Vu, sau đó ôm chặt cổ Dư Tứ rồi “Khóc lóc kể lể”: “Ôi người anh em, tôi thật đáng thương mà, vừa làm một beta bình thường, còn vừa bị người ta chèn ép mỗi ngày nữa, cả người lẫn chó đều chê.”
Dư Tứ cau mày đẩy cậu ta ra, rất tán thành: “Đúng vậy, tôi cũng ghét ông.”
“Đậu xanh, Tiểu Tứ, ông không thể phối hợp với tôi một chút à?” Lâm Sán bị ghét bỏ nên chỉ có thể ngồi ở bàn mình thở dài: “Ông như vậy khiến tôi tụt hứng quá ~”
Lục Hi Thần nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt này, hắn hơi ngơ ngẩn.
Tại sao chứ, rõ ràng là bạn bè thân thiết với nhau hơn mười mấy năm, nhưng lại trở thành đường ai nấy đi chỉ bởi hai người ngoài cuộc?
Tiếc rằng ở kiếp trước, hắn chưa kịp thi đại học mà đã vô tù rồi, cho nên cũng không biết sau này bọn họ sẽ như thế nào…… Nghĩ đến đây, Lục Hi Thần chợt ngừng thở.
Liệu có xảy ra chuyện gì không? Bọn họ cũng chịu ảnh hưởng giống như hắn ư?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, một số nghi vấn bắt đầu dồn dập hiện lên trong đầu, không tài nào dứt ra được.
Bỗng Lục Hi Thần híp mắt, hắn yên lặng bật cười.
Cái đám vô dụng này, chắc hẳn cũng không thể tránh khỏi chuyện đó được.
Ngay cả chính mình cũng bị nhốt vào tù mà, Lục Hi Thần không chút áy náy nào mà thầm cười nhạo trong lòng.
Vương Tịnh Vu ở bên kia đã viết xong một đống thứ lên trên giấy, sau đó nhiệt tình đưa nó cho Thời Dương: “Bắt đầu từ giờ hãy sử dụng mấy loại mỹ phẩm dưỡng da này, bảo đảm chưa đến một tháng là làn da của cậu sẽ đẹp như chị ngay ~”
Thời Dương nghe không hiểu những lời Vương Tịnh Vu nói cho lắm, cậu hơi chần chừ với tờ giấy trước mặt, nên đã quay đầu sang nhìn Lục Hi Thần với ánh mắt dò hỏi.
Nhận được yêu cầu viện trợ của cậu bạn ngồi cùng bàn đáng thương, Lục Hi Thần không nhịn được xoa mái tóc xoăn xoăn của đối phương một phen: “Nhận lấy đi.”
Cảm nhận được mái tóc của mình được người nọ nhẹ nhàng chạm vào, trái tim của Thời Dương lập tức đập nhanh như trống, cả người cậu cứng đờ, không biết nên làm như thế nào mới phải.
Khó khăn lắm mới kịp phản ứng lại, Thời Dương cảm thấy bản thân mình quá nhạy cảm, cậu nhanh chóng nói cảm ơn với Vương Tịnh Vu.
Lần này không thể phạm sai lầm nữa, nhất định phải hòa thuận với các bạn trong lớp mới được! Sau khi tự cổ vũ bản thân cố lên thêm lần nữa, Thời Dương kéo góc áo của Lục Hi Thần, học theo đám người Lâm Sán, gọi hắn: “Anh, anh Thần……”
Giọng nói của cậu hơi nhỏ, Lục Hi Thần cúi người xuống để nghe, khoảng cách quá gần này khiến Thời Dương càng thêm căng thẳng: “Tôi muốn đi vệ sinh……”
Hương sữa bò ngọt ngào lại thoang thoảng tỏa ra, Lục Hi Thần mở ấm nước ra rồi uống một ngụm lớn nước, sau đó hắn đứng dậy dẫn đường cho Thời Dương: “Để tôi dẫn nhóc.”
————
Vì đang trong giờ nghỉ giải lao, thế nên trên hành lang của tầng một có rất nhiều người.
Thời Dương đi theo sát bên cạnh Lục Hi Thần, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thi thoảng nghe thấy từ “Học sinh chuyển trường”, cậu lại càng thêm căng thẳng đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Lục Hi Thần chú ý tới điểm này, hắn thử khoác tay lên trên vai của Thời Dương.
Thấy sắc mặt của đối phương dần dần trở lại bình thường, hắn tạm thời đè nén sự thắc mắc ở đáy lòng.
Đến nơi, Lục Hi Thần bỏ tay ra: “Tôi cũng đi vệ sinh đây, đến lúc đó sẽ ở bên ngoài chờ cậu.”
Nhưng còn chưa đi được hai bước, Lục Hi Thần chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn, hắn dừng bước rồi quay người lại.
Thời Dương suýt chút nữa đã đụng vào người nọ, cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, trên mặt hiện đầy sự thắc mắc.
“Nhóc Dương Dương này, nhóc đi theo tôi làm cái gì? Nhà vệ sinh dành cho omega của tụi nhóc ở bên kia kìa.” Lục Hi Thần chỉ vào phía vệ sinh cách đây xa nhất.
Nghe thấy cái từ này vài lần, cuối cùng Thời Dương cũng bắt được trọng điểm: “Ou…mi…ga là cái gì?”
Lục Hi Thần sửng sốt, hắn đánh giá Thời Dương từ trên xuống dưới mấy lần, chắc chắn rằng bản thân không hề nhận sai: “Nhóc là omega mà.”
Thấy Thời Dương vẫn là dáng vẻ không hiểu gì, Lục Hi Thần chợt nhớ tới đối phương là người đến từ một thế giới khác, hắn lập tức phát hiện ra vấn đề, thử nói: “Dương Dương, nhóc có ngửi thấy pheromone không?”
“Pheromone?” Thời Dương chớp chớp mắt, ngơ ngác lặp lại từ mới lạ này một lần nữa.
Từ khi bắt đầu có nhận thức là ba mẹ đã dạy cho bọn họ biết tầm quan trọng của pheromone rồi, Lục Hi Thần lau mặt, đầu tiên để cho bản thân mình bình tĩnh lại trước: “Không có gì, Dương Dương cứ đi vào nhà vệ sinh trước đi, sau này khi đi thì nhớ phải vào nơi mà có biểu tượng hình chữ O màu xanh dương nhé.”
Khoan đã, hình như có một số chỗ không có biểu tượng giống như vậy…… Mà thôi kệ, đến lúc đó rồi nói sau.
Sau khi dẫn Thời Dương đi đến nhà vệ sinh chính xác xong, Lục Hi Thần cũng tự giải quyết vấn đề s1nh lý của mình, sau đó hắn dùng nước lạnh rửa mặt một phen, đồng thời thầm gọi hệ thống trong lòng với một tia hy vọng cuối cùng.
【 Ngài hệ thống lợi hại, thông minh nhất toàn thế giới ơi? 】
Một phút trôi qua, vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Đệch, lần này giỡn quá trớn rồi.
Lục Hi Thần lau khô mặt, rồi hắn đứng ở cửa đợi Thời Dương, sau đó dẫn người nọ trở về lớp học.
Vương Tịnh Vu vẫn còn đang ngồi ở chỗ của Lâm Sán không chịu đi, ba người trò chuyện với nhau.
“Tịnh Vu, bà còn miếng dán ngăn mùi không? Dương Dương quên mang theo rồi.” Lục Hi Thần để cho Thời Dương đi vào trong ngồi xuống trước, sau đó hắn hỏi.
“Có, ông đợi chút, để tôi đi lấy.”
Thời gian nghỉ giải lao giữa tiết khá ngắn, khi Vương Tịnh Vu lấy thứ đó tới, tiếng chuông vào học cũng vang lên vào đúng lúc này.
Lục Hi Thần khẽ thở phào, hắn vẫn chưa biết nên giải thích như thế nào về chuyện Thời Dương không mang miếng dán ngăn mùi.
Nhưng mà…… Bản thân việc mang miếng dán ngăn mùi đã là một vấn đề riêng tư rồi, mà một A dán nó cho một O thì càng chứng tỏ rằng mối quan hệ ấy rất không trong sạch.
Lục Hi Thần giãy giụa một cách vô vọng: “Nhóc Dương Dương, nhóc có biết tuyến thể ở đâu không?”
Tuyến thể? Là tuyến giáp sao……? Thời Dương ngập ngừng chỉ vào phía dưới hầu kết của mình.
Lục Hi Thần: “…… À không có gì không có gì, Dương Dương quay ra đằng sau trước đi, để tôi dán cho nhóc cái này.”
Người vốn luôn chơi điện thoại ngang nhiên trong lớp như Lục Hi Thần, lúc này lại cẩn thận quan sát “Tình hình quân địch” xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có người nào đang nhìn bọn họ, hắn mới dùng tốc độ của bàn tay độc thân mấy chục năm của mình để dán miếng dán ngăn mùi cho Thời Dương.
Thời Dương ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, đợi đến khi Lục Hi Thần đã làm xong, cậu mới tò mò sờ vào thứ vừa được dán phía sau cổ mình.
Đây là…… Băng cá nhân ư? Chú ý tới điểm này, Thời Dương lén nhìn phần gáy của Lục Hi Thần, phát hiện rằng nơi ấy cũng có dán một miếng tương tự.
Lại tiếp tục quan sát các bạn trong lớp một vòng, cậu phát hiện ra tuy rằng người dán thứ này không nhiều lắm, nhưng cũng có đến mười mấy người, cả nam lẫn nữ đều có.
Thời Dương rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm mù, cậu lặng lẽ nắm chặt cây bút trong tay..
Sau khi trêu chọc nhóc omega không biết vì sao lại bắt đầu tự ti đến đỏ mặt tim đập, Lục Hi Thần thu hồi pheromone, xoa mái tóc xoăn của đối phương: “Được rồi, bạn nhỏ cứ vui vẻ là được, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mái tóc vừa mới sấy khô vẫn còn mang theo cảm giác ấm áp, vừa mướt lại vừa mềm, xoa vô cùng đã.
Lục Hi Thần luyến tiếc thu tay về, rồi hắn đi đến phòng bếp lấy ly sữa bò đã được hâm nóng từ trước: “Uống thử xem thử nhóc có thích hãng này không?”
Thời Dương rũ mắt nhìn ly sữa ấm được nhét vào trong lồng ngực của mình, tuy đã ngừng khóc nhưng cậu vẫn không biết nên đối mặt với Lục Hi Thần như thế nào, một lát sau, Thời Dương đột nhiên lên tiếng: “Tôi sắp thành niên rồi.”
Đã không còn là một đứa trẻ, không có quyền tùy hứng.
“Ài, nhóc Dương Dương này……” Lục Hi Thần khom lưng chọc chọc vào má của cậu, có chút bất đắc dĩ mà cười nói: “Anh Thần của nhóc gọi nhóc như vậy là đang muốn tỏ ra cool ngầu đó, nhóc nên phối hợp với tôi mới đúng chứ.”
“Hả?” Là, là như vậy sao? Thời Dương không có chút kinh nghiệm nào nên cảm thấy hơi có lỗi: “Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ kĩ.”
“Vậy tôi đây sẽ tha thứ cho nhóc trước.” Lục Hi Thần vô cùng rộng lượng: “Uống xong sữa bò thì đi ngủ đi, cửa không khóa đâu.”
Nhưng sau khi cậu bạn nhỏ vị sữa bò đã uống xong sữa bò, cậu vẫn còn ngồi ở trên sô pha không chịu đi: “Cảm ơn anh Thần, tôi ngủ trên sô pha là được rồi.”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường lớn, vốn dĩ hai đứa con trai ngủ chung với nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng Thời Dương chỉ cho rằng những lời của đối phương vừa nãy đều chỉ là an ủi mình mà thôi, cậu vẫn đang tự đặt mình vào một vị trí “người nguy hiểm”.
Lục Hi Thần chẳng ừ hử gì, khẽ cười một tiếng.
Ngoài dự đoán của hắn, trọng lượng của thiếu niên đến từ thế giới khác này cực kì nhẹ, đây là lần thứ hai Lục Hi Thần bế người nọ, nhưng vẫn không khỏi hơi nhíu mày lại.
“Anh Thần?” Cơ thể bỗng nhiên bay lên không trung, Thời Dương kinh hồn bạt vía ôm lấy bả vai của Lục Hi Thần, vô thức gọi tên của đối phương.
Sau khi một loạt các động tác như bế người vào phòng ngủ và nhét người vào trong ổ chăn hoàn thành, Lục Hi Thần nhìn Thời Dương với vẻ mặt đầy vô tội, khó hiểu nói: “Nhìn tôi làm gì? Còn không mau đi ngủ đi.”
Thời Dương cố gắng vùng vẫy: “Đây là nhà của anh Thần, tôi ngủ sô pha là được……”
“Bé ngoan của tôi ơi, để một omega ngủ sô pha còn tôi thì ngủ trên giường? Nhóc có phải xem thường alpha như tôi quá không?” Sau khi chỉnh điều hòa, Lục Hi Thần không nói một lời mà nhét đôi tay của Thời Dương nhét vào trong chăn, giải quyết một cách dứt khoát: “Hay là vầy, đêm nay tôi ngủ sô pha, ngày mai sẽ đi mua giường mới, được không?”
Đôi mắt Thời Dương đau xót, nước mắt lại lần nữa chảy ra: “Được……”
“Sao pha lê lại rơi ra nữa rồi, Dương Dương không phải làm từ nước đó chứ?” Nhưng cũng đúng, đây là một omega vị sữa mà, trong lòng Lục Hi Thần vui vẻ, kiên nhẫn lau nước mắt cho người nọ, không hề có chút phàn nàn.
“Ngủ ngon nhé, nhóc Dương Dương.”
—————
Cửa phòng được khép lại, ở nơi tấm rèm hơi hé mở, một ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài len lỏi vào phía trong.
Trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở trên người của đối phương, Thời Dương không biết đây là gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Trong tay cậu nắm lấy chiếc chăn, giương mắt nhìn lên bầu trời đầy sao phía ngoài ô cửa.
Thật là một màn đêm dịu dàng.
“Bà ơi…… Hình như con đã gặp được rồi, người mà bà nói ấy, người sẽ giúp con lau nước mắt.”
—————
Độ ẩm trên quần áo bị gió ấm cuốn đi, Lục Hi Thần lấy khăn khô lau qua loa mái tóc, sau đó dùng tay kiểm tra thử độ ẩm của bộ đồng phục trước cái máy sấy tóc.
Ừm, chắc đã khô rồi.
Hiện tại Thời Dương chỉ có hai bộ đồng phục mùa hè để thay, mà một bộ vẫn còn để ở trong lớp chưa mang về, ngày mai hắn nhất định phải dành ít thời gian đi mua vài món quần áo mới được.
Còn có khăn tắm, bàn chải đánh răng, dép lê…… Sau khi đã hong khô quần áo, Lục Hi Thần lần lượt ghi nhớ từng thứ này.
Hắn dọn ra ngoài ở cũng được một hai năm rồi, thế nên không đến mức tay chân luống cuống.
Bây giờ vẫn chưa hết hè, vì vậy cũng không cần chăn mền này nọ, Lục Hi Thần trải những cái gối dựa của sô pha ra thành một chiếc chăn nhỏ, định đắp đỡ qua một đêm.
Đồng hồ điện tử trong phòng khách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển thị thời gian hiện tại: 23:01.
Bên kia…… Hẳn vẫn đang là buổi sáng nhỉ.
Ngón tay ở phía trên số điện thoại ấy do dự tới lui thật lâu, Lục Hi Thần hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bấm gọi.
“Hi Hi?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, nghe thấy ý cười trong giọng nói thân thuộc ấy, Lục Hi Thần nhất thời cảm thấy dường như đã cách xa mấy đời.
“Mẹ……”
Lời phản bác vừa thẹn vừa giận không xuất hiện như trong dự đoán, Hạ Vân nhạy bén nhận ra tâm trạng của con trai nhà mình có chút không ổn: “Hi Hi làm sao vậy? Thằng ranh đó ức hiếp con à?”
“Dạ không, cậu ta làm sao có thể ức hiếp được con chứ.” Vội vàng thu lại cảm xúc mới vừa bộc lộ, Lục Hi Thần lại biến trở về thằng nhóc kiêu ngạo ương ngạnh kia: “Mẹ còn không hiểu bản lĩnh của con trai của mẹ sao, từ trước đến nay chỉ có con mới ức hiếp được người khác thôi.”
“Chẳng qua là tới ngày khai giảng rồi nên con buồn quá ——”
Giọng điệu kỳ quặc lại đặc biệt được kéo dài ra đã đánh tan tia lo lắng cuối cùng trong lòng Hạ Vân, cô cười mắng: “Con gọi đó khai giảng á? Chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.”
“Tiền có đủ dùng không con, có cần mẹ chuyển thêm nữa không?”
“Đủ dùng đủ dùng mà, đủ đến nỗi con sợ là con thành đứa kiêu ngạo nhất trong trường mất.” Lục Hi Thần trở mình, nằm nghiêng ở trên sô pha, tầm mắt dừng trên ly sữa bò mà Thời Dương vừa uống xong: “Mẹ, mẹ ở bên kia thế nào rồi? Ông ta…… Có đối xử tốt với mẹ không?”
Đầu dây bên kia tạm dừng một giây, hiển nhiên là rất kinh ngạc khi thấy Lục Hi Thần nhắc đến người nọ, sau đó lại ôn hòa nói: “Mẹ vẫn ổn, chú ấy yêu mẹ lắm, mẹ rất hạnh phúc…… Hi Hi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Đêm khuya, trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được giọng nói cực kì rõ ràng.
“…… Mẹ mang thai rồi, là với chú Cố của con.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, Lục Hi Thần đã đoán trước được.
Không hề có chút phản đối nào, hắn cười nói: “Thật ạ? Vậy mẹ nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt đó, omega lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, mà sức khỏe của mẹ vốn dĩ lại rất yếu.”
“Có chuyện gì thì tuyệt đối đừng tự mình làm, cứ kêu người đó làm thay cho mẹ, alpha tụi con da dày thịt béo, là dùng để sai bảo mà.”
Hạ Vân bị hắn chọc cười, hai mẹ con cùng trò chuyện với nhau một lúc rồi mới cúp máy.
Lúc này đã là ba tháng, Lục Hi Thần tính toán thời gian, đứa bé kia có lẽ sẽ sinh vào tháng tư năm sau.
Mà trùng hợp đó cũng chính là khoảng thời gian mà hắn xảy ra chuyện ở kiếp trước.
Rèm cửa trong phòng khách không kéo lên, màn đêm lờ mờ xâm nhập vào trong.
“Bé con, anh thừa nhận bé chính là em trai của anh, lần này nhất định phải ngoan đó……”
—————
Ở trong không gian, hệ thống cảm nhận được cảm xúc bi thương từ phía ký chủ truyền đến, khiến hứng thú xem kịch của nó bỗng trở nên nặng nề.
Nó tắt phim phóng sự của nam thần đi, sau đó mở giao diện nhiệm vụ lên.
Ai, trẻ con mà, có lẽ nó nên bao dung.
Sau khi mua xong cuốn tiểu thuyết nguyên tác của hai đứa trẻ kia, hệ thống mở tiến độ của hai nhiệm vụ ra, quyết định tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại.
【Nhiệm vụ phụ —— giá trị hài lòng: 20%】
【Nhiệm vụ chính —— thoát khỏi khống chế: 90%】
Hệ thống:!!!
Xúc tua nhỏ kích động thò ra ngoài vẫy vẫy, hệ thống suy đoán, chẳng lẽ đây chính là loại ký chủ thiên bẩm như trong truyền thuyết ư?
Vậy chẳng trách được, nó từng nghe các tiền bối ở ngành khác nói rằng, cao thủ thì đều rất tùy hứng, họ thích nhất chính là trêu cợt hệ thống để thể hiện sự thông minh tài trí của mình.
Không khỏi nhìn thoáng qua thanh tiến độ bất thình lình nhảy vọt lên này, hệ thống cảm thấy rằng cho dù nó có bị chọc giận lần nữa cũng hoàn toàn không sao cả!
—————
Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa kính chiếu vào trên tấm chăn.
Điều hòa đang hoạt động, bên trong phòng duy trì một nhiệt độ thích hợp, làm cho lòng người chỉ muốn lười biếng.
“Anh Thần ơi, rời giường thôi……”
Nghe thấy giọng nói không rõ ràng truyền đến, mí mắt Lục Hi Thần hé mở, nhưng rồi lại sụp xuống.
Vào lúc năm giờ sáng hắn có bừng tỉnh một lần, trằn trọc hơn nửa tiếng mới ngủ lại lần nữa, nên lần này hắn hoàn toàn không muốn dậy một chút nào.
“Anh Thần dậy đi mà……”
Giọng nói lớn một chút, trong tiềm thức nhận ra đây là người nọ, cơn tức giận của Lục Hi Thần bỗng biến mất, hắn trở mình như muốn trốn chạy: “Ngoan đừng quậy, để tôi ngủ thêm năm phút nữa……”
Thời Dương thành thật ngồi bên cạnh đợi năm phút, thời gian vừa đến, cậu lại bắt đầu sự nghiệp gọi người vĩ đại: “Anh Thần, đã hết năm phút rồi!”
“Năm phút cuối cùng……”
“Anh Thần ——”
“Ừm ừm, thật sự là năm phút cuối cùng, Dương Dương ngoan nào……”
—————
Tiếng chuông chuẩn bị du dương vang lên, Lục Hi Thần cõng Thời Dương chạy tới giảng đường.
Thời Dương từ trên lưng Lục Hi Thần bước xuống, khi chân chạm lên trên nền đất cậu vẫn còn có loại cảm giác như đang lơ lửng: “Thật sự vừa đúng lúc chuông reo luôn, anh Thần đúng là lợi hại!”
“E hèm, chuyện nhỏ thôi.” Lục Hi Thần thong thả dẫn Thời Dương đi đến phía trước, khi nhìn thấy trong lớp học có rất nhiều người đều mặc đồng phục, hắn mới nhớ ra sáng nay có lễ khai giảng: “Một lát còn phải đi xuống nghe phát biểu nữa…… Hay là chúng ta không đi nhé?”
Dù sao hắn cũng thường xuyên làm như vậy.
“Nhưng mà, thầy nói rằng phải đến dự, sẽ có điểm danh……” Chuyện trốn học hôm qua xem như là lần vi phạm kỉ luật duy nhất mà Thời Dương từng làm, tuy đã trôi qua một cách bình an vô sự, nhưng đến hiện tại cậu vẫn còn hơi sợ mỗi khi nghĩ đến.
Trên mặt Thời Dương hiện rõ hai chữ lo lắng chói lọi, Lục Hi Thần thấy vậy thì cũng thỏa hiệp: “Được rồi, vậy xong tiết đọc buổi sáng thì chúng ta đi ăn sáng nhé?”
“Ừm!”
—————
“Với hạng mục thứ tư của đại hội, xin mời đại diện học sinh Kỷ Minh Húc lên sân khấu đọc diễn văn ——”
Alpha khôi ngô tuấn tú vừa lên sân khấu đã thu hút sự chú ý của đông đảo người, nhưng vị hotboy lạnh lùng kiêm học sinh xuất sắc này lại không để ý nhiều đến mấy ánh mắt này, hắn ta nghiêm túc đọc bài diễn văn.
“Chậc, ra vẻ gớm.” Lục Hi Thần khinh thường giễu cợt ở trong lòng, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lời nói của hắn có chút chua chua.
Diễn thuyết đến nửa chừng, trong hàng ngũ của lớp 1 khối 12 bỗng nhiên xáo động. Người đang phát biểu trên sân khấu bất chấp tất cả để nhảy vọt xuống dưới, học sinh cả trường đều tò mò nhìn về phía bên ấy.
Nghe thấy đủ loại bàn tán từ những người xung quanh, Lục Hi Thần nhàm chán đá đá hòn đá nhỏ dưới chân mình.
Nếu hắn là nam phụ phản diện, vậy Kỷ Minh Húc hẳn là nhân vật chính công. Dựa theo quỹ đạo của đời trước, lúc này đây nhân vật chính thụ là Diệp Cảnh bởi vì nguyên nhân không rõ liên quan đến tuyến thể nên bị ngất xỉu, mà vị hotboy từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh và tự chủ lại lập tức ném bài phát biểu của mình đi, nhảy xuống sân khấu rồi ôm Diệp Cảnh đang ngất xỉu đến phòng y tế.
Tin đồn giữa hai người cũng bởi vậy mà càng thêm nghiêm trọng.
Ở kiếp trước, Lục Hi Thần không mấy quan tâm đến việc này, kiếp này càng sẽ không để ý nhiều làm gì. Hắn hơi lệch khỏi hàng ngũ để nhìn Thời Dương đang đứng ở phía trước, sau đó tâm trạng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Thật đáng yêu, ngoan ngoãn đứng ở đó cũng siêu đáng yêu.
Chẳng bao lâu, Kỷ Minh Húc đã ôm người kia rời đi, buổi lễ khai giảng tiếp tục được tiến hành.
Sau khi đợi thêm vài người lên phát biểu, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc.
“Dương Dương, chúng ta có thể đi rồi.” Lục Hi Thần bước đến bên cạnh Thời Dương, thuần thục xoa mái tóc xoăn mềm mại ấy.
Không nghe thấy tiếng trả lời nhiệt tình nào, khi hắn đang định chọc ghẹo đối phương hai ba câu, thì người đang đứng bất động tại chỗ bỗng nhiên ngã đầu vào trong lồng ngực hắn.
“Nhóc Dương Dương?”
Lục Hi Thần vội vàng đỡ lấy người nọ, chợt nhận thấy sắc mặt của Thời Dương tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
【Aaa ký chủ, mau đưa Dương Dương đến phòng y tế đi!】
Hệ thống vốn biến mất đã lâu nay lại đột nhiên xuất hiện, nhưng Lục Hi Thần cũng không kịp để ý, hắn vội vàng bế ngang người nọ lên.