Đường đêm trong sơn trại vắng lặng, mặt trăng trên trời tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng bao phủ khắp thế gian.
Các tòa lầu trúc san sát nhau, thành hai dãy dài hai bên đường. Ánh trăng chiếu vào lầu trúc, nhuộm lầu trúc thành vàng óng, mơ hồ tỏa sáng trong đêm.
Phương Nguyên và Phương Chính sóng vai nhau bước đi trên đường.
– Haha…
Đi một đoạn xa khỏi gia chủ các, Phương Chính thế này mới cười khẽ.
– Quả là quân tử nói dối a. Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, đúng là đã tin ca ca ngươi vô tội rồi.
Từ mấy ngày trước, Phương Nguyên đã bắt đầu sắp đặt.
Trước tiên, hắn mượn hai tên thị vệ để bước lên sân khấu, trình diễn với gia lão học đường một vở kịch đặc sắc. Sau đó, hắn lại che giấu sự tồn tại của tửu trùng, khơi gợi ra lòng hiếu kì của người trong tộc, gây ra xôn xao trên diện rộng, thu hút sự chú ý của cao tầng gia tộc. Đồng thời, hắn cũng khiến cho gia lão học đường phải âm thầm tiến hành điều tra.
Tiếp theo, hắn cướp bóc bạn học, biểu hiện ra sự nông nổi, ngang bướng của bản thân cùng với sự bất mãn đối với gia tộc. Hắn tỏ ra ”yếu thế” cho cao tầng xem.
Sau đó nữa, hắn tính ngày, chờ cho đến khi Cổ Phú đến.
Khi đối chất ở trong đại đường, hắn trình diễn ra sự non nớt và hoảng sợ của mình. Điều này trái lại đã âm thầm dẫn dắt suy nghĩ của mọi người, làm cho mọi người tự mình phát hiện ra ”chân tướng”.
Sau cùng, hắn lợi dụng sự đối lập về lợi ích giữa bộ tộc Cổ Nguyệt và Cổ Phú, khiến cho gia lão học đường vẫn nghi ngờ điều tra hắn lại phải ra làm chứng cho hắn.
– Trúc quân tử chính là bất ngờ ngoài ý muốn. Nhưng bởi vì có xuân thu thiền trấn áp, cũng để ta thành công vượt qua.
Phương Nguyên trong lòng tự nói, cũng bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.
– Thần bộ Thiết Huyết Lãnh sẽ tới đây trong khoảng hai năm nữa, ngươi chuẩn bị đối phó thế nào?
Lúc này, bên cạnh vang lên câu hỏi của Phương Chính, Phương Nguyên thoáng giật mình, qua một lúc hỏi.
– Ngươi chắc chắn như vậy?
Phương Chính cười khẽ, hỏi lại.
– Ngươi biết Nhân Tổ truyện không?
Không chờ Phương Nguyên nói, Phương Chính đã bắt đầu kể lại.
Truyện kể rằng…
Sau khi Nhân Tổ nói ra được cái tên chính xác thì đã hàng phục được hai con cổ. Mệnh lệnh thứ nhất của hắn chính là để cho chúng nó bắt cho mình một con Thọ cổ.
Quy Củ là hai con cổ một tròn một vuông, hợp lực lại có thể bắt được vạn cổ trong thiên hạ, một con Thọ cổ tất nhiên không đáng nhắc tới.
Nhân Tổ dùng Thọ cổ, lập tức lần nữa lấy lại được thanh xuân, trở lại như năm hai mươi tuổi.
Nhưng lúc này Quy cổ lại nói với hắn.
– Con Người à, tuy ngươi đã hàng phục được chúng ta nhưng mỗi lần ra ngươi ra mệnh lệnh đều phải tăng thêm một quy củ.
Củ cổ cũng nói theo. — QUẢNG CÁO —
– Chúng ta bắt Thọ cổ cho ngươi là mệnh lệnh đầu tiên. Quy củ mới chính là chúng ta sẽ không bắt lại những cổ trùng đã bắt trước đó.
Nói cách khác, nếu sau này Nhân Tổ lại muốn bắt Thọ cổ, hai con cổ Quy Củ sẽ không ra tay.
Nhân Tổ chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Hắn mở miệng hạ mệnh lệnh thứ hai.
– Vậy trừ Thọ cổ, xin các ngươi thay ta bắt vạn cổ trong thiên hạ đến đây đi.
Hai con cổ Quy Củ nhận mệnh lệnh. Quy cổ lập tức biến thành một hình tròn to lớn vô tận, thâu tóm không gian và thời gian. Củ cổ lại biến thành một hình vuông to lớn vô tận, bao hàm cả vũ trụ.
Một hình tròn và một hình vuông tạo thành một tấm lưới lớn, che phủ toàn bộ thiên địa càn khôn.
Khi cái lưới thu nhỏ lại, trở về trong tay của Nhân Tổ, vạn cổ trong thiên hạ, trừ Thọ cổ ra, đều bị chúng nó bắt được.
Nhân Tổ mừng rỡ, như vậy tất cả cổ trùng trong thiên hạ đều thuộc về mình, từ nay hắn sẽ là chúa tể của thế giới!
Nhưng khi hắn mở cái lưới ra thì ào một tiếng, những cổ trùng mà hai con cổ Quy Củ cực khổ bắt về đều tranh nhau bay ra ngoài.
Nhân Tổ vội vàng khép lưới nhưng bên trong chỉ còn lại năm con cổ trùng.
– Tại sao lại như vậy?
Nhân Tổ cực kỳ kinh ngạc.
Hai con cổ Quy Củ trả lời.
– Con Người à, cổ trùng trên đời này có hàng ngàn hàng vạn, đủ loại đủ kiểu. Ngươi vừa không có sức mạnh vừa không có trí tuệ, sao có thể hàng phục được chúng nó? Chúng ta chỉ thay ngươi bắt cổ trùng, ngươi phải dựa vào bản thân để hàng phục chúng.
Sau đó chúng nó lại nói.
– Đây là mệnh lệnh thứ hai, chúng ta cũng tăng thêm quy củ thứ hai: từ nay về sau, mỗi lần chúng ta chỉ bắt cho ngươi một con cổ.
Nhân Tổ đành phải gật đầu, hắn cẩn thận mở lưới ra, chỉ hé ra một khe hở.
Năm con cổ trùng còn lại ở bên trong có cả Sức Mạnh cổ và Trí Tuệ cổ. Nhân Tổ thấy vậy thì rất vui mừng
Hắn nói với Sức Mạnh cổ.
– Sức Mạnh à, năm đó ngươi rời khỏi ta, bây giờ có hối hận hay không? Nếu ngươi hàng phục ta thì ta sẽ thả tự do cho ngươi.
Sức Mạnh cổ lại nói.
– Con Người à, ngươi sai rồi. Sở dĩ ta không bay đi không phải là vì không có cơ hội, mà là muốn ở lại. Ngươi muốn hàng phục ta là không thể nào, ta chỉ hàng phục người có sức mạnh lớn hơn ta. Nhưng chúng ta có thể giao dịch, ngươi đưa tuổi trẻ của ngươi cho ta, ta sẽ tạm thời nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
Nhân Tổ nghe lời này thì hơi hoảng hốt. Mình vừa mới lấy lại được tuổi trẻ, lẽ nào lại phải mất đi?
Nhưng hắn vô cùng khao khát sức mạnh, hắn biết sau khi có sức mạnh thì mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và cuộc sống cũng trở nên dễ dàng hơn.
Vả lại, có sức mạnh, hắn sẽ hàng phục được càng nhiều cổ trùng hơn. — QUẢNG CÁO —
Vì vậy Nhân Tổ lại đáp ứng Sức Mạnh cổ, giao dịch với nó lần thứ hai.
Nhân Tổ bỗng chốc đến tuổi trung niên, Sức Mạnh cổ bay ra từ trong lưới, đậu lên vai Nhân Tổ.
Nhân Tổ có sức mạnh, hắn lập tức bạo gan hơn.
Hắn lại nói với Trí Tuệ cổ.
– Trí Tuệ cổ à, năm đó ngươi rời khỏi ta, bây giờ có hối hận không? Nếu ngươi hàng phục ta thì ta sẽ thả tự do cho ngươi.
Trí Tuệ Cổ lại nói.
– Con Người à, ngươi sai rồi. Sở dĩ ta không bay đi không phải là vì không có cơ hội, mà là muốn ở lại. Ngươi muốn hàng phục ta là không thể nào, ta chỉ hàng phục người có trí tuệ hơn ta. Nhưng chúng ta có thể giao dịch, ngươi đưa tuổi trung niên của ngươi cho ta, ta sẽ tạm thời nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
Nhân Tổ nghe lời này nhưng không muốn giao dịch nữa.
So với lần trước, hắn càng quý trọng mạng sống hơn. Hơn nữa hắn biết, một khi tuổi trung niên cũng đưa ra thì hắn chỉ còn lại tuổi già. Sau đó không bao lâu, Sức Mạnh cổ và Trí Tuệ cổ lại rời khỏi hắn giống như lần trước.
Nhân Tổ không muốn làm giao dịch nhưng cũng không muốn thả Trí Tuệ cổ.
Trí Tuệ cổ nôn nóng, đành nhượng bộ một bước, nói.
– Được rồi, Con Người, ngươi thắng. Lần này ta thua trên tay của ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi dùng cách gì bắt được ta, ta sẽ thừa nhận thất bại, không thu bất kỳ thứ gì của ngươi, để cho ngươi sử dụng.
Nhân Tổ nghe vậy lập tức mừng rỡ, hai con cổ Quy Củ chưa kịp ngăn cản thì hắn đã bật thốt lên.
– Ta dùng hai con cổ Quy Củ để bắt được ngươi.
Trí Tuệ cổ cười ha ha.
– Ta nhớ kỹ rồi, hóa ra hai con cổ này gọi là Quy Củ. Ha ha, bây giờ ta đã biết tên của các ngươi, các ngươi không bắt ta được nữa.
Nói xong, nó hóa thành một đạo sáng bay đi, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Hai con cổ Quy Củ oán trách.
– Con Người à, chúng ta đã nói với ngươi. Tên của chúng ta tốt nhất chỉ nên để mình ngươi biết được, không thể để cho những sinh linh khác biết. Nếu không chúng ta cũng sẽ bị bọn họ sử dụng. Giờ thì tốt rồi, Trí Tuệ cổ đã biết tên của chúng ta, thật phiền toái.
Lúc này, Nhân Tổ mới biết mình mắc mưu Trí Tuệ cổ. Hắn vô cùng hối hận, hắn biết mình đã mất đi cơ hội duy nhất dùng Quy Củ bắt Trí Tuệ cổ.
Lúc này, trong lười chỉ còn lại ba con cổ, phân biệt là Tin Tưởng cổ, Hoài Nghi cổ và Thái Độ cổ.
Nhân Tổ không muốn thả chúng nó đi, ba con cổ chỉ có thể thương lượng với hắn.
Hoài Nghi cổ nói.
– Con Người a, ngươi đã không muốn thả chúng ta đi, chúng ta cũng không nghĩ muốn cho ngươi sử dụng.
Tin Tưởng cổ nói.
– Cho nên, Con Người a, ngươi mở lưới ra đi, ba chúng ta sẽ bay theo ba hướng, ngươi đuổi theo bắt được ai, thì người đó liền cho ngươi sử dụng. — QUẢNG CÁO —
Nhân Tổ suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt, liền đồng ý.
Hắn đem lưới mở ra, ba con cổ nọ phân biệt bay theo ba hướng, Nhân Tổ vội vàng đuổi theo, cuối cùng bắt được Thái Độ cổ.
Phương Chính thoáng dừng, lại nói.
– Phương Nguyên, ngươi là người thông minh, hẳn đã hiểu được ý của ta. Lúc này, tộc trưởng hẳn đang nói với gia lão học đường đoạn đầu, mà Cổ Phú thì nói với hạ nhân đoạn sau, ngươi biết vì cái gì không?
Phương Nguyên không đáp, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh quang, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Tộc trưởng nói với gia lão học đường, nghĩ muốn so sánh gia tộc như Nhân Tổ, Phương Nguyên như Trí Tuệ cổ. Gia tộc dùng quy củ để bắt ép Phương Nguyên, Phương Nguyên biết được quy củ cho nên chạy thoát ra ngoài.
Đồng thời tộc trưởng cũng muốn nói, gia tộc không chỉ có riêng quy củ, mà còn có tình thân, tình bạn, tình yêu. Phương Nguyên hiện tại ở ngoài quy củ, nhưng hắn cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ dung nhập lại.
Nói cách khác, tộc trưởng muốn gia lão học đường bỏ mặt Phương Nguyên, để Phương Nguyên muốn làm gì thì làm, để đến khi hắn giải tỏa song, cũng sẽ tự mình dung nhập lại gia tộc.
Mà Cổ Phú nói về đoạn Thái Độ cổ, cũng mang theo dụng ý.
Gia tộc ngoài tình bạn, tình thân, tình yêu, còn có tranh đấu. Cổ gia tranh đấu, chính là tranh đấu phân chia gia sản.
Cổ Kim Sinh mất tích, Cổ Phú nghi ngờ đối thủ lớn nhất là Cổ Quý, nhưng vì không có chứng cứ, Cổ Phú chỉ đành dùng thái độ.
Mặc kệ phụ thân của hắn có tin tưởng hay là hoài nghi, chỉ cần hắn có thái độ, hắn vẫn có thể làm lại.
Hắn quay lại Cổ Nguyệt sơn trại, chỉ đứng không ngồi, dùng tư thế khởi binh vấn tội chống lại áp lực từ một bộ tộc. Hắn không tiếc trúc quân tử, tứ chuyển quý hiếm cổ, chỉ để điều tra Phương Nguyên. Về đến gia tộc, hắn nhất định sẽ đem số tiền lớn thuê thần bộ Thiết Huyết Lãnh đi điều tra.
Mặc kệ là Cổ Kim Sinh còn sống hay đã chết, do ai gây ra, Cổ Phú hắn cũng đã làm hết sức lực, nghĩa vụ của một người ca ca. Đây chính là “thái độ” của hắn.
Phương Nguyên tại trong lòng hiểu rõ, nhưng không có đáp lại Phương Chính. Hắn ngước mắt lên nhìn ánh trăng trên trời đêm, trong mắt hắn, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời.
– Minh nguyệt tùng gian chiếu chiếu, Thanh tuyền thạch thượng lưu.
Phương Nguyên lúc này khẽ ngâm, trong đầu không khỏi nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn trên trái đất.
Đàn khỉ đuổi theo mặt trăng, thấy trong giếng có trăng bèn muốn vớt trăng. Con khỉ phía sau bắt lấy đuôi con khỉ phía trước, con khỉ phía trước lại bắt lấy đuôi con khỉ phía trước nữa, cứ như vậy tạo thành một chuỗi dây dài, rốt cuộc con khỉ phía trước nhất cũng chạm đến mặt nước trong giếng.
Bàn tay vươn ra, mặt nước động, ánh trăng tan.
Người trên thế gian này cũng thường như thế, nhìn bóng trăng mà ngỡ rằng là trăng thật. Nào ngờ đâu, đó chẳng qua chỉ là trăng trong giếng, trăng trong mắt, trăng trong lòng mà thôi.
– Cuộc đời này, nguyện trở thành trăng trên trời cao, vượt ngọn thiên sơn, đùa chơi biển mây, chiếu rọi cổ kim, hành tẩu trên khắp cõi trời tối tăm.
Phương Nguyên tại trong lòng ngâm, đôi mắt trong suốt phản chiếu cảnh đêm trên bầu trời.
Phương Chính đi bên cạnh Phương Nguyên, lúc này thoáng dừng bước. Hắn để Phương Nguyên vượt qua, đi ở phía sau nhìn theo Phương Nguyên.
– Phương Nguyên a, nếu ngươi nguyện mình là trăng, thì ta nguyện là mây, đem ánh trăng như ngươi bao bộc lại, che giấu đi. Đem vẻ đẹp của ngươi, ánh sáng của ngươi, giữ lại toàn bộ cho riêng mình. Hoặc là, đem chúng chôn vùi vào bóng tối vĩnh hằng.