Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 14: Lại lần nữa thăng cấp, khen thưởng phong phú



Vệ Tây Lẫm V: Nhà. (*^__^*)

Vệ Tây Lẫm cùng người nhà hàn huyên trong chốc lát rồi trở lại phòng chính mình. Ở nông thôn cái gì cũng thiếu, căn bản không thiếu nhất chính là đất. Nhà Vệ gia không nhỏ, có sân trước, còn có sân sau. Những phòng chủ yếu bao gồm một phòng khách, một phòng bếp, một phòng nghỉ của ba mẹ Vệ, Vệ Tây Lẫm, Vệ Vân Phong cùng Vệ Trừng Trừng ba người mỗi người một phòng, mỗi phòng đều hơn ba mươi mét vuông. Chuồng gà, chuồng heo, WC gì đó đều ở sân sau, sân trước có giếng nước, kho hàng, còn có một ít loại hoa.

Phòng Vệ Tây Lẫm bài trí rất đơn giản, một chiếc giường đơn bằng gỗ, một cái tủ quần áo cũ, một cái bàn vuông, một cái rương gỗ đựng sách, trừ những thứ đó ra cơ hồ cái gì cũng không có, thế nhưng lại được thu dọn thật sự sạch sẽ, chăn đệm trên chiếc giường đơn còn nhàn nhạt tản mát hơi ấm của ánh mặt trời, hẳn là mẹ Vệ trước đó đã phơi qua.

Vệ Tây Lẫm nằm xuống giường, [Tiểu Nhị, ngươi có thể rà quét tình trạng thân thể của ba mẹ ta sao?]

[Có thể. Người có quan hệ huyết thống cùng ngươi có thể, người có quan hệ thân mật cùng ký chủ cũng có thể. Thân thể cha mẹ ngươi không có bệnh gì lớn, nhưng các hạng mục điều kiện cơ thể tương đối kém, tốt nhất là nên điều dưỡng một chút.]

Vệ Tây Lẫm như suy nghĩ đến điều gì đó gật gật đầu, [Thương thành có bán bí phương hay đồ vật linh tinh gì đó có thể giúp cho người nhà của ta làm giàu phát tài hay không?]

002: [Có thì có, nhưng là phi thường quý.]

[Quý như thế nào?] Vệ Tây Lẫm hỏi.

002: [Tỷ như một phần phương thuốc chỉ cách ủ rượu yêu cầu 2,000,000 danh vọng.]

Vệ Tây Lẫm giật mình hỏi:[Vì cái gì lại quý như vậy?]

002 giải thích: [Bởi vì dù sao hệ thống cũng là ‘Hệ thống thiên hoàng của siêu sao’, hệ thống này bồi dưỡng ký chủ cũng vì mục tiêu cuối cùng là để trở thành thiên hoàng siêu sao. Vì phòng ngừa ký chủ ‘làm việc không đàng hoàng’, những thứ không quan hệ tới chức vụ của ký chủ, có thể mang đến cho ký chủ thật nhiều tài sản hàng hóa đều phi thường sang quý, tỷ như bí phương, công nghệ cao các loại.] Vệ Tây Lẫm vừa nghe, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chủ ý lợi dụng hệ thống làm giàu gia đình. Hiện giờ chính hắn cũng đã có năng lực cải thiện cuộc sống của người nhà, thế nên ngược lại không cần nhất thời nóng vội.

[Ngươi giúp ta lục xem một ít dược vật có thể cường hóa thân thể, cải thiện thể trạng của cha mẹ ta.]

[Mua dung dịch gen ưu hóa, chẳng những có thể loại trừ ốm đau, còn có thể làm cha mẹ ngươi đều trẻ ra mười tuổi. Loại ôn hòa, liên tục dùng trong một tháng sẽ thấy hiệu quả; loại mạnh hơn, chỉ cần dùng một lọ, một giờ có thể có hiệu lực, bất quá quá trình sẽ có một chút thống khổ.]

[Bao nhiêu danh vọng]

002 nói: [Đều là 50 vạn danh vọng.]

Vệ Tây Lẫm đóng cửa phòng lại, không chút do dự nói: [Mua, loại ôn hòa hai phần.] Hiện tại hắn có hơn 150 vạn danh vọng, cũng đủ mua.

[Khấu trừ 100 vạn giá trị danh vọng, số danh vọng còn lại là 529,082 danh vọng.]

Trên chiếc bàn vuông trong nhà xuất hiện hai cái hộp giấy giống nhau như đúc, trong lõi mỗi cái là từng chiếc từng chiếc bình thủy tinh lớn chừng ngón cái được sắp xếp chỉnh tề, bên trong chứa chất lỏng màu cà phê. Trên hộp giấy cùng bình thủy tinh cũng không có bất luận cái tiêu chí hay là chữ gì đó, Vệ Tây Lẫm thầm khen thương thành của hệ thống thật tri kỉ. Lý do để thuyết phục cha mẹ dùng hắn cũng nghĩ kỹ rồi, liền nói đây là hắn dùng tới hai mươi vạn cùng quan hệ này nọ mới lấy được đồ bổ đặc biệt đặc biệt hữu hiệu. Đồ vật trị giá hai mươi vạn, cha mẹ khẳng định không thể chịu được việc lãng phí hoặc là ném đi.

002 tuyên bố:[Ký chủ tiêu phí vượt qua 1,000,000 danh vọng, hệ thống thăng đến cấp sáu, mở ra công năng theo dõi toàn diện trong vòng hai mươi thước, mở ra phòng ghi âm giả tưởng, ngẫu nhiên tặng thêm micro giá trị màu bạc, giấy cách âm hiệu quả cao, bút ký tên không phai màu cùng thiết bị nghe trộm siêu mini.]

002 nói xong lại giải thích, từ nay về sau lấy Vệ Tây Lẫm làm trung tâm trong phạm vi hai mươi thước xung quanh đều có thể bị nó giám thị, đương nhiên, tiền đề là Vệ Tây Lẫm bảo nó giám thị. Microphone bạc tự động rút ra danh vọng của Vệ Tây Lẫm để bổ sung năng lượng, mỗi mười danh vọng có thể sử dụng một giờ, có được âm thanh siêu chất lượng cùng hiệu quả khuếch đại âm thanh siêu tốt; giấy cách âm hiệu quả cao, tên như ý nghĩa, chỉ cần dán ở trên tường thì có thể thu được hiệu quả cách âm hoàn mỹ; bút ký tên không phai màu, ký tên vĩnh viễn không phai sắc; thiết bị nghe trộm siêu mini, chỉ nhỏ bằng hạt gạo, vô luận khoảng cách có bao xa, hệ thống đều có thể nhận được nội dung nghe trộm của nó. Khiến cho Vệ Tây Lẫm kích động nhất chính là phòng ghi âm giả tưởng, chỉ cần mở ra phần mềm phòng ghi âm giả tưởng, hệ thống rà quét khúc nhạc phổ của Vệ Tây Lẫm, liền có thể tự động sinh ra một cái dàn nhạc hư cấu, vì bài nhạc mà diễn tấu ra một phần nhạc đệm thật hoàn mỹ. Này đối với Vệ Tây Lẫm trước mắt là một cái ca sĩ mà nói thì thực dụng nhất.

Đang cao hứng, ba Vệ ở bên ngoài kêu: “Tây Lẫm, Tiểu Cường tới tìm ngươi.”

“Vâng.”

Vệ Tây Lẫm đi vào nhà chính, nhìn đến một người thân cao 1 mét 8, thể trọng gần hai trăm bốn mươi cân cực kì mập mạp đang nói chuyện cùng ba Vệ, trong tay Mập Mạp còn xách theo một cái rổ, trong rổ đều là rau dưa tươi tốt.

Cái người mập mạp này là Trần Cường, cũng là người thôn Cây Hòe, bởi vì lớn lên béo, người trong thôn đều có thói quen kêu hắn là Mập Mạp. Mập Mạp so với Vệ Tây Lẫm lớn hơn ba tuổi, thời điểm học sơ trung còn thực gầy, có một lần ở trong sông nghịch nước thiếu chút nữa chết đuối, là Vệ Tây Lẫm phản ứng mau bẻ gãy một nhánh cây đem hắn kéo lên. Từ lần đó về sau, Mập Mạp liền xem Vệ Tây Lẫm như ân nhân cứu mạng, kêu ba Vệ mẹ Vệ là cha nuôi mẹ nuôi, ngày lễ ngày tết đều qua đây thăm ba Vệ mẹ Vệ, hơn nữa chỉ cần tới cửa, nhất định xách theo lễ vật, không nhất định quý trọng, nhưng là một phần tâm ý. Ba mẹ Vệ thấy hắn thật thà, dứt khoát nhận hắn làm con nuôi. Bất quá Mập Mạp đọc sách không quá thuận lợi, chỉ học ở trường cao trung Tam Lưu trong huyện hai năm liền bỏ học, hiện tại đang làm trong tiệm sửa xe ở huyện.

Mập Mạp đánh giá Vệ Tây Lẫm, cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm xuất sắc, có chút không giống như người trong thôn. Kính râm cài trên tóc, mang theo một cỗ hơi thở thời thượng, cùng nhà ngói lại không hài hòa. Tiểu tử này thật sự có tiền đồ a. Mập Mạp có chút hâm mộ.

“Tây Lẫm, tiểu tử ngươi được lắm a, chúc mừng ngươi đạt quán quân!” Mập Mạp vỗ chụp một cái ở trên vai Vệ Tây Lẫm, đôi mắt cười híp thành một khe nhỏ, “Ta xem TV, ngươi hát những bài hát đó đều rất êm tai.”

“Cảm tạ.” Vệ Tây Lẫm mở thùng trà xanh mua lúc trở về đem một chai ném sang cho hắn, “Ngươi hôm nay được nghỉ?”

“Được nghỉ cái gì a.” Trên khuôn mặt Mập Mạp lộ ra nhàn nhạt u sầu, “Chủ tiệm cửa hàng sửa xe thật không phải con người mà, lúc trước nói rất hay rất tốt, chờ ta học sửa xe xong sẽ cho ta làm nhân viên chính thức, tăng tiền lương cho ta, kết quả ta đề nghị mấy lần hắn đều ấp úng, vẫn là tính tiền lương cho ta theo dạng học nghề. Sau đó ta tức giận liền không làm ở đó nữa.”

Vệ Tây Lẫm nhíu mày, hắn biết rõ, Mập Mạp đọc sách không được tốt cho lắm, nhưng về phương diện sửa xe, tu sửa đồ điện lại rất có thiên phú.

Vệ Vân Phong đang chỉ Vệ Trừng Trừng chơi di động mới, nghe đến đó, cũng đi tới, quan tâm hỏi: “Về sau có tính toán gì không?”

Mập Mạp khoan thai nói: “Ta có người chú họ ở tỉnh Quảng Đông bên kia làm công nhân, qua mấy ngày nữa ta tính toán cùng đi với hắn, hiện tại ta còn trẻ, ở bên ngoài xông xáo lang bạt một phen rồi lại nói.”

Ba Vệ không tán đồng mà lắc đầu, “Ba mẹ ngươi cũng không còn trẻ, hai chị nhà ngươi hai đều đã xuất giá, ngươi thật muốn chạy ra xa như vậy làm ba mẹ ngươi lo lắng sao?”

Mập Mạp thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.

Vệ Tây Lẫm bỗng nhiên nảy ra chủ ý, “Mập Mạp, có hứng thú đi theo ta làm hay không?”

“Đi theo ngươi làm gì?” Mập Mạp khó hiểu.

Ba Vệ không rõ nguyên do mà nhìn Vệ Tây Lẫm.

Vệ Tây Lẫm hơi hơi mỉm cười, nói: “Ta về sau khẳng định muốn vào giới giải trí, trước mắt còn thiếu một trợ lý.”

Ba Vệ há miệng thở dốc, chưa nói cái gì.

Mập Mạp có chút động tâm, nhưng vẫn là hỏi trước nói: “Ngươi không cùng mấy công ty giải trí ký hợp đồng sao? Bọn họ chưa an bài cho ngươi trợ lý?”

Vệ Tây Lẫm cẩn thận giải thích: “Ta còn muốn tiếp tục đi học, nếu cùng công ty quản lý ký hợp đồng, bọn họ nhất định sẽ an bài cho ta rất nhiều hoạt động, thời gian không tự do. Cho nên hiện tại ta không có ý định ký hợp đồng, tạm thời do chính mình làm. Qua mấy ngày nữa ta liền trở lại thành phố, đến lúc đó thuê nhà ở thành phố luôn. Ngươi tới làm trợ lý cho ta, ta bao ở cho ngươi, mỗi tháng lại cấp 3000 tiền lương, công việc chủ yếu chính là chiếu cố sinh hoạt của ta, giúp ta an bài một ít hoạt động sẽ không làm chậm trễ việc học của ta, xử lý Weibo. Nếu về sau ngươi có thể rèn luyện được ít năng lực, ta thậm chí có thể đề cử ngươi làm người đại diện cho ta. Người đại diện cùng trợ lý thế nhưng không giống nhau, trợ lý lấy chính là tiền lương như nhau, nhiều lắm lại cấp chút tiền thưởng, người đại diện lại là có thể lấy trích phần trăm. Thế nào? Ngươi suy xét thử xem.” Vệ Tây Lẫm cực lực dụ dỗ Mập Mạp tới trợ giúp hắn. Mập Mạp là người quen, hiểu tận gốc rễ, hơn nữa hắn đối với Mập Mạp còn có ân tình cứu mạng, Mập Mạp sẽ không bẫy hố hắn. Mặt khác, Mập Mạp tuy rằng ngoại hình điều kiện kém một chút, nhưng mồm mép là thật sự nhanh nhẹn, thập phần am hiểu việc kết giao cùng người chung quanh, tửu lượng cũng tốt, về sau có thể giúp đỡ hắn làm việc lớn.

Vệ Vân Phong có thể thi được vào trường đại học danh tiếng, đầu óc cũng linh hoạt, cũng nghĩ đến vấn đề như Vệ Tây Lẫm, cùng hắn khuyến khích Mập Mạp, “Mập Mạp, ngươi đi theo Tây Lẫm đi, hai người các ngươi cùng nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Hơn nữa, làm trợ lý tương lai còn có thể nhìn thấy không ít minh tinh.”

Ba Vệ cân nhắc, thằng hai đã cứu Mập Mạp, Mập Mạp nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà giúp hắn, cũng thực tán đồng Mập Mạp theo Vệ Tây Lẫm làm trợ lý. Chỉ là Mập Mạp làm trợ lý cho nhi tử chính là làm công cho hắn, hắn sợ Mập Mạp sẽ để ý.

Cơ hội tốt như vậy, Mập Mạp không hề do dự liền gật gật đầu, kích động nói: “Được, ta liền đi theo ngươi làm! Liền tính bây giờ đi Quảng Đông, phỏng chừng cũng là làm việc tay chân. Có thể làm việc sử dụng đầu óc, ai lại nguyện ý đi làm việc tốn sức.”

Vệ Tây Lẫm thật cao hứng, “Tốt. Buổi chiều đi lên trấn ta liền in hợp đồng ra.”

Mập Mạp mỉm cười nói: “Được. Nhà các ngươi thật đúng là đất lành, ta nhanh như vậy liền tìm được một công việc thật tốt.” 3000 nguyên ở 5 năm qua mà nói thật không ít, hơn nữa Vệ Tây Lẫm còn bao ở. Trừ lần đó ra, hiện tại Vệ Tây Lẫm còn chưa chính thức tiến vào giới giải trí, công việc của Mập Mạp khẳng định rất nhẹ nhàng. Này đối Mập Mạp tới nói thì chính là chuyện tốt như từ trên trời rớt xuống một cái bánh có nhân a.

Mọi người đều cười rộ lên.

Mẹ Vệ đi đến, “Ăn cơm. Tiểu Cường, buổi trưa ở lại đây ăn đi.”

Mập Mạp sảng khoái nói: “Được, cám ơn mẹ nuôi. Giữa trưa ta bồi cha nuôi uống hai ly.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.