Hệ Thống Huyết Tộc

Chương 367: Đi Đến Cổng Đỏ!



Leo đang cố gắng suy nghĩ kỹ về những hành động tiếp theo trong tương lai, không chỉ vì anh ta, mà còn cho Erin và những người khác trong nơi trú ẩn. Anh ta không muốn tạo rắc rối hay sự lo lắng cho họ. Họ xứng đáng có một cuộc sống bình yên, nhưng đồng thời, anh ta cần phải làm gì đó.

“Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi nơi này,” Leo nói. “Sau những gì đã xảy ra, họ cũng sẽ truy lùng tôi. Tôi không muốn đặt cuộc sống của những người sống ở đây vào vòng nguy hiểm.”

“Nhưng chúng ta sẽ đi đâu? Họ có người ở mọi nơi trú ẩn, và em không thể quay trở lại căn cứ quân sự. Ngoài ra, điều gì sẽ xảy ra nếu họ cử ai đó đến đây một lần nữa và truy lùng Taz?” Erin hỏi, hy vọng Leo sẽ có câu trả lời.

“Nếu linh cảm của tôi là đúng, tôi biết một người ở Pure rất rõ. Tôi sẽ để Taz phá nát võ đường và giao cho người khác phụ trách. Người đó không quan tâm đến những người ở đây; người đó quan tâm đến tôi.”

Lúc này, Erin hơi lạc lỏng; cô không biết Leo đang nói gì, nhưng chỉ biết lúc này Leo là hy vọng duy nhất của cô ấy.

“Về vấn đề thứ hai của em, hãy theo tôi,” Leo nói.

Trước khi rời võ đường, Leo đi vào nơi trong góc phòng. Sau khi nhập mã, một cánh cửa nhỏ mở ra, và anh ta chộp lấy một vật từ đó. Sau đó, sử dụng một thiết bị khác, một màn hình kỹ thuật số xuất hiện với sóng âm thanh. Khi Leo nói, sóng âm thanh sẽ di chuyển. Sau khi nghe những gì Leo đang nói, cô ấy nhận ra đó là một tin nhắn kỹ thuật số để lại cho Taz.

“Khoảng thời gian bên nhau của chúng ta thật tuyệt vời, nhưng tôi sợ rằng nó đã kết thúc, vì mục tiêu và người tôi đang tìm kiếm đã xuất hiện. Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra với cậu ngày hôm nay. Tôi tin rằng tôi đáng trách vì điều này. Với điều này, tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ cuối cùng tôi nhờ cậu làm. Hai thẻ Tín dụng Vàng đã bị để lại.”

“Tôi muốn cậu chọn một người mà cậu nghĩ sẽ làm tốt trong việc trông coi thành phố, một người mà cậu tin tưởng. Tôi tin rằng cậu giỏi trong việc đưa ra quyết định này. Hãy chuyển thẻ cho anh ta; khi có thể, tôi sẽ ứng tiền và tiếp tục tài trợ cho nơi trú ẩn này. Còn thẻ vàng thứ hai là để cậu sử dụng.”

“Có đủ tiền để cậu sinh sống cả đời, chỉ cần cậu không đi phung phí nó. Cậu không cần phải liều mạng để kiếm tiền nuôi sống bản thân nữa. Hãy tận hưởng nó. Khi tôi rời đi, hãy phá hủy võ đường và tất cả thiết bị có trong đây. Và hãy ở càng xa tôi càng tốt và cắt đứt mối liên hệ với những người cậu biết ở đây.”

Hai người họ rời võ đường và đi ra ngoài đến một tòa nhà khác nằm trong cùng một khu vực rộng lớn mà Leo sở hữu. Nó không lớn bằng võ đường mà họ vừa rời đi nhưng là tòa nhà lớn thứ hai trong cả khu vực này.

Trước khi bước vào phòng, trong tay Leo, anh ta đã cằm một vật của Erin được lấy ra khỏi két sắt.

“Tôi tin rằng cái này thuộc về em?” Leo nói.

“Đồng hồ của em! Điều này có nghĩa là cuối cùng em có thể liên lạc với những người khác.” Cô ấy nói với niềm vui trên khuôn mặt của mình, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để làm như vậy.

Hai người bước vào căn phòng, kích thước không quá lớn, hơi chật chội, nhưng điều làm cô ngạc nhiên, nó gần như là bản sao của căn cứ quân sự. Có một số cổng khác nhau dẫn đến những nơi khác.

“Tôi đã mua hầu hết những thứ này ở chợ đen, nhưng mọi cổng ở đây nên thuộc về hành tinh Xanh hoặc hành tinh cổng cam. Tôi thường sử dụng những thứ này trước khi gia nhập quân đội để đi săn một mình. Sau đó với các tinh thể của quái thú, Tôi sẽ bán chúng để tài trợ cho nơi trú ẩn. “

Lúc đầu, Erin nghĩ rằng có thể một trong những cổng này sẽ là đường của cô ấy ra khỏi đây, nhưng sau khi nghe Leo nói cụ thể rằng chúng chỉ là cổng màu Cam và cổng màu xanh lá cây, cô ấy lại thất vọng một lần nữa. Miễn là có sự hiện diện quân đội trên một trong những hành tinh này, sẽ có một thành viên của Pure ẩn nấp ở đâu đó xung quanh.

“Đây chỉ là một biện pháp tạm thời trong khi chúng ta củng cố năng lực của mình. Tôi tin rằng những gì Quinn đã cho tôi là một món quà.” Leo nói, nắm chặt tay. “Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn trước, nhưng tôi vẫn cần thời gian để rèn luyện bản thân và các kỹ năng của mình. Nếu em muốn, tôi cũng sẽ huấn luyện em. Nếu em muốn gặp lại bạn bè của mình, tôi đề nghị em chấp nhận lời đề nghị của tôi. Một khi hai chúng ta đủ mạnh mẽ, chúng ta sẽ quay lại, còn Pure sẽ sợ hãi chúng ta ”.

Đi tới một trong những máy dịch chuyển tức thời, Leo kéo nó từ bên cạnh và để vào giữa phòng. Sau đó, một khi được kích hoạt, các làn sóng nhỏ trong không khí có thể được nhìn thấy. Tuy nhiên, màu sắc mà Erin mong đợi đã không xuất hiện. Vì đó là một cánh cổng màu đỏ.

“Cái gì, làm sao thầy lấy được cái này!” Erin nói. “Không nguy hiểm sao? Chuyện này sẽ không tệ hơn so với việc chạy trốn khỏi Pure chứ?”

“Cánh cổng này từng là một hành tinh cổng màu cam, em không biết điều này, nhưng các học viên đã được đưa đến đây trong một chuyến thám hiểm. Quái thú cấp cao nhất trên hành tinh này là bậc cao cấp. Nó thành ra như vậy là vì nó tồn tại nhiều quái thú cao cấp trên hành tinh này. Số lượng nhiều đến nổi quân đội quyết định từ bỏ nó và phân loại thành hành tinh cổng đỏ.”

“Tôi tin tưởng rằng nếu chỉ có những con thú cấp cao, chúng ta sẽ có thể tránh được rắc rối. Có thể có những con thú vương cấp kỳ lạ ở một vài nơi, nhưng rõ ràng là không có nhiều. Đây sẽ là nơi hoàn hảo để cả hai chúng tôi rèn luyện.”

Dù không nhắc đến nhưng Leo còn một nỗi lo nữa, nhưng chưa chắc họ sẽ gặp phải.

Cô ấy nghĩ về điều đó, nhưng cuối cùng, đó thực sự là lựa chọn duy nhất mà họ có. Họ có thể tiếp tục chạy theo ngụy trang từ nơi trú ẩn này đến nơi trú ẩn khác, bị truy đuổi, không bao giờ có nơi để giải quyết. Hoặc cô ấy có thể mạo hiểm, cùng Leo lớn mạnh hơn và không còn phải sợ hãi trốn tránh nữa.

“Một năm,” Erin nói. “Em muốn gặp gỡ những người khác khi họ tốt nghiệp. Em muốn đủ mạnh mẽ để không còn phải lo lắng về Trudream hay Pure. Nếu thầy có thể làm được những điều đó, thì em sẽ đi cùng thầy.”

Erin nắm lấy tay Leo, cả hai từ từ bắt đầu cùng nhau đi qua cánh cổng.

Trên mặt đất lầy lội, bên trong một khu rừng rậm nhiệt đới, nơi những cái cây cao như chạm đến bầu trời và những thân cây dày rộng như những ngôi nhà. Những gợn sóng nhỏ đột nhiên hình thành trong không khí, và ngay sau đó, những tia điện từ hư không phóng ra. Một cánh cổng đã mở ra, và từ đó xuất hiện cả Erin và Leo, vấp ngã và đặt tay xuống đất, cố gắng giữ thăng bằng.

“Ahh, chúng ta đã đến nơi,” Erin nói, tự hỏi nơi này trông như thế nào, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cô đã được chào đón bằng một ngọn giáo nhọn.

“Những kẻ xâm nhập! Chúng ta có hai người đã đi qua một cổng điện tử.” Người đàn ông cầm giáo nói.

Khi nhìn xung quanh, cả Leo và Erin đều nhận thấy rằng họ hoàn toàn bị bao quanh bởi khoảng ba mươi người, và họ có vũ khí quái thú trong tay, sẵn sàng tham gia một cuộc chiến.

“Em tưởng thầy nói đây là một hành tinh cổng đỏ,” Erin thì thầm.

“Không nên có người ở đây, đúng không?”

“Đã từng có một nơi trú ẩn ở đây.” Leo trả lời, “Nhưng tôi nghĩ rằng họ đã bỏ rơi nó, hoặc ít nhất là quân đội đã làm.”

Ở trên cao trên một trong những cái cây, có một ngôi nhà gỗ, được xây dựng lớn hơn bất kỳ ngôi nhà nào khác. Bên trong, một thiếu niên xông vào phòng chính. “Arthur, Arthur…” Cậu bé hét lên. “Có hai người đã cùng nhau đi qua một cổng; chúng ta phải làm gì đây.”

Arthur đứng dậy khỏi chiếc ghế êm ái mà anh ta đang ngồi và bắt đầu bước ra lối vào rộng mở bên ngoài. “Tôi biết, tôi có thể ngửi thấy anh ta; anh ta là người của tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.