“Lịch sử của năm 2076!” Gustav nheo mắt khi nhìn thấy cái tên đó.
“Có phải cùng năm đó người ta nói rằng người Slarkov đã xuống trái đất không?” Gustav hỏi với ánh nhìn hứng thú
“Cô ấy nói Thư viện D,” Gustav mở to mắt khi cậu nhận ra.
“Đó là thư viện mà chỉ những hỗn huyết VIP mới có thể vào được”
Gustav tìm thấy một cái cây bên đường và ngồi bên dưới nó.
Cậu lại nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay.
“Đó là lý do tại sao mình chưa bao giờ nhìn thấy cuốn sách này,” Gustav nói khi lật cuốn sách sang một bên để kiểm tra từng phần của nó.
Gustav đã từng đến thăm những thư viện mà sinh viên bình thường có thể lui tới và cũng đọc rất nhiều sách nhưng cậu chưa một lần thấy cuốn sách có lịch sử quá khứ lớn như thế này.
Mỗi cuốn sách lịch sử cung cấp thông tin về thời gian của dòng dõi Slarkovs không bao giờ đầy hơn ba trang.
Những cuốn sách lịch sử đó không bao giờ cho biết nhiều thông tin, chỉ có những thông tin được quần chúng biết đến ở đó. Gustav luôn muốn biết nhiều hơn và cảm thấy rằng rất nhiều thông tin bị thiếu nhưng vì cậu không bao giờ được tiếp cận với các thư viện tốt hơn, cậu chỉ có thể đọc những gì mình có.
Gustav bị hấp dẫn nên cậu mở cuốn sách và bắt đầu lật từng trang.
Thông tin đầu tiên mà cậu nhìn thấy nói về cách con người bắt đầu đạt được tiến bộ trong công nghệ và tự hào về những phát hiện của họ cho đến khi người Slarkov hạ xuống với một nghìn phi thuyền lớn bằng nửa mặt trăng.
Nguồn gốc của họ khiến loài người nhận ra rằng có người ngoài hành tinh tồn tại và sự xuất hiện của người Slarkov là thứ mà ngay cả trạm vũ trụ công nghệ tiên tiến nhất cũng không thể phát hiện ra.
Slarkovs hạ xuống mà không có một con tàu vũ trụ nào bị phát hiện.
Điều gì đã mang lại cho họ khi họ đến bầu khí quyển của trái đất và những con tàu vũ trụ lớn của họ có thể được nhìn thấy từ bề mặt trái đất.
Gustav lật sang trang tiếp theo. Cậu đã hoàn thành trang đầu tiên trong vòng chưa đầy một phút.
Cậu tiếp tục đọc một cách hứng thú.
Nhân loại nghĩ rằng Slarkov là một mối đe dọa nên đã khai hết hỏa lực, tên lửa, e.t.c của họ về phía tàu vũ trụ khi chúng hạ xuống.
Không có gì hiệu quả. Các phi thuyền không gian không bị các vũ khí sở hữu của nhân loại bắn thủng.
Tại thời điểm này, nhân loại nhận ra rằng công nghệ của họ vẫn còn thiếu sót mặc dù đã có nhiều cải tiến.
Những người Slarkov ban đầu không hiểu tiếng người đã sử dụng công nghệ của họ để tải xuống lịch sử nhân loại khi đang đi xuống.
Những thông tin được thu thập từ lịch sử loài người được sử dụng cho các Slarkov để học ngôn ngữ nhân loại.
Sau đó, họ có thể nói tiếng người và hiểu văn hóa loài người.
Người Slarkov đã tiến xuống một số lục địa bằng những con tàu nhỏ của họ.
Những con người rõ ràng vẫn còn ngu ngốc, đã hy sinh nhiều địa điểm trên thế giới bằng cách bắn vũ khí hạt nhân chỉ để có thể giải phóng trái đất khỏi Slarkov. Mọi người đã chết nhưng Slarkovs vẫn sống vì họ được bảo vệ bởi một trường năng lượng.
Sau nhiều nỗ lực thất bại trong việc tiêu diệt slarkov, con người đã bỏ cuộc và chịu đựng số phận của mình.
Người đứng đầu của Slarkov và nhưng người quyền cao chức trọng từ các chính phủ trên thế giới đã có một cuộc họp để thảo luận về cách thức cai trị của Slarkov và cách con người sẵn sàng phục vụ họ miễn là họ không bị giết.
Đáng ngạc nhiên, thủ lĩnh của Slarkov, Lord Frambultin thứ 88, đã giải thích cho chính phủ thế giới về việc loài người đã hiểu sai về cuộc đổ bộ của họ.
Ông ta giải thích lý do họ di cư là vì hành tinh của họ, Humbad, bị hủy diệt và họ không ở đây để đặt loài người vào tình trạng trói buộc mà muốn cùng tồn tại một cách hòa bình.
Để thể hiện sự chân thành của mình, tộc Slarkov đã tặng chính phủ thế giới một phần thiết bị công nghệ.
Đây là nơi con người nhận ra rằng tộc Slarkov là một chủng tộc hòa bình.
Mặc dù Slarkov có sức mạnh khiến cả nhân loại phải quỳ gối, họ vẫn quyết định sống bình đẳng giữa loài người.
Slarkov cũng quyết định ký một hiệp ước với con người nói với họ rằng họ sẽ cho bất cứ thứ gì để đổi lấy việc ở lại trái đất.
Nhân loại đã nhận ra rằng công nghệ của Slarkov vượt xa họ và đã quyết định trao đổi sự cho phép ở lại để lấy kiến thức.
Năm này được biết đến là năm chuyển giao của nhân loại.
Cùng năm đó, hỗn loạn xảy ra sau đó khi các thiên thạch lớn va vào bề mặt trái đất. Những khu vực trên thế giới nơi những thiên thạch này va phải khiến rất nhiều người thiệt mạng nhưng nó đã được dự đoán trước nên cư dân của những nơi này đã được chuyển ra ngoài.
Sau khi những thiên thạch này hạ cánh xuống một số nơi trên trái đất, một hiện tượng kỳ diệu đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Các thiên thạch đã làm cho những nơi bị va vào trên trái đất thành những hang động, tạo ra một số loại tàn tích dưới lòng đất.
Sau đó, người ta phát hiện ra rằng những thiên thạch này là một phần của hành tinh quê hương Slarkov đã bị phá hủy.
Các tàn tích dưới lòng đất sau đó đã được các nhà khoa học khám phá và nguồn năng lượng mới đã được tìm thấy ở đó.
Năng lượng được gọi là tinh thể Hulov.
“Hmm, các tinh thể Hulov thực sự đến từ sự hủy diệt của hành tinh quê hương Slarkov,” Gustav lưu ý phần thông tin này.
Đây là nơi bắt đầu sự tiến bộ của nhân loại trong lĩnh vực năng lượng.
Gustav lật giở trang cuối cùng với vẻ thất vọng.
“Chỉ nhiêu đó?” Gustav than thở. Cậu vẫn có thể nói rằng có nhiều thông tin bị giữ lại.
Gustav vừa hoàn thành một cuốn sách với khoảng một trăm trang và hai mươi nghìn từ trong hai mươi phút.
Mọi thứ được viết ra ở đó đã được khắc sâu vào các bức tường trong tâm trí cậu.
Cậu vẫn muốn tìm hiểu thêm.
Khi đóng sách lại, cậu nhận thấy một tập hợp các chữ cái nhỏ được khắc bên dưới bìa sau.
“Hmm, tập 1,” Gustav đọc nó với một nụ cười, “Điều này có nghĩa là có một quyển khác,” Gustav đứng dậy và phủi bộ đồng phục của mình.
“Hmm, có lẽ mình sẽ không được phép lấy hoặc đọc bất kỳ cuốn sách nào trong Thư viện D,” Gustav nghĩ về cách cậu ấy sẽ giải quyết vấn đề này.
Sau vài giây cân nhắc, cậu quyết định đi đến Thư viện D.
Lúc này khoảng mười lăm phút đến sáu giờ tối.
Gustav sẽ mất ít nhất hai mươi phút đi bộ nữa để đến Thư viện D.
“Thủ thư có lẽ sẽ sớm rời đi nên tôi không thể mất nhiều thời gian để đến đó,” Gustav nghĩ khi chuẩn bị sử dụng Nhanh nhẹn.
Cậu nhìn quanh mình, kiểm tra xung quanh một cách hợp lý. Sau khi nhận thấy không có ai ở gần đó, cậu quay sang bên phải, nơi có thể nhìn thấy một con đường dài uốn cong phía trước.
‘Kích hoạt Nhanh nhẹn,’
Ngay lập tức cậu kêu lên trong đầu những âm thanh đó.
Cảm giác nhẹ nhàng lại bao trùm lấy cơ thể cậu.
Gustav khuỵu chân một chút trước khi lao về phía trước.
Swoosh!
Cậu băng qua đường với tốc độ nhanh, theo con đường quanh co.
Với mỗi chuyển động, cậu đi xa hơn một trăm feet, lao qua hàng cây hai bên đường.
Những cái cây hơi xa nhau nhưng cậu có thể băng từ cây đầu tiên sang cây tiếp theo trong một giây.
Những cơn gió thổi ngược mái tóc của cậu và làm cho bộ đồng phục của cậu trở nên rối loạn nhưng đây là cảm giác mà cậu sẽ không bao giờ trao đổi được bằng thứ khác.
[Nhanh nhẹn đã bị vô hiệu hóa]
Bộ đếm thời gian cho Nhanh nhẹn kết thúc lần thứ ba khi Gustav đến trước một tòa nhà lớn hình thoi.
Tòa nhà này được sơn màu nâu và trắng. nó giống như một hội trường nhưng nó trông giống như hai hình thoi xéo ghép lại với nhau.
Gustav đi về phía lối vào nơi có một nam nhân viên bảo vệ đang đứng gác.
“Cho tôi xem thẻ VIP của cậu … Là cậu? Cậu không được phép ở đây! rời đi ngay lập tức! ” Nam bảo vệ nhận ra Gustav, kẻ được cho là rác rưởi của toàn trường và biểu hiện của anh ta trở nên dữ tợn.
“Cô Aimee yêu cầu tôi trả lại cái này,” Gustav nâng cuốn sách trên tay.
“Hmm?” Người bảo vệ nhìn chằm chằm vào cuốn sách với vẻ ngạc nhiên.
“Cô Aimee yêu cầu cậu trả lại nó? Cậu có chắc không?” Vẻ mặt của người bảo vệ trở nên hơi căng thẳng khi tên của cô Aimee được nhắc đến.
“Có lẽ tôi nên quay trở lại văn phòng của cô ấy và nói với cô ấy rằng một nhân viên bảo vệ đã chặn tôi thực hiện nhiệm vụ mà cô ấy đã giao cho tôi,” Gustav nói và quay người rời đi.
Khuôn mặt của người bảo vệ trở nên căng thẳng và hoảng sợ hơn khi anh ta đưa tay ra để tóm lấy Gustav.
“Này, tôi cản cậu khi nào vậy, vào đi”, nhân viên bảo vệ nở một nụ cười gượng gạo khi cho phép Gustav đi vào.
Gustav gật đầu và bước vào thư viện.
Ngay lập tức cậu bước vào những gì xuất hiện trong tầm mắt của cậu là những hàng dài và những cột kệ dài ba mét đặt ngay ngắn khắp căn phòng.
Chiều dài của căn phòng lớn đến nỗi Gustav không thể nhìn thấy điểm cuối từ vị trí của mình.
Sàn nhà, tường nhà, ánh sáng, mọi thứ trông thật kỳ diệu khiến Gustav tự hỏi liệu mình có vừa bước vào thiên đường hay không.
Thư viện D khác với phần còn lại của các thư viện khác. Gustav bắt đầu bước về phía trước với vẻ mặt kinh ngạc.
Cậu vẫn còn bàng hoàng khi đi giữa những giá sách này.
“Này, cậu đang làm gì ở đây?”
Một giọng nữ chất vấn, khiến cậu không khỏi trầm ngâm.