Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 43: Quân nhân thời mạt thế (14)



Lam Thanh Nguyệt, khác với Lam Uyên cô lại là con riêng của thứ tử Lam gia. Từ nhỏ đã bị đối xử chả khác gì người ở, nhiều lúc bụng cũng chẳng có cơm đói đến ngất xỉu. Thế nhưng ông trời như đã nhìn thấu nỗi oán thán của Lam Thanh Nguyệt, bù đắp cho cô một thứ gọi là Thiên Tàng Thư. Đó chính là bàn tay vàng cực to, giúp Lam Thanh Nguyệt trở thành một nữ thần danh xứng với thực, không gì không biết, mị lực toả sáng, đi đến đỉnh cao nhân sinh, thu hậu cung, thu tiểu đệ, trở thành một nữ chính của thế giới này, sánh ngang với Lam Uyên.
Nếu không phải có mối quan hệ thân thích ràng buộc, lại thêm vầng hào quang của Lam Uyên bị chết yểu thì chắc chắn y sẽ thành một trong số hậu cung mỹ nam của nữ chính Lam Thanh Nguyệt. Mà dù Lam Uyên có sống cũng không thể vào dưới trướng Lam Thanh Nguyệt được, vì khi hào quang của y được kích hoạt lại mạnh mẽ áp đảo cô. Không ai nhường ai, thành ra thế giới phân chia họ thành hai cuộc đời, một nam chính ngựa đực và một nữ chủ ngựa cái :)). Hậu cung của hai người ai cũng chẳng phải dạng vừa, đánh không đánh lại phải giảng hoà, trở thành mối quan hệ hợp tác.
Thật ra Lam Thanh Nguyệt định thu Lam Uyên trở thành nam nhân của cô nhưng không thể. Lam Uyên không chấp nhận phải ở dưới người khác, nhưng vì có tình cảm nên hai người đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nhau. Dù sau này có thêm người khác vào hậu cung cũng không có ai là chính thê, chính phu của hai người họ.
Chỉ tội Lam gia, từ đầu tới cuối đều là bàn đạp cho hai người này.
Hiện tại Lam Thanh Nguyệt đã được Thiên Tàng Thư cải tạo, thực lực cũng đã có thể sánh ngang Lam Uyên. Cô cũng đã có bốn nam nhân xuất sắc trong hậu cung của mình.
Thẩm Manh: “…” đột nhiên cảm thấy địa vị lung lay dữ dội.
Hệ thống nhìn biểu tình của Thẩm Manh đang rạn nứt, tam quan vỡ nát. Cái kiểu kịch bản nam chính và nữ chính không đến với nhau, ngược lại trở thành bạch nguyệt quang của nhau này đúng là mới lạ. Nó cũng thật thông cảm cho ký chủ, ai biết được Lam Uyên có lại rung động với Lam Thanh Nguyệt hay không? Chính nó tự hỏi cũng chả tin được.
Thẩm Manh nhìn về phía hai người nổi bật giữa đám người kia bỗng cảm thấy hắn thật dư thừa. Có thế giới tác hợp, lại thêm sự rung động sẵn có từ đời trước, chắc chắn hai người sẽ lại như trước kia. Mà dù sao nhiệm vụ của hắn chẳng phải đưa Lam Uyên lên đỉnh cao nhân sinh sao? Hắn hít hít cái mũi hơi cay cay, trong lòng bỗng tủi thân ghê gớm, chậm rãi lui ra đằng sau khu vườn ngồi hóng mát.
Hệ thống không nói gì, nó cảm thấy cần cho ký chủ của mình bình ổn tâm tình đã.
Qua một lúc lâu Thẩm Manh bỗng lên tiếng:
“Nè…”
Hệ thống vểnh tai lên nghe: [Cái gì?]
Thẩm Manh cúi đầu, vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Mày với Thiên Tàng Thư, cái nào mạnh hơn?”
Hệ thống: [… bổn hệ thống mạnh hơn nó. Hệ thống chỉ cố định ở một thế giới luôn yếu hơn các hệ thống xuyên nhanh.]
[Ký chủ ngài ổn chứ?]
Thẩm Manh vứt cái que đi, thở dài: “Không có việc gì. Tao nghĩ kỹ rồi, tao nên tin tưởng người yêu tao. Y theo tao lâu như thế rồi, tao tin y sẽ không phản bội tao.”
Hệ thống giơ ngón tay cái với Thẩm Manh: [Nếu y bị rung động với đại nữ chính* thì sao?]
Thẩm Manh: “Vậy thì coi như tao nhìn nhầm rồi. Làm cho xong nhiệm vụ rồi rời khỏi đây thôi. Thế giới sau cũng sẽ không yêu y nữa, tao ấy à… nâng được cũng buông được.”
Hệ thống nhìn Thẩm Manh bỗng ngộ ra chân lý của đời người liền nhiệt liệt ủng hộ: [Bổn hệ thống cũng tin tưởng đại nam chính* nhà ký chủ.]
Thẩm Manh cười nhẹ, không nói gì.
Đại nam chính: ý chỉ nam chính có hậu cung, phân biệt với nam chính nhà Lam Thanh Nguyệt.
Đại nữ chính: ý chỉ nữ chính có hậu cung, phân biệt với nữ chính nhà Lam Uyên.
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua khiến Thẩm Manh rùng mình, hắn xoa xoa cánh tay, khẽ run người để giảm cái cảm giác lạnh lẽo. Bỗng có một cái áo khoác lớn phủ lên người hắn, mang theo mùi vị thanh lãnh dễ ngửi.
Thẩm Manh ngẩng đầu lên thì thấy Lam Uyên đã ở bên cạnh hắn từ lúc nào. Y cởi áo khoác của mình phủ cho hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Sao lại ra đây? Ăn no chưa?”
Thẩm Manh gật đầu, túm chặt cái áo khẽ hít hà mùi thơm trên đó.
“Ăn no rồi. Anh vừa nói chuyện với mỹ nhân nào thế?”
Ánh mắt Lam Uyên vẫn dịu dàng bỗng vì câu hỏi này của hắn mà ám trầm. Trong lòng Thẩm Manh bỗng lộp bộp một tiếng, xong rồi, y thật sự động lòng với nữ chính a.
“Mỹ nhân? Em cảm thấy cô ta đẹp mắt lắm à?”
Tâm trạng Thẩm Manh đang suy sụp bỗng vì câu nói này mà cảm thấy quái dị.
“Hả?”
Lam Uyên nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt vuốt gáy Thẩm Manh, giọng nói rất nhẹ nhàng lại mang theo áp lực khó tả.
“Em thấy cô ta đẹp lắm sao? Em thích cô ta sao? Anh giết chết cô ta nhé?”
Thẩm Manh mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lam Uyên, ngạc nhiên há hốc mồm nhìn y chuyển sang chế độ yandere không thèm báo trước.
“Từ lúc cô ta bước vào, em vẫn luôn nhìn cô ta. Anh đã để ý em rất lâu, thế nhưng em vẫn cứ nhìn chằm chằm cô ta. Anh đã cố gắng nói chuyện với cô ta để kéo đi lực chú ý của em vậy mà em vẫn cứ như vậy. Em thích cô ta sao? Cái loại vẻ ngoài xinh đẹp bên trong thối rữa này có gì tốt?”
Thẩm Manh bị một loạt từ ngữ của Lam Uyên làm cho hold không nổi. Hắn đưa tay ra hiệu cho y dừng lại, nhanh chóng hỏi y:
“Từ từ đã, không phải anh thích cô ta sao?”
Sát khí của Lam Uyên bỗng chốc thu lại, y quái dị nhìn Thẩm Manh hỏi:
“Tại sao em lại nghĩ rằng anh thích cô ta?”
Thẩm Manh lí nhí nói: “Thì, thì anh vẫn luôn tiếp lời cô ta đó thôi. Đã bao giờ anh đứng gần ai như thế đâu.”
Lam Uyên bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng trong đêm tối rất dễ nghe. Cứ như bản nhạc của những ngôi sao lấp lánh hợp tấu lại mà thành vậy.
“Em ghen à?”
Lông Thẩm Manh lập tức dựng đứng, xù hết cả lên:
“Ai ghen? Vớ va vớ vẩn.”
Lam Uyên thu lại nụ cười nhưng ánh mắt của y đã không còn cái loại điên cuồng kia nữa, dịu dàng đến vô tận.
“Anh không thích cô ta. Từ khi gặp em, không hiểu sao anh liền biết anh không thể thích thêm một ai nữa. Với lại, anh không có ham mê đặc thù, biểu muội của mình cũng xuống tay cho được. Mà cô ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”
Thẩm Manh trong lòng vui đến nở hoa, hoan hô nhiệt liệt cho người yêu của hắn. Darling, anh thật là toẹt vời.
“Tại sao không phải loại tốt lành gì?”
Lam Uyên lắc đầu: “Anh không biết, có lẽ là vì mặt tình cảm của cô ta. Cũng có thể là vì cảm giác của anh như thế. Nếu không có em, có lẽ anh có thể trở nên giống như cô ta vậy, anh không thích như thế.”
Thẩm Manh vui mừng ôm chặt lấy Lam Uyên, hôn chụt lên má y: “Anh tốt nhất.”
Lam Uyên vui vẻ cong cong khoé môi, ừ một tiếng. Đưa tay nắm lấy tay Thẩm Manh.
“Về nhà thôi.”
“Ừ.”
————————————————————
Nhiều năm sau, Lam Uyên thành công lên chức thượng tướng. Vacxin phòng bệnh thây ma tốt vô cùng, được phổ biến rộng rãi khắp nơi. Lãnh địa của con người được mở rộng, cho dù mạt thế vẫn kéo dài suốt nhiều năm sau nhưng công lao của Lam Uyên là rất to lớn, không ai có thể làm được. Y được đúc tượng và dựng ở quảng trường cho đến rất nhiều đời sau. Có lẽ có kẻ không biết Lam Uyên là ai nhưng vẫn có không ít thiếu nữ mê mẩn với tượng của y. Một thế giới này, kết thúc.
Lam Thanh Nguyệt trở thành như thế nào? Thẩm Manh tỏ vẻ, hắn không biết, không quan tâm. Bây giờ hắn còn đang bận đi du lịch với người yêu nhaaa.
Lam Diệu ở trong một công ty cao tầng nhìn thế giới thay đổi thở dài. Thế giới này hắn thật sự rất vất vả, vừa phải cân bằng hai nhân vật chính lớn vừa phải giám sát tám nhân vật chính nhỏ (4 em gái nhà Lam Uyên, 4 soái ca nhà Lam Thanh Nguyệt). Thế giới sau hắn muốn xin nghỉ phép.
Quy tắc: ok.
Quay lại chương xin ý kiến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 43: Quân nhân thời mạt thế (10)



Hai người chậm rãi tách nhau ra, khoé môi Thẩm Manh vẫn còn vương sợi chỉ bạc mờ ám. Hắn thở hổn hển, mềm nhũn ngồi dựa lưng vào tường. Lam Uyên đưa tay xoa đầu Thẩm Manh, dịu dàng nói:

“Để ta đi làm thủ tục xuất viện cho ngươi.”

Thẩm Manh đỏ bừng mặt, đưa tay kéo kéo chăn, gật đầu. Lam Uyên cũng không khiến hắn xấu hổ thêm nữa, đi ra ngoài đóng cửa phòng cho hắn. Thẩm Manh xấu hổ, lăn lộn trên giường mấy lần mới yên tĩnh lại.

Aaa, mẹ nó. Tỏ tình cũng chưa thèm nói, vậy mà đã đốt cháy đến giai đoạn hôn môi hẹn đấu súng rồi. Thật mất mặt!!

Lam Uyên rất nhanh làm xong thủ tục cho Thẩm Manh, sắp xếp đồ gọn gàng. Tính cách của hắn quen bừa bộn, lôi thôi. Thế nhưng Lam Uyên thì không, y không sạch sẽ quá mức nhưng lại rất chú trọng việc ngăn nắp. Nếu là người khác bày bừa như thế trước mặt y nhất định là tìm chết. Còn với Thẩm Manh, haha, người ta có đặc quyền riêng tư ha.

Đồ đạc cất gọn sau xe, Lam Uyên để Thẩm Manh ngồi ở ghế phụ như mọi khi, còn y thì lái xe. Thẩm Manh khá là tò mò với ba năm qua y sống như thế nào? Lam Uyên cũng rất thoả mãn hắn mà kể lại cuộc sống đó.

Lam Uyên ở đại học kia đã thành công tiếp cận với chính quyền và tạo dựng mối liên hệ với nhiều thế lực khổng lồ, không thiếu các em gái. Được quân đội để ý, cho nên sau khi ra trường y đã đầu nhập vào quân đội, đi khai phá các vùng đất. Lam Uyên năng lực mạnh mẽ, đầu óc phán đoán tinh tế nhanh nhạy, lại thêm khả năng y học tuyệt vời. Rất nhanh đã phát minh ra thuốc làm chậm quá trình virut chuyển hoá con người thành thây ma, tuy chưa thể hoàn toàn đẩy lùi virut nhưng đây chính là bước đầu tiên của việc chế tạo vacxin chống virut. Cộng thêm việc y đã thành công chiếm về cho nhân loại thêm ba tỉnh thành phố, trong đó có một tỉnh thành lớn đã khiến Lam Uyên thăng chức vùn vụt. Hiện nay đã là đại tá, chỉ một chức nữa thôi là lên tướng. Lam Uyên mới 24 tuổi, là một thế hệ quá trẻ để tiếp nhận cương vị đó, thế nhưng thực lực y bày sẵn ra đấy, không ai có thể phản bác mà cũng chẳng ai dám phản bác. Thậm chí Lam gia và Lưu gia năm nào đã khiến y lưu lạc nơi nguy hiểm giờ cũng đi lấy lòng y, chẳng có một ai nhận ra Lam Uyên năm nào cả.

Từ sau khi về nhà, Lam Uyên đợi mãi không thấy Thẩm Manh về nên đã phát điên đập nát cả căn phòng. Nơi đó xập xệ, ngày mưa còn dột, đâu thể chịu nổi Lam Uyên đập phá, thành ra nát đến không chịu nổi. Hiện tại thì y đang ở nơi khác, tuy không to lắm nhưng cũng được.

Thẩm Manh há hốc mồm đứng trước căn nhà “không to lắm” trong miệng Lam Uyên. Nó đích thực không có to, chỉ có hai tầng duy nhất nhưng đm nó đắt. Từng đồ nội thất cho đến tường nhà ra sân ngoài, bể bơi, vườn gì đó thì không thể cho rằng căn nhà này đơn giản thế nào được. Chẳng khác nào một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở cái thời mạt thế này cả.

Lam Uyên rất thản nhiên xách đồ vào nhà, để chúng lên ghế sopha. Y quay ra thấy Thẩm Manh vẫn còn đứng đó liền bật cười, nắm lấy tay hắn kéo vào nhà.

“Sao hả? Có đẹp không?”

Thẩm Manh ngơ ngẩn gật gật đầu: “A,a.” Đẹp lắm.

Y hôn lên má hắn một cái, bỏ tay hắn ra, nói: “Ngươi cứ việc đi ngắm ở đâu tuỳ thích, kể cả đi bơi. Đồ ở trong vali nâu, ngăn thứ ba. Ta đi cất xe rồi nấu cơm đã.”

Thẩm Manh nhìn trời xẩm tối kết hợp với ánh đèn vàng rực rỡ của căn nhà khiến bể bơi trở nên vô cùng lung linh mờ ảo. Hắn vui sướng theo lời của Lam Uyên lấy ra quần bơi, thay luôn ở trong phòng khách cũng chẳng sợ ai nhìn thấy. Dù sao nhà này cũng chỉ có mình hắn với y, mà bị Lam Uyên nhìn cũng chả có vấn đề gì, sớm muộn gì chẳng bị làm.

Nghĩ như thế, Thẩm Manh vô cùng vui vẻ thay đồ, mở cửa đi ra ngoài, nhảy ùm vào bể bơi??? Realy?? Rất tiếc là không:)) hắn là một con vịt cạn, sao mà bơi cho được, dù bể bơi chỉ cao có 1m3.

Đi qua đi lại, bơi vớ vẩn một lát, Thẩm Manh liền đói vô cùng. Hắn dựa vào thành bể nghỉ ngơi, hít hít mùi thức ăn trong không khí.

A, là mùi mỳ cay. Hắn đã lâu lắm rồi không được ăn ngon, nay lại được ngửi thấy mùi món ăn mình thích bụng đã đói lại càng đói. Thẩm Manh xoa xoa bụng, quyết tâm ngồi đợi Lam Uyên gọi hắn đi ăn. Nào ngờ chờ một lúc, hắn liền thấy Lam Uyên bưng hai bát mỳ cay ra, hướng phía bể bơi đi tới, trên người y đồng dạng còn mặc quần bơi.

Lam Uyên bưng hai bát mỳ cay, để mỗi bát trên một cái khay, sau đó thả trôi đến chỗ Thẩm Manh, còn kèm theo một cốc trà chanh nữa.

Đù, khay nổi. Cái loại khay như này quá thích hợp để ăn ở dưới nước luôn. Chả lẽ y biết hắn vẫn chưa muốn lên bờ? Nghĩ vậy, Thẩm Manh giương ánh mắt cảm kích nhìn Lam Uyên. Đổi lại cái nhìn vô cùng ôn nhu của y.

Thẩm Manh đón lấy đồ ăn của cả hai. Đợi Lam Uyên xuống nước cùng với hắn. Rất nhanh cả hai ăn xong đồ ăn, để lên thành bể bơi, Thẩm Manh còn được hưởng thụ Lam Uyên massage nữa chứ. Ủa mà hình như có gì đó sai sai á?

Bàn tay Lam Uyên vuốt ve nhẹ nhàng theo dọc sống lưng của Thẩm Manh. Tay còn lại ôm lấy vòng eo hắn, từ từ luồn vào giữa hai chân hắn. Đầu y ghé vào bên tai Thẩm Manh, phả hơi nóng rực khiến hắn rùng mình. Tay của y luồn đến cạp quần bơi liền nhẹ nhàng kéo nó ra, với vào bên trong, chạm lấy tiểu Thẩm Manh. Lúc này hắn đã bị Lam Uyên quay người lại, bắt buộc tiếp nhận nụ hôn. Gặp Thẩm Manh không phản kháng, y lại càng mừng rỡ, tiếp tục càn quấy trong miệng hắn.

Nụ hôn kéo dài ngọt ngào làm Thẩm Manh mê muội, đầu lưỡi Lam Uyên chậm rãi dây dưa với hắn, lại từ từ liếm qua các ngóc nghách. Vất vả lắm mới kết thúc nó khiến Thẩm Manh như bị thoát khí, dựa vào ngực Lam Uyên thở hổn hển. Tiểu Thẩm Manh dưới sự trêu đùa của Lam Uyên cũng không biết đã cứng lên từ lúc nào, vô cùng có tinh thần ở trong tay y.

“Có thể chứ?” Giọng Lam Uyên trầm bổng, như ma âm dịu dàng chui vào tai Thẩm Manh khiến hắn vô thức gật đầu. Y cười khẽ, ôm lấy Thẩm Manh đi về phía nước sâu hơn khiến hắn không thể chạm chân tới. Hai ba cái lột xong quần bơi của hắn vứt lên bờ.

Lam Uyên để Thẩm Manh tỳ người trước lên thành bể. Bản thân y một tay nắm lấy tiểu Thẩm Manh chơi đùa vỗ về, tuốt lên tuốt xuống khiến hắn chỉ biết mở miệng rên rỉ hai chữ “a, ô” vô nghĩa. Một tay bắt đầu chạm vào cúc huyệt vì căng thẳng mà hơi hé ra lại hợp vào, y đưa ngón tay vẽ vòng tròn bên ngoài cúc huyệt, thỉnh thoảng ấn ấn một cái khiến Thẩm Manh giật mình mà rên rỉ.

“Đừng căng thẳng, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Vừa nói, Lam Uyên vừa đưa một ngón tay vào đâm chọc. Có nước bể bơi làm trơn, cho dù là lần đầu cũng rất dễ dàng. Từng dòng nước nhỏ nhẹ theo từng cái rút ra đâm vào của ngón tay y mà chui vào bên trong cúc huyệt. Đợi đến khi hắn thuận lợi tiếp nhận liền nhét thêm một ngón nữa, hai ngón rồi ba ngón. Từ từ rút ra lại bất thình lình đâm vào.

“Aaa!!”

Lam Uyên thầm hưởng thụ tiếng rên rỉ tiêu hồn của Thẩm Manh, y nhoài người tới phía trước. Nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của hắn bắt đầu ngặm cắn. Ngoại trừ lưng, tai của Thẩm Manh cũng rất nhạy cảm, bị y cắn như vậy liền run hết cả người, rên rỉ càng thêm nhiều hơn.

Tiếng kêu của hắn cứ như liều xuân dược đối với Lam Uyên, y hít sâu một hơi rồi cười khẽ, thay ngón tay bằng côn th*t của mình đặt trước cúc huyệt.

“Ta muốn vào đây.”

Thẩm Manh cảm nhận quy đầu to lớn đặt trước hậu huyệt liền căng thẳng. Có chút sợ hãi lại vô cùng chờ mông, hơi đong đưa mông như cổ vũ cho y đâm vào. Mà Lam Uyên cũng không nhịn nữa, y một phát liền đâm vào sâu bên trong hậu huyệt ấm áp.

“Aaa!!!!”

Cúc huyệt bị buộc tiếp nhận một thứ to lớn không thuộc về mình khiến hắn có chút đau đớn. Bất ngờ thét lên. Lam Uyên ôm chặt lấy vòng eo của hắn, chậm rãi để yên hưởng thụ đằng sau ấm áp, chặt chẽ bao bọc lấy côn th*t y.

Y đã mơ tưởng ngày này rất lâu, cũng đã nghĩ đến trường hợp phải bắt buộc người kia làm như thế này. Nhưng ai ngờ hắn cũng có ý đồ đó với y. Điều này khiến y vô cùng mừng rỡ và hạnh phúc biết bao nhiêu.

Lam Uyên để Thẩm Manh từ từ quen thuộc với côn th*t to lớn của y, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy. Lúc mới bắt đầu còn có chút đau, nhưng sau đó chỉ còn lại sướng, khoái cảm ngập trời theo từng cú thúc mạnh bạo của y khiến Thẩm Manh như si như dại, nướt bọt chảy ra cả khoé miệng.

“Aa…a….ư….a..”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.