Hang núi lớn tới mức NPC không thể mà tưởng tượng nổi, Phong Liên Trúc chỉ đi từ đống đồng vàng tới cửa động thôi mà chắc cũng đi mất tám tiếng, từ ban sáng tới đêm tối luôn.
Đây vẫn là tổng thời gian cậu dùng khi chạy với tốc độ như bay rồi, Phong Liên Trúc thân là một con Boss, tốc độ là một thuộc tính có sẵn, tốc độ cao nhất khi chạy vội thông thường là 50 km/h, nếu sử dụng kỹ năng chân để thay đổi tốc độ giữa lúc chiến đấu thì có thể tăng lên tới 200 km/h trong nháy mắt. Nhưng kỹ năng chân này sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí, nó cũng chỉ duy trì trong một thời gian ngắn là năm phút đồng hồ thôi, mà tốc độ cao nhất thông thường gần như chẳng hao bao nhiêu giá trị linh khí hết, thời gian duy trì cũng dài hơn.
Chạy vội với tốc độ cao nhất mà đã tám tiếng, điều này cho thấy khoảng cách từ trong hang núi tới cửa ra vào dài tới tận 400 km, có phải hang núi này có hơi quá lớn không nhỉ?
Phong Liên Trúc đứng ở cửa hang nhìn lại nhưng lại chẳng thấy gì nhiều, trừ khi đang ở trên trời, cậu căn bản sẽ không thấy rõ toàn cảnh ngọn núi này cho lắm.
Có hai mặt trăng màu tím đang treo trên bầu trời, một cái đang ở trong trạng thái trăng tròn, cái còn lại là lưỡi liềm, chỉ còn lại một ông trăng non cong cong mà thôi.
Trong <Ngao Du Thái Hư>, mặt trăng cũng là một phó bản mãn cấp, người chơi có thể mượn đạo cụ “kim đan bất tử” để xài, ngay lúc trăng tròn thì nhảy lên mặt trăng và bắt đầu phó bản, nghe bảo đó là một phó bản với độ khó cực cao, trước mắt vẫn chưa có người chơi nào qua được hết.
“Một nơi thật đáng sợ……” Phong Liên Trúc lắc đầu, “Phó bản siêu khó thôi mà lại có đến hai cái cơ.
Tỉ lệ bạo kích của một tên Boss nhỏ như cậu sẽ tăng lên lúc trăng tròn, cậu có một niềm kính trọng tự nhiên đối với mặt trăng nên vừa thấy hai mặt trăng mà trong lòng đã vừa kính sợ vừa vui sướng rồi.
Ai ngờ lúc này hệ thống lại nhắc nhở: [Vốn có ba vệ tinh xung quanh Sao Nguyên Thủy số 419 sẽ phản chiếu ra tia sáng màu tím dưới sự ảnh hưởng của bầu khí quyển.]
“Ba cái? Còn một cái khác thì sao?”
[500 năm trước, mẹ của Pang Kirates đã đụng nát một vệ tinh khi bay vào Sao Nguyên Thủy, dưới sự ảnh hưởng của vệ tinh, hình dạng bề mặt của Sao Nguyên Thủy có những thay đổi trên diện rộng, riết tới một trăm năm trước mới dần khôi phục lại.]
“Đụng…… nát…… mặt trăng?” Dù có ra sao thì Phong Liên Trúc cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Đối với NPC cấp thấp trong <Ngao Du Thái Hư> mà nói, mặt trăng là tín ngưỡng mà cũng là một điều phù hộ, có không ít NPC tu luyện bằng cách bái trăng, dưới ánh trăng, tốc độ khôi phục linh khí của đám NPC sẽ nhanh hơn nhiều.
[Hang núi phía sau cậu là thân thể của mẹ Pang Kirates. 500 năm trước, bà bay vào Sao Nguyên Thủy với tình trạng bị thương nặng, sau khi sinh xong thì mất ngay, bị thương và thai nghén đã hao hết năng lượng của bà khiến cho thân thể của bà thu nhỏ lại sau khi mất, hài cốt chỉ lớn bằng một phần mười lúc còn sống thôi, nếu không bà có thể bao trùm nửa lãnh thổ của tinh cầu này rồi.]
Gấp mười lần…… Từ trong hang núi với cửa hang mà đã 400 km rồi, có thể dùng thân thể đụng nát mặt trăng thì dù Phong Liên Trúc có bị ngu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ bắt đầu thấy nghi, Béo Kirates hùng mạnh như vậy hình như còn mạnh hơn cả Boss mãn cấp của phó bản nữa cơ.
Mặt trăng kích thích linh tính của Phong Liên Trúc làm cho tình cảm của cậu càng trở nên mãnh liệt và phóng đại nghi vấn của cậu lên. Cậu không nhịn được mà hỏi: “Đây là game gì thế?”
[Nơi này không phải game, đây là Tinh hệ Xanh Thẳm với bán kính dài 270000 năm ánh sáng, là một thế giới thực.]
Thân là một NPC game online thực tế ảo, Phong Liên Trúc có năng lực nhận dạng giữa “người chơi và NPC” cũng như “hiện thực và game”. Cậu biết bản thân và người chơi không giống nhau, nhưng cũng sẽ không thèm muốn gì người chơi hoặc có ý định rời khỏi game hay gì hết, cậu có sứ mệnh của mình.
Khi có một hệ thống xuất hiện trong đầu, Phong Liên Trúc cho rằng đây là cách chơi mới của game, ngay cả lúc trao đổi vị trí với Béo Kirates, cậu cũng chỉ cảm thấy nơi này là bản đồ của game mà cậu chưa bao giờ tiếp xúc mà thôi.
Mãi đến lúc ngẩng đầu nhìn thấy hai mặt trăng không giống như trước kia, tận mắt chứng kiến thân hình còn muốn lớn hơn so với Côn Bằng trong truyền thuyết, Phong Liên Trúc mới thực sự ý thức được là mình đang không ở trong <Ngao Du Thái Hư>.
*Côn Bằng: một thượng cổ linh thú bự khủng khiếp có hình hài của một con chim biến hóa từ một loài cá. Có rất nhiều phiên bản miêu tả về nó, có thể tìm hiểu thêm ở.
Cậu ngu người một lát, có rất nhiều điều hiện lên trong đầu nhưng lại nhanh chóng bay đi, suy nghĩ mơ hồ biến mất mà chẳng cần hệ thống dọn đi hộ, ngay cả bản thân Phong Liên Trúc cũng không giữ lại được gì hết.
Khoảng chừng mười giây sau, cậu thu lại tầm mắt nhìn ánh trăng của mình và hỏi “Vị trí của mục tiêu nhiệm vụ.”
Cậu không có năng lực để thấy khó hiểu, mê mang và ham học hỏi gì mà cũng chẳng quá tò mò về giống loài hùng mạnh như Béo Kirates, cậu sẽ càng không nghĩ đến chuyện ở lại thế giới thực.
Khi một hiện tượng mà Phong Liên Trúc không thể hiểu nổi xuất hiện, cậu sẽ không tìm tòi, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, sau khi mode hỗ trợ kết thúc, cậu sẽ trở về <Ngao Du Thái Hư> thôi.
[Hình rồng của Kirates có thể sẽ dọa sợ mấy con thú dữ trên tinh cầu, đám cư dân ở ngay trong phạm vi sức mạnh của nó. Nhưng họ không dám cách nó quá gần và đang sống trong rừng cây cách đây 600 km.]
Phong Liên Trúc không phàn nàn là 600 km quá xa mà cũng chẳng nghĩ đến chuyện tìm kiếm phương tiện đi lại trong hang núi của Béo Kirates. Sau khi nhận được tọa độ, cậu ngồi trên mặt đất hấp thu ánh trăng để bổ sung giá trị linh khí một lúc rồi mới chợt vọt nhanh về phía trước.
Điều kỳ quái là rõ ràng cậu không thiếu giá trị linh khí gì nhưng cảm giác đói bụng vẫn chưa từng biến mất và càng ngày càng thấy đói hơn nữa.
Nhưng vẫn có thể nhẫn nại, Phong Liên Trúc không dừng bước chân lại và vẫn luôn chạy bộ, chạy từ tối tới sáng, mãi đến trưa hôm sau mới chạy tới trước hang núi mà mục tiêu nhiệm vụ đang ở.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Liên Trúc: Thân thể của mẹ anh thu nhỏ lại một phần mười rồi mà anh vẫn có thể lăn qua lộn lại trong hang núi à?
Rồng béo: Đúng rồi nha, bây giờ ta vẫn là một con rồng chưa trưởng thành mà.
Phong Liên Trúc:…