Vài ngày sau, Trương Gia Bảo không còn thấy đám người đó nữa. Họ như bóc hơi vậy, không ai hay biết cũng như không ai để ý đến họ.
Thực chất là dị năng tinh thần của Dương Kiệt đã xoá độ tồn tại của nhóm Trần Yến ra khỏi kí ức của mọi người trong căn cứ. Nên bây giờ họ sống hay chết đều chẳng một ai hay biết.
Trương Gia Bảo không hay biết gì, vui vẻ cùng hắn thu thập tinh thạch của xác sống để hấp thụ.
Hôm nay cũng như mọi ngày, mèo nhỏ ngồi trên vai thiếu niên ‘ meo meo ‘ chào mọi người đi cùng. Dị năng của cậu giờ đã đạt tới cấp 3 chỉ còn 2 cấp nữa thôi là có thể hoá thành người rồi.
Nghĩ đến đó, cậu lại vui vẻ đầu lắc qua lắc lại. Mọi người trong xe thấy cậu như dị thì vừa cười vừa thấy đáng yêu. Dương Kiệt bên cạnh cũng đặt biệt vu vẻ theo.
Vì hắn đã đọc được một tin tốt từ cậu mà cậu không hay biết. Thầm nói trong lòng một câu ‘ Em ấy có thể hoá người ‘, đôi môi lại xuất hiện một độ cung nhỏ. Trong lòng tràn ngập mong chờ.
Trương Gia Bảo không biết mình đã bị nhắm đến, vẫn đang vui vẻ đung đưa hai cái đuôi qua lại nhìn về phía trước.
Bầu không khí trong xe đang vui vẻ thì một quả cầu lửa bay đến trước mặt. Người đang lái xe đảo tay láy né được trong phút chốc. Anh run rẩy nhìn phía trước, giọng điệu sợ hãi báo cáo cho Nguyễn Thanh Công.
Người lái xe – Lê Thành: “Đội trưởng, ở phía trước có một đội xác sống có dị năng”.
Nguyễn Thanh Công nhíu mày chỉ huy: ” Tất cả mọi người xuống xe chuẩn bị chiến đấu. Thành, cậu lái xe đến chỗ an toàn”.
Mọi người hô to: ” Rõ “.
Mọi người mau chóng làm theo chỉ thị, chuẩn bị sẵn sàng khi có xác sống tấn công sẽ nhanh chóng phóng ra dị năng giải quyết chúng.
Ba quả cầu lửa được phóng ra cùng lúc hướng thẳng về phía họ, dị năng giả hệ đất trong đội tạo ra khung chấn bảo vệ mọi người.
Mọi người trong đội phóng ra dị năng tiêu diệt xác sống dị năng. Dương Kiệt dùng dị năng tinh thần cảm ứng tìm thấy kẻ cầm đầu. Hắn dùng mũi tên băng bắn thẳng về phía nó.
Mũi tên băng cấp 4 phi thẳng đến làm phần đầu tên cầm đầu tan tát. Trên mặt đất chỉ còn lại tinh thạch và vài miếng thịt vụn của xác sống.
Hắn hộ trợ đội diệt thêm mấy tên xác sống, rồi cùng nhau thu thập tinh thạch.
Trở lại trên xe, Trương Gia Bảo nằm im cho hắn nựng má lẵng lặng hồi phục sức lực đã mất cho hắn.
Đang nhắm mắt vừa hưởng thụ vừa sử dụng dị năng, bỗng có một vật cứng chạm vào người mình. Cậu mở mắt thấy Dương Kiệt đang dùng tinh thạch để chọt mình thì xù lông.
Cậu tức giận la lên: ” Meo meo meo meo meo – Anh có biết làm như dị là thiếu lịch sự không? Anh không nên dùng tinh thạch để chọc em đâu”.
Dương Kiệt giả bộ nghiêm túc: ” Đâu có đâu. Anh chỉ muốn cho em tinh thạch thôi. Không có chọc gì hết”. Kì thật là hắn tính chọc cậu thiệt.
Cậu híp mắt nhìn hắn: ” Meo meo – Tạm tin anh lần này”. Nhưng lại thắc mắc hỏi: ” Nhưng sao lại cho em. Không phải nó có ít cho anh hơn sao”.
Dương Kiệt vuốt đầu cậu nói: ” Anh đã có đủ rồi. Cái này cho em, chẳng phải em cần nâng cấp dị năng sao?”.
Trương Gia Bảo nghiên đầu, hỏi: ” Meo meo meo – Đúng là như vậy. Nhưng mà sao anh biết?”.
Ai đó giật thót một cái, giả vờ bình tĩnh trả lời: ” Không phải dạo gần đây em luôn hấp thụ nhiều tinh thạch sao? Anh đoán là vậy”.
Cậu gật gật đầu sáng tỏ: ” Meo meo meo – Thì ra là vậy. Vậy thì em sẽ nhận nó. Cảm ơn anh”.
Thở phào trong lòng một cái, không phải là hắn muốn cậu mau chóng hoá hình người đâu. Hắn chỉ là đơn giản muốn cậu nâng cấp dị năng thôi. Đúng vậy, chỉ là nâng cấp dị năng thôi.