Cậu hỏi anh.
– Nhà anh ở đâu vậy Bảo Bảo
Anh lấy tay vẽ vẽ lên tay cậu.
-‘ Ở. Thành phố H ‘
– Xa ghê.. mà sao anh ở đây.
-‘ Đi thăm ngoại’
– Vậy à nhà em ở gần đây nè. Đến nhà em chơi không.
Anh gật đầu.. anh và cậu dẫn nhau về nhà cậu.. anh nhìn nhà cậu một cái rồi nghĩ trong lòng.
‘-‘ Nhà nhỏ quá em ấy ở đây sao?
– Anh vào đi … nhà em tuy không lớn nhưng rất ấm áp nha.
Anh gật đầu bước vào nhà.. đúng như cậu nói, dù nhà không lớn nhưng rất ấm áp
Nhất là người đang cười kia.
Anh nhìn lên trên bàn thấy có quyển album ảnh anh chỉ cậu.
– Anh muốn xem à
Anh gật đầu.. cậu đi lại lấy đưa cho anh.
– Đây là album hình của em từ nhỏ đến lớn á.
– Dù không lớn lắm nhưng em 7 Tuổi rồi hì hì
– Vậy Anh Bảo Bảo bao nhiêu tuổi rồi.
Viết lên tay cậu.
-‘ Anh năm nay 9 tuổi’
– Qua lớn hơn em 2 tuổi nè
-Nhà em bây giờ không ai cả tới tối mọi người mới về.
Anh nhìn nhăm chú vào bức ảnh ,có một cậu bé cười đưa ra một hàm răng thiếu một chiếc răng cửa.
[ TG: Tôi không nói khi viết chương này tôi không cười đâu .. Tôi thật sự không cười.. ai dễ cười đừng đọc chương này cười chết người đấy nhé]
Anh nhìn thật lâu thấy trên tay cậu là chiếc răng bị rụng kia. Anh nhìn bức ảnh sau là bức ảnh cậu được cha nhổ răng bằng chỉ. Cha cậu cầm cái răng lủng lẳng trước mặt cậu, còn cậu thì ôm miệng nước mắt rớt như suối. Ở bên dưới ảnh có để câu//: Nhật Huy đi chọc chó… bị chó rượt, trượt chân giẫm võ chuối té rụng răng://
– Khum… // Dù anh không nói được nhưng vẫn phát ra tiếng được..anh nghĩ
‘-‘ Có một thằng nhóc ngốc nghếch đi chọc chó… còn bị chó đuổi.. không những vậy còn số đen quá rồi… giẫm phải vỏ chuối té đến mức rụng cả răng.. haha
Anh muốn cười lắm nhưng phải giữ hình tượng.
‘-‘ Phải giữ hình tượng trước mặt em ấy không được cười… không được…ha.. cười.hhahaa
[TG: Ủa dì vậy ba Quốc Bảo lãnh khóc của tôi đâu vậy…// Dù tui biết nó ở đâu nhưng lại không muốn thảy nó ra]
– Anh sao vậy a
Anh chỉ cậu bức ảnh bị rụng răng
– À cái đó hả là lúc em 4 tuổi em thấy con chó nhà bác 6 hiền nên em tưởng nó không cắn
– Đến lúc em lấy cục đá em chọi nó thì nó phá xích chó nó rượt em tuột quần luôn
– tuột thiệt chứ hk phải giỡn, Lúc đó lo kéo quần cái em chạy, đâu để ý vỏ chuối thằng cha nào mất dạy chơi dục ở đó đâu. Làm em trượt vỏ chuối té một phát rung rơ cái răng luôn
Anh cười hhahaa nãy giờ khi cậu trần thuật lại. nhất là cái cảnh chạy tuột cả quần.
Anh chỉ cậu một tấm khác.
– Tấm này là lúc em 5 Tuổi lấy son của mẹ phá.
– Em bắt chước theo mẹ trang điểm nhưng trang điểm xong cho cả nhà coi cả nhà ai cũng ôm bụng cười.
Các bạn biết nó như thế nào ko tôi ví dụ cho nhé. Cái mặt đánh phấn em bé trắng bốc, son tô đỏ lòm. con mắt còn đánh cho hai con xanh lè nhè. Đặc sắc hơn là ổng đánh hai cái má hồng đậm mà bự tổ chản… Vậy còn chưa vừa con lấy thun cột hai chùm trên đầu nữa thêm cái nơ bướm to đùng.
Đấy các bác nghĩ xem nó như thế nào trong dị không
Anh cũng cất cuốn album kia đi nếu không anh cười không ngừng được
– Anh uống nước đi
‘-‘ Nhà em ấy có vẻ không tốt cho lắm.
– Giờ trời cũng gần tối rồi anh không về sao?
Anh nhìn trời rồi gật đầu.. Anh bước ra cửa.. thì quay lại viết lên tay cậu.
-‘ Ngày mai anh lại qua chơi với em được không.’
Cậu gật đầu vui vẻ.
– Được nha.. hiếm khi có người không sợ em mà còn muốn chơi với em nữa
‘- Vậy được mai anh qua nhé.’
– Vâng.
Thế rồi anh về … Và sau những ngày đó hai người cứ đi chơi với nhau .. Tầm một tháng sau thì anh phải về thành phố H.
– Anh Bảo Bảo anh phải đi ạ// Cậu nói có giọng điệu buồn.
– Ừm anh phải về thành phố H để học nữa
– Vậy chừng nào anh rảnh có thể về đây chơi với em không
– Được … anh sẽ về chơi với Tiểu Huy nhé.
Cậu cười một nụ cười tỏa nắng nhìn anh.
Anh ghé sát tai cậu nói chỉ có hai người nghe.
– Sau này lớn em gã cho anh nhé.
– Gã là gì ạ
– Gã là lúc nào em và anh cũng ở chung với nhau.. lúc nào cũng nhìn thấy nhau.. trên tay anh và tiểu Huy có một chiếc nhẫn gọi là nhẩn đính hôn.. Vậy nên chờ anh về không được để ai đeo nhẫn, hay để họ ở gần em. Chỉ có anh mới có quyền ở cạnh em, bọn họ không xứng với em .
– Có nghe lời anh dặng dò chưa
– Em nghe rồi.// Cậu gật đầu đồng ý.
– Hôn tạm biệt anh cái nào.// Anh cười xấu xa, trên khuôn mặt thiên thần
Cậu nhón chân lên hôn cái chụt vào má phải rồi má trái anh . Anh thỏa mãn nghĩ
‘-‘ Ít nhất cũng phải lấy lãi trước chứ..
– Vậy nha nhớ chờ anh nhé sau này anh sẽ về tìm em.. em nhất định phải làm cô dâu của anh đấy.
– Vâng..
Đi đi đến nơi hàng khách lên máy bay..
Anh bước đi rồi thì cậu cũng về nhà nhốt mình trong phòng cả một buổi tối.. Cậu khóc rất nhiều.