Editor: Hepc
Gần tới tháng năm thì thời tiết ôn hoà, sảng khoái hợp lòng người.
Rèm cửa màu trắng bị gió nhẹ lay động, trong sân mơ hồ có giọng nói, mặc dù nhẹ vô cùng, nhưng đối với người đang ngủ vẫn có thể nghe rõ ràng.
Đưa tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng ấn xuống. Còn chưa tới thời gian dự tính, cô đã tỉnh rồi.
Cái giường đang nằm này, ước chừng cô đã ngủ hai mươi mấy năm, ngày trước gặp áp lực lớn hơn nữa, lại phiền lòng chuyện gì, chỉ cần nằm ở trên giường của cô, thần kinh căng thẳng luôn có thể giải tỏa.
Nhưng tối hôm qua, cơ hồ có thể nói cô mất ngủ. Giống mấy ngày trước ở văn phòng, mơ mơ màng màng không ngủ được bao lâu, luôn là bởi vì lạ chỗ mà tỉnh lại.
Một thân một mình tỉnh lại ban đêm, cũng không thể tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Cái này có tính chứng mất ngủ hay không?
Hai tay Quyền Sơ Nhược chống lên ngồi dậy, tựa vào đầu giường mất hồn. Sớm đã có người nói qua, nghề nghiệp luật sư này có áp lực công việc quá lớn, mỗi ngày tinh thần căng thẳng, dễ dàng mắc chứng mất ngủ vô cùng.
Nhưng cô mới ba mươi tuổi, nếu quả như thật bị chứng mất ngủ, vậy sau này phải làm sao?
Vén lên chăn trên người lên, Quyền Sơ Nhược mang dép đi tới trước cửa sổ. Dì Lan đứng ở trong sân, chỉ huy người giúp việc quét dọn sân nhà, dì nhỏ giọng dặn dò những người đó, mấy bồn hoa kia là bảo bối của bà nội, ngàn vạn lần không được động vào.
Trời mới tờ mờ sáng, con đường cũng không có bóng người. Quyền Sơ Nhược xoay người đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao, từ phòng ngủ ra ngoài.
Trước kia đi học thì cô thường dậy sớm cùng em trai chạy bộ sáng sớm. Sau thì công việc quá bận rộn, cái vận động đó bị cô gác lại.
Hôm nay tâm huyết dâng trào, Quyền Sơ Nhược thay quần áo thể thao chạy bộ, kích thước không hề thay đổi, còn có thể mặc lại được. Ở cổ cô quấn khăn lông màu trắng, cột tóc thành đuôi ngựa, không có đeo mắt kiếng.
“Dì Lan, Chào buổi sáng.” Quyền Sơ Nhược chạy chậm ra ngoài, chào hỏi người trong sân.
Dì Lan xoay người lại thấy cô, chỉ thấy được cái bóng lưng, cô đã chạy ra ngoài sân, hướng bóng rừng trước mặt mà chạy.
Nhìn bóng lưng cô gầy gò, dì Lan thở dài, xoay người trở lại phòng bếp, vội vàng đi chuẩn bị bữa ăn sáng. Dì đặc biệt chuẩn bị mấy món ăn sáng, đều là món Quyền Sơ Nhược thích ăn.
Buổi sáng chạy mấy vòng, toàn thân ra mồ hôi, thân thể tự nhiên thoải mái. Quyền Sơ Nhược tắm nước nóng, thay đồ công sở già dặn, đứng ở trước gương lần nữa, cảm giác tinh thần mình khôi phục không ít.
Xem ra, về sau mỗi ngày đều phải dậy sớm chạy bộ, vận động quả nhiên đối với thân thể rất tốt.
Ánh mắt một nhà già trẻ tìm tòi nghiên cứu, Quyền Sơ Nhược hít khí định thần ngồi ở trong ghế, ăn bữa sáng say sưa ngon lành. Sau đó, cô lái xe rời nhà, đúng giờ đi tới phòng luật sư.
Mọi người thấy tinh thần cô sung mãn, không khỏi một phen nghị luận.
Những thứ nhiều chuyện kia, không hề ảnh hưởng đến tâm tình Quyền Sơ Nhược. Cả buổi trưa tinh lực cô đều dồi dào, cơm buổi trưa, cô ăn cũng không tệ, Tống Văn mừng rỡ lại khó tránh khỏi âm thầm khẩn trương.
Đây là chị Quyền đã nghĩ thông suốt, còn là tiến càng lớn.
Lúc tan việc, Quyền Sơ Nhược đúng lúc rời phòng làm việc. Cô lái xe về nhà, dừng xe ở siêu thị bên đường, đi vào mua chút đồ ăn vặt cùng trái cây, say mê cuồng nhiệt về nhà.
Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn khôi phục lại cuộc sống độc thân. Ở trong nhà, ăn mặc có người phục vụ, lại có khoảng lớn thời gian vùi đầu vào trong công việc, hai điểm thời gian tạo thành một đường thẳng (nghĩa là hai chuyện gộp lại thành một, đỡ tốn thời gian nhiều).
Không có đàn ông thật tốt, đơn giản phong phú. Không cần tức giận, không cần quan tâm, còn không làm người hầu bị người sai bảo.
Tự do tự tại!
Về đến nhà, vừa vặn bắt kịp giờ ăn cơm. Quyền Sơ Nhược nghe mùi thơm, nhanh chóng rửa tay xong, kéo ghế ra ngồi xuống.
Thịt kho, món ăn này già trẻ đều thích, chuẩn bị xơi thôi.
Mắt thấy cô ăn như hổ đói, Phạm Bồi Nghi không nhịn được đau lòng, ý vị gắp thức ăn cho cô, “Ăn từ từ, có rất nhiều mà.”
Mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không ngon, Quyền Sơ Nhược thật đói. Hiếm khi cô muốn ăn như vậy, đôi đũa trong tay kể từ khi cô ngồi xuống không có dừng lại.
“Khụ khụ ——”
Bà cụ ho khan một tiếng, hướng về phía con dâu nháy mắt.
Phạm Bồi Nghi hiểu ý, buông chiếc đũa trong tay ra, mở miệng nói: “Hôm nay mẹ có gọi điện thoại cho Cảnh Hanh.”
Động tác Quyền Sơ Nhược gắp thức ăn dừng một chút, rất nhanh lại tiếp tục gắp, hình như căn bản không nghe thấy.
“Cảnh Hanh nói, con muốn ly hôn?”
“Ừmh!”
Thịt kho trong miệng cắm ở trong cổ họng, Quyền Sơ Nhược bưng canh trước mặt lên uống hết, cuối cùng không có bị nghẹn chết!
“Anh ấy nói như vậy?” Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm mẹ mình, giọng nói nhuộm lửa giận.
Tên khốn kiếp này, lại dám trả đũa?!
Không đợi Phạm Bồi Nghi nói tiếp, cô đã đứng lên, mặt lạnh ra cửa.
“Đứng lại ——”
Sau lưng vang lên tiếng gọi trầm thấp của Quyền Chính Nham. Giống như kể từ thi tốt nghiệp trung học, ba đã hơn nhiều năm không hầm hầm giận dữ với cô.
“Ngồi xuống cho ba.” Quyền Chính Nham quẳng đôi đũa trong tay ra, sắc mặt trầm xuống.
Quyền Sơ Nhược xoay người, ngồi vào trong ghế lần nữa.
“Lá gan càng lúc càng lớn, ” Quyền Chính Nham nhìn chằm chằm cô, giọng điệu không tốt, “Ai cho con lá gan để con ồn ào đòi ly hôn?!”
Quyền Sơ Nhược cụp mắt, nói về: “Ly hôn là chuyện của con, tự con làm chủ.”
“Càn rỡ!”
Quyền Chính Nham vỗ bàn, hoàn toàn tức giận, “Quyền Sơ Nhược, con cho là mình còn nhỏ sao? Làm việc sao không suy nghĩ, hả?!”
Nghe được lời của ba mình, sắc mặt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía ông, “Con thế nào lại không có suy nghĩ? Ban đầu các người muốn con kết hôn, được, con kết hôn. Hiện tại con muốn ly hôn, các người lại muốn làm sao? Phản đối ư, con nói cho các người biết, cái này khi cưới là con đã xác định rồi!”
Bộp——
Bà nội Quyền chuyển động gậy trong tay, đập vào sàn nhà tạo ra tiếng vang.
“Câm miệng cho bà!”
Bà cụ giận tái mặt với cô, từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên, “Nói chuyện với ba con như thế đó hả?!”
Quyền Sơ Nhược đối với ba mình là kính trọng, đối với bà nội mới là sợ. Mặc dù từ nhỏ bà nội luôn bao che cho con cháu, nhưng chỉ cần bà thật sự tức giận, cô với Quyền Yến Thác ai cũng không dám lỗ mãng.
Phạm Bồi Nghi đứng dậy kéo con gái qua, đẩy cô một cái, “Không được làm bà nội tức giận.”
Sắc mặt Quyền Chính Nham tái xuống, vội vươn tay vịn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng tức giận.”
Vẻ mặt bà cụ lo lắng, không nhìn bất luận kẻ nào. Bà giơ gậy trong tay lên, gõ chén cơm trước mặt Quyền Sơ Nhược một cái, lạnh lùng nói: “Con nghe cho bà, chỉ cần bà còn sống, nhà chúng ta thì không cho xuất hiện loại chuyện ly hôn như vậy!”
“Bà nội ——” Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, lại thấy bà cụ hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, dì Lan đỡ bà đứng dậy đi về phòng.
Trong nhà, bà cụ nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh (một lời nói chắc chắn, không thay lời), không người nào dám phản bác.
Quyền Sơ Nhược phồng má, tức giận sôi lên. Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh đáng chết, rốt cuộc anh cho người nhà tôi uống cái thuốc mê gì, thế nào mỗi một người đều chống đỡ giúp anh!
“Được rồi, ngồi xuống ăn cơm nhanh lên.” Phạm Bồi Nghi tới kéo cô, đưa đũa qua.
Quyền Sơ Nhược cắn môi, sắc mặt tái xanh chạy lên lầu. Tức giận thành như vậy, còn ăn cơm cái gì?
“Sơ Nhược……”
“Để cho nó bị đói đi.”
Khóe miệng Quyền Chính Nham căng thẳng, còn đang nổi nóng, “Càng lớn càng không hiểu chuyện, đều để em trông coi.”
“Tại sao là em?” Phạm Bồi Nghi cau mày, phản bác: “Từ nhỏ anh thì mặt lạnh với A Thác, đối với con gái thì luôn phóng túng, chẳng lẽ anh không trông coi được?”
Nghe vậy, Quyền Chính Nham tự giác bẽ mặt, quát lớn: “Được rồi, ăn cơm.”
Sắc mặt Quyền Sơ Nhược không được tốt, người cũng gầy đi trông thấy. Phạm Bồi Nghi nhìn cô không động cơm trong chén, buồn bã thở dài, “Mấy đứa trẻ này, không có một người để cho tôi an tâm.”
Đang khi nói chuyện, bà đi tới phòng bếp xới cơm lần nữa, lại chẩn bị món ăn, bưng lên lầu cho cô.
Nhìn bóng lưng vợ mình lên lầu, Quyền Chính Nham cũng không có ngăn cản, dù sao cũng là cục thịt trong lòng ông, thấy con gái buồn buồn không vui, có người ba nào lại không đau lòng chứ?
Cộc cộc——
Cửa phòng vang lên, Quyền Sơ Nhược từ trên giường ngồi dậy, vuốt tóc dài bị rối lên, giọng bình ổn, “Vào đi.”
Phạm Bồi Nghi bưng mâm đi vào, đặt cơm tối ở trên bàn trà, “Tới đây ăn đi.”
Nếu bàn về khí khái, Quyền Sơ Nhược nhất định không chịu ăn. Nhưng bụng cô kêu gọi ục ục, nhìn chằm chằm thịt kho nuốt nước miếng. Ai, đang lúc đói bụng nên không muốn cân nhắc mặt mũi, cuối cùng cô vẫn là bảo toàn cái sau.
Thấy cô đang cầm chén cơm, miệng to ăn cơm, Phạm Bồi Nghi không nhịn được lại than thở. Cô là con gái độc nhất, cũng là trời kêu đến tra tấn bà, từ nhỏ đến lớn lòng bà luôn lo lắng, thật là oan gia nhỏ mà!
“Sơ Nhược, ” Phạm Bồi Nghi đưa cô thêm chén canh, trầm giọng hỏi cô: “Con muốn ly hôn với Cảnh Hanh, có phải bởi vì Liêu Phàm hay không?”
Liêu Phàm?
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, vẻ mặt chán nản. Cô muốn ly hôn, có quan hệ gì với Liêu Phàm?
“Mẹ!” Quyền Sơ Nhược để chén cơm xuống, lông mày thanh tú nhíu chặt, “Mẹ đừng đoán mò có được hay không? Cùng Liêu Phàm có quan hệ gì chứ?”
Giải thích của cô, ờ trong mắt của Phạm Bồi Nghi chính là che giấu. Ý định của con gái, làm mẹ như bà còn có thể không hiểu sao? Nhiều năm như vậy bà đều nhìn ra hết, đau lòng lại nóng lòng, nhưng vô luận bà lấy biện pháp gì, cũng không có biện pháp thay đổi tân ý của đứa nhỏ này!
“Nếu như không có liên quan tới cậu ta, tại sao con với Cảnh Hanh thật tốt như thế, lại dám đòi ly hôn?” Phạm Bồi Nghi mím môi, vẻ mặt hàm chứa tức giận.
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, khó chịu ngột ngạt đáp một câu: “Làm sao mẹ biết là tốt?”
“Không tốt sao?” Phạm Bồi Nghi trừng cô, trong giọng nói hiển nhiên thiên vị người khác, “Cảnh Hanh người ta đối với con còn chưa đủ tốt sao?”
Cái gì gọi là còn chưa đủ tốt?
Quyền Sơ Nhược tức giận, không phục mở miệng: “Mẹ, rốt cuộc Lục Cảnh Hanh là con mẹ hay con mới là con của mẹ vậy?”
Lời nói này thật ngây thơ, Phạm Bồi Nghi cong môi, khẽ cười một tiếng. Bà đưa tay chỉ người đối diện, vừa tức giận vừa buồn cười “Con đó, để mẹ nói xem con có cái gì tốt.”
“Thôi đừng nói gì nữa.” Quyền Sơ Nhược không có nghe ra thâm ý, bị tức giận nói: “Chuyện của con, các người đừng động tới.”
Phạm Bồi Nghi chợt giận tái mặt, vẻ mặt bà chưa bao giờ thấy qua nghiêm túc, “Sơ Nhược con nghe cho mẹ, trong nhà này không ai đồng ý cho con ly hôn!”
Quẳng xuống những lời này, Phạm Bồi Nghi kéo cửa ra đi ra ngoài.
Mắt thấy mẹ tức giận đi, Quyền Sơ Nhược mím môi, trái tim uất ức. Ở nhà, mẹ là người cưng cô nhất, mặc dù những năm kia bởi vì Liêu Phàm cô với ba mình cãi nhau ồn ào, mẹ cũng không nói nặng lời với cô như vậy!
Đều là Lục Cảnh Hanh, đều tại vì anh!
Phiền não nằm lỳ ở trên giường, Quyền Sơ Nhược đưa tay tém tóc rơi rớt sang bên mặt, nằm ở trên giường nệm. Cô cắn môi, hai chân đạp tới đạp lui, “Lục Cảnh Hanh, cái tên khốn kiếp này!”
Tên khốn kiếp này đảo loạn cuộc sống của cô, và đảo loạn lòng của cô!
Giải quyết dứt khoát, là xử lý tất cả sự kiện khó giải quyết. Cho nên ngày hôm sau Quyền Sơ Nhược đi tới phòng làm việc, trước tiên cầm điện thoại lên, gọi cho tên đầu sỏ gây nên chuyện.
“A lô?” Người đàn ông bên kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh.
Quyền Sơ Nhược cầm ống nghe nói, nói: “Hai giờ chiều hôm nay, mang theo giấy thỏa thuận li hôn mà anh đã ký xong, đến phòng làm việc gặp tôi.”
Sau đó, cô cúp điện thoại, đôi mắt thâm trầm.
Không để cho cô ly hôn, cô liền len lén tiến hành, tiền trảm hậu tấu cũng là biện pháp tốt. Từ lần trước Lâm Lâm tới tìm cô, Quyền Sơ Nhược liền phát hiện một bí quyết, mọi chuyện đều có đường tắt có thể đi, chuyện cô quyết định, không ai có thể thay đổi!
Đã ăn cơm trưa, Quyền Sơ Nhược trở lại phòng làm việc sớm. Tất cả mọi người nghỉ trưa, trong phòng làm việc rất an tĩnh.
Sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu đi vào, Quyền Sơ Nhược tựa vào trong ghế xoay màu đen, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, rơi vào vị trí xương quai xanh. Vì sao dây chuyền kim cương kia, dưới ánh mặt trời tản ra lấp lánh chói lọi.
Ngón tay Quyền Sơ Nhược vuốt ve dây chuyền, hai con ngươi sáng ngời từ từ dính vào một tầng cảm xúc không rõ ràng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi Tống Văn đẩy cửa đi vào, “Chị Quyền, chị. …. Lục Cảnh Hanh đến.”
Tống Văn đứng ở trước bàn, giọng nói thận trọng.
Quyền Sơ Nhược xoay người, thần sắc trên mặt lạnh nhạt như nước, “Mời anh ta vào.”
“Dạ.” Tống Văn gật đầu một cái, giùng giằng muốn nói điều gì, “Chị Quyền, chị thật……”
“Hai ly cà phê.”
Quyền Sơ Nhược không ngẩng đầu, trong giọng nói cũng đã hàm chứa cảnh cáo.
Dù sao Tống Văn chỉ là trợ lý nhỏ, loại chuyện như vậy, cô nàng chỉ có thể nóng lòng, nhưng không xen tay vào được. Xoay người đi ra ngoài, cô nàng chỉ đành mời Lục Cảnh Hanh vào.
Ghế ngồi đối diện, Lục Cảnh Hanh ngồi nghiêm chỉnh. Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn sang, “Một mình anh tới, không mang luật sư theo sao?”
Lục Cảnh Hanh cong môi, hai mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ phập phồng nào, “Không cần đâu.”
Ba chữ nói ngắn gọn nhưng hữu lực, lòng của Quyền Sơ Nhược hung hăng thắc lại một cái. Xem kìa, thậm chí ngay cả vị luật sư anh cũng không mang theo, hiển nhiên chính là không muốn hoàn thành việc ly hôn!
Tống Văn đi vào đưa cà phê, sau đó bị khí thế hai người bọn họ đông lạnh, nhanh chóng rút lui. Oh mua bánh ngọt, đây là cách hay nhỉ!
“Bắt đầu đi.”
Quyền Sơ Nhược mở hồ sơ ra, thấy anh đẩy giấy thỏa thuận li hôn tới. Cô cầm lên liếc mấy cái, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại bắn về phía anh, “Không có ký tên?”
Thỏa thuận li hôn trống không, không có gì cả, nào có tên tuổi Lục Cảnh Hanh!
Một tay người đàn ông chống cằm, không chút để ý ngước mắt cười, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, “Em muốn ly hôn, cũng nên trả lại đồ thiếu nợ của anh cho anh chứ.”
“Nợ anh cái gì?” Quyền Sơ Nhược hé mắt, chất vấn: ” Lục Cảnh Hanh, tôi nợ anh cái gì?”
Ngón tay người đàn ông thon dài khẽ chọc ở mặt bàn, môi mỏng cong lên, “Lúc kết hôn, anh cho em cái gì, bây giờ em lấy nó ra đi!”
“Hả?”
Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, “Anh cho tôi vật gì à?”
“Dĩ nhiên!” Lục Cảnh Hanh trả lời khẳng định, mắt thấy ánh mắt cô u mê, đáy lòng thoáng qua vẻ mất mác. Đã sớm biết cô sẽ không nhớ được, hể là chuyện về Lục Cảnh Hanh, cô không có để ở trong lòng một cái gì.
Anh trả lời khẳng định, trong lòng Quyền Sơ Nhược không khỏi đánh trống. Chẳng lẽ anh thật sự có thứ gì cho cô sao?
“Rất quan trọng?”Giọng nói Quyền Sơ Nhược hòa hoãn, nếu như vật kia rất đáng tiền, cô có thể trả tiền mặt tương đương cho anh.
Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm nét mặt của cô, gương mặt tuấn tú chợt trầm xuống. Anh cười lạnh một tiếng, môi mỏng nâng lên độ cong nguy hiểm, “Quyền Sơ Nhược, không tìm được đồ, em cũng đừng nghĩ ly hôn!”
Quẳng xuống những lời này, Lục Cảnh Hanh hờ hững xoay người rời đi.
Quyền Sơ Nhược há miệng, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về. Đáy mắt anh kiên định, để cho cô nhức đầu, tên khốn này nếu đã quyết định chuyện gì, người nào giải thích thêm cũng vô dụng!
Được rồi, cho cô cái gì, cô lập tức đi tìm.
Cả một buổi chiều, Quyền Sơ Nhược đều ở đây nhớ lại tình cảnh ban đầu kết hôn. Nhưng khi đó cô không để trong lòng, căn bản là không nhớ, trong đầu cái gì cũng không nhớ ra.
Lúc rời nhà, Quyền Sơ Nhược xác nhận tất cả thứ thuộc về cô, cũng đã dọn dẹp xong. Cô lật phòng làm việc một lần, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Lái xe về đến nhà, cô vào cửa chạy đến phòng ngủ, chẳng hề nói một câu. Phạm Bồi Nghi nhìn bộ dáng cô hấp tấp, hồ nghi cầm điện thoại lên, len lén gọi cho Lục Cảnh Hanh!
Sau một tiếng, Quyền Sơ Nhược đã lật tất cả đồ đạt trong phòng ngủ ra. Đều là đồ vật của cô, căn bản không có cái khác, càng không có đồ của Lục Cảnh Hanh!
Cầm điện thoại di động lên gọi tới, Quyền Sơ Nhược mệt thở hồng hộc, “Lục Cảnh Hanh, cái anh nói rốt cuộc là thứ gì?”
Người đàn ông bên kia điện thoại, vẫn ung dung ngồi ở bên trong ghế xoay, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, “Thế nào, không nghĩ ra hả?”
Giọng điệu của anh đùa cợt, trong nháy mắt mặt Quyền Sơ Nhược đen lại.
“Nếu như em cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy tính nói cho em biết.” Lục Cảnh Hanh dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn về đèn đường nơi xa từ từ sáng lên.
Tên khốn kiếp này thật không biết xấu hổ!
“Đi chết đi!” Nụ cười Quyền Sơ Nhược căng thẳng, quát.
Lục Cảnh Hanh giận quá hóa cười, giọng trầm thấp xuyên thấu ống nói, truyền vào trong lỗ tai Quyền Sơ Nhược, “Bà xã, từ từ tìm đi, anh không cần gấp đâu.”
Mẹ nó!
Quyền Sơ Nhược bỏ điện thoại di động qua, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Mẹ nó, Lục Cảnh Hanh sao anh không chết luôn đi!
Bên kia, Lục Cảnh Hanh nghe tiếng cúp điện thoại, ánh mắt yên tĩnh. Giây lát, anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kết hôn trên ngón áp út bên tay trái, ánh mắt yên tĩnh lại.
Hết chương 31