Đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh hai con ma nữ đang đứng ở cuối hàng lang, ba hồn bảy vía của Ninh Lạc Điềm lập tức bị đẩy lên mây, cô vứt cả điện thoại rồi hét ầm lên.
“A! Cứu tôi với, có ma kìa!”
Tiếng hét chói tai của cô đã kinh động đến hai con ma nữ tóc dài váy trắng kia, bọn chúng tròn mắt nhìn nhau, dường như cũng bị cô doạ đến ngây người, một lúc sau mới phi nhanh về phía cô.
Giờ phút này, Ninh Lạc Điềm chỉ còn biết vắt chân lên cổ mà chạy, cô đã từng nghe rất nhiều câu chuyện đầy rùng rợn về ngôi trường này, hôm nay lại còn được tự mình trải nghiệm. Số của cô sao lại đen như vậy chứ?
Bây giờ hai con ma nữ kia đang bám theo cô ở phía sau, bọn chúng muốn cái gì chứ? Mạng cô sao?
Ninh Lạc Điềm liều mạng lao về phía trước, trong lúc hoảng loạn, cô đã bất cẩn va vào người của một nam sinh, người đó không ai khác mà chính là Nghiêm Trạch Viễn.
Đôi mắt đen dài của cậu quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô rồi nhìn hai về phía hai con ma nữ đang lao nhanh đến, trên khuôn mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm sợ sệt nào, một lần nữa cúi xuống quan sát tình hình của cô gái ở trong ngực.
Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp lên tiếng cầu cứu thì hai vai của cô đã bị một bàn tay lớn giữ chặt rồi xoay một vòng lớn. Cảm giác kinh hãi tột độ khi cô nhận thấy hai con ma nữ chỉ còn cách mình vài bước chân, điều kỳ lạ là cơ thể cô lại không cử động được.
Chết tiệt! Cô không muốn bị hai con ma nữ này ăn thịt, cô không muốn!
“Nè chị ơi..”
Lúc này, hai con ma nữ đang đứng ở trước mặt cô thở hổn hển, một trong hai chỉ vừa mở miệng gọi lên một tiếng, Ninh Lạc Điềm đã mất đi ý thức, cơ thể cô mềm nhũn ngã vào lòng của Nghiêm Trạch Viễn. Nói một cách chính xác, cậu đã chủ động đỡ lấy người cô.
“Chị ấy ngất rồi, làm sao bây giờ?”
Bây giờ đến lượt hai con ma nữ mặt mày xanh trắng, khi nhìn đến khuôn mặt lạnh băng của Nghiêm Trạch Viễn, cả hai liền toát mồ hôi hột, lắp bắp giải thích:
“Thật, thật ra bọn em chỉ đang tập kịch mà thôi, vì sợ chị ấy hiểu lầm nên bọn em mới đuổi theo để giải thích. Xin tiền bối đừng hiểu lầm bọn em ạ!”
Nghiêm Trạch Viễn không nói gì, chỉ phất tay bảo bọn họ rời đi.
“Vậy bọn em xin phép đi trước.”
Đợi hai nữ sinh nọ đi khỏi, Nghiêm Trạch Viễn mới cúi người bế ngang cô lên, động tác rất nhẹ nhàng và lưu loát.
…
Trong căn phòng với đầy đủ tiện nghi, Ninh Lạc Điềm nằm bất động trên giường lớn. Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng hít thở đều đặn của cô bỗng chuyển sang hỗn loạn, hàng lông mày thanh tú cũng gắt gao nhíu chặt lại.
Trong giấc mơ, Ninh Lạc Điềm lại tiếp tục bị hai con ma nữ kia đuổi theo, cô cắm đầu cắm cổ mà chạy, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị vật sắc nhọn cứa vào, giống như những mảnh vỡ của thủy tinh..
Hai con ma nữ ở phía sau không ngừng gọi tên cô bằng chất giọng rên rỉ ai oán khiến Ninh Lạc Điềm sởn hết gai ốc. Rồi đột nhiên, trước mắt cô hiện ra một khuôn mặt trắng toát, cả mắt, mũi và miệng đều dính đầy máu tươi, đặc biệt là cái răng nanh vươn ra đến tận cằm.
“Không!”
Khi con ma nữ vừa nhe răng cười, Ninh Lạc Điềm trợn mắt hét lên một tiếng rồi bật dậy khỏi giường. Hoá ra chỉ là một giấc mơ! Cô mệt mỏi bước xuống giường, đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
“Điềm Điềm, em đâu rồi?”
Vừa mở vòi nước lên, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của một người phụ nữ. Đó xác thực là giọng nói của chị gái cô, Ninh Quân Kiều.
“Chị à, mới sáng sớm đã ồn ào như vậy rồi?” Ninh Lạc Điềm hậm hực bước ra khỏi toilet, giấc mơ kinh dị đó dường như đã khiến cho tâm trạng của cô trở nên xấu đi rất nhiều.
Lúc bấy giờ, Ninh Quân Kiều đang đứng tựa lưng vào thành cửa, nghe em gái phàn nàn, cô chẳng những không khó chịu mà còn cười đến sảng khoái:
“Mới sáng sớm ư? Em nhìn lại đồng hồ xem!”
Ninh Lạc Điềm liếc nhìn đồng hồ treo tường, thản nhiên đáp: “5 giờ sáng, mắc cười chỗ nào vậy chị?”
“Hiện tại đã là 5 giờ chiều, là 5 giờ chiều đấy cục cưng.”
“Gì chứ? Em còn định thay đồng phục đến trường đấy.”
Vì toàn bộ rèm cửa trong phòng đều đang đóng kín nên cô không thể phân biệt được, nhưng dùng điện thoại thì có thể, màn hình hiển thị 17:03. Ninh Lạc Điềm đưa tay đỡ trán, cùng lúc đó giọng nói của chị gái lại vang lên:
“Bây giờ em chỉ việc tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc như một quý cô gợi cảm, mọi thắc mắc chị sẽ giải đáp cho em trong buổi tiệc nướng tối nay!”
Ninh Lạc Điềm nhìn cánh cửa đang từ từ khép lại, tiếng thở dài còn chưa kịp bật ra thì Ninh Quân Kiều bỗng thò đầu vào, giọng điệu cùng nét mặt đều tỏ vẻ thần bí: “Lát nữa chị sẽ có một bất ngờ dành cho em, haha…tò mò rồi chứ gì?”
Vẻ mặt Ninh Lạc Điềm đầy vẻ bất lực, hình tượng nữ đại luật sư oai phong lẫm liệt của cô đâu mất rồi? Theo cô thấy, từ khi có bạn trai chị cô như biến thành một đứa trẻ lên ba, tinh thần lúc nào cũng lạc quan yêu đời.
Cô tự hỏi, tình yêu thực sự kỳ diệu như vậy sao?