Hãy Để Anh Làm Anh Trai Của Em

Chương 51



Lúc này bà Diệp làm gì còn lòng dạ nào nghe những lời này nữa, chỉ biết khóc không ngừng. Đầu óc bà hồ đồ cả rồi, không thể nghĩ ngợi điều gì, cũng không nghe lọt tai điều gì nữa. Trong suy nghĩ của bà, đứa con rể tương lai mà bà rất vừa lòng lại đi thích con trai mình, mà đứa con mình không mấy quan tâm nay đã thành đồng tính luyến ái —— tuy mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức như trời sập đến nơi nhưng cú đả kích này cũng không hề nhỏ, làm sao bà còn có thể bình tĩnh để nói chuyện nữa.

Tương Văn Đào liếc nhìn hai anh em họ Diệp.

Lúc này đây Song Hỉ chỉ thấy vừa đau xót vừa khó chịu, mắt cậu cũng đã nhòa lệ nhìn mẹ mình, không hề để ý đến anh. Song Khánh im lặng ôm lấy hai vai mẹ mình như muốn an ủi, khi phát giác Tương Văn Đào đang nhìn mình, cô trừng mắt nhìn lại, cứ như thể đang trách anh đã làm mẹ cô buồn lòng.

Tương Văn Đào không biết nên khóc hay nên cười, bất chợt bà Diệp bật dậy, vội vàng lau nước mắt: “Song Khánh, mẹ con mình về thôi, đi!”

Cả ba người đều sửng sốt, Song Hỉ van xin khẽ gọi: “Mẹ!” Bà Diệp không buồn để ý đến cậu, xách theo túi lớn túi nhỏ vội rời khỏi. Song Khánh hết cách đành phải đuổi theo, trước lúc đi vẫn không quên ra dấu cho hai người còn lại, ý bảo đừng quên mua mấy thứ kia.

Trong gian phòng chỉ còn Song Hỉ đang hồn siêu phách lạc và Tương Văn Đào vô cùng lo lắng.

Song Hỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, hồi lâu sau mới từ từ xoay người lại, trong đáy mắt là một nỗi buồn thê thiết.

Tương Văn Đào lo lắng.

Song Hỉ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng bảo: “Mẹ tớ……. là một người rất chú ý giữ gìn hình tượng, ở nơi đông người chưa từng nói chuyện to tiếng, thế mà hôm nay……. bà ấy lại khóc trước mặt mọi người……….”

Tương Văn Đào im lặng.

Không phải anh không khẩn trương.

Là một người đàn ông, anh biết Song Hỉ có thể chịu được sức ép, đồng thời anh cũng hiểu được người thân quan trọng với Song Hỉ đến cỡ nào, anh chỉ sợ cậu sẽ không thể chịu nổi sức ép từ chính gia đình.

“Nếu…….tớ nói là “nếu”….” Tương Văn Đào không thể không lo lắng đặt ra một giả thiết: “Nếu trước sau gì cũng phải lựa chọn giữa cha mẹ và tớ, Song Hỉ, cậu sẽ chọn ai?”

Song Hỉ ngước mắt lên nhìn anh, hai mắt cậu đã có quầng thâm đen, càng làm nổi bật lên gương mặt đang tái nhợt đi.

“Tớ biết cậu hi vọng nghe được điều gì……. nhưng Tương Văn Đào……..tớ cũng không biết nữa.” Giọng cậu hạ thấp nhuốm vẻ mỏi mệt “Tớ thật sự không biết.”

Huyết mạch tình thân, đâu phải dễ dàng dứt bỏ như vậy. Vứt bỏ gia đình, dũng cảm chạy theo tình yêu………đây cũng đâu phải cách mạng giải phóng chống lại những định kiến phong kiến. Vì sao nhất định phải chọn một trong hai, cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường, muốn cả đời này được cùng với người mình yêu, thế nên mới hi vọng cha mẹ chấp thuận và chúc phúc, vì sao phải không đội trời chung, được người này thì mất người kia?

Song Hỉ ôm mặt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi và khó xử.

Tương Văn Đào nhìn cậu rồi chậm rãi ôm cậu vào lòng.

Vấn đề kia, anh không muốn hỏi thêm nữa. Nếu sau này Song Hỉ nhất định phải lựa chọn, chắc chắn anh sẽ trở thành áp lực cho cậu. Anh không muốn cậu phải đau lòng, càng không muốn mình trở thành sức ép giống như cha mẹ cậu, giờ phút này người Song Hỉ cần nhất, đó là người có thể làm giảm áp lực cho cậu.

“Được rồi mà Song Hỉ” Anh nhẹ giọng dỗ dành “Tớ hứa với cậu sẽ không để cậu phải chọn lựa. Chúng mình cùng nhau thuyết phục cha mẹ cậu đồng ý, nhất định phải kiên trì đến cùng được không.”

Trong căn phòng có hai người đang ngồi tựa vào nhau, Song Hỉ chưa nói, Tương Văn Đào cũng không nói. Dường như trong vô thức, cả hai đều đang chờ đợi một điều gì đó.

Không biết ngồi như vậy bao lâu, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, cứ như thể đó là tiếng chuông định mệnh vậy.

Song Hỉ giật bắn người.

Cho dù chưa nghe hết bản hòa âm, nhưng người đã quen với tiếng chuông này cũng nhận ra là ai gọi. Đó chỉ là một bản nhạc bình thường, song lại tựa như vận mệnh đang đến gõ cửa, bản hòa âm trầm hùng vang dội khiến cho người khác cũng phải chấn động. Tương Văn Đào chưa bao giờ cảm nhận rõ được sức mạnh của số phận như lúc này, anh không kìm được hít sâu một hơi, cùng Song Hỉ đối mặt.

—— thời khắc định mệnh của bọn họ đã đến rồi sao?

Nhìn hàng số hiển thị trên màn hình, Song Hỉ nói: “Là ba tớ.”

Cậu có hơi chột dạ.

Người con nào mà chả có phần kính sợ cha mình, hơn nữa cha cậu, khi còn trẻ làm việc ở phòng xông hơi, tính tình vừa cương trực vừa nóng nảy, tới tuổi trung niên rồi mới dịu bớt đi phần nào.

Tương Văn Đào nhìn cậu bình tĩnh ấn nút nghe. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe những lời mắng chửi gầm thét ở trong điện thoại, cậu vẫn nhanh tay để điện thoại cách xa tai mình một chút.

Ông Diệp hiển nhiên đã biết mọi chuyện nên mới tức giận như vậy, ở đầu bên này điện thoại mà vẫn còn cảm giác được giọng nói thét ra lửa của ông. Nỗi khiếp sợ cùng căm tức khiến ông không thể nói rõ thành lời, thậm chí câu cú còn loạn xà ngầu cả lên. Trước khi ông giận dữ cúp máy, Song Hỉ và Tương Văn Đào vẫn nghe được một câu rành mạch ấy là: “Mày đi về nhà ngay cho tao!”

Vì thế hai người vội phi về nhà.

Ba người nhà họ Diệp đều đã quy tụ đủ mặt. Bà Diệp ngồi trên ghế sô pha khóc lóc, kế bên bà là Song Khánh đang nháy nháy mắt ra hiệu cho họ. Ông Diệp sắc mặt âm trầm, hai mắt như muốn phun lửa. Song Hỉ hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn đi ra đóng cửa lại —— ngày hôm nay chắc chắn chẳng tốt lành gì, nhưng việc xấu trong nhà cũng không thể để người ngoài biết được. Ba mẹ bọn họ vẫn cần mặt mũi để ngẩng đầu với mọi người lắm chứ.

Cậu vừa đóng cửa lại xong thì từ phía sau một chiếc gạt tàn đã bay thẳng tới, may sao Tương Văn Đào nhanh tay nhanh mắt kéo cậu, chật vật lắm mới né được.

Ông Diệp nhảy dựng lên quát: “Mày, thằng không có tiền đồ! Sao lại đi yêu một thằng đàn ông hả!”

Để phối hợp với câu chửi mắng này, lẽ ra ông nên đi đến sán cho thằng con vài cái bạt tai. Nhưng đàn ông Trung Quốc dù khi còn trẻ dũng cảm gan dạ đến mức nào, nhưng khi đã được người ta gọi là “ông” thì cũng phải hành xử cho xứng với cái danh xưng ấy —— Thời gian chẳng buông tha cho bất kì người nào, khi đã về già, quyền làm cha cũng không còn được như trước, nếu tính chuyện động tay động chân, sao có thể đánh lại lớp trẻ sức lực dồi dào đây? Ông Diệp không đánh con, không phải vì e ngại Song Hỉ.

Tính tình của Song Hỉ thế nào người làm cha làm mẹ sao lại không hiểu cho được, có cho tiền nó cũng không dám đánh ông, khổ cái bên cạnh nó còn có Tương Văn Đào!

Tương Văn Đào xuất thân từ gia đình có truyền thống làm quân nhân, tuy anh không được tôi luyện ở trong quân đội, nhưng từ anh vẫn toát lên  khí chất của người quân nhân, hơn nữa hàng lông mày của anh vừa rậm vừa đen, vừa rồi ông phi cái gạt tàn đến mà anh vẫn kéo Song Hỉ tránh kịp, rồi còn ánh mắt sắc lẻm kia nữa chứ.

Ông Diệp hơi mềm lòng một chút rồi ngay lập tức lại cứng rắn lên, đây là nhà của ông, nhà ngươi kéo cái rắm ấy! (vụ kéo Song Hỉ tránh gạt tàn) Chẳng qua con mình thì mình mới có quyền quản, thế nên ông vỗ bàn, chỉ mắng mỗi Song Hỉ: “Mày muốn làm chúng tao tức chết mới vừa lòng phải không! Đồng tính luyến ái? Vẫn là em gái mày ——” ông không nói thêm được nữa, nghẹn lời, nửa ngày giời mới phun ra một tiếng: “Trời ơi!”

Bà Diệp vốn đã ngừng khóc, vừa nghe xong, lại tiếp tục khóc.

Song Khánh 囧, hình như cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng giữa cô và Tương Văn Đào không có loại quan hệ ấy thì phải.

Bà Diệp hai mắt nhòe lệ nhìn cô, khóc ròng bảo: “Song Khánh à, sao số con lại khổ như vậy……….”

“……….” Song Khánh 囧 thầm nghĩ: Làm ơn đi, lúc này mà mẹ còn như diễn tuồng được sao?

Song Khánh cúi đầu, bờ môi run run. Tương Văn Đào nhận ra bàn tay Song Hỉ đang lạnh như băng. Anh cầm tay cậu trấn an, sau đó tiến về phía trước hai bước, rồi thật đường hoàng……….quỳ xuống.

Bốn người nhà họ Diệp đều sửng sốt.

Tương Văn Đào quả thật có phong thái, cho dù quỳ xuống cũng không khiến người ta cảm thấy anh hèn mọn hạ mình, sống lưng anh thẳng tắp, nét mặt đường đường chính chính, Song Khánh kinh ngạc nhìn, rồi lại không nén được tiếng thở than:  Tương Văn Đào, anh đúng là người biết tiến biết lùi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.