Hôm đó, đang giải lao, trong phòng vệ sinh nữ lại có biến, một đám nữ đang đóng chiếm trong đó. Một nhỏ nữ dáng to khỏe vô cùng đứng dựa và cửa khoanh tay, chéo chân làm giọng hách dịch chào hỏi Thanh Vy.
– Cô là bạn của nhỏ “ Chị đại” đó hả? Nó có gì tốt mà sao cứ dính dính với nó? Hay nó cho cô lợi ích gì? Tụi này cũng tò mò quá.
– Phiền các cậu tránh đường giùm, tôi muốn đi ra ngoài. – Thanh Vy không muốn nghe cũng không muốn trả lời vì cô biết họ muốn gây sự.
– Tôi không tránh. Thì sao. – đạp chân chấn ngang đường đi.
– Tôi xin lỗi! Tôi không có gì để nói với mấy cậu. – Vy vẫn cuối mặt, kiềm chế.
– Con này. Láo thật. Đừng tưởng mày là bạn nhỏ đó tao không giám làm gì.- Một đứa khác trong đó lớn giọng, bước tới vỗ vỗ vào mặt Vy.
Đứng đợi phía ngoài mãi không thấy Thanh Vy ra Linh Nhi vào tìm thì đã thấy cảnh tượng này, Nhi phát bực.
– NÈ! NÈ! Mấy người đang làm gì vậy?
– Chào “ Chị đại”, tụi em có chút chuyện hỏi bạn này thôi. – Giọng bỡn cợt.
– Vậy hỏi xong chưa? Xong rồi thì để cậu ấy đi. – gạt cái dò chấn ngang cửa xuống, rồi đẩy con nhỏ đang vỗ vô mặt Vy ra, kéo Thanh Vy ra khỏi đám người đó.
Đang đi bỗng một bàn chân gạt thật mạnh vào chân Nhi. Nhỏ chúi chúi, xém cấm đầu. Lấy lại thăng bằng, Nhi liếc xéo đối thủ, luồng gió thổi từ miệng lướt qua mũi làm mấy cộng tóc mái bay bay.
– Mày muốn kiếm chuyện à? – Lướt tới nắm cổ áo đối phương.
– A! Tớ xin lỗi tớ không cố ý. – Phát hiện sự chú ý của mọi người nhỏ kia đổi giọng, đổi cách xưng hô 360 độ.
– Tránh xa tao ra. Không thì đừng trách tao. – Ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, cung tay dọa đánh, Nhi cũng giang hồ ra phết nhỉ.
– Tớ xin lỗi! Xin lỗi thật mà.
“Hà hà… Mình thiệt hay quá nhỏ này sợ quéo hết rồi” Nhi đang đắt chí nghĩ thì có tiếng bảo vệ.
– Mấy đứa làm gì mà tập trung ở đây vậy? Giải tán mau. – Vừa nói bảo vệ vừa giải tán đám đông.
Nhi nhìn ra phía cửa, giờ thì cô mới phát hiện có đông người ở trước đến vậy. Cô cũng ngộ ra con nhỏ kia thay đổi thái độ là do thấy có người. Rồi Nhi giật mình khi phát hiện ra người mấy hôm trước cô đã quát vào mặt vừa đi qua, anh ta nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh và đầy khinh khi. Mặc kệ, Nhi kéo Thanh Vy đi về lớp.
– Dạ! Không có gì thưa chú. Chỉ hiểu lầm thôi – Một đứa trong đám kia lên tiếng. Rồi kéo nhau ra ngoài.
Đám đông cũng giải tán dần. Năm phút sau, mọi người đã vào lớp bắt đầu tiết học mới thì lạ thay. Tại phòng vệ sinh lúc nãy một bóng nam cao to đang lén la lén lúc, anh ta dò xét thật kỹ, ngó qua ngó lại rồi hồ biến khỏi đó trong chớp mắt.
*********
Ngày hôm sau, mới tới trước lớp đã nghe mọi người bàn về chuyện hôm qua.
– Hôm qua biết gì không? “Chị đại” lớp mình tính đánh người ta á. Dữ thiệt.
– Ê! Ê! Hôm qua mày nghĩ không có bảo vệ “Chị đại” lớp mình có đánh người ta không?
– Tội nghiệp bạn hôm qua quá. Không biết đắt tội gì với “Chị đại” mà “Chị đại” chặn đánh người ta. Sau này phải tránh xa nhỏ đó ra.
Nhi tức rung người vì không ai biết sự thật mà bàn tán. Nhưng Thanh Vy ngăn cản nên Nhi cũng kiềm chế. Nhỏ bước vào lớp cả lớp im phăng phắt, không ai nói thêm gì nữa. Một người ở cuối lớp bước lên bàn Nhi. Trong anh ta rất quen, thì ra là người hôm qua từ phòng vệ sinh nữa bước ra đây mà.
– Chào bà! Tui tên Hoàng Tuấn- Ngồi cạnh Nhi, chống tay lên cầm, cười thân thiện.
– Có chuyện gì? Tui không quen ông? – Đang bực mà còn gặp gì đây. Không quen biết mà tới chào hỏi gì. Không thèm nhìn mặt.
– Ơ! Sao vậy? Tui chỉ muốn chào hỏi xíu thôi mà.
– Quen biết gì đâu mà chào.
– Quen chứ cùng lớp mà.
– Có chuyện gì không?
– À… À….- Không biết nói gì luôn, Tuấn bị khớp rồi. Chờ câu trả lời mà cứ à… ừ mãi Nhi bực mình, nhỏ quay mặt ngang quát.
– TUI HỎI CÓ CHUYỆN GÌ?
– Giật cả mình. – Ngã ra phía sau, ôm ngực vuốt vuốt.
Lại nữa Nhi lại khuấy động bầu khí, cả lớp nhìn chầm chầm về hướng cô.
– Thôi ra ngoài nói chuyện. Tôi có chuyện cần nói. – kéo tay Nhi ra ngoài, nhưng cô không muốn đi. Đợi Thanh Vy đẩy mới chịu đi.
Ra phía hành lang không có một ai, Tuấn dừng lại.
– Có chuyện gì? Nói nhanh đi sắp vô lớp rồi– Nhi gạt bàn tay đang nắm cổ tay mình ra.
– Làm gì gấp vậy? – Tuấn vẫn vẻ tươi cười. Trong khi Nhi đang giận dữ dội.
– Nói lẹ à! Không thì tui đi vô.- Nhi quay người định bỏ vào lớp.
– Đợi đã! Tôi nói… tôi nói. Cô có muốn tôi giải thích với mọi người chuyện hôm qua không? – Linh Nhi đứng lại, ngỡ ngàng.
– Giải thích gì? Ông biết gì mà giải thích.
– Nếu tôi biết thì sao?
– Đừng có đùa. – Tôi vô đây, Nhi vẫy tay.
– Tôi đã nói là biết mà. Hahaha… Thật ra thì hôm qua tui ở trong đó. – Mặt hơi ngại.
– Hả??? Ở đâu. – Quay người lại.
– Trong toilet nữ. – Lúc này Tuấn chẳng thể ngẫn đầu chỉ có thể cúi mặt.
– Ông là biến… biến thái.
– Không phải tui… tui bị mấy thằng bạn chơi xấu, nên bắt đắt dĩ mới vào đó bộ, vừa vào thì mấy bạn nữ cũng vào nên tui trốn trong đó luôn.
– Thật không?
– Thật. – Gật đầu lia lịa.
– Nhưng tại sao ông lại muốn giúp tui?
– Tại không ưa mấy người vậy. Đại học mà cư xử như kiểu giang hồ.
– Giúp tui rồi ông không sợ người ta gọi là biến thái hả?
– Không? – Tuấn trả lời cương quyết.
– Ừ! vậy đi. -Mỉm cười ma mị
– À.. mà có.
– Sao vậy? Sao đòi giúp tui.
– Ừ! Không… Không sợ. Đi thôi. – Gồng tay, ưỡn ngực Tuấn sẵn sàng tư thế chuẩn đi.
– Ha…ha..ha – Nhỏ Nhi bật cười. – Thôi thôi được rồi cho tui xin.
– Sao vậy? Tui không sợ. Đi thôi.
– Thôi bỏ đi.- Nói trong trạng thái còn dư âm tiếng cười.
– Cô nói gì vậy?
– Bỏ đi không cần giải thích gì hết. Cảm ơn lòng tốt của ông. – cười nhẹ, để tỏ lòng cảm kích.
– Cô nói thật sao? – Tỏ thái độ ngạt nhiên, không ngờ lại bỏ qua, với tin đồn về tính tình Nhi thì cô đã làm rõ chuyện này, vạch mặt nhỏ kia cho bỏ ghét rồi.
– Ừ! Tui cũng quen bị vậy rồi. Hơn nữa để ông bị người ta kêu bằng biến thái thì cũng tội. Nên bỏ qua đi. Vào lớp thôi! – Nói như chuyện đó không thành vấn đề, mặt tươi rối.
“Cô ta nói gì vậy? Hồi mới đầu vô lớp cũng nghĩ cô ta là “chị đại” thật nhưng không ngờ cô ta cũng không đến nổi, bề ngoài hơi đanh đá nhưng vẫn rất quan tâm tới người khác” Tuấn thẩn người suy nghĩ.
– Vào thôi! Đứng đó làm gì? Gần vô lớp rồi.
– Ừ… ừ.
Dập tan những suy nghĩ trong đầu, Tuấn chạy tơn tơn theo Nhi vào lớp, còn giở giọng chiêu ghẹo – Này, cho tôi làm quen đi! Sao bà vô ơn vậy? – Còn nhỏ Nhi không để tâm đi thẳng thẳng vô lớp.
******
Chiều tối, Nhi vừa gọi đầu ra, trên đầu trùm cái khăn lông to tướng, đang lui hui lau tóc thì điện thoại reo lên.
– Con nghe ạ!
– Con đang làm gì vậy? Đã ăn uống gì chưa?
– Dạ! Con vừa gội đầu xong. Chưa ăn cơm nữa, Thanh Vy đang nấu.
– Mẹ gọi báo cho con biết là mẹ với ba đã thuê vệ sĩ rồi.
– Dạ? – Nhi hơi bất ngờ. Cũng chuẩn bị tâm lý dụ đó rồi nhưng không ngờ nhanh vậy.
– Chắc, ít hôm cậu ấy sẽ đến tìm con thôi. Mẹ đã đưa địa chỉ rồi.
– Dạ? Con trai hả? Sao mẹ không thuê cho con nữ?
– Con bé này, sao lại phân biệt nam, nữ. Cậu ấy là người đàng hoàng, cũng là sinh viên nên yên tâm.
– Sinh…. sinh viên sao ạ? – Nhi ngỡ ngàng.
– Ừ. Cậu ta còn cùng trường với con.
– Sao ạ? Cùng trường? – “Ai đây? Sinh viên mà giám sinh làm vệ sĩ, anh ta chắc không tầm thường” Nhi đang suy nghĩ về người vệ sĩ mới của mình.
– À! Nhà cậu ta cũng khó khăn nên mới xin việc, đừng làm khó cậu ấy.
– Mẹ…! Sao kêu con làm khó? Con dễ tính mà? – Nhi nhõng nhẽo với mẹ nhưng tính tình Nhi mẹ cô quá hiểu rồi.
– Phải rồi con gái của mẹ dễ tính? Con không chọc phá người ta là mẹ mừng rồi.
– Mẹ này! – bị mẹ chọc khéo, Nhi chỉ biết cười cười.
– Nhớ đó! Mẹ tắt máy đây.
– Dạ! Yêu mẹ… Moa…Moa.
Nói xong điện thoại, Nhi ôm chiếc khăn chùm đầu chạy xuống bếp phụ Thanh Vy. Nói là phụ chứa thật ra phá nhiều hơn. Nhi rất ít xuống bếp vì mặt dù khả năng hóa vàng của Linh Nhi được phong ấn nhưng nếu tiếp xúc nhiều với kim loại tay Nhi sẽ xưng đỏ hoặc rỉ máu. Nên gia đình cô hầu như không cho cô xuống bếp. Đang loay hoay phụ Thanh vy thì có tiếng gõ cửa.
– Đợi chút! Ra ngay -Nhỏ Nhi vẫn thích cái khăn chùm đi đâu cũng mang theo. Nhi chạy ton ton ra vừa mở cửa vừa hỏi – Ai vậy?
– Tôi là Hoàng Khánh, ở đây có phải phòng của Linh Nhi không?
– Là tôi đây. Anh tìm tôi có việc gì? – vừa mở ra, nhìn mặt hơi quen quen, – “ chết rồi là anh ta, anh ta sao biết nhà mình, tới đây làm gì?” Nhi chợt nhận ra là anh ta đã gặp 2 lần rồi. Anh ta là người bị Nhi quát đây mà. Nhi giật mình lấy khăn lau tóc quấn cao che nữa mặt.
– Là cô? – Anh ta nhìn Nhi với đôi mắt hình viên đạn. Anh nhận ra Nhi ngay lập tức măc dù Nhi đã cố ngụy trang.
– Anh…anh biết tôi? – Chỉ tay vào mặt, giả bộ tỏ vẻ ngơ ngác. – Mà…anh tìm tôi có việc gì? – Nhi lãng sang chuyện khác.
– Cô thuê vệ sĩ đúng chứ?
– Ừ! Là anh sao? – Đứng khoanh tay chách chách lưỡi, Nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. – Cũng được đó. – “hà hà… mừng quá tưởng tới kiếm chuyện không”, Nhi thở phào nhẹ nhõm.
– Tôi đến gặp cô và ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm việc.
– Anh nói biết tôi. Vậy anh có chắc là muốn làm vệ sĩ của tôi không. – Nhi cố thăm dò.
– Tôi đã nhận tiền thì sẽ làm cho tốt. Về chuyện của cô tôi không quan tâm.
– Vậy được… Nhưng tôi không nghĩ là để yên cho anh đâu. Tôi nhận ra anh rồi. Nếu sợ thì rút lui đi– Cô quay sang đe dọa, vì đằng nào cô cũng là người mướn anh ta.
– Thích thì cứ làm. Tôi chờ cô. – Giọng nói sắt đá quá, làm Nhi cũng một phen tức tối. – Không có việc gì nữa thì tôi xin phép về. – nói rồi anh quay lưng bỏ đi.
Khánh đã về Nhi vừa đóng cửa lại vừa lầm bầm.
– Người gì không có miếng cảm tình. Đúng là khó ưa. Mình sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta cho biết mặt – Nhi vừa đóng cửa, vừa cười nham hiểm. Rồi chạy vào than vãn đủ thứ bla….bla với Thanh Vy vụ vệ sĩ, nghe mà nhứt đầu.