–
“Đây là lần thứ hai ta cõng huynh từ trong tuyết trở về.”
“Cảm tạ huynh.”
Trong lúc mê mang, Tạ Chinh nghe thấy có người nói chuyện với mình, giọng nói này quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Mí mắt quá nặng, đại não cơ hồ là một mảnh hỗn độn, suy nghĩ không nổi nữa, cả người tựa hồ chìm vào trong hắc ám vô tận, lạnh lẽo chui thẳng vào trong khe nứt xương cốt.
Chống lại lực rơi này thật sự rất gian nan, nhưng để nó trôi đi tự nhiên, cả người tựa hồ trong nháy mắt thả lỏng.
“Chinh nhi.”
Lại có người gọi hắn lần nữa.
Thật ra, hắn đã không còn nhớ rõ giọng nói và dáng vẻ của phụ nhân dịu dàng kia, nhưng mỗi khi mơ thấy, hắn lại biết đó là ngài.
Ngài đến giấc mơ này làm gì?
Không phải ngài không cần hắn nữa sao?
Tạ Chinh không muốn trả lời ngài, nhưng không thể kiểm soát được nhìn về phía trước, phụ nhân kia đứng trong phía sau hoa viên của Hầu phủ, mỉm cười nắm tay một đứa trẻ, nhìn nam nhân oai hùng đang luyện quyền pháp trong viện.
“Phụ thân của Chinh nhi là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, sau này Chinh nhi cũng phải trở thành người giống như phụ thân của con vậy.”
Tạ Chinh nhìn thấy phụ nhân kia cười nói dịu dàng nhìn mình, lúc này mới giật mình nhận ra bản thân đã trở thành đứa trẻ đó.
Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng của phụ nhân trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy trong đầu hắn chỉ còn lại một đường nét mơ hồ.
Hắn nhớ ngài nhưng ngài đã rời đi sớm đến nỗi hắn thậm chí không thể nhớ bộ dáng của ngài trông như thế nào.
Nam nhân luyện quyền pháp trong viện đã biến mất, biến thành một cỗ quan tài được gửi về từ chiến trường Cẩm châu.
Phụ nhân kia mặc một thân áo tang nằm trước quan tài khóc đến đứt ruột đứt gan, trong phòng nha hoàn bà tử đều không thể ngăn được nàng.
Hình ảnh vừa chuyển, nàng lại đổi thành bộ xiêm y mới, ngồi trước gương đồng tô vẽ lông mày, đôi lông mày đen như núi xa xăm hơi cau lại, dung mạo rất xinh đẹp, nhưng không ai có thể nhận ra là nàng không vui, nàng nói: “Tại sao chàng ấy lại không giữ lời, đã hứa sẽ quay lại thay ta vẽ đôi mày ngài.”
Giống như thiếu nữ khuê tú hẹn gặp người trong lòng, nhưng đối phương lại thất hứa, không giữ lời hẹn, trong lòng thầm bực bội.
Nàng nhìn thấy hắn, mỉm cười chào hỏi, Tạ Chinh không nhúc nhích, một đứa trẻ bốn tuổi đầu đội một chiếc vương miện nhỏ màu vàng chạy ngang qua hắn, nàng đưa cho đứa trẻ một đĩa bánh hoa quế thơm phức, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Chinh nhi, con ăn bánh hoa quế không?”
Hắn rốt cục mở miệng, gần như hận ý nói: “Không thể ăn.”
Phụ nhân kia dường như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, ôm đứa nhỏ ngồi trên đầu gối mình, âm thanh ôn nhu trở nên xa xăm, “Chinh nhi sau này sẽ trở thành đại anh hùng đỉnh thiên lập địa giống như phụ thân của con.”
“Ngoan, ra ngoài ăn bánh hoa quế đi.”
Sau đó, nàng trang điểm, mặc bộ y phục áo đẹp nhất, chỉ kẻ một đôi lông mày nhạt, rồi treo mình trên xà bằng một mảnh lụa trắng.
Tướng quân của nàng không giữ lời hứa, không quay lại họa mày ngài cho nàng, nàng liền đi tìm chàng.
Nhũ mẫu già vừa khóc vừa phá cửa, đứa nhỏ kia đứng ở cửa, chỉ nhìn thấy một nửa chiếc váy lộng lẫy treo lơ lửng trong không trung.
Cố gắng giãy giụa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này một lần nữa, toàn thân Tạ Chinh gần như ướt đẫm vì đổ mồ hôi lạnh.
Thứ lấp đầy môi và răng là mùi thuốc tê tê đầu lưỡi, đập vào mắt là tấm màn trướng vá víu, bên giường còn có một người đứng ngược sáng.
Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc có chút mờ mịt của Phàn Trường Ngọc nhìn lại hắn, trong tay bưng một chén thuốc, nhưng chiếc thìa uống thuốc trên tay kia đã biến mất.
Tạ Chinh nhìn xuống và thấy chiếc thìa uống thuốc trên mặt đất đã bị đập thành mảnh sứ.
Đối phương lắp bắp nói: “Thuốc nhất định không thể ăn…”
Tạ Chinh: “…”
Sau cơn ác mộng, hơi thở vốn gấp gáp hơn bình thường của đột nhiên không còn hổn hển nữa, những cảm xúc tồi tệ mắc kẹt trong giấc mơ đã bị lời nói của nàng dập tắt một cách thần kỳ.
Hắn cau mày, liếc nhìn nữ tử đang ngồi bên giường với tâm tình vi diệu, cố gắng ngồi dậy, vươn bàn tay gầy guộc tái nhợt về phía Nàng: “Cho ta.”
Gương mặt này của hắn ngay cả khi trông ốm yếu, vẫn rất đẹp đẽ.
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một chút, mới ý thức được đối phương muốn bát thuốc trong tay mình.
Nàng liếc nhìn băng gạc quấn trên tay hắn, ân cần nhắc nhở: “Tay của huynh bị kiếm rạch thành hai vết sâu, hổ khẩu cũng bị xé rách, đại phu nói hiện tại không thể dùng sức.”
Hắn đổi một tay khác, Phàn Trường Ngọc đưa bát thuốc tới.
Tạ Chinh uống một ngụm hết thuốc hỗn hợp có mùi kinh tởm kia, rồi trả lại bát cho Nàng.
Phàn Trường Ngọc nhớ lại bản thân đã ép hắn uống nước thuốc trong khi hắn nửa tỉnh nửa mê, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên một câu “Không thể ăn” kia, trong lòng thầm nghĩ rằng người này ngày thường hay lạnh lùng, nhưng thực chất cũng là một người sợ đắng.
Nàng lấy mò mò trong túi tay áo, lấy ra một viên kẹo mạch nha dùng để dỗ Trường Ninh đưa cho hắn: “Ăn một viên kẹo thì không còn đắng như vậy đâu.”
Tạ Chinh uống thuốc nhiều lần như vậy, đây là lần duy nhất nàng cho kẹo, cho dù hắn là đồ đần cũng đoán được vì sao, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, hắn nhắm mắt lại: “Không cần.”
Nhưng ngay sau đó, ai đó đã nắm lấy hàm của hắn, dùng sức lực kinh người buộc hắn phải há miệng ra, viên kẹo mạch nha cứ như thế mà đưa vào.
“Nàng!” Hắn trừng mắt.
Phàn Trường Ngọc cười cười, ngồi lùi về phía xa: “Ngon không? Sợ đắng cũng không phải chuyện gì mất mặt, huynh luôn luôn vô cớ bướng bỉnh!”
Có lẽ có một tia ấm áp mờ nhạt từ mặt trời mùa đông chiếu vào từ cửa sổ phía sau nàng, vì vậy nụ cười của nàng trông rạng rỡ và ấm áp lạ thường.
—— ít nhất ấm áp hơn nhiều so với nụ cười của phụ nhân không rõ dáng dấp hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Vị ngọt ngào của viên kẹo mạch nha tan ra giữa môi răng, xua đi vị đắng quẩn quanh nơi đầu lưỡi, giống như vùng đất mờ ảo tỏa ra ánh nắng chói chang vào đám rêu lốm đốm.
Tạ Chinh đột nhiên ngừng bặt, quay đầu đi chỗ khác, mím chặt môi không nói nữa.
Hắn đã lâu không ăn đồ ngọt, từ khi phụ nhân kia dỗ hắn ra ngoài ăn đĩa bánh hoa quế, sau khi trở về thì ngài đã dùng một dây lụa trắng bước xuống hoàng tuyền.
Trong suốt những năm này, sâu trong đáy lòng hắn luôn chất chứa một nỗi oán hận và tự ghét bản thân.
Giá như lúc đó hắn không bưng bánh hoa quế ra ngoài ăn, một mực canh giữ bên cạnh ngài, có lẽ ngài đã không nỡ rời đi.
Hắn chán ghét bánh hoa quế, chán ghét đồ ngọt, dần dà khi thời gian trôi qua, những người xung quanh không tiếp tục đưa hắn ăn nữa.
Phàn Trường Ngọc phát hiện thấy cảm xúc hắn trầm thấp, nhưng lại không biết nguyên nhân nên chỉ nói với hắn: “Thương thế lần này của huynh không nhẹ hơn lần trước, đại phu đã nhiều lần căn dặn huynh phải nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất đợi đến khi vết thương tốt lên thì không được làm việc nặng. Trong nhà không ít người chết, quan phủ đang điều tra án, trong khoảng thời gian này không thể trở về đó, trước mượn căn gác xếp của nhà Triệu đại nương để dưỡng thương.”
Khi Tạ Chinh tỉnh lại, nhìn thấy đây là gác xếp tc đây hắn đã tĩnh dưỡng ở Triệu gia, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.
Phàn Trường Ngọc dừng lại một chút, sau đó nói: “Đa tạ huynh đã bảo vệ Trường Ninh.”
Giọng nói này trùng lặp với giọng nói mà Tạ Chinh đã nghe thấy trước khi ý thức của hắn trở nên hỗn loạn, lúc này hắn mới xác định là trước đó mình không phải nghe nhầm.
Lúc ấy nàng tựa hồ còn nói một câu.
“Đây là lần thứ hai ta cõng huynh từ trong tuyết trở về.”
Lần đầu tiên bị thương, Tạ Chinh hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này mặc dù hôn mê, nhưng hắn mơ hồ vẫn còn ý thức.
Hắn có thể cảm nhận được tấm lưng cõng hắn mỏng manh bao nhiêu.
Đến nỗi giờ phút này khi hắn nhìn Phàn Trường Ngọc, nhìn bờ vai gầy guộc của nàng cùng một mảnh băng gạc lấp ló dưới cổ tay áo, trái tim hắn như bị nhồi bông ướt át, ngột ngạt và ẩm ướt.
Khi cõng hắn về, trên người nàng cũng bị thương.
Hắn mấp máy đôi môi tái nhợt nứt nẻ, nói: “Nàng cứu ta trước.”
Chỉ một câu này, không còn lời nào tiếp theo, hình như trong tiềm thức không muốn đem mối ân tình này phân biệt quá rõ ràng.
Khi những người đó xông vào, hắn nghĩ rằng chính là do tên họ Triệu kia đã làm bại lộ, đưa sát thủ tới, nhưng những người kia ngoài việc muốn giết hắn và đứa trẻ, gần như muốn lật tung ba thước đất nhà Phàn gia, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nghĩ đến tấm lệnh bài mình nhặt được từ trong tuyết, đôi mắt của Tạ Chinh càng tối sầm lại.
Hắn hỏi, “Quan phủ bên kia có tra ra được gì không?”
Phàn Trường Ngọc lắc đầu, kể về sự việc có ngày hôm đó không ít hộ gia đình khác cũng gặp phải bất hạnh tai bay vạ gió như vậy.
Cái chết của Phàn đại hoàn toàn không liên quan đến nàng, huyện nha đã thành để nàng thuận lợi sang tên tất cả các khế đất phòng ốc mà phụ mẫu nàng để lại.
Trên tay tiền bạc dư dả, đây có lẽ là điều duy nhất nàng có thể thoải mái lúc này, ít nhất nàng sẽ không phải giật gấu vá vai lo lắng về việc mời đại phu cho Ngôn Chính.
Tạ Chinh nghe nói trong huyện còn có những người khác gặp nạn, hắn nhíu mày suy tư một chút, đột nhiên hỏi: “Những người bị giết như Phàn đại, bọn họ có điểm chung gì không?”
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tổng cộng có bảy gia đình gặp tai họa, người có nam có nữ, có người già cũng có trẻ nhỏ, không có điểm chung.”
Tạ Chinh cau mày, nhất thời không có đáp lời.
Những người đó đã tìm kiếm tổng cộng bảy gia đình, nhưng cuối cùng họ chỉ khóa chặt nhà của Phàn Trường Ngọc, rõ ràng ban đầu họ đang tìm kiếm thứ gì đó trên phạm vi rộng, sau đó từ trong miệng Phàn đại mới tìm đến tỷ muội Phàn Trường Ngọc.
Hắn từ hoàn cảnh của Phàn gia suy luận ngược lại, đoán ra một lý do và hỏi: “Những người trong nhà kia trước đây có ai ở bên ngoài mưu sinh, sau đó mới về trấn Lâm An không?”
Phàn Trường Ngọc cảm thấy nếu đúng như vậy, thì rất có thể họ đang tìm phụ mẫu nàng trả thù, nhưng nàng không hiểu tại sao phụ mẫu nàng đã chết, những người kia vì sao không bỏ qua, nói: “Về sau ta sẽ hỏi Vương bộ đầu.”
Chờ khi Phàn Trường Ngọc rời khỏi gác xếp, Tạ Chinh mới chống gượng dậy, từ trong đống xiêm y đẫm máu chất đống trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh giường, hắn lấy ra tấm lệnh bài nhặt được trong tuyết.
Hắn cầm nó trong tay cau mày một lúc, sau đó lòng bàn tay siết chặt.
Tấm lệnh bài này là của tử sĩ của Ngụy gia.
Thiên địa Huyền Hoàng, nhóm người lần này đến là tử sĩ Huyền Tự Hào.
Nhưng những người này cũng không phải tới giết hắn, căn bản cũng không phát hiện ra hắn trốn ở chỗ này, thủ lĩnh chỉ đến giờ phút cuối cùng mới nhận ra hắn.
Nhưng vì sao sau khi nhận ra hắn, lại có biểu hiện như vậy, lập tức tự sát?
Bí ẩn trước mắt càng ngày càng lớn, đáp án duy nhất có thể tìm ra, tựa hồ chính là thân phận thật sự của phụ mẫu của nữ tử kia.
Nàng một thân võ nghệ cao cường, phụ thân nàng hẳn cũng không phải người tầm thường, chỉ sợ không phải chết dưới tay sơn tặc bình thường, mà là chết dưới tay tử sĩ cải trang thành sơn tặc.
Bài vị của mẫu thân nàng không có họ chỉ có tên, phía sau việc này là có càn khôn gì?
Tạ Chinh nhíu mày, định gửi thư cho thuộc hạ cũ, yêu cầu bọn họ bí mật điều tra lai lịch phụ mẫu của nữ tử kia, từ khóe mắt liếc nhìn đôi cánh quấn băng gạc của Hải Đông Thanh, nó nằm trên sàn nhà, đang ghé vào bát thịt lợn cắt ăn nhanh như gió.
Bát thịt lợn cắt là do Phàn Trường Ngọc cắt, Hải Đông Thanh cứu được Trường Ninh, thức ăn được nâng cấp từ lòng lợn thành thịt lợn tươi cắt nát.
Nó lăn lộn vài vòng trong tuyết, cuối cùng màu lông cũng trở lại màu trắng, lúc này nó há mỏ ngoạm được một miếng thịt lớn, khi ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Chinh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt tròn xoe của Hải Đông Thanh nhìn chằm chằm chủ nhân mình, giằng co một lát, miếng thịt trong miệng cuối cùng “cạch” một tiếng cũng rơi trở lại vào trong bát, ngây ngốc vô tội nhìn hắn.
Tạ Chinh lạnh lùng dời ánh mắt đi.
Quên đi, ưng khuyển Ngụy gia đã chú ý tới bên này, không nên cậy vào thứ ngu xuẩn này để đưa tin.
Nếu thương nhân họ Triệu kia đã thật sự tới tìm hắn, ngược lại hắn có thể mượn danh nghĩa của cửa hàng để thần không biết quỷ không hay truyền tin ra ngoài.
Cách năm mới còn được mấy ngày, hắn yêu cầu đối phương trước năm mới đổi ngân phiếu thành hai mươi vạn thạch lương thực, nghĩ không bao lâu nữa sẽ có hồi âm.
Kẹo mạch nha trong miệng đã tan hết, chỉ còn lại vị ngọt ngào thoang thoảng trên đầu lưỡi.
Lúc này hắn mới liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, kẹo hắn cũng đã ăn xong, người cho hắn kẹo vẫn chưa quay lại.
–
Phàn Trường Ngọc đến huyện nha, đem chuyện nàng và Tạ Chinh suy nghĩ nói cho Vương bộ đầu, nhưng Vương bộ đầu nghe xong chỉ im lặng lắc đầu: “Vụ án này đã kết án.”
Phàn Trường Ngọc ngạc nhiên: “Còn chưa tìm ra hung thủ đằng sau vụ án, tại sao vụ án đã kết án?”
Vương bộ đầu nói: “Những người chết trong rừng thông là hung thủ, bọn họ là sơn phỉ của trại Thanh Phong, trong ngày tết sơn phỉ cướp bóc sát hại tính mạng, cũng không có gì lạ.”
Phàn Trường Ngọc tự hỏi làm sao có thể là bọn cướp, bên kia rõ ràng đã chuẩn bị mà đến, còn muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt của Vương bộ đầu, liền đem những lời muốn nói nuốt trở vào.
Không khó để đoán ra lý do tại sao huyện nha lại vội vã kết án như vậy.
Đã nhanh sắp đến tết, đột nhiên lại xảy ra nhiều án mạng như vậy, chưa kể bách tính khiếu kiện oán than dậy đất, huyện lệnh cũng không dễ đối phó với châu phủ bên kia, cho nên nhất định phải mau chóng tìm lý do kết án.
Vừa vặn những tên bịt mặt kia ngụy trang thành sơn phỉ, hiện tại không có chứng cứ, đương nhiên có thể nói là sơn phỉ giết người mưu tài là lý do tốt nhất.
Huyện lệnh chỉ cần dán một tờ bố cáo nói gần đây sơn phỉ lộng hành, dặn dò người trong thành ra ngoài cẩn thận hơn, sẽ trấn an được dân tâm.
Quay đầu lại viết một phong thư giao tới châu phủ thỉnh cầu trấn áp sơn phỉ, những trách nhiệm khác cũng có thể thoái thác sạch sẽ.
Dù sao nạn cướp bốc của trại Thanh Phong nhiều năm không được thanh trừ, đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng ở Tế châu. Vương bộ đầu chỉ là một bộ đầu nhỏ, huyện lệnh kia gây áp lực buộc phải kết án, ông ấy cũng không thể nói được gì.
Phàn Trường Ngọc tâm tư hơi nặng nền cáo biệt với Vương bộ đầu, khi Vương bộ đầu tiễn nàng đến cổng, ông nói: “Nếu không cháu bán sạch nhà cửa chuồng lợn ở quê nhà tránh đi sang nơi khác, ta đoán chừng là do phụ thân cháu trước kia ở bên ngoài áp tiêu đã đắc tội với người nào đó.”
Phàn Trường Ngọc biết Vương bộ đầu có ý tốt, cảm tạ với ông ấy nói sẽ trở về sẽ suy nghĩ kỹ càng, nhưng hắn ta đã lúng túng trong giây lát.
Rời khỏi đây?
Nàng đã sống ở thị trấn Lâm An mười mấy năm, từ một viên đá ở trấn đông đến một cái cây ở trấn tây, nàng đều đã quen thuộc với mọi thứ.
Nếu ở lại đây, nàng có thể vẫn còn cơ hội tìm ra nguyên nhân thật sự về cái chết của phụ mẫu mình, nhưng nếu lại có một trận ám sát như thế này, mạng sống của nàng và muội muội có thể đảm bảo được hay không còn chưa dám cam đoan.
Nàng không sợ rời quê hương ra ngoài phiêu bạt, nhưng phụ mẫu nàng chôn ở nơi này, cội nguồn của nàng và Trường Ninh cũng chôn ở đây, cho nên rời đi khẳng định nàng có chút không nỡ.
Sau khi đi ra khỏi cổng huyện nha, suy nghĩ hỗn loạn của Phàn Trường Ngọc mới bình tĩnh trở lại, nàng nhìn bầu trời sau màn tuyết, hít một hơi thật sâu.
Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Chờ khi vết thương của Ngôn Chính tốt hơn, nàng sẽ nói với hắn về việc rời khỏi huyện Thanh Bình, nếu hắn không sợ có người đến báo thù, nguyện ý đi theo nàng, nàng sẽ đưa hắn đi cùng. Nếu hắn có kế hoạch khác thì viết một bức thư hòa ly, lại cho hắn chút lộ phí, hai người bọn họ coi như tính toán xong.
–
Sau khi trở lại trấn, Phàn Trường Ngọc đến cửa hàng thịt để thu thập một số thứ, năm sau là thời điểm tốt nhất để chuyển nhợng cửa hàng, nếu đã dự định rời đi, trước tiên đem cửa hàng và chuồng lợn ở nông thôn đều sang tay hết.
Phàn Trường Ngọc dự định giữ lại căn nhà, nếu sau này nàng quay lại, sẽ có một nơi để trở về, đó là nơi nàng và phụ mẫu đã sống mười mấy năm, Phàn Trường Ngọc không nỡ bán nó.
Nàng đang thu dọn đồ đạc trong cửa hàng, những người đi ngang qua tưởng rằng cửa hàng thịt của Phàn gia đã mở cửa trở lại, nhưng không thấy gì trên thớt, còn hỏi khi nào thì mở cửa trở lại.
Phàn Trường Ngọc sợ gây phiền phức nên lúc này không đem chuyện muốn sang cửa hàng nói ồn ào ra ngoài, chỉ nói dự định năm sau sẽ mở lại.
Đang thu dọn, ngoài cửa có người gõ cửa, Phàn Trường Ngọc không ngẩng đầu nói: “Hôm nay không có mở cửa.”
Một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền đến: “Mối làm ăn với lão đầu tử này cũng không muốn làm?”
Phàn Trường Ngọc nhìn lên và thấy đó là Lý đầu bếp của Dật Hương lâu, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi Lý sư phụ, gần đây trong nhà xảy ra một số chuyện, đến cuối năm cháu không có ý định mở cửa hàng. “
Lý đầu bếp nghe vậy thì khoát khoát tay: “Là đông gia của chúng ta muốn gặp cháu một lần.”