Khi cửa lớn kẽo kẹt một tiếng mở ra thì Cố Duẫn Tu cũng buông Giang Lam Tuyết ra, quy quy củ củ đứng cạnh nàng như thể hành vi càn rỡ ban nãy chưa từng xảy ra. Giang Lam Tuyết thấy hắn như vậy có muốn mắng hắn cũng không thể.
“Ta đi nhé”. Cố Duẫn Tu quyến luyến nhìn nàng.
“Ân”. Giang Lam Tuyết chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng rồi tiến vào bên trong.
Cố Duẫn Tu đợi đến khi cửa lớn Giang phủ đóng lại mới lên xe ngựa rời đi.
Giang Lam Tuyết trở về phòng, Vân Thi và một nha hoàn tên Xảo Linh mới đến nhanh chóng tiến lên hầu hạ nàng thay xiêm y rửa mặt. Xảo Linh này vốn là một trong bốn nha hoàn lần trước Hầu phủ đưa đến, Giang Lam Tuyết đã giao cho Vân Thi giải quyết. Vân Thi chỉ giữ lại một nha hoàn có vẻ nhanh nhẹ, đơn thuần là Xảo Linh để cùng nàng hầu hạ bên người Giang Lam Tuyết, những người còn lại tâm tư không đơn thuần nàng cũng thấy chướng mắt liền an bày làm việc ở nơi khác.
Vân Thi ở lại giúp Giang Lam Tuyết tháo trang sức, chải lại tóc. Xảo Linh đi múc nước rửa mặt.
“Tiểu thư, khuyên tai của người chỉ còn lại một bên”.
“Có lẽ là không cẩn thận làm rơi ở đâu rồi”. Giang Lam Tuyết tự mình tháo một bên khuyên tai còn lại ném vào trong hộp trang sức. Tên hỗn đản Cố Duẫn Tu này ngày càng càn rỡ, cứ thế bảo nàng làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt.
“A, tiểu thư, cây trâm này lần đầu tiên ta nhìn thấy, là của Thế tử gia tặng sao?”
“Ừ, ngươi hãy đem một cái hộp đến đây”.
Vân Thi cầm trâm ngọc trên tay, nghĩ nghĩ một chút lại hỏi: “Nha, trâm này… không lẽ là tự tay Thế tử gia làm?”
“Là hắn”.
“Thế tử gia đối xử với tiểu thư quả là rất có lòng, nói như vậy hẳn là chúng ta trước kia đã hiểu lầm ngài ấy”.
Giang Lam Tuyết không đáp, từ trong tay áo lấy ra phượng thoa mà Mai Hoán Chi đưa nàng. Trong đầu có chút rối rắm, tên Mai Hoán Chi này vì sao lại muốn đem phượng thoa này tặng cho nàng, không lẽ hắn đã phát hiện nàng chính là Giang Lam. Người này thật là… Đành để ngày khác gặp lại, nàng sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn.
“Phượng thoa này cũng là do Thế tử gia tặng cho người sao?”
“Vân Thi, ngươi hôm nay thật lắm chuyện”. Giang Lam Tuyết cầm trâm ngọc lên, cất vào hộp trang sức trong ngăn kéo.
Sáng hôm sau, Giang Lam Tuyết cảm thấy đầu có chút nặng nề, cả người mơ mơ màng màng, mặt đất dưới chân bỗng trở nên mềm như bông. Đêm hôm qua ngây người bên bờ sông hóng gió không thấy lạnh, thế mà giờ nàng lại cảm lạnh. Vân Thi thấy vậy vô cùng sốt ruột vội đi báo cho Vi thị biết. Vi thị nghe xong liền vội vàng cho người đi mời đại phu, còn mình thì đích thân đến chăm sóc cho khuê nữ.
Vi thị ngồi bên mép giường cẩn thận giúp Giang Lam Tuyết dém lại chăn, vừa đau lòng vừa oán trách: “Hôm qua ngươi đã đi đâu vậy, muộn như thế mới chịu trở về, Thế tử thật là… cũng không biết chiếu cố ngươi”.
Giang Lam Tuyết chỉ cười, giọng yếu ớt hơn ngày thường: “Hôm qua ta đã làm được chuyện tốt, nương đừng lo lắng. Ta chỉ cần uống thuốc hai ngày rồi sẽ khỏe lại ngay thôi”.
“Nửa tháng nay cực khổ cho ngươi rồi! Nghe lời nương, nhân lúc này ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu có người đến tìm ngươi cứ từ chối đi a”. Vi thị xót xa thở dài một tiếng, “Tháng sau cũng đến lúc làm lễ cập kê cho ngươi, ta vốn dĩ không muốn tổ chức quá khoa trương nhưng Hầu phu nhân lại muốn cấp ngươi mặt mũi, tổ chức long trọng hơn một chút. Ngươi nghĩ như thế nào?”.
“Nương, ta nghĩ không cần tổ chức quá khoa trương, chỉ cần không mất thể diện là được. Dù sao sau này ta cũng phải gả đển Hầu phủ, nếu như tổ chức quá khoa trương người khác lại cho rằng nhà chúng ta “một người đắc đạo, gà chó lên trời”, như vậy thật sự không tốt”.
Vi thị liếc Giang Lam Tuyết một cái, vỗ vỗ bàn tay khuê nữ: “Nghịch ngợm, nào có ai như ngươi, dám ví mọi người trong nhà như thế”.
Giang Lam Tuyết híp mắt cười: “Ta chỉ là lỡ miệng nói nhầm a”.
Gia nhân rất nhanh mang đại phu trở về, sau khi đại phu xem qua mạch Giang Lam Tuyết xác thực nàng chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi, uống hai ngày sẽ khỏi. Sau ba ngày nghỉ Giang Lam Tuyết đã khỏe lại. Nhưng phận làm mẫu thân, Vi thị sao có thể không lo lắng, nhất định không để khuê nữ ra cửa. Giang Lam Tuyết cũng không thể trái lời mẫu thân, đành ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ. So với ngày trước Giang Lam Tuyết cùng các tỷ muội ở đại phòng ngày càng xa cách.
Khi Giang Kế Viễn từ nha môn châu phủ trở về liền một mạch đi đến thư phòng trong viện khuê nữ. Giang Lam Tuyết đang ngồi ở cửa sổ đọc sách nhìn thấy phụ thân đến cửa liền đem sách trong tay bỏ xuống, mỉm cười:
“Cha, người tìm con có việc gì sao?”.
“Hôm nay ta ở nha môn châu phủ có nhìn thấy Thế tử”.
Giang Lam Tuyết nghe vậy cũng chỉ đáp nhẹ một tiếng. Giang Kế Viễn lại nói: “Chuyện các ngươi gặp hôm Nguyên tiêu Thế tử đã nói ta nghe một chín một mười. Hắn nhờ ta thông tri cho ngươi rằng Tiểu Hoa đã được cứu ra ngoài”.
“Thế, đám người ở đoàn xiếc kia thì sao?”.
“Hầu phủ đã cho người ngày đêm theo dõi. Có vẻ như những người này có chút quan hệ mờ ám với một ít quan viên Ngân Châu thành. Hầu phủ muốn một mẻ tóm gọn, đem đám quan viên kia lôi ra ngoài ánh sáng”.
“Cũng phải, đây vừa hay lại là một cơ hội tốt”. Giang Lam Tuyết gật đầu.
Giang Kế Viễn cười: “Thế tử còn nói, đợi khi mọi chuyện rõ ràng, hắn sẽ xin cho ngươi một sắc phong nghĩa sĩ a”.
Giang Lam Tuyết nhíu mày bất mãn: “Cha, người này thật hồ nháo. Vốn dĩ ta không có chút liên quan đến chuyện này, chỉ là tình cờ thôi. Cha lần sau gặp lại hắn, nhất định phải dặn hắn đừng làm chuyện hồ nháo như thế”.
“Ha ha, Thế tử cũng là có tâm muốn dỗ ngươi vui vẻ, lại nói lần này nếu không phải là ngươi, hẳn chúng ta không thể phát hiện ra được chuyện này đâu”.
“Kia, nếu phong cũng là phong cho Tam biểu ca, lần đó là hắn mang ta đi xem”.
Giang Kế Viễn thu lại nụ cười, lời nói có chút trầm đi: “Lam Tuyết, dù sao ngươi cũng đã cùng Thế tử gia đính hôn, hai nhà cũng lui tới thân thiết như vậy, ngươi a… cũng đừng nghĩ đến Vĩnh Xương nữa, nếu để Hầu phủ biết lại không tốt”.
Giang Lam Tuyết thở dài: “Cha, ta không có, chỉ là việc nào ra việc đó thôi”.
Giang Kế Viễn ha hả cười: “Không có liền tốt, Thế tử cũng không tồi. Đúng rồi hắn ngày mai sẽ phải đến quân doanh nhưng hắn nhất định sẽ quay về kịp lễ cập kê của ngươi”.
“Ân”. Giang Lam Tuyết cúi đầu nhìn không ra hỉ nộ.
Giang Kế Viễn thấy khuê nữ không muốn nhắc đến Cố Duẫn Tu nữa liền chuyển đề tài, nói đến chuyện thành thân của Giang Lam Ngọn. Nói đến việc này chẳng hiểu sao lại liên quan đến Hầu phủ. Chu thị nghĩ thật giỏi, cũng dám ra ý tứ muốn Hầu phu nhân ra mặt cho Giang Lam Ngọc thêm trang. Giang Lam Tuyết cười lạnh, nhớ tới kiếp trước đại phòng không ít lần ngáng chân sau của nàng. Cố Duẫn Tu chướng mắt nàng, nguyên nhân ít nhiều cũng bởi vì bọn họ đâm thọc.
“Bọn họ vậy mà cũng dám mơ tưởng. Cha hẳn cũng nhận ra rồi, Hầu phu nhân cũng không thích có liên quan gì đến đại phòng. Bọn họ vội vàng như vậy, thật không biết xấu hổ. Ngài cùng nương nói một tiếng, đừng để ý đến bọn họ”.
“Ta đã biết”.
Giang Lam Tuyết lại nhớ đến một số chuyện trong kiếp trước: “Cha ở bên ngoài cũng cẩn thận chú ý một chút, xem xem Giang gia chúng ta có người nào dám lợi dụng danh tiếng Hầu phủ mà càn quấy”.
Vốn Giang Kế Viễn không nghĩ xa đến như vậy, nghe khuê nữ nhắc nhở liền thấy chuyện này quả thật không ổn cũng đáp ứng nàng.
Vi thi giữ Giang Lam Tuyết ở nhà thêm vài ngày, cuối cùng cũng thả nàng ra ngoài. Giang Lam Tuyết có chút phân vân không biết nên dùng thân phận nào đến gặp Lục Trường Thanh, trực tiếp mặc nữ trang công khai đến đó hay là vẫn dùng thân phận Giang Lam cho thuận tiện. Cuối cùng nàng vẫn nên là Giang Lam, dù gì bản thân cũng là người đã có hôn ước, dùng thân phận Giang Lam là tốt nhất.
Thấy khuê nữ lần nữa mặc nam trang, Vi thị ban đầu còn muốn trách cứ một chút nhưng lại thấy nàng vui vui vẻ vẻ như vậy đành đem lời nói ra đến đầu lưỡi nuốt xuống. Giang Lam Tuyết vì muốn tránh miệng lưỡi thiên hạ nên không dùng cửa lớn, lén lút đi vào cửa sau Lục gia.
Lục gia vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu khi nàng đến đây học nghệ. Dù sao cũng đã gắn bó ở nơi này nhiều tháng, lần trước vì tình thế bắt buộc phải rời khỏi, trong lòng nàng không khỏi xao xuyến. Thật ra tâm tình của Giang Lam Tuyết đối với nơi này thập phần mâu thuẫn. Kiếp trước tiểu viện này là nơi cdt tàng kiều, còn bây giờ trong lòng Giang Lam Tuyết chỉ hoài niệm tình nghĩa sư đồ giữa mình và Lục Trường Thanh ở đây.
Nha hoàn dẫn Giang Lam Tuyết đến trà thất tìm Lục Trường Thanh, gặp lại đồ đệ xa cách lâu ngày hắn đương nhiên vô cùng cao hứng. Mắt Giang Lam Tuyết quét qua một vòng lại không thấy Mai Hoán Chi đâu. Lần này đến Lục gia, ngoài mục đích đến thăm Lục Trường Thanh, nàng là cố ý mang theo phượng thoa kia, tận tay trả lại cho Mai Hoán Chi.
Giang Lam Tuyết tự mình pha một ấm trà ngon, cẩn thận dâng một chén cho Lục Trường Thanh.
“Sư phụ, người gần đây vẫn tốt chứ, đồ nhi bất hiếu, lâu như vậy mới đến gặp ngài”.
Lục Trường Thanh nhận lấy, nhấp một ngụm: “Ta vẫn như thế thôi, ta vốn chỉ lo trà kỹ của ngươi bị thụt lùi a”.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Sư phụ nhưng chớ có trách cứ đồ nhi”.
“Ngươi vốn là người tài hoa, chỉ là trong lòng chứa đựng vướng mắc. Nhìn cứ ngỡ đã bỏ xuống, kỳ thật lại không cách cởi bỏ”. Lục Trường Thanh chậm rãi nói.
Giang Lam Tuyết sửng sốt, trước giờ sư phụ dạy nàng rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này
Giang Lam Tuyết thành khẩn nói: “Đa tạ sư phụ dạy bảo”.
Lục Trường Thanh lắc đầu: “Trong chuyện này ta không thể dạy ngươi điều gì, chỉ là thấy ánh mắt ngươi chứa đựng phiền muộn nên nhiều hơn vài lời”.
“Sư phụ nói không sai, ta chính là không buông bỏ được”. Giang Lam Tuyết thở dài.
Lục Trường Thanh cười nói: “Ngày trước vì sao lại muốn bái ta làm thầy?”
Nàng suy nghĩ một chút cũng đem ý nghĩ khi đó nói ra: “Đồ nhi một là muốn theo sư phụ học tài nghệ, hai là muốn đi theo người, thoát khỏi lồng son, chu du khắp tứ hải giang san, nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn”.
Lục Trường Thanh nghe vậy hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngươi hiện tại còn muốn làm như vậy sao?”
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút: “Ý sư phụ là?”
“Thoát khỏi lồng son, rời khỏi Ngân Châu, chu du khắp tứ hải giang san, nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn”. Lục Trường Thanh cười nói.
“Sư phụ sắp phải rời khỏi Ngân Châu?” Giang Lam Tuyết vội hỏi.
“Ân, ngươi có muốn đồng hành cùng sư phụ chứ?”
“Muốn!” Nàng buộc miệng thốt ra.
Lục Trường Thanh nghe thế cười thành tiếng “Ngươi trở về ngẫm lại cẩn thận một chút, ta sẽ đợi qua lễ cập kê của ngươi mới xuất phát”.
Giang Lam Tuyết trong lòng cảm động: “Cảm tạ sư phụ”.
“Chúng ta là sư đồ, không cần cảm tạ!”
Tuy ban đầu Lục Trường Thanh vì Mai Cửu Nương mới nhận nàng làm đệ tử nhưng đã thật lâu hắn không nhắc đến nàng ta, chỉ tập trung dạy bảo Giang Lam Tuyết thật tốt. Hai người trò chuyện thêm một lát thì nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ: “Giang Lam đã đến?! Mau, mau mang ta đến gặp hắn!”
Là Mai Hoán Chi.
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Lục Trường Thanh, nhỏ giọng nói: “Nguyên tiêu ngày ấy, đồ nhi ở trên phố gặp được hắn, hắn giống như hoài nghi thân phận của đồ nhi”.
Lục Trường Thanh cười nói: “Ta đã biết, hắn gần đây vẫn luôn quấn lấy ta hỏi chuyện của ngươi. Ta cho là chuyện này vẫn nên để ngươi chính miệng nói cho hắn”.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
Mai Hoán Chi vừa tiến vào đã nhìn chằm chằm mặt Giang Lam Tuyết.”Ngày đó người ta gặp có phải là ngươi không?” Mai Hoán Chi vừa ngồi xuống nệm hương bồ liền mở miệng chất vấn nàng.
“Ngày nào a?” Giang Lam Tuyết cố ý hỏi lại hắn.
“Ngươi còn giả vờ, ta biết chính là ngươi, không nghĩ tới ngươi cư nhiên gạt ta! Mệt ta còn xem ngươi như bằng hữu tốt!” Mai Hoán Chi tức giận thật rồi.
Giang Lam Tuyết không trả lời, chỉ nhìn hắn, Lục Trường Thanh ngồi bên cạnh cũng im lặng mỉm cười.
Giang Lam Tuyết biết là không thể gạt được hắn nữa “Ta cũng không phải cố tình muốn gạt ngươi. Bất quá ngươi làm sao nhận ra được? Ngay cả Hứa Thính Tùng cũng không biết đó là ta a”.
Mai Hoán Chi cười lạnh một tiếng: “Hừ, hắn làm sao có thể sánh với ta!”
“Ân, mắt ngươi sáng như tuyết a”. Giang Lam Tuyết cười xòa.
“Hừ, ta còn tự hỏi vì sao ngươi đột nhiên quay trở lại, hóa ra là quay lại để đính hôn, còn là cùng Thế tử đính hôn a” Mai Hoán Chi âm dương quái khí buông lời mỉa mai.
“Là Hoàng Thượng tứ hôn. Lúc ấy ta cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy”.
Mai Hoán Chi nghe nàng giải thích như vậy, vội hỏi: “Vậy ngươi có muốn gả cho hắn hay không?”
“Hoàng Thượng cũng đã tứ hôn, nghĩ nhiều như vậy cũng không thể thay đổi điều gì a”. Giang Lam Tuyết cười cười.
“Hừ, vậy là ngươi rất muốn gả cho hắn”.
Giang Lam Tuyết không trả lời, từ trong tay áo lấy phượng thoa kia: “Cái này ngươi cầm về đi, tặng cho ta làm gì chứ”.
Mai Hoán Chi liếc phượng thoa kia một cái: “Ngươi không thích thì cứ vứt đi, trả lại cho ta làm gì”.
Giang Lam Tuyết đem phượng thoa ném lên trà án, cười nói: “Như thế nào, ta là nam tử hay nữ tử thì có vấn đề gì sao? Không lẽ bởi vì ta là nữ tử nên không xứng cùng Mai đại tài tử kết giao bằng hữu?”
Mai Hoán Chi sửng sốt một chút: “Cũng…… Không phải như thế”.
“Vậy ngươi giận cái gì, ta vẫn là ta, không phải hay sao?” Giang Lam Tuyết cười.
“Nhưng ngươi lừa ta! Nếu sớm biết ngươi là nữ tử, ta liền……” Mai Hoán Chi nói được một nửa liền im lặng.
“Sớm biết như thế thì sao, Hoán Chi, đừng náo loạn”. Lục Trường Thanh lên tiếng.
“Ngươi cũng không phải người tốt! Ngươi đã sớm biết mọi chuyện, cũng gạt ta”. Mai Hoán Chi chỉ vào mũi Lục Trường Thanh.
Lục Trường Thanh đẩy tay hắn qua một bên: “Ngươi cũng không hỏi ta a”.
Mai Hoán Chi nghẹn lời: “Tóm lại là các ngươi gạt ta!”
“Hảo hảo hảo, Mai đại công tử, là ta lừa ngươi, là ta không tốt, thỉnh ngài tha thứ cho!” Giang Lam Tuyết hướng Mai Hoán Chi chắp tay thi lễ.
Mai Hoán Chi nhìn nàng hừ một tiếng: “Tính tính, dù sao ta cũng sắp đi rồi, đời này có lẽ sẽ không quay lại Ngân Châu nữa”.
“Ngươi cũng muốn đi sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.
Mai Hoán Chi hừ một tiếng: “Ngân Châu có cái gì tốt, ta đã muốn đi khỏi đây từ lâu”.
“Ngươi chừng nào sẽ đi, ta mở tiệc tiễn ngươi”.
Mai Hoán Chi lại hỏi Lục Trường Thanh: “Khi nào đi?”
“Chờ qua lễ cập kê của Lam Tuyết liền đi”. Lục Trường Thanh trả lời.
Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi sửng sốt một chút, nàng hỏi: “Ngươi là muốn đi cùng sư phụ sao?”
“Kia đương nhiên, ta không đi theo hắn, làm sao tìm được tỷ tỷ!” Mai Hoán Chi nhíu mày.
“Như vậy a”. Giang Lam Tuyết gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mai Hoán Chi nghĩ đến chuyện Lục Trường Thanh nói phải đợi qua lễ cập kê của Giang Lam Tuyết mới đi cũng hỏi nàng: “Ngươi thân làm đồ đệ của hắn, vậy có đi cùng không?”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Tất nhiên là ta rất muốn”.
Mai Hoán Chi im lặng giống như đang lâm vào trầm tư.
“Chỉ là, nếu Mai công tử không hoan nghênh ta, ta liền không đi theo”. Giang Lam Tuyết cố ý trêu hắn.
“Hừ, ngươi là đi theo sư phụ ngươi, có liên quan gì đến ta chứ”.
Giang Lam Tuyết ở Lục gia đợi đến chạng vạng mới đi. Lúc ra đến cửa, Lục Trường Thanh lấy ra một cái hộp gấm: “Vi sư không tiện tham gia lễ cập kê của ngươi, nhưng lễ vật thì không thể thiếu”.
Giang Lam Tuyết tiếp nhận hộp gấm, hốc mắt nóng lên: “Cảm tạ sư phụ”.
Mai Hoán Chi cũng lần nữa lấy ra phượng thoa kia: “Đây là lễ của ta. Như vậy ngươi sẽ không trả lại nữa chứ!”
Giang Lam Tuyết nghe thế cũng nhận lấy phượng thoa.
“Sau khi trở về hảo hảo nghĩ lại một chút hẳn ra quyết định, thời gian tới không cần phải đến đây” Lục Trường Thanh căn dặn nàng.
Giang Lam Tuyết đáp ứng. Về đến Giang phủ, Giang Lam Tuyết không ngừng nghĩ đến lời sư phụ đã nói. Còn hai năm nữa nàng sẽ xuất giá, nếu tranh thủ thời gian này theo Lục Trường Thanh ra ngoài du ngoạn, cuộc đời này của nàng xem như không còn gì tiếc nuối. Chỉ là bên phía cha nương hẳn sẽ không đồng ý, còn có Hầu phủ bên kia, khẳng định cũng không chấp nhận. Giang Lam Tuyết do dự hai ngày đành nói hết cho Vi thị.
Đương nhiên Vi thị lập tức phủ quyết: “Này sao được! Ngươi là cô nương đã đính hôn, làm sao có thể cùng nam tử khác ra ngoài như thế!”
“Nhưng đó là sư phụ, ta xem người không khác gì cha”.
“Như vậy cũng không được, không được, không thể”. Vi thị căn bản không cho Giang Lam Tuyết cơ hội nói chuyện, một mực phủ quyết.
Vi thị hoàn toàn không nghe Giang Lam Tuyết nói, nàng vô cùng buồn bực.
Cuối tháng, Giang Lam Ngọc vẻ vang mà xuất giá. Tuy nói Hầu phu nhân không thêm trang cho nàng ta nhưng cả thành Ngân Châu có ai không biết Giang gia bây giờ cùng Hầu phủ có quan hệ thông gia, ít nhiều cũng phải nhìn mặt mũi Hầu phủ.
Nào ngờ trên đời còn có loại người vô sỉ, không biết điểm dừng, Chu thị không chiếm được tiện nghi từ Hầu phủ liền đối với nhị phòng càng thêm bất mãn.
Về phần Giang Lam Tuyết, càng ngày nàng càng thêm ủ dột, tinh thần sa sút. Lần này là cơ hội duy nhất để nàng có thể đi ra ngoài, nếu không thể làm được, sợ là lại như kiếp trước, cả đời nàng lần nữa bị vây trong tường cao cửa rộng. Nàng cũng không thể bốc đồng bỏ trốn, như vậy cha nương sẽ đau lòng. Giống như sư phụ đã nói, nàng còn rất nhiều vướng mắc, muốn buông bỏ mọi thứ nhưng lại không thể, nàng không có cách nào mặc kệ tất cả.
Nàng như thế, Vi thị đều xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng. Chỉ là bà không thể đáp ứng mong ước này của khuê nữ. Nếu bà đáp ứng, phía Hầu phủ phải giải thích thế nào đây? Người ta sao có thể đồng ý để tức phụ tương lai của nhà mình theo nam nhân khác ra ngoài du ngoạn. Vi thị ngày ngày thở dài, bà cũng không hiểu được khuê nữ của mình vì sao cứ tâm tâm niệm niệm chạy ra bên ngoài như thế.
Mắt thấy sắp đến lễ cập kê của khuê nữ, Vi thị càng thêm không yên tâm về nàng. Bà đến khuê phòng Giang Lam Tuyết, nghĩ muốn nói chuyện cùng nàng thật tốt. Giang Lam Tuyết đang nhìn lễ phục cùng trang sức Hầu phủ đã chuẩn bị cho nàng. Hầu phu nhân quả thật vô cùng coi trọng lễ cập kê của nàng. Lễ phục, lễ khí, trâm cài,… tất cả đều đã chuẩn bị tốt cho nàng.
“Ngươi nhìn xem, Hầu phu nhân đối với ngươi thật dụng tâm”. Vi thị một bên giúp Giang Lam Tuyết kiểm tra lễ vật, một bên nói.
“Dù sao về sau ta cũng phải ở nhà bọn họ hơn nửa đời người”. Giang Lam Tuyết sờ nhẹ hoa văn trên lễ phục.
Vi thị cả giận: “Ngươi sao lại ngoan cố như vậy, nương chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi”.
Giang Lam Tuyết ngồi xuống mép giường, ngã người lên gối mềm, rầu rĩ mà không nói lời nào.
Vi thị đến cạnh nàng, thở dài một hơi: “Nếu ngươi một mực muốn đi như vậy, thế ngươi ngẫm lại xem. Lần này rời đi, ngươi phải đi mất hai năm, đến khi trở lại liền lập tức lấy chồng, nương muốn ở cạnh ngươi nhiều hơn cũng không được?”
Chuyện này đương nhiên Giang Lam Tuyết cũng đã nghĩ đến. Nhưng nàng vốn định trước, kiếp này khi đến kinh thành, nàng nhất định phải mang cha nương cùng đi. Hiện tại, nàng chỉ muốn ra ngoài du ngoạn.
“Nương, ta vĩnh viễn đều là nữ nhi của nương. Về sau mặc kệ thế nào ta đều sẽ hiếu kính nương, sẽ thường xuyên về gặp nương. Tương lai ta gả cho người, chính là thế tử phu nhân, ta chỉ muốn trong thời gian hai năm này ta được làm chính mình”. Giang Lam Tuyết khẩn cầu nói, “Nương, ngài liền đáp ứng ta đi”.
“Ngươi nói lời ngốc nghếch, ta thật không hiểu nổi, ngươi khi nào không được làm chính mình chứ. Cũng không biết tư tưởng quái dị này của ngươi bắt nguồn tư đâu, tại sao ngươi lại xem chuyện gả cho người giống như ở tù vậy chứ”. Vi thị thở dài, “Mặc dù ta đồng ý để ngươi đi, phía Hầu phủ làm sao bây giờ? Ngươi sẽ thuyết phục Hầu phu nhân như thế nào?”
Giang Lam Tuyết thấy nương nàng thỏa hiệp, liền đáp: “Ta sẽ nói cho Thế tử, Thế tử đã hứa với ta, ta muốn làm gì hắn sẽ ủng hộ ta hết lòng”.
“Ngươi cũng đừng ỷ vào Thế tử thích ngươi liền tùy hứng như vậy. Mặc dù Thế tử đồng ý, nhưng ý Hầu phu nhân như thế nào? Nếu giấu phu nhân chuyện này, lỡ đến lúc ngươi đi rồi, phu nhân muốn gặp ngươi, ta đi đâu tìm người a?”
“Nếu ta thuyết phục được cả Thế tử và Hầu phu nhân, nương liền cho ta theo sư phụ ra ngoài sao?”
Vi thị nghĩ đến những ngày qua khuê nữ vẫn luôn ủ rũ không vui, tâm mềm nhũn, cứ thế đồng ý.
Giang Lam Tuyết lúc này mới nở nụ cười.
Ba ngày sau, Giang Lam Tuyết mười lăm tuổi, đã đến lễ cập kê.
Hầu phu nhân làm chính tân, Kiều Tố Nương làm tán giả. Kiều phu nhân, Viên phu nhân, cùng với những nhà có quan hệ hữu hảo với Giang gia cũng có mặt. Cố Duẫn Tu cũng kịp trở về trước buổi lễ.
Nghi lễ hoàn tất, Giang Lam Tuyết mặc lễ phục, nội tâm cảm khái lại nhớ tới lễ cập kê ở kiếp trước. Kiếp trước lễ cập kê của nàng làm sao náo nhiệt được như thế này, Hầu phu nhân cũng không tự mình làm chính tân cho nàng, Cố Duẫn Tu cũng không đến tham dự. Kiếp này nàng không phải gả cao, mà là Hầu phủ đến cầu nàng. Hầu phu nhân lôi kéo Giang Lam Tuyết tay, vui mừng không thôi. Nữ tử cập kê liền có thể gả đi, đáng tiếc bà đã đáp ứng Giang gia đợi thêm hai năm mới đón nàng vào cửa.
Khi khách khứa đã rời đi, Cố Duẫn Tu mới tìm được Giang Lam Tuyết. Vân Thi thức thời mang theo bọn nha hoàn lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Duẫn Tu cùng Giang Lam Tuyết.
Cố Duẫn Tu lấy ra lễ vật tự mình chuẩn bị: “Ta đã tới trễ, đây là lễ vật tặng cho nàng”.
Giang Lam Tuyết tiếp nhận lễ vật, đặt sang một bên, ngước mắt nhìn Cố Duẫn Tu. Hắn rèn giũa ở quân doanh một thời gian liền trở nên đen, gầy, đúng là được mài giũa rất tốt.
“Ta mới rời đi một tháng, nàng sao lại gầy đi rồi?” Cố Duẫn Tu mở lời trước.
“Ân, ta có việc nói với ngươi”.
Cố Duẫn Tu chợt cảm thấy bất an: “Ta cũng có việc nói với nàng, nàng để ta nói trước có được không?”.
“Hảo, ngươi nói trước”.
“Hôm nay là lễ cập kê của nàng, đã có tên chữ nhỏ hay chưa?” Cố Duẫn Tu cười nói.
“Không có”. Vốn cha nàng có đưa ra một vài cái tên để nàng tự chọn tên chữ nhỏ cho mình nhưng nàng vẫn chưa chọn được.
“Vậy ta chọn cho nàng được chứ”. Cố Duẫn Tu hào hứng.
“Cha ta cho ta có đề qua cho ta một vài cái tên, ta đều không thích. Ngươi nói thử xem”.
“Gọi Tiên Tiên a, có phải rất dễ nghe hay không?” Cố Duẫn Tu lập tức phun ra hai chữ ấp ủ trong lòng từ lâu.
Giang Lam Tuyết nhấp nhấp miệng: “Không tốt, quá tục”. Còn không bằng tên cha nàng chọn.
“Người khác dùng tên này sẽ rất tục, nhưng nàng không như thế, tên xứng với người”. Cố Duẫn Tu cười nói, nói lại hướng Giang Lam Tuyết gần thêm một bước, áp mặt sát lại gần nàng: “Dù sao tương lai chỉ có mình ta gọi, như vậy cứ đặt là Tiên Tiên đi”.
“Tùy ngươi đi, bây giờ ta có thể nói chuyện của ta được rồi chứ?” Giang Lam Tuyết lui ra phía sau một bước, cùng Cố Duẫn Tu bảo trì khoảng cách.
“Ta tại sao lại có linh cảm không tốt về chuyện này a”.
“Lúc trước ngươi nói, ta muốn làm cái gì cứ làm, ngươi sẽ ủng hộ ta, lời này còn tính sao?”.
Cố Duẫn Tu sửng sốt một chút nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên là tính”.
“Vậy tốt, Cố Duẫn Tu, ta muốn cùng sư phụ ta đi ra ngoài du ngoạn hai năm”. Giang Lam Tuyết nhìn hắn chăm chăm.
Cố Duẫn Tu chớp chớp mắt: “Du ngoạn? Hai năm?”
“Ân, ngươi đã nói, mặc kệ ta làm cái gì ngươi đều sẽ ủng hộ ta, lần này ta nhất định phải đi”.
Cố Duẫn Tu trầm mặc một lát rồi đáp một chữ: “Được”.
Thấy hắn một câu cũng không hỏi, Giang Lam Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng đã chuẩn bị một bụng lý do thoái thác, ai ngờ lại không cần dùng đến.
Cố Duẫn Tu thậm chí còn không hỏi một câu vì sao nàng muốn đi.
“Ngươi không sợ ta đào hôn vĩnh viễn không trở lại à?”.
Cố Duẫn Tu cười cười: “Nàng sẽ không làm thế. Nếu muốn đào hôn, lần trước nàng đã rời đi cùng biểu ca rồi”.
Thấy hắn sảng khoái đáp ứng như thế, Giang Lam Tuyết ngược lại không biết nói cái gì.
“Phía mẫu thân ta nàng cũng không cần lo lắng, ta sẽ giải thích cùng người”.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ta sẽ đích thân nói cho phu nhân, ta không muốn lừa nàng”.
“Không cần, ta đi là được, nàng cứ yên tâm du ngoạn. Thời gian rảnh có thể viết thư cho ta là được”. Cố Duẫn Tu ôn nhu nhìn nàng như thể hắn không muốn lãng phí bất kỳ thời khắc nào được thấy nàng.
“Kia…… Ta cũng sắp phải đi rồi. Ngươi bảo trọng. Ta…… Sẽ trở về trước ngày thành thân”. Giang Lam Tuyết bỗng cảm thấy xao động.
“Ân, ta chờ nàng”. Cố Duẫn Tu cười cười, tham lam mà nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết. Lần này nàng đi, hắn sẽ không được gặp nàng tận hai năm a.
“Kia Hầu phu nhân ngươi chuẩn bị nói như thế nào?” Giang Lam Tuyết đối với Cố Duẫn Tu cũng không yên tâm.
“Nàng đã không muốn nói dối, ta đương nhiên là muốn ăn ngay nói thật. Chẳng qua, ta đi nói sẽ tốt hơn nàng đi nói”.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Kia, đa tạ ngươi”.
“Nàng còn cùng ta khách khí cái gì, Tiên Tiên” Cố Duẫn Tu ôn nhu gọi.
Giang Lam Tuyết nhịn không được rùng mình, Tiên Tiên gì chứ, cũng quá buồn nôn.
“Nàng cũng chưa nhìn qua lễ vật ta tặng nàng a”.
Khi nãy Giang Lam Tuyết một lòng chỉ nghĩ nói cho hắn chuyện du ngoạn, nào có tâm tư xem lễ vật. Cố Duẫn Tu nói thế nàng liền mở hộp gấm ra.
Là một khối ngọc bội, nhìn dáng vẻ hẳn là do hắn tự tay khắc.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Tay nghề tiến bộ không ít”.
Cố Duẫn Tu đắc ý cười: “Tương lai nếu ta không làm Hầu gia, ta liền làm một thợ điêu khắc ngọc, vẫn có thể nuôi được nàng a”.