[Editor: Andie Trần]
Giang Lam Tuyết cùng Cố Duẫn Tu một trước một sau trở về phòng khách.
Lúc này Trấn Viễn Hầu cũng đã ở đó, phụ mẫu hai nhà đang bàn đến chuyện muốn bọn họ sinh bao nhiêu hài tử thấy hai người họ quay lại thì tự nhiên không nói tiếp nữa, chỉ nhìn nhau cười cười.
Giang Lam Tuyết thỉnh an Hầu gia xong liền quay trở về chỗ ngồi bên cạnh Vi thị, Vi thị quan sát nữ nhi một lượt cũng không nhìn thấy điểm nào khác lạ, trong lòng mới yên tâm.
Lần này Hầu phủ bày tiệc chiêu đãi Giang gia bọn họ vô cùng chu đáo, thật đủ tâm tư. Các món ăn được bày lên vừa có nóng vừa có nguội, nam có bắc cũng có, điểm tâm từng món đều tinh mỹ vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Hầu phủ coi trọng Giang gia chính là coi trọng Lam Tuyết, chuyện này phu thê Giang Kế Viễn đều nhìn thấy rõ, trong lòng đối với cửa hôn sự này cũng không kháng cự như trước. Trong lòng Vi thị chỉ lo khuê nữ không bỏ xuống được chuyện kia, quyết định sau khi về nhà lại nói chuyện với nàng một lần. Cũng chỉ là khuyên nàng không cần phải đem chuyện cũ, ngày sau cùng Thế tử hảo hảo chung sống. Giang Lam Tuyết là người đã sống qua một kiếp, cũng học được cách đem tâm sự chôn ở đáy lòng, không thèm nghĩ đến.
Nghĩ đến chuyện Cố Duẫn Tu nổi cơn điên, Giang Lam Tuyết càng cảm thấy chính mình càng ngày càng không thể hiểu được hắn. Nếu nàng đem chuyện vừa nãy kể cho cha nương nghe chỉ sợ sẽ đem bọn họ dọa hỏng mất.
Tháng giêng là tháng thăm viếng bằng hữu, hôm nay không đến nhà người khác làm khách thì ngày mai cũng có khách đến thăm. Giang Lam Tuyết là Thế tử phu nhân tương lai đương nhiên mỗi lần tụ hội sẽ trở thành tiêu điểm để các tiểu thư nhà khác làm thân, nhóm phụ nhân lại càng muốn nịnh bợ. Đến tận nửa sau tháng giêng, Giang Lam Tuyết vẫn không có một ngày nhàn nhã. Thư mời nườm nượp gửi đến làm Vi thị cũng thấy có chút mệt mỏi, nhưng Giang Lam Tuyết bên kia vẫn như cũ bình tĩnh ứng phó làm bà không khỏi cảm thán. Mệnh của khuê nữ nhà họ quả nhiên vẫn nên gả đến hào môn, trời sinh nàng đã giỏi ứng phó với đám người kia.
Đảo mắt đã đến Tết nguyên tiêu. Sáng sớm hôm đó Hầu phủ đã gửi thiệp mời đến Giang gia, là Hầu phu nhân muốn mời Vi thị cùng Giang Lam Tuyết đi Vĩnh Cố lâu ngắm hoa đăng, lại xem pháo hoa và nghe hí kịch.
Ở Ngân Châu thành thì Tết nguyên tiêu luôn là ngày náo nhiệt nhất trong năm. Giang Lam Tuyết vốn dĩ muốn đi tìm Lục Trường Thanh, nàng trở về lâu như vậy còn chưa đến thỉnh an sư phụ lần nào, chỉ phái người đem tặng lễ đến Lục gia. Nhưng bây giờ Hầu phu nhân cũng đã có lời mời, nàng làm sao có thể từ chối.
Cũng may lần này Hầu phu nhân không chỉ mời mỗi nhà bọn họ, nhà Kiều tri châu, Viên thông phán cũng được mời đến. Vừa hay Giang Lam Tuyết có thể gặp được Kiều Tố Nương.
Đến giờ Thân thì xe Hầu phủ cũng tới đón người.
Lúc bọn họ đến Vĩnh Cố lâu chỉ thấy Hầu phu nhân đang đợi ở đó cùng Cố Duẫn Tu, hai nhà Kiều gia và Viên gia vẫn chưa đến. Đợi hai người an vị, Hầu phu nhân liền cười:
“Các nàng có thể sẽ đến trễ một chút, chi bằng chùng ta trò chuyện một chút trong lúc chờ bọn họ”.
Vi thị cũng cười đáp: “Nghe nói hoa đăng năm nay chế tác vô cùng đẹp, nhờ vào phúc của phu nhân bằng không chúng ta làm sao có được chỗ tốt như vậy để ngắm hoa đăng”.
“Phu nhân đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà”.
Giang Lam Tuyết an tĩnh ngồi một bên nhàn nhã uống trà, trong đầu dự tính chờ hết tháng giêng sẽ đến thỉnh an Lục Trường Thanh. Trong lúc suy tư, Giang Lam Tuyết cũng không chú ý đến Cố Duẫn Tu ngồi đối diện vẫn như có như không nhìn nàng.
Một lát sau, Hầu phu nhân có lẽ là tính ra được Kiều phu nhân cùng Viên phu nhân đã sắp đến liền đuổi Cố Duẫn Tu đi.
Cố Duẫn Tu cũng không cò kè, đi thì đi, nhưng lúc hắn đi ngang qua Giang Lam Tuyết lại nhỏ giọng thì thầm: “Đợi lát nữa ta sẽ mang nàng đi chơi”.
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Hầu phu nhân cùng Vi thị, hai người bọn họ đang hăng say trò chuyện, không ai chú ý tới động tác nhỏ kia của Cố Duẫn Tu. Giang Lam Tuyết liền trừng hắn một cái.
Cố Duẫn Tu nhanh chóng chạy đi.
Quả nhiên khi hắn vừa đi khỏi thì Kiều phu nhân và Viên phu nhân mang theo Kiều Tố Nương và Viên Bảo Tuệ cùng nhau đi đến.
Hầu phu nhân thấy bọn họ cũng cười chào đón: “Thật là hâm mộ các ngươi, ta cũng muốn có vài cái khuê nữ như hoa như ngọc a”.
Viên phu nhân vội đáp lời: “Hầu phu nhân nếu là không chê, ta liền đem Bảo Tuệ tặng cho ngài làm nghĩa nữ a”.
Viên phu nhân này quả thật rất biết tranh thủ, Giang Lam Tuyết bật cười. Hầu phu nhân đương nhiên cũng không phải dạng vừa, làm sao không nhìn ra cái tâm tư kia của Viên phu nhân: “Ta cũng không muốn trở thành ác nhân cướp đi khuê nữ nhà người khác a. Dù sao chờ thêm hai năm nữa thì ta cũng có tức phụ”.
Giang Lam Tuyết tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu. Viên phu nhân cũng cười cười nói mình chỉ đùa thôi. Các vị phu nhân trò chuyện với nhau ở bên này, phía bên các cô nương đương nhiên cũng không ngồi yên. Tuy Giang Lam Tuyết rất thân với Kiều Tố Nương nhưng quan hệ của nàng cùng Viên Bảo Tuệ cũng không tệ. Việc đồng thời chiếu cố hai người bọn họ không thiên vị ai, không lạnh nhạt ai đối với Giang Lam Tuyết không phải chuyện khó. Ba người rất mau liền trở nên thân thiết.
Hầu phu nhân thi thoảng cũng nhìn sang phía Giang Lam Tuyết một cái, trong lòng thật sự vừa lòng với biểu hiện của nàng, tức phụ này của bà quả thật không cần phải dạy dỗ gì thêm. Mọi thứ nàng đều tinh thông, đều xử lý vô cùng ổn thỏa.
“Mọi người nhìn kìa, hoa đăng được thắp lên rồi”. Viên Bảo Tuệ vui vẻ thốt lên.
Giang Lam Tuyết cũng nhìn ra cửa sổ, hoa đăng bên ngoài quả thật đang lần lượt được thắp sáng.
“Hoa đăng năm nay đúng là vừa to vừa nhiều hơn năm ngoái. Thật là đẹp” Viên Bảo Tuệ cảm thán.
Tết nguyên tiêu năm trước, Giang Lam Tuyết là lén lút trốn ra ngoài chơi, hòa mình cùng đám đông, vừa xem đố đèn, vừa có thể xem xiếc tạp kỹ. Trong lòng nàng cũng cảm thán, vẫn là ở dưới kia chơi vui hơn. Ngồi ở trên lầu cao tuy rằng có thể ngắm được cảnh đẹp nhưng cũng chỉ có thể nhìn người khác náo nhiệt thôi.
Giang Lam Tuyết lại nhìn về phía xa xa, lại thấy có một cái lều to làm nàng nhớ đến gánh xiếc tạp kỹ mà nàng từng xem ở huyện Thanh Sơn. Nàng rất muốn đi xem.
“Nhìn mặt của các ngươi kìa, có phải hay không muốn đi xuống dưới đó chơi?” Hầu phu nhân cười.
Viên Bảo Tuệ cười gật đầu: “Ca ca ta nói sẽ chờ ở bên dưới mang ta đi thả hoa đăng”.
Kiều Tố Nương cũng muốn đi, nàng ta rất vất vả mới sai nha hoàn đi thăm dò tin tức từ Hứa công tử, nghe được hôm nay hắn sẽ cùng bằng hữu đi đoán đố đèn. Nhưng nàng lại không có ca ca, không có ai có thể mang nàng đi.
Kiều Tố Nương thở dài nhìn bên dưới sau đó lại nhìn Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết đem Kiều Tố Nương kéo sang một bên: “Ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi như có tâm sự”.
“Ta nghe nói hôm nay hắn sẽ đi đoán đố đèn”. Kiều Tố Nương đỏ mặt nói.
“Hắn, là ai a?” Giang Lam Tuyết cố ý hỏi.
“Ngươi xấu lắm!” Kiều Tố Nương hờn dỗi véo Giang Lam Tuyết một cái.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ngươi có muốn đi xuống bên dưới chơi không?”
Kiều Tố Nương gật gật đầu: “Ta muốn đi, chỉ là ta không có ca ca, không ai mang ta theo cùng. Nương ta nhất định không cho phép ta đi một mình”.
Giang Lam Tuyết tủm tỉm: “Đợi một lát nữa Thế tử sẽ đến tìm ta, đến lúc đó ta mang theo người cùng nhau đi chơi có được không?”
“A, này…… Không hay cho lắm”. Kiều Tố Nương chần chừ.
“Có cái gì không được chứ! Vốn dĩ ta cũng không muốn cứ như vậy đi dạo cùng hắn, còn không thú vị bằng mang theo ngươi đi tìm vị Hứa công tử kia của ngươi a!”.
“Ngươi lại trêu chọc ta a! Ta muốn xem thử bộ dáng của ngươi trước mặt Thế tử gia, xem ngươi còn dám hư hỏng như vậy không!” Kiều Tố Nương véo Giang Lam Tuyết một cái.
Hai người quay về không lâu thì có nha hoàn tới báo Viên công tử đã đến đón Viên Bảo Tuệ, nàng ta bái biệt các vị phu nhân xong liền vui vẻ theo chân ca ca đi chơi. Còn cái tên Cố Duẫn Tu kia thì vẫn biệt tăm biệt tích chẳng thấy bóng dáng. Giang Lam Tuyết bực bội, trong lòng thầm hoài nghi hắn lại lần nữa muốn bỡn cợt nàng. Kiều Tố Nương cũng có chút nôn nóng, nhìn Giang Lam Tuyết vài lần.
Đến khi Giang Lam Tuyết cảm thấy sự kiên nhẫn của nàng đã đến giới hạn thì cũng có nha hoàn đến báo Thế tử gia đang chờ bên dưới, thỉnh Giang tam cô nương cùng đi ngắm hoa đăng. Giang Lam Tuyết liền mượn cơ hội này cũng mời Kiều Tố Nương theo cùng.
Không ngoài dự đoán, Kiều phu nhân đương nhiên không muốn để Kiều Tố Nương đi. Dù sao Thế tử gia mời vị hôn thê của hắn đi dạo phố là chuyện hợp tình hợp lý, nếu để khuê nữ của bà đi cùng thì ra thể thống gì. Kiều phu nhân lại nhìn thấy dáng vẻ nôn nao muốn được đi chơi của khuê nữ, lòng cũng mềm đi, đành để mặc nàng.
Cố Duẫn Tu ban đầu nhìn thấy Giang Lam Tuyết còn vô cùng cao hứng, cho đến khi thấy cái đuôi nhỏ theo sau nàng, trong lòng liền có chút không vui.
Bất quá Giang Lam Tuyết căn bản không để ý tới hắn, chỉ nắm tay Kiều Tố Nương đi thẳng.
Kiều Tố Nương vừa hướng Cố Duẫn Tu hành lễ liền bị Giang Lam Tuyết lôi đi, Giang Lam Tuyết còn nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng ta: “Chúng ta đừng để ý đến hắn. Cùng đi tìm Hứa công tử nhà ngươi nào”.
Cố Duẫn Tu cũng không còn cách nào, đành đi theo bọn họ.
Trên đường lớn người đến kẻ đi nhộn nhịp, dọc hai bên đường treo từng chùm hoa đăng lộng lẫy, sáng rực rỡ cả thành Ngân Châu hệt như ban ngày. Giang Lam Tuyết nắm chặt tay Kiều Tố Nương, trên đường đông người như vậy lỡ may lạc mất nhau thì thật rắc rối. Cố Duẫn Tu nhìn hai người bọn họ tay nắm chặt tay, chen chúc trong đám người không thèm nhìn hắn một cái, trong lòng hận đến ngứa răng nhưng cũng phải nhẫn nhịn đuổi theo.
Sau một hồi vất vả, bọn họ cũng đã đến được nơi tổ chức đố đèn. Khi đến nơi đã thấy một đám người đang vây xung quanh nơi tổ chức, trong đó có cả Hứa Thính Tùng.
Kiều Tố Nương lén lút nói với Giang Lam Tuyết: “Là người mặc y phục màu thiên thanh ở đằng kia”.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Lam Tuyết, Hứa công tử trong lòng Kiều cô nương là Hứa Thính Tùng. Chỉ là để hai cô nương gia như các nàng chủ động đi chào hỏi hắn trước thì không hợp lễ lắm, các nàng đành phải ở xa nhìn hắn. Cố Duẫn Tu vẫn luôn theo sau các nàng đến nước này cũng sáng tỏ, hóa ra hai người bọn họ vội vã như vậy là muốn đến gặp Hứa Thính Tùng, trong lòng Cố Duẫn Tu lại trào ra nước chua lần nữa.
Giang Lam Tuyết nghĩ đến chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân” liền nhớ ra sự tồn tại của “cái đuôi” Cố Duẫn Tu – Cố thế tử, không chút khách khí quay đầu tìm hắn nhỏ giọng: “Ngươi có thể gọi Hứa Thính Tùng đến đây không?”.
Cố Duẫn Tu lập tức sầm mặt, hắn đương nhiên không muốn. Giang Lam Tuyết lại hướng về phía Kiều Tố Nương hất cằm. Cố Duẫn Tu hừ một tiếng, trong đầu liền lóe lên một chủ ý, chi bằng cứ gọi Hứa Thính Tùng đến để mang Kiều Tố Nương đi, hắn và Giang Lam Tuyết liền có cơ hội đánh lẻ.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Cố Duẫn Tu liền chen vào đám đông, đem Hứa Thính Tùng đến chỗ các nàng chờ sẵn. Hai gò má yêu kiều của Kiều Tố Nương đã sớm đỏ bừng, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, e thẹn xoắn chặt khăn trong tay.
Hứa Thính Tùng vừa đến liền lập tức chú ý đến Giang Lam Tuyết, biết sao giờ, ai bảo nàng vừa là Giang Lam Tuyết vừa là Giang Lam chứ.
Hứa Thính Tùng nghi hoặc: “Vị cô nương này là? Sao lại trông giống Giang công tử như vậy”.
Cố Duẫn Tu khụ một tiếng: “Khụ khụ, đây là vị hôn thê của ta, Giang tam cô nương”.
Giang Lam Tuyết lại nháy mắt với hắn, Cố Duẫn Tu liền chỉ về phía Kiều Tố Nương: “Vị này chính là thiên kim của Kiều tri châu – Kiều cô nương”.
Cố Duẫn Tu lại giới thiệu Hứa Thính Tùng: “Đây là đệ nhất đại tài tử của Ngân Châu chúng ta – Hứa Thính Tùng”. “Nguyên lai là Giang tam cô nương, khó trách nhìn giống như Giang Lam công tử”. Tất cả sự chú ý của Hứa Thính Tùng đều bị Giang Lam Tuyết giành mất, căn bản không chú ý tới Kiều Tố Nương đang đỏ mặt đứng bên cạnh.
“Giang Lam công tử đã lâu không đến Ngân Châu, không biết Giang cô nương có tin tức gì về hắn hay không?” Hứa Thính Tùng lại nói.
Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng hoàn toàn không chú ý tới Kiều Tố Nương, trong lòng lo lắng, chỉ đáp: “Không có”.
Nghe vậy, Hứa Thính Tùng tỏ vẻ tiếc nuối: “Ngân Châu thành thiếu mất Giang Lam công tử quả thật đáng tiếc”.
Lời này của hắn vượt ngoài suy nghĩ của Giang Lam Tuyết, nàng không ngờ Hứa Thính Tùng lại quan tâm đến Giang Lam như vậy.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, một tiếng gọi thanh thoát vọng đến: “Thế tử gia, Hứa công tử!”
Là Mai Hoán Chi, sao hắn còn chưa trở về nhà! Người này đến cả lễ Tết cũng không về nhà, thật là! Giang Lam Tuyết thấy hắn càng lúc càng đến gần, trong lòng không khỏi hồi hộp, sợ hắn lật tẩy nàng. So với vị Hứa Thính Tùng vốn chỉ gặp qua vài lần thì tên Mai Hoán Chi này lại tiếp xúc với Giang Lam một khoản thời gian không ngắn. Cố Duẫn Tu nghe đến thanh âm này cũng cảm thấy nhức đầu.
Mai Hoán Chi rất nhanh đến được chỗ bọn họ. Hắn vừa đến liền nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết liền giả vờ tức giận do bị vô lễ, núp ở bên người Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu quả thực thụ sủng nhược kinh, vội nói: “Mai công tử tại sao vừa đến liền nhìn chằm chằm vị hôn thê của ta, này cũng quá thất lễ”.
Mai Hoán Chi gãi gãi đầu: “Đây là vị hôn thê của Thế tử gia sao? Làm ta cứ tưởng là Giang Lam đang mặc xiêm y của nữ nhân”.
Mai Hoán Chi lại hỏi: “Ngươi có phải là Giang Lam không?”
Giang Lam Tuyết cau mày không đáp.
Hứa Thính Tùng vội nói: “Mai công tử, ngươi quá thất lễ rồi, đây là vị hôn thê của thế tử gia – Giang tam cô nương, không phải Giang Lam công tử. Bọn họ là đường huynh muội cho nên có chút giống nhau”.
Mai Hoán Chi lại nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết một lúc, càng nhìn càng cảm thấy nàng chính là Giang Lam.
Cố Duẫn Tu mượn cơ hội này đem Giang Lam Tuyết bảo hộ sau lưng. Giang Lam Tuyết bị hắn lôi kéo, đành phải buông tay Kiều Tố Nương ra.
Kiều Tố Nương bị mất chỗ dựa đột ngột, cơ thể có chút lảo đảo, vừa hay Hứa Thính Tùng cách nàng gần nhất, theo bản năng liền đưa tay đỡ lấy nàng ta. Đôi gò má vốn đã phiếm hồng của Kiều Tố Nương lập tức trở nên nóng phừng.
“Đa tạ Hứa công tử”. Kiều Tố Nương nhỏ nhẹ cúi đầu. Không giống với Giang Lam Tuyết, giọng nói của Kiều Tố Nương nũng nịu như hoàng anh, Hứa Thính Tùng vừa nghe trong lòng liền tê dại.
“Không cần khách khí”. Hứa Thính Tùng cũng đỏ mặt.
Giang Lam Tuyết từ đầu đến cuối vẫn chú ý đến động tĩnh giữa hai người bọn họ, thấy mọi chuyện tiến triển không tồi trong lòng thầm cười trộm. Hai người này cuối cùng vẫn là ở cạnh nhau, là duyên phận trời định. Lại phát hiện Cố Duẫn Tu vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười, liền trừng mắt lại với hắn. Nàng và Cố Duẫn Tu là nghiệt duyên a!
Hiện tại Mai Hoán Chi đột ngột xuất hiện, Giang Lam Tuyết cũng không thể theo kế hoạch cũ cắt bỏ cái đuôi Cố Duẫn Tu. Nàng dám chắc khi hai người bọn họ vừa tách ra, với cá tính ngoan cố của tên Mai Hoán Chi này, hắn nhất định tìm nàng gặm hỏi cho ra lẽ.
“Các ngươi sao lại đứng ở chỗ này, mau đi đoán đố đèn a!” Mai Hoán Chi phấn khích.
Hứa Thính Tùng cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta đi đoán đố đèn đi”.
Bởi vì Cố Duẫn Tu vẫn luôn che chở Giang Lam Tuyết, đem nàng bảo hộ bên cạnh không rời, Giang Lam Tuyết không có cách nào quan tâm đến Kiều Tố Nương. Kiều Tố Nương đành đi cạnh Hứa Thính Tùng. Mai Hoán Chi đi một mình ở phía trước.
Bọn họ đến chỗ để hoa đăng, ở mỗi một hoa đăng có kèm theo một câu đố, nếu ai đoán đúng thì hoa đăng sẽ thuộc về người đó. Trên đài, người chủ trì cười to thông báo: “Các vị tài tử ở Ngân Châu thành mau mau đến đoán đố đèn a! Giải nhất năm nay là phượng thoa nạm trân châu từ Nam hải. Các vị còn chờ gì mà không trổ hết tài hoa, thắng được phượng thoa đem tặng cho giai nhân!”.
Giang Lam Tuyết nhìn phượng thoa trên đài cao, quả thật rất đẹp, lần này người chủ trì nhất định vốc không ít vốn liếng.
Cố Duẫn Tu nghiêng người nhẹ giọng nói: “Thích sao? Ta giành nó cho nàng được không?”.
“Ta mới không cần”. Giang Lam Tuyết bĩu môi. Nàng lại muốn Hứa Thính Tùng giành được giải nhất, đem phượng thoa kia tặng cho Kiều Tố Nương, như vậy là tốt nhất.
Cố Duẫn Tu hừ một tiếng: “Vậy ta càng muốn thắng”.
Giang Lam Tuyết kéo tay áo của hắn: “Ngươi không được thắng, phải để Hứa Thính Tùng thắng”.
“Dựa vào cái gì!” Cố Duẫn Tu không vui.
“Để hắn đem phượng thoa kia tặng cho Tố Nương”. Giang Lam Tuyết giải thích.
Cố Duẫn Tu lại hừ một tiếng, không đầu không đuôi đáp: “Nàng chờ một lát ta đi tìm mực”.
“Ngươi tìm mực làm gì?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Thấy nàng muốn mai mối cho người ta như vậy, ta tìm mực đến điểm cho nàng một nốt ruồi như bà mối thực thụ”. Cố Duẫn Tu cười xấu xa đáp.
Giang Lam Tuyết lại trừng hắn lần nữa, con người này chính là như vậy, đang hảo hảo nghiêm túc trò chuyện lại đột nhiên giở trò không đúng đắn.
Kiều Tố Nương vẫn luôn đi cạnh Hứa Thính Tùng, có lẽ là vì giai nhân đang ở cạnh làm bạn, Hứa Thính Tùng trổ hết tài hoa, giải được rất nhiều đề. Mai Hoán Chi cũng giải được không ít. Còn về phần Cố Duẫn Tu, hừ, có giai nhân làm bạn liền một lòng một dạ chú ý đến giai nhân, làm gì còn tâm tư giải đề.
Hứa Thính Tùng càng thắng càng hăng, mắt thấy còn một đề cuối cùng. Giang Lam Tuyết lén lút lôi kéo Kiều Tố Nương, hướng nàng ta nháy nháy mắt. Kiều Tố Nương trong mắt đầy ngọt ngào, nhỏ giọng thì thầm: “Cảm ơn ngươi”. “Tỷ tỷ ngốc, ngươi cảm ơn cái gì chứ”. Giang Lam Tuyết cười, “Chờ hắn thắng cái được phượng thoa kia hẳn là tặng cho ngươi a”.
Kiều Tố Nương mặt đỏ hồng: “Hắn sẽ tặng ta sao?”
“Hắn cũng không phải ngốc tử”. Giang Lam Tuyết khúc khích cười.
Bên kia Hứa Thính Tùng đã giải đến đề cuối cùng, có vẻ như lần này đề bài đã thực sự làm khó hắn, hắn đứng ở dưới đèn suy nghĩ một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra được.
Mai Hoán Chi cũng đã đoán đến đề cuối cùng, thấy Hứa Thính Tùng như vậy cũng đùa: “Đề khó như này phải để ta”.
Cố Duẫn Tu thấy Hứa Thính Tùng đứng nửa ngày vẫn không đoán ra được đáp án, lại nhìn câu đối, trở về thì thầm bên tai Giang Lam Tuyết nói ra đáp án.
Giang Lam Tuyết nghe xong liền trợn tròn mắt hừ một tiếng: “Loại đề như vậy chỉ có thể là loại nhân tài không đứng đắn như ngươi mới có thể giải được. Hứa Thính Tùng hắn là loại người cực kỳ đứng đắn, không giải được cũng đúng!”
Cố Duẫn Tu vẻ mặt đắc ý, một chút xấu hổ cũng không cảm thấy, lại như mới được khen ngợi, cười nói: “Thế nào, nàng có muốn ta lấy phượng thoa kia cho nàng chứ?”
Dưới ánh đèn hoa đăng, tiếng người huyên náo ầm ĩ, Cố Duẫn Tu nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu đong đầy đáy mắt nhìn Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết chợt thấy tim nàng đập nhanh hơn vài nhịp, xoay đầu sang bên không đối mặt với đôi mắt thâm tình kia nữa: “Ta mới không cần”.
Cố Duẫn Tu lại kề sát bên tai nàng thầm thì: “Vậy nàng muốn cái gì, cái này được không?”
Giang Lam Tuyết cảm giác được Cố Duẫn Tu vừa cắm lên tóc nàng một chiếc trâm. Nàng giơ tay tháo xuống, trong lòng đột nhiên mê man, đây không phải là trâm ngọc lần trước nàng bỏ lại không nhận sao. So với lần trước nhìn thấy, trâm ngọc này tinh xảo hơn một chút, mặc ngọc láng mịn, phía trên chạm khắc hình một đóa mai, tạo một cảm giác mộc mạc. Có vẻ như Cố Duẫn Tu đã mang về sửa lại.
“Lần này có được không?”. Cố Duẫn Tu ôn nhu hỏi lại.
Giang Lam Tuyết vuốt ve đóa hoa mai kia: “Không được”.
“Khẩu thị tâm phi”. Cố Duẫn Tu cầm lấy chiếc trâm kia, lần nữa cài lên tóc nàng.
Giang Lam Tuyết lại sửa một chút để trâm kia cắm cố định vào tóc, Cố Duẫn Tu mỉm cười, quả nhiên khẩu thị tâm phi*.
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng, nghĩ một nẻo.
“Ta phải về quân doanh. Lần này có thể sẽ ở lại đó tương đối lâu, nàng có thể tặng cho ta một vật không? Để mỗi khi nhớ nàng, ta sẽ ngắm nó”. Cố Duẫn Tu nhẹ giọng, trong lời nói có chút khẩn cầu.
“Không có”. Giang Lam Tuyết nghiêng đầu lần nữa tránh né hắn.
Ánh sáng từ đèn hoa đăng lấp lánh như đang nhảy múa trên sườn mặt Giang Lam Tuyết, lại dừng trên khuyên tai đang lay động của nàng, rơi vào trong mắt Cố Duẫn Tu. Cố Duẫn Tu nhanh chóng gỡ một bên khuyên tai của Giang Lam Tuyết. Đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì khuyên tai đã không còn. Giang Lam Tuyết duỗi tay muốn đoạt trở về, Cố Duẫn Tu lại chơi xấu đem nó nhét vào trong lòng ngực, vẻ mặt cười xấu xa, lại thuận thế bắt lấy tay nàng. Giang Lam Tuyết đang muốn tránh thoát thì bên chỗ đố đèn chợt có người hô lên, ai đó đã giải được đề cuối kia.
Cố Duẫn Tu nắm chặt tay Giang Lam Tuyết kéo về hướng đấy: “Mau đi xem một chút”.
Kết quả người giải được đề lại là Mai Hoán Chi, một nhân tài không đứng đắn khác. Hứa Thính Tùng cũng không để trong lòng, chẳng qua chỉ là một câu đố mà thôi. Giang Lam Tuyết lại nhìn ra trong mắt Kiều Tố Nương có chút thất vọng cùng tiếc nuối, cho nàng ta một ánh mắt cổ vũ.
Mai Hoán Chi tên này cũng không phải người bình thường, hắn lấy được phượng thoa, thế nhưng lại đem nó đưa cho Giang Lam Tuyết. Không đợi Giang Lam Tuyết cự tuyệt, hắn đã chạy biến.
Việc này đương nhiên chọc giận Cố Duẫn Tu, hắn tức giận đến mức thở phì phì, nói với Giang Lam Tuyết: “Nàng xem, nàng không cho ta giải, Hứa Thính Tùng kia cũng không giải được. Cuối cùng lại tiện nghi cho tên Mai Hoán Chi kia, ta thấy hắn tâm tư chắc chắn có vấn đề. Lần sau ta nhất định phải tính sổ với hắn”.
Giang Lam Tuyết cầm phượng thoa trên tay dở khóc dở cười.
Cố Duẫn Tu cau mày, giơ tay đoạt lấy: “Không được nhận, mau ném đi”.
“Đừng ném”. Giang Lam Tuyết lấy lại phượng thoa, “Lần sau gặp ta trả lại cho hắn là được”.
Bên này đố đèn đã giải xong, đám đông liền kéo nhau đến chỗ diễn ảo thuật, bọn họ không thể thoát khỏi đám người này, đành đi theo. Chuyện này vừa hay hợp ý Cố Duẫn Tu, hắn kéo tay Giang Lam Tuyết hòa vào đám đông. Vì xung quanh quá nhiều người, Giang Lam Tuyết đành để mặc hắn.
Bàn tay này… so với kiếp trước đã thô ráp đi nhiều. Hình như còn có vết chai. Hai người đi cùng với đám đông đến chỗ diễn ảo thuật, từ xa nhìn thấy Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương đang nói chuyện, Kiều Tố Nương thi thoảng lại bật cười.
” Nguyệt nương, nàng rất mát tay a”. Cố Duẫn Tu cười chọc ghẹo nàng.
“Ta không phải là nguyệt nương của bọn họ. Duyên phận của bọn họ vốn đã định sẵn, nhất định phải ở bên nhau. Kể cả khi không có ta xen vào thúc đẩy thì bọn họ sớm muộn gì vẫn muốn ở cạnh nhau”. Giang Lam Tuyết cười nhẹ, mắt vẫn không rời hai người đang đứng ở phía xa.
Cố Duẫn Tu gật gật đầu: “Ân, nói rất đúng, bọn họ cũng như chúng ta”.
Giang Lam Tuyết liếc hắn hừ lạnh: “Giống chỗ nào chứ, giữa chúng ta là nghiệt duyên!”
Cố Duẫn Tu cười nói: “Nghiệt duyên cũng là duyên, dù sao nàng đời này vẫn là người của ta”.
“Hừ, hôm nay là ngày mười lăm, khi trở về ta nhất định sẽ đến chỗ Bồ Tát thắp cho ngài một nén hương, cầu ngài phù hộ, kiếp sau ngàn vạn đừng để ta gặp lại ngươi”. Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng.
“Đến bây giờ nàng mới nghĩ đến chuyện thắp hương cầu xin có phải đã quá muộn rồi không! Lời cầu nguyện không thành tâm như thế còn lâu Bồ Tát mới để ý đến. Ta từ sáng sớm đã đến thắp hương cho Bồ Tát, xin ngài phù hộ cho chúng ta kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều ở bên nhau. Nàng bây giờ có đến xin cũng đã muộn”. Cố Duẫn Tu lại giở trò xấu xa, ghé vào tai nàng mở lời trêu chọc.
Giang Lam Tuyết còn muốn phản bác, Cố Duẫn Tu lại nói: “Mau xem, ảo thuật bắt đầu rồi”.
(Andie: đoạn này mình xin phép cắt một đoạn diễn ảo thuật rất chán chả liên quan đến nội dung)
Hai người ở lại thêm một chút rồi chuẩn bị rời đi, Giang Lam Tuyết muốn đi tìm bọn Kiều Tố Nương nhưng chẳng thấy bọn họ đâu.
“Bọn họ đi khi nào không biết”. Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Nàng cứ yên tâm, Hứa Thính Tùng sẽ chiếu cố cho Kiều Tố Nương. Không phải nàng từng nói hắn rất đáng tin cậy sao”. Cố Duẫn Tu nói, trong lời nói còn mang theo vị chua.
“Ân, hắn quả thật rất đáng tin cậy”.
Cố Duẫn Tu giật giật khóe miệng, không nói nữa.
Giang Lam Tuyết chỉ vào lều lớn phía xa: “Ta muốn đi đến chỗ đó”.
“Hảo”. Cố Duẫn Tu hiện tại Giang Lam Tuyết nói cái gì chính là cái đó.
Bọn họ đi không lâu liền chạm mặt Long Phương. Nàng ta vẫn đeo khăn che mặt, bên cạnh có một nam tử theo cùng. Giang Lam Tuyết theo bản năng nhìn về hướng Cố Duẫn Tu, không như nàng nghĩ, vẻ mặt hắn vẫn rất điềm nhiên.
Long Phương đến trước mặt bọn họ chào hỏi: “Thế tử gia, người vô dụng hẳn phải đi, lời ta nói không thể thành. Ngài muốn quay đầu làm người tốt cũng khó thành, hẳn phải chờ đến khi mây tan trăng sáng?” (?)
Giang Lam Tuyết nghi hoặc nhìn Cố Duẫn Tu, hắn giơ tay sờ sờ mũi nói: “Khi quay về ta sẽ nói cho nàng”.
“Giang tam cô nương, đã lâu không gặp”. Theo lý mà nói, Long Phương cùng Giang tam cô nương hẳn là chưa gặp qua, chỉ có gặp nhau khi nàng dùng thân phận Giang Lam công tử.
“Long cô nương hữu lễ”. Giang Lam Tuyết cũng cười cười đáp Long Phương, nàng cũng không chán ghét Long cô nương, chỉ là có chút tò mò.
“Ân, năm nay hoa đăng thật là đẹp mắt”. Long Phương cảm thán, mắt nhìn về ánh đèn đầy màu sắc phía xa.
Cố Duẫn Tu lại nói: “Hôm nay đông người như vậy, ngươi vẫn là trở về sớm một chút đi”.
Long Phương nhìn hắn một cái lại nhìn Giang Lam Tuyết bên cạnh: “Ân, ta bây giờ sẽ về”.
Long Phương đáp ứng xong liền cùng tên kia nam tử rời đi.
“Cái kia…… Lần trước, cô nương giống hệt ngươi kia, là ta tìm Long Phương nhờ vả……” Cố Duẫn Tu ấp a ấp úng giải thích.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu các tiên nữ kỳ nghỉ vui vẻ sao? Tới sao một chút (づ ̄ 3 ̄)づ.
Andie: Mọi thắc mắc về từ ngữ, giải thích thành ngữ về sau mình xin phép không giải thích ngay trong chương truyện để truyện không bị ngắt quãng. Bạn nào cần hỏi thì đừng ngại để lại cmt nha! ^^
Còn lịch up chương thì rảnh khi nào mình làm khi đó:((