Hầu Gia, Đợi Đã!

Chương 1: Tây Sơn biệt viện



Mùa xuân tháng ba, lá liễu nhẹ đưa, chính là thời tiết đẹp để đạp thanh.

Đặc biệt là Tây Sơn, liễu xanh mọc um tùm, muôn hoa đua nở, ở kinh thành chưa chắc đã có thể thưởng thức cảnh đẹp này.

Đáng tiếc, đất đai ở Tây Sơn đắt giá, chỉ có quan cao hiển quý mới có thể xây dựng biệt viện ở chỗ này, người bình thường không thể vào được. Nếu như có thể đi chơi trong tiết thanh minh tháng ba, đến Tây Sơn du ngoạn một chuyến, thật cũng đủ làm cho người ta không ngừng hâm mộ.

“Ồ, đó là phu nhân nhà ai vậy? Thật phô trương.”

Ở một mái đình trên sườn núi, có vài vị phu nhân, tiểu thư tụ tập lại đang ngắm cảnh.

Mấy vị phu nhân tểu thư này ăn mặc trang điểm xinh đẹp nhưng thiếu khí chất cao quý, hẳn là nữ quyến của tiểu quý tộc, tiểu quan viên, thừa dịp tiết thanh minh tới Tây Sơn mở mang tầm mắt.

Một phu nhân nhan sắc tầm trung dán chặt hai mắt vào đoàn xe ngựa đi ngang qua, nói:

“Đó là kí hiệu của phủ Chiêu Ninh Hầu, chắc là Chiêu Ninh Hầu phu nhân.”

Xe ngựa tráng lệ, những tôi tớ được huấn luyện nghiêm trang, mấy vị phu nhân trẻ tuổi nhìn mà không ngừng hâm mộ.

Nói đến Chiêu Ninh Hầu quả thực không ai không biết đến.

Chiêu Ninh Hầu họ Khương, tổ tiên họ Khương từng theo Thái Tổ giành thiên hạ, luận công ban thưởng phong chức ngũ phẩm Thủ bị*, là chức võ quan trung cấp.

*Thủ bị: Là quan võ trấn thủ thành thịm quản lý doanh vụ, một chức quan tứ ngũ phẩm của triều Minh, Thanh.

Quân hộ cha truyền con nối, chức quan cũng cha truyền con nối. Phụ thân Chiêu Ninh Hầu vốn là trưởng tử, nhưng đáng tiếc mất sớm, để được kế chức, thúc phụ của Chiêu Ninh Hầu đã phí không ít tâm tư, ngày tháng đó của Chiêu Ninh Hầu không tốt một chút nào. Sau đó, thúc phụ nhậm chức thành công, Chiêu Ninh Hầu đành phải làm một võ quan cấp thấp.

Nào ngờ, mấy năm trước An Vương làm phản, bởi vì An Vương có quan hệ mật thiết với quân binh, Hoàng Đế bắt đầu sử dụng một lượng lớn võ quan cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, chiến công hiển hách.

Hiện nay tay hắn nắm trọng binh, cực kì được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều.

Mà thân phận của Chiêu Ninh Hầu phu nhân cũng rất bất phàm.

Phụ mẫu mất sớm, thúc phụ lại xấu xa, làm sao Chiêu Ninh Hầu có thể tìm được nhạc gia tốt đây? Kéo dài mãi đến khi An Vương phản loạn xong, Chiêu Ninh Hầu một bước lên mây đuơng nhiên không thể cưới những nữ tử bình thường được. Thái hậu thương tiếc hắn từ nhỏ mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái mình cho hắn.

Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý, Dung gia tiểu thư kia cũng mất phụ mẫu từ nhỏ, nhưng nàng được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu. Ngoại trừ thân phận ra, về mặt giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí ở trước mặt Hoàng đế nàng cũng có thân phận không kém công chúa được sủng ái là bao.

Một Chiêu Ninh Hầu phu nhân như vậy, sao không phô trương được chứ?

Mấy vị phu nhân trẻ tuổi khẽ bàn luận, lời lẽ đều là hâm mộ Chiêu Ninh Hầu phu nhân kia. Trong thiên hạ có bao nhiêu phu nhân có được vận khí như Chiêu Ninh Hầu phu nhân? Mất phụ mẫu từ nhỏ, lại được Thái hậu thu dưỡng, còn được gả cho một phu quân như Chiêu Ninh Hầu.

Chiêu Ninh Hầu không chỉ tuổi trẻ tài cao, lớn lên còn anh tuấn oai phong, văn võ song toàn, không hề có một chút thô lỗ của người võ tướng, còn không tham sắc, không nạp thiếp thất, tác phong cực kì khảng khái. Nhân phẩm càng không cần bàn cãi, đến thúc phụ từng ức hiếp hắn, sau khi thăng quan tiến chức hắn cũng không đi trả thù. Được gả cho một phu quân như vậy, còn gì không vừa lòng?

Ai nấy đều xôn xao bàn luận, đột nhiên có vị nào đó lên tiếng:

“Chiêu Ninh Hầu phu nhân tuy rằng nở mày nở mặt nhưng cũng không đáng để ngưỡng mộ vậy đâu.”

“La tỷ tỷ, tỷ nói vậy là sao?” Một vị phu nhân trẻ tuổi tò mò hỏi.

Mí mắt La phu nhân hơi nhếch lên, vẻ mặt có vài phần lạnh lùng chế giễu:

“Các ngươi chưa từng nghe sao? Chiêu Ninh Hầu cưới vị phu nhân này, mới ba tháng đã đi biên quan. Mấy năm mới trở về hai ba lần, mỗi lần ở lại khong tới một tháng, đối Hầu phu nhân lạnh nhạt lắm.”

Mấy vị phu nhân trẻ tuổi trầm mặc. Tuổi tác các nàng cũng không lớn, thành thân nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm, còn trong thời gian phu thê mặn nồng. Nhân phẩm phu quân dù có xuất sắc thế nào chăng nữa mà không thể bầu bạn bên cạnh thì có ích lợi gì?

“Chiêu Ninh Hầu ở Hầu phủ trong kinh thành không hề có thiếp phong. Không sai! Nhưng ở ngoài biên thành hắn có một phủ đệ riêng. Phủ đệ kia mới là nơi hắn ở quanh năm. Như ta nói, thiếp phòng bên kia ngày ngày đều vỗ tay vui mừng. Chiêu Ninh Hầu ở đó quanh năm, phu nhân lạ không có ở đó, thiếp thất mà được sủng ái địa vị không hề thua kém chính thất! Ngược lại Chiêu Ninh Hầu phu nhân, chỉ với một danh phận, lại quanh năm ở trong Hầu phủ trống vắng ở tại kinh thành, thật là đáng thương!

Chúng phu nhân ban đầu cực kì ngưỡng mộ, lúc này lại đồng thời thở dài, không ngờ là như vậy.

Đến gần biệt viện phủ Chiêu Ninh Hầu, xe ngựa dừng trước cổng.

Màn xe vén lên, Dung Hoa không đợi tỳ nữ tới đỡ đã trực tiếp nhảy xuống. Thân là Hầu phu nhân, hành động này có thể được coi là rất thất lễ. Nhưng mấy ma ma đứng cạnh xe ngựa nhìn đã quen, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chiêu Ninh Hầu phu nhân, họ Dung tên Hoa, là cháu gái Dung thái hậu. Dung Hoa có gương mặt trái xoan, nhã nhặn thanh tú, là một mỹ nhân, hơn nữa lại có khí chất tôn quý. Bước đi yểu điệu, dáng người đầy đặn, cử chỉ nho nhã, vô cùng có khí chất, không ai có thể tìm thấy khiếm khuyết gì ở nàng. Tuy có phu quân hiển hách, lại có Thái hâu và Hoàng đế làm chỗ dựa, nhưng Hầu phu nhân lại không hề kiêu căng chút nào.

Đương nhiên, Dung Hoa như vậy chỉ là ở trước mặt người ngoài, còn bí mật bên trong không hẳn là như vậy. Đặc biệt là sau khi được gả cho một phu quân quanh năm không ở trong phủ, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, càng không cần tranh giành thiệt hơn với các chị em dâu, thúc phụ kia biết sợ không dám lui tới, toàn bộ Chiêu Ninh Hầu phủ đều do nàng định đoạt. Dung Hoa cảm thấy nếu không làm càn một chút thì thật là có lỗi với ưu ái ông trời đã cho nàng.

Không sai, Dung Hoa không hề “đáng thương” như một số người đã nghĩ. Thậm chí nàng còn cảm thấy cuộc sống như thế mới là tốt. Tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Phu quân sủng ái? Sủng ái có thể ăn được sao? Nàng ở trong cung kiềm hãm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới ra khỏi cung, tại sao lại phải nhì sắc mặt người khác mà sống? Giống như bây giờ, muốn làm cái gì thì làm, muốn mua cái gì thì mua, chẳng phải rất thoải mái sao?

Dung Hoa bước nhanh vào trong phủ, vừa đi vừa dặn dò:

“Đi đường gió lạnh thật đó, đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”

“Vâng.” Nha hoàn Thanh La thưa một tiếng, hai mắt đảo qua, hai tỳ nữ đằng sau liền đi chuẩn bị.

Vừa vào biệt biệt viện đã có tỳ nữ giúp nàng cởi áo choàng, rồi dâng khăn nóng. Sau khi nha hoàn hầu hạ xong, Dung Hoa đổi xiêm y tại gia nhẹ nhàng, ngồi xuống uống trà.

Trà nóng cho vào bụng, ấm nồng vô cùng. Tử Đằng bước vào hỏi:

“Phu nhân, nhà bếp có con vịt tươi, người muốn làm món canh hay món hấp?”

Dung Hoa suy nghĩ một chút:

“Hấp đi, món bánh bao hủ kị lần trước cũng không tệ.”

“Vâng.” Tử Đằng lại hỏi vài món thức ăn khác, sau đó đi về nhà bếp.

Dung Hoa lấy khối bánh hoa quế cắn một miếng, tâm trạng rất vui vẻ. Không cần phải suy đoán khẩu vị của phu quân, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ngày tháng thế này có gì không tốt?

Thanh La đi đến bẩm báo:

“Phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong.”

Dung Hoa phủi tay đứng dậy. Lúc này nha hoàn Hồng Vi vội vàng chạy tới:

“Phu nhân!”

Nhìn bộ dạng của Hồng Vi, Dung Hoa có linh cảm không ổn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hồng Vi cầm phong thư trên tay, có chút ngập ngừng:

“Đây là tổng quản vừa mới đưa, nói là Hầu gia ba ngày nữa sẽ hồi kinh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.