“Í, không phải người Việt à?” Harry quan sát cậu nhóc, và cậu nhóc cũng quan sát cậu, kinh ngạc thốt lên.
Lúc này Harry mới sực nhớ tới cái nón lá, vừa rồi trốn trong con hẻm nó bị lệch ở sau đầu, bây giờ cả khuôn mặt cậu đều lộ ra rõ ràng trong mắt người đối diện.
“Xin lỗi, tôi..” Harry cứng người, miệng lưỡi đều líu cả lại.
Cậu nhóc kia hồ nghi nhìn câu: “Không biết tiếng Việt luôn? Như vầy mà đòi cưới gái Việt?”
Harry đứng chết trân, cậu hoàn toàn nghe không hiểu.
Cậu nhóc thử hỏi một câu bằng tiếng Hy Lạp: “Mày từ đâu đến?”
Nhưng mà Harry cũng không hiểu ngôn ngữ này.
Thằng nhóc gãi gãi đầu, thử đọc tên các sắc tộc người da trắng mà nó biết, hầu hết mấy từ đó Harry đều không hiểu là cái gì nhưng có vài từ mà cậu biết, cho nên Harry lập tức nói ra dân tộc của mình: “English.”
“English? Ờ.. Để nhớ coi.” Thằng nhóc ngửa đầu nhìn trời cố nhớ xem có ai biết thứ tiếng này, sau đó nó búng tay một cái kêu lên: “Đúng rồi, hình như anh Sớm Đông học thứ tiếng này.” Vì vậy cậu nhóc liền hướng về một chỗ gần đó gọi: “Anh Sớm Đông, anh Sớm Đông, qua đây nói nghe nè.”
Harry lúc này mới để ý xung quanh, có một nhóm người Việt Thường mặc đồng phục đang giúp đỡ người bị nạn, nhìn hành vi thì rất giống với cảnh sát hoặc quân đội.
Người tên Sớm Đông mà cậu nhóc gọi thì là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, vóc dáng cường tráng, tay áo đồng phục bị anh xắn lên cao, để lộ một hình xăm màu nâu đồng có vẻ như bao trùm cả cánh tay, và anh còn đeo một cái vòng tay màu tía cùng một vòng hoa màu vàng tươi mà lúc nãy Chi định mua cho Harry. Anh ta giúp người vừa được cứu khỏi một cái lều bị sập ngồi xuống gần một nhóm người đang trị thương cho nạn nhân rồi mới đi qua.
“Gì đấy Bờ Mây?” Anh ta hỏi cậu nhóc.
“Anh biết English đúng không, hỏi chuyện thằng này cái đi, hình như nó lạc vợ nó mà còn lóng ngóng không biết gì hết á.” Cậu nhóc tên Bờ Mây đáp, chỉ chỉ Harry.
Sớm Đông nhìn Harry, không có kinh ngạc hay tò mò như Bờ Mây, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Nhóc có sao không? Có bị đau hay thế nào không?”
Harry vội lắc đầu, thở phào khi cuối cùng cũng có người câu thông được.
“Em bị lạc?” Sớm Đông lại hỏi.
Harry gật đầu.
“Thế cô nhỏ đi cùng có dặn em bị lạc thì làm gì không?” Sớm Đông chỉ gật đầu, rồi hỏi tiếp.
Harry không chắc có được để lộ chuyện về Rạng không nên cậu đáp: “Nhỏ bảo em tìm đường đến quán Tre Làng.”
“Tre Làng à? Được rồi, giữ kỹ món đồ của em, và nhớ đừng nói gì nhiều về mình hay bạn mình với bất kỳ ai đấy.” Sớm Đông dặn dò, chỉ vào cái nhạc của Chi mà Harry đang nắm trong tay.
Harry lại gật đầu, nhét cái nhạc vào túi. Cậu giữ tay trong túi để nắm nó chứ không lấy tay ra.
Sớm Đông hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ đứng đây đợi anh một chút. Anh hỏi vợ anh một cái rồi đưa em đến quán Tre Làng.”
Nói xong Sớm Đông liền chạy đến chỗ một cô gái đang giúp một người bị thương thoát khỏi đống hàng hóa đè trên người. Anh ta không hỏi gì nhiều làm Harry nhẹ nhàng thở ra. Cậu hy vọng Rạng nhanh chóng tìm được mình, sau đó nói cho cậu biết Chi đã an toàn. Tiếng nổ do giao tranh vẫn vọng lại từ xa xa chứng tỏ cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn khiến Harry rất lo lắng.
Sớm Đông rất nhanh quay lại, đi cùng còn có vợ của anh ta, một cô gái có gương mặt rất dịu dàng đằm thắm.
“Đây là Sóng Sanh, vợ anh, chị sẽ đi cùng tụi mình đến Tre Làng.” Sớm Đông tươi cười nói với Harry, rất khác vẻ nghiêm trang lúc nãy.
“Dạ, cám ơn anh chị.” Harry vội nói.
Dường như Sóng Sanh không biết tiếng Anh, nên chị chỉ mỉm cười với Harry, rồi nói với Sớm Đông gì đó, và Sớm Đông liền ngoắc tay bảo Harry đi thôi.
Bờ Mây hô một câu cũng chạy theo.
Sóng Sanh đến nói vài câu với một người đàn ông cao lớn có vẻ là chỉ huy của đội, được ông đồng ý mới dẫn theo ba người còn lại đi ra cửa khu chợ.
Cổng chợ đã sập, đống gạch ngổn ngang và mảnh vỡ vung vãi khắp nơi, mà điều kỳ lạ là trừ nhóm người Việt Thường cùng mấy người bị thương, xung quanh không có ai khác, giống như người ở đây đều bốc hơi cả rồi. Đường sá so với lúc Harry tới vắng hơn rất nhiều, không còn cảnh chen chúc như lúc nãy.
“Mọi người trong khu chợ đâu hết rồi?” Harry khó hiểu hỏi Sớm Đông.
Sớm Đông cười cười, vừa giúp Harry leo lên cái xe do một con kỳ đà khổng lồ kéo mà Sóng Sanh vừa gọi lại vừa đáp: “Trốn hết rồi chứ sao. Em đừng thấy bình thường mọi người đều dùng phương tiện đi lại, đó chỉ là để tránh gặp rắc rối với vệ binh của tòa thành thôi, khi cần thì họ lập tức trốn rất nhanh. Phù thủy sống ở thành phố này đều vậy, luôn có biện pháp đặc biệt để tự bảo vệ.”
Ra là thế, Harry gật đầu, trong lòng cũng an tâm, ít nhất cuộc giao tranh không gây nguy hiểm cho người khác.
* * *
Tre Làng là một nhà hàng kiêm khách sạn, địa vị của nó trong giới phù thủy Vùng Ven rất đặc thù. Chi nhánh của quán này trải rộng khắp các thành thị của Vùng Ven nhưng không ai biết chủ nhân của Tre Làng là ai, mỗi quán chỉ có vài nhân viên phục vụ cùng một quản lý, và họ không bao giờ để lộ danh tính chủ nhân mình.
Quán Tre làng luôn nằm trong một nếp gấp không gian, và trong quán là một rừng tre lớn, chúng được trồng thành lũy, thành bụi, thành từng khu trên các chỏm đất có thể di chuyển thoải mái trong không gian, chúng biến không gian trong quán thành một mê cung 3D khổng lồ.
Mê cung này không phải để nhốt ai đó, ở trong này chỉ cần đi một lát thì luôn tìm được đường ra, sự bí ẩn của nó chỉ là để đảm bảo riêng tư của khách. Người ta có thể ở lại trong quán hàng tháng trời mà không bị ai tìm thấy, hoặc rời thành thị thông qua quán mà không sợ bị ai theo đuôi. Vì như thế nên Tre Làng trở thành điểm hẹn quen thuộc cho các phù thủy muốn rời thành phố, một nơi lý tưởng để tạm thời ẩn náu và cũng là một thắng cảnh độc đáo để tham quan.
Cửa quán Tre Làng là một cái vòm rất đẹp kết từ hai bụi tre lớn châu đầu vào nhau, nó không có cánh cửa vì quán không đóng cửa bao giờ. Đi xuyên qua dưới cái vòm sẽ vào đến chính sảnh của quán, nơi này chỉ có một bàn tiếp tân, nếu muốn ăn cơm hay nghỉ trọ thì đến quầy tìm phục vụ, còn nếu chỉ đi ngang qua thì cứ chạy thẳng vào một trong chín con đường nhỏ giữa rừng tre xung quanh căn phòng là được.
Thiên Kỳ vừa vào cửa quán, cậu chỉ đi có một mình vì vừa rồi bọn họ đụng phải một đội tuần vệ của thành Badmudeko, thầy Snape và Fawkes ở lại ngăn chặn chúng, để một mình Thiên Kỳ chạy tới mục đích.
Thiên Kỳ không dừng lại ở sảnh chính mà lập tức phóng thẳng vào một con đường nhỏ. Chạy giữa những bụi tre một lúc rồi cậu mới an tâm dừng lại lấy hơi, chậm rãi đi sâu vào rừng tre.
Trong rừng rất sáng sủa chứ không âm u tối tăm như những rừng tre bình thường, tán cây che kín tầm mắt ở mọi hướng, và con đường thì luôn chỉ có một lối, chẳng bao giờ có ngã rẽ để khách thăm phải băn khoăn nên đi hướng nào. Tiếng gió rì rào giữa vòm lá, tiếng thân tre cọ nhau kẽo kẹt và tiếng chim líu lo từ xa vọng lại làm bước chân của du khách bất giác nhẹ nhàng lên. Xa xa, từ khe hở của những thân tre ngang dọc xiên xéo đủ hướng, ánh sáng vàng cam của những cây ngãi đèn len lỏi tỏa ra, cho không gian này một sắc màu ấm áp.
Lúc đang leo lên một cầu thang dốc do hai bụi tre dày nằm ngang tạo thành, cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ túi của mình, dường như có con côn trùng đang tìm đường ra trong đó. Thiên Kỳ vội kiểm tra, sau đó phát hiện viên cầu thủy tinh của Chi cho lúc ở rừng đá đang phản ứng, đốm sáng trong đó cứ gõ vào thành quả cầu theo một hướng.
“Chẳng lẽ nhỏ ở đây?” Thiên Kỳ thì thầm một mình, cẩn thận theo chỉ đường của viên cầu đi tới, rừng tre tự động mở lối cho cậu đi qua.
Chi đúng là đã tới đây, nhỏ mới bước xuống con diều chở mình và ngồi trên một cây tre nằm ngang để thở dốc. Rạng vẫn còn đang chiến đấu với kẻ truy đuổi chưa thể thoát thân, kẻ thù đang phát động lời nguyền nên nhỏ dùng ma pháp rất lao lực.
Lấy cây Thánh Giá cha Simone cho ra, Chi nhắm mắt tập trung kháng cự lời nguyền.
Lúc Thiên Kỳ đi tới, Chi lập tức mở mắt nhìn cậu.
Nhìn mấy hoa văn đen hiện ra quanh mặt và cả tay Chi, Thiên Kỳ dò hỏi: “Ngươi sao thế?”
Chi lừ mắt nhìn Thiên Kỳ đang bước tới gần, hai cái vòng tay đột nhiên sáng lên, và một bức tường kết bằng dây gai đột ngột mọc lên ngay trước mặt cậu. Thiên Kỳ vội né tránh, sau đó giơ hai tay lên tỏ vẻ vô hại.
“Ta không đến gần là được đi?” Thiên Kỳ vừa lùi về sau vừa nói.
Chi không trả lời, lại nhắm mắt lại tiếp tục việc của mình. Qua chừng bốn năm phút, những vệt đen trên người Chi mới dần biến mất. Trong thời gian đó Thiên Kỳ vẫn luôn quan sát nhỏ cùng con diều hình lá vẫn lơ lửng bên cạnh.
Khi Chi mở mắt lần nữa, Thiên Kỳ hỏi: “Không sao rồi?”
“Không việc gì.” Chi lạnh nhạt đáp.
Hai đứa không nói gì nữa mà cảnh giác ngồi cách nhau một đoạn, yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, thấy Snape tìm tới chỗ tụi nó. Điều này làm Thiên Kỳ rất kinh ngạc, theo cậu biết thì ở Tre Làng, không có dụng cụ đặc biệt thì gần như không thể tìm thấy người khác.
Chi nhíu nhíu mày hỏi cậu: “Ông ấy là ai?”
“Không biết, vừa rồi vẫn luôn bảo vệ ta.” Thiên Kỳ trả lời.
“Ừm..” Chi đáp một tiếng, suy tư gì đó không nói nữa.
Snape chạy chậm tới gần, nhìn quanh lại không thấy đứa nhóc mình muốn tìm, lạnh giọng hỏi: “Potter đâu?”
“Cậu ta hẳn là còn ở khu chợ Hermes.” Chi đáp, thấy Snape quắc mắt với mình liền giải thích: “So với cùng con chạy thì để cậu ta trốn ở đó an toàn hơn. Rạng sẽ tìm được cậu ấy rất nhanh.”
Snape mím môi suy nghĩ một chút thì quyết định quay ra đi tìm Harry, nhưng thầy mới đi mấy bước đã thấy được cậu.
Có hai người Sóng Sanh và Sớm Đông bảo vệ, Harry an toàn đến được quán Tre Làng, cả bọn đi vào rừng trúc chừng mười phút thì gặp thầy Snape đang đi ra. Harry không biết thầy Snape, nhưng Snape thì nhận ra Harry, vì cậu giống cha mình vô cùng, một khuôn mặt nhìn là thấy ghét đối với thầy.
“Harry Potter!” Snape nghiến răng: “Thật là một cuộc phiêu lưu thú vị? Nhỉ? Trong khi người khác phải vất vả và chịu nguy hiểm để đi tìm mi? Mi có bao giờ chịu suy nghĩ dù chỉ một giây trước khi hành động không?”
Đột nhiên bị mắng làm Harry chẳng hiểu ra sao, cậu hỏi lại: “Ông là ai?”
Thầy Snape mở miệng định trả lời nhưng tiếng của Chi ngắt ngang, nhỏ nghe tiếng Harry nên đã chạy.
“Harry, cậu có sao không?”
“Chi!” Harry vui sướng gọi, bỏ qua thầy Snape mà chạy đến chỗ Chi. Snape nhíu mày nhìn theo.
Sớm Đông hỏi Snape: “Ông là gì của thằng bé?”
“Không gì cả.” Snape đáp.
“Phải không? Tôi thấy không đúng vậy đâu.” Sớm Đông chế nhạo đáp.
Snape lườm lại nhưng không nói gì.
Bên kia, Harry và Chi đang thầm thì: “Ông ta là ai vậy Chi?”
“Không biết, mà có vẻ ổng tới tìm cậu đấy. Cậu không biết ổng sao?”
Harry vội lắc đầu.
Hai đứa nhìn nhau vài giây, sau đó Chi nhún vai nói: “Mặc kệ đi, ít nhất ổng không mang ác ý với tụi mình.”
“Sao cậu biết ổng không ác ý?” Harry không tin.
“Ở trong quán Tre Làng, nếu cậu mang ác ý với ai đó thì cậu không bao giờ tìm được người đó đâu, ngược lại nếu cậu muốn tìm ai đó để bảo vệ, vậy thì rừng tre sẽ mở lối đi thẳng đến đó cho cậu. Vừa rồi ông ta đã chạy thẳng đến chỗ tụi này.” Chi giải thích.
“Thật ma pháp!” Harry trầm trồ, ngó qua vai Chi thấy Thiên Kỳ cũng đi ra liền vui vẻ chào hỏi.
“Nè nhỏ.” Sớm Đông gọi Chi.
Harry cười với Thiên Kỳ rồi cùng Chi đi tới chỗ Sớm Đông, vừa đi vừa giới thiệu: “Anh ấy tên là Sớm Đông, chị kia là vợ ảnh tên Sóng Sanh, còn thằng nhóc là Bờ Mây.”
“Cám ơn anh chị đưa Harry tới đây.” Chi nói lời cám ơn với hai vợ chồng Sóng Sanh.
“Không có gì, lần sau có dắt bạn trai..”
Câu nói của Sóng Sanh bị ngắt ngang vì rừng tre xung quanh đột nhiên vận động như thể có một cơn bão thổi quét ngang, ngọn tre và cành nhánh đang quật đập lẫn nhau vô cùng dữ dội.
Mọi người lập tức cảnh giác. Snape bắt lấy Harry và kéo cậu lại sát mình, tay cầm đũa phép thủ thế. Cái vòng tay màu tía đeo cạnh vòng hoa trên tay Sớm Đông sáng lên, rồi như phim khoa học viễn tưởng, những linh kiện phức tạp đọng lại trong luồng sáng và lắp ráp nhau nhanh chóng thành một cây súng bự chảng mà Sớm Đông phải ôm bằng cả hai tay. Vũ khí của Sóng Sanh đơn giản hơn nhiều, cô gỡ xuống món trang sức màu nâu đồng treo cạnh cái nhạc trên thắt lưng, và thứ đó sáng lên rồi dài ra thành một sợi xích rất dài. Ba người lớn đứng thành hình tam giác, còn bốn đứa nhóc thì tự biết chạy vào giữa, thầy Snape thấy vậy cũng buông Harry ra. Chi, Thiên Kỳ và Bờ Mây lại đứng thành tam giác bảo vệ Harry ở giữa, và cả ba đều lấy bảo bối phòng vệ của mình ra, của Chi là con diều hình lá, của Thiên Kỳ là một tấm thuẫn và Bờ Mây lấy ra một cái mai rùa. Tất cả những chuyện này hoàn thành trong chừng ba giây.
Từ hướng nhóm Harry vừa đi tới phát ra âm thanh dữ dội như thể có cái gì đang va đập lung tung ở đó, và rừng tre đang ngăn nó lại.
“Đây là chuyện gì?” Snape hỏi.
Chi bình tĩnh đáp: “Có người mang địch ý với chúng ta đang tiếp cận, nó trái với quy tắc của khu rừng nên đám tre mới phản ứng như vậy. Chắc là nhóm Harry bị theo đuôi.”
“Chúng ta di chuyển sang chỗ khác?” Harry hỏi Chi.
Nhỏ lắc đầu: “Không được, bọn chúng hẳn là bao vây chỗ này cả rồi, nên mới tốn thời gian nhiều vậy.”
Quả nhiên ngay sau đó, âm thanh va đập bắt đầu truyền ra từ mọi hướng xung quanh họ.
“Kẻ thù của nhỏ sao?” Sớm Đông hỏi Chi, giọng rất bình tĩnh.
“Chắc thế.” Chi lặng lẽ đáp.
Sóng Sanh liếc nhìn Chi hỏi: “Nhỏ không phải người Việt Thường đúng không?”
“Sao chị biết?” Chi ngạc nhiên hỏi lại.
“Con gái Việt Thường mà để người khác mang bạn trai đến trả cho mình sẽ rất xấu hổ.” Sóng Sanh đáp.
Chi thật là không biết đáp lời thế nào, quả nhiên tư duy của người Việt Thường người ngoài không cách nào hiểu nổi.
Thiên Kỳ cười một tiếng, bị Chi giơ chân đạp.
Ầm! Bụi tre cuối cùng ngăn cách bọn họ với kẻ truy đuổi bị nổ tung, mấy người mặc giao lĩnh chạy tới, hẳn là lạc mo vì họ đều đeo vòng tay, nhưng chắc chắn không phải người Việt Thường hay Việt Nam.
Sớm Đông giơ cây súng của mình lên, và một quả cầu vừa giống lửa vừa như khói màu tía không một tiếng động phun ra từ nòng súng, dội thẳng đến người dẫn đầu.
Tên đó giơ tay vẽ một cái vòng trước mặt, biến ra một tấm lưới màu trắng được đan rất cầu kỳ để ngăn cản. Đồng thời, những lạc mo khác liền ném bùa phép qua tấn công, các loại gai, cầu lửa, đá nhọn trộn với những đường sáng ngoằn nghoèo thi nhau ào qua.
Sớm Đông bắn liên tục sáu phát súng hình thành một lưới hỏa lực ngăn hết chúng lại.
“Giao con bé đó ra, các ngươi có thể rời đi.” Người dẫn đầu nói bằng tiếng Việt.
“Chắc ông đây sợ mày!” Sớm Đông nạt lại, nã thêm mấy phát nữa.
Lại một bụi tre bị phá hủy, một nhóm khác ở phía trên đầu bọn họ chạy tới, là những phù thủy da đen, hình như thuộc văn minh Ai Cập.
“Cắt-sâu-mãi-mãi.” Snape nhẹ giọng niệm một câu thần chú và phẩy đũa phép về phía nhóm người đang đến.
Âm thanh ken két như có lưỡi dao sắc chém lên mặt kim loại vang lên, sau đó là tiếng rách vỡ, tấm màng bảo vệ màu vàng ròng của kẻ đi trước nhất trong nhóm đó bị cái gì chém trúng vỡ ra, và gã phải bổ nhào sang bên cạnh để né tránh thứ chém tới trong khi đồng đội phía sau lưng dùng quyền trượng trên tay biến ra một lớp bảo vệ mới.
Snape lại bổ thêm một thần chú nổ tung với ụ đất kế bên bọn chúng, tiếp theo là thần chú điểm huyệt, hất tung.. Một loạt thần chú được phóng ra từ đầu đũa, nhanh đến mức một nhóm sáu người của đối phương vẫn phải luống cuống chống đỡ.