[Harry Potter/TomHar] Turn Back The Clock

Chương 23



[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 23

Tác giả: Băng Hô

Editor: Rin

Thời gian Harry ở thư viện càng nhiều lên, mang theo một tâm tình mà ngay cả cậu cũng không thể hiểu. Với lý do tốt đẹp là viết bài tập, nhưng càng nhiều thời gian là cậu dành để chú ý tới đám người đến người đi, vô ý thức tìm kiếm một bóng người quen thuộc nào đó.

Khi cậu nhìn thấy Tom đi ra từ Khu Cấm, còn mang một chồng sách dày và sấp giấy da đang viết dở trên tay, cậu có thấy có chút vui mừng, nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh ngồi đọc sách chăm chú. Khi cậu nhận ra Tom cứ thế đi thẳng ra khỏi thư viện mà không phát hiện mình thì bỗng cảm giác hơi mất mát.

Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đuổi theo Tom, cậu muốn nói chuyện với Tom, tuy cậu còn chưa hoàn toàn xác định được tình cảm của mình, nhưng cậu có thể khẳng định rằng mình không muốn mất đi người bạn này.

Harry theo Tom đi qua dãy hành lang âm u, nhìn cậu ta đi tới phòng làm việc của thầy dạy Độc Dược, bước chân không khỏi chậm lại. Cậu đứng ở trong góc, nhìn Tom lễ phép gõ cửa, lại nhìn thầy Slughorn nhiệt tình kéo Tom vào trong phòng làm việc.

Harry quyết định ở yên đó chờ Tom, nên vẫn đứng trong góc hồi lâu, lâu tới mức cậu bắt đầu cảm giác có gì đó bất thường, mới đợi được Tom cùng giáo sư đi ra.

Sắc mặt thầy Slughorn trông không được tốt lắm, trông vừa trắng bệch vừa như đang sợ hãi gì đó, Harry lần đầu tiên thấy thầy đuổi một học trò ra khỏi cửa với dáng vẻ như vậy, không, cũng không phải lần đầu tiên. Ở năm thứ sáu trước, cậu đã từng thấy cảm xúc này ở thầy trong trí nhớ của thầy hiệu trưởng.

Harry cảm thấy dạ dày mình nặng xuống như đeo đá.

Cậu hít một hơi thật sâu, từ trong góc đi ra ngoài, tới trước mặt Tom – vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Tom ngẩng đầu, ngẩn người.

“Harry,” Tom thoạt nhìn có hơi hoang mang, trong đôi mắt đen lóe ra chút mừng rỡ mơ hồ, “…Làm sao thế?”

“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Đối diện với ánh mắt chờ mong đó, Harry hơi ngượng ngùng xoay đầu, dẫn Tom đi tới một gian phòng học trống.

Bọn họ tìm được một lớp học vứt đi ở cuối hành lang, lúc đi vào cả hai còn bị sặc bụi vì mạng nhện bám đầy trên đỉnh đầu, Tom nhanh chóng làm mấy bùa Vệ sinh. Harry tìm được một cái bàn, cẩn thận ngồi lên trên. Loại hành vi này mà bị thầy cô túm được chắc chắn sẽ bị trừ điểm, nhưng cậu không quan tâm.

Vốn Harry còn lo nghĩ khi gặp Tom sẽ phải nói gì, nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy đã khắc sâu trong đầu cậu, nên trước khi kịp suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, cậu đã thốt ra khỏi miệng.

“Cậu vừa ở trong lớp thầy Slughorn lâu nhỉ.”

Tom nhướn mày, “Bọn tui có trao đổi chút vấn đề học thuật… Cậu chờ tui ở ngoài lâu lắm hả?”

Harry cố gắng xem nhẹ giọng nói vui sướng phía sau, “Tui muốn biết, cậu và thầy ấy đã thảo luận gì ở bên trong thế? Thầy ấy vừa rồi trông có vẻ tức giận.”

Kỳ thực nói là tức giận cũng không đúng, đó là một cảm giác như là vừa sợ hãi vừa xấu hổ, tựa như hối hận đã nói cho Tom mấy thứ nguy hiểm cấm kỵ gì đó.

Vẻ mặt Tom nháy mắt lạnh xuống, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm dáng vẻ tránh né của Harry, đầy thất vọng.

“Tui nghĩ cậu càng quan tâm tới những lời mà lần trước tui nói với cậu, chứ không về cái chuyện mà tui vừa mới thảo luận với thầy.” Tom nhếch miệng, cười cười như tự giễu, “…Cậu luôn luôn, như vậy. Cậu vĩnh viễn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng tui.”

Harry muốn chối bỏ, nhưng há miệng mới cảm giác ngôn ngữ trở nên vô lực đến vậy. Cậu tin tưởng Tom, nhưng Tom không biết tương lai của cậu ấy, cậu ấy chỉ cần bước lên một bước sai lầm lập tức sẽ từ một học sinh ưu tú biến thành một Dark Lord mà người người vừa nghe đã e sợ.

Nét mặt Tom càng lạnh hơn, dáng vẻ của Harry khiến cậu ta đã hiểu ra điều gì đó.

“Bọn tui vừa nhắc đến Trường Sinh Linh Giá, nếu như cậu muốn biết.” Tom dừng một chút, “Tui hỏi thầy ấy phải làm gì mới có thể chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá.”

Như vừa rơi vào hầm băng, Harry sợ hãi nhận ra tay mình đang run rẩy, cậu cảm thấy tuyệt vọng, vì sao số phận vẫn để cho mọi việc xuôi theo quỹ tích như vậy. Tom vẫn tìm ra loại phép thuật Đen tà ác đó, tiếp theo thì sao? Chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá, trở thành Dark Lord ư?

Tom nhìn vẻ mặt Harry, nở một nụ cười cô đơn. Cậu muốn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Harry an ủi cậu ấy, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại giữa không trung, lặng yên buông xuống.

“Là tui đã hi vọng xa vời rồi.”

Tom xoay người rời khỏi, lặng lẽ đóng cửa phòng học, để lại Harry một mình trong bóng tối.

Harry nhìn chằm chằm vào một xó xỉnh tối tăm, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt xanh lục bảo đã mất đi ánh sáng dĩ vãng, thay vào đó là sự tan vỡ ảm đạm.

Sau lần đó, Harry né tránh tất cả mọi vết tích sinh hoạt liên quan tới Tom, không nhìn tới bàn ăn Ravenclaw, không đi thư viện, cũng không lang thang trên hành lang có Phòng Yêu Cầu nữa.

Cậu không thể nghĩ ra, rõ ràng Tom đã không còn là một Slytherin, nhưng tại sao vẫn có thể tiếp xúc với phép thuật đen như là Trường Sinh Linh Giá. Cậu hẳn nên càng để tâm hơn, chỉ trong một thời gian ngắn chiến tranh lạnh với nhau, Tom đã bước lên một con đường khác.

Harry gần như hờ hững nghĩ, cậu còn ở lại đoạn thời không này rốt cục có ý nghĩa gì, Tom đã hoàn toàn chia rẽ với cậu, như vậy… cậu thì sao? Cậu ở đây còn có tác dụng gì? Thời gian mà cậu và Tom đã từng trải qua cùng nhau, liệu có phải cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Mặc kệ Harry nghĩ thế nào, thời gian ở Hogwarts vẫn đều đặn trôi qua, tới lễ Giáng Sinh, Harry vẫn như bình thường – gửi quà cho tất cả những người cậu có quen biết, khi chuẩn bị quà cho Tom, cậu do dự. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định đem món quà đã lén chuẩn bị trong mấy tuần liền gửi đi, đó là một chiếc kẹp sách, có kèm tác dụng tự động ghi lại số trang được đọc lần cuối cùng. Harry nghĩ đây là một món quà rất phù hợp với Tom.

Trong ngày tuyết rơi hôm ấy, khi Erebus dùng mỏ gõ lên cửa sổ ký túc xá nhà Hufflepuff, Harry đã rất kinh ngạc, cậu không ngờ sẽ nhận được quà đáp lễ từ Tom. Cậu nhận được một khung ảnh, bên trong khung trắng tinh, trong giây lát đó làm cậu thật muốn bỏ thứ gì vào đó, cậu mới nghĩ đến, mình và Tom hình như còn chưa cùng nhau chụp chung một tấm ảnh nào.

Vì đang trong kỳ nghỉ Giáng Sinh, nên học sinh ở Hogsmeade rất ít, Harry bao quần áo kín người, cẩn thận đạp trên tuyết, đi tới gần quán Ba Cây Chổi, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc giữa trời tuyết.

Harry nhìn cậu càng đi càng xa, do dự một lát, vẫn quyết định đi theo.

Cậu cẩn thận tránh né, dù không hiểu sao không muốn bị người kia phát hiện ra. Rõ ràng cả hai đã đoạn tuyệt với nhau, nhưng khi nhìn thấy người kia, vẫn có chun chút mong ngóng.

Harry nhìn cái bóng đen thong thả ra ngoài phạm vi Hogsmeade, bất giác nhíu mày. Dù là ngày nghỉ Giáng Sinh thì học sinh ở trường cũng không được tự ý rời đi một mình, huống chi sau khi rời khỏi Hogsmeade sẽ tới một mảnh rừng rậm hắc ám rất rộng lớn, người bình thường cũng không ngốc tới mức bước vào đó.

Bọn họ trước sau đi vào rừng cây, cành lá xum xuê rậm rạp che khuất ánh mặt trời, bùn đất trở nên ẩm ướt, Harry tỉ mỉ dùng một bùa cách âm, để tiếng cậu dẫm trên lá khô không bị phát hiện. Cậu theo bóng dáng phía trước xuyên qua rừng cây, tới một mảnh đất trống.

Harry núp kỹ, nhìn người kia đang đứng trầm tư, đột nhiên cậu ta giơ cao đũa, “bụp” một tiếng biến mất ngay tại chỗ.

Harry suýt thì buột miệng chửi thề, sao cậu có thể quên còn một bùa chú có thể di chuyển trong nháy mắt cơ chứ! Tom dùng Độn thổ, biến mất ngay bên ngoài Hogsmeade!

Harry nhanh chóng nhảy ra khỏi bụi cỏ, quơ đũa phép cảm nhận làn sóng pháp lực còn sót lại giữa bãi đất trống, cũng xài một cái Độn thổ. Trong giây phút nhắm chặt mắt lại, cậu âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần lúc tới nơi đừng có đè trúng luôn người Tom.

Thời gian tựa hồ qua rất lâu, khiến Harry âm thầm khiếp sợ, Tom muốn đi một nơi xa như vậy sao.

Phịch một tiếng, Harry phát hiện mìn ngã giữa một khóm cây bụi, cậu âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận giấu mình đi, bắt đầu quan sát tìm kiếm hình bóng người kia.

Ở đây cũng là rừng rậm, nhưng trong này càng nhiều cây cổ thụ hơn. Harry vòng vòng rất lâu mới tìm thấy dấu chân Tom để lại trên bùn đất. Cậu theo dấu chân đi tới, chẳng bao lâu thì đến một vách núi.

Harry ngẩn người, lúc này mới thấy cảnh sắc thật quen thuộc, bởi vì cậu đã từng tới nơi này, đoạn vách đá này chính là nơi trước đây cậu lần trốn – còn suýt chút nữa thì rớt xuống dưới. Lần trước Tom đã cứu được cậu ở đây.

Bọn họ đã từ Anh tới tận Pháp? Harry kinh ngạc thì ra pháp lực của Tom đã mạnh tới như vậy, đã có thể vượt biển đi tới một nước khác. Harry khổ não cười cười, cảm giác có một loại tâm tình đầy phức tạp dâng lên, cậu tự hào vì sự mạnh mẽ của Tom, nhưng cũng kháng cự với cái sức mạnh ấy.

Cậu hít sâu một hơi, theo dấu chân nhảy xuống vách núi, lần này có đũa trong tay, chỉ cần một cái Wingardium Leviosa là có thể tiếp đất dễ dàng. Harry cẩn thận núp vào một lùm cây, cậu có cảm giác đã cách Tom không xa nữa.

Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng lá cây sàn sạt phía trước, có lẽ do không sợ ở đây sẽ có người khác xuất hiện nên Tom cũng không ẩn giấu hành tung của mình, ngang nhiên đi giữa rừng cây. Thật tiện cho Harry theo dõi, cậu hít một hơi, cẩn thận bám sát.

Cậu chưa định xuất hiện trước mặt Tom, bởi cậu muốn biết rốt cuộc Tom đang làm gì, lại phải một mình rời khỏi trường học, đi tới nơi nguy hiểm mà bọn họ từng phải trốn tránh này.

Cậu trốn sau một gốc cây to – cỡ vòng tay của mười người ôm, cẩn thận nhìn về phía trước, sau đó giật mình há hốc miệng, không nhịn được phải dịu dui mắt để chắc chắn rằng thứ mình đang nhìn là thật.

Cánh rừng rậm như bị thứ gì đó xé ra, giữa mặt đất nứt ra một công trình kiến trúc thần bí, được xây từ những tảng đá màu trắng sữa, khí phái to lớn, trên cột trụ còn khắc đầy hoa văn, tuy đã bị dây leo xanh rì quấn chằng chịt, nhưng vẫn không hề mất đi chút khí thế nào. Theo phỏng đoán của Harry, đây là một tòa thần điện, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy phong cách kiến trúc nào như vậy trên sách vở, trang trí hoa lệ lộ ra một loại khí chất lạnh lẽo âm u, chỉ nhìn qua cũng cảm nhận được có gì đó tà ác.

Tom đi vào trong từ một chỗ có vẻ là lối vào, bóng dáng dần dần biến mất trên mặt đất, thần điện tựa hồ được xây dựng dưới lòng đất. Harry đợi một hồi, mới lén lút theo đuôi.

Mặt tường đá sờ lên lạnh lẽo lạ thường, Harry mới xuống mấy vòng thang đã cảm giác xung quanh tối đen, bất giác run lên. Cậu giơ đũa phép, hô nhẹ lên một tiếng “Lumos”. Bức tường đá xung quanh được khắc những hoa văn quỷ dị, Harry chỉ mới cẩn thận nhìn qua đã choáng váng đầu óc, nhưng cậu cứ có cảm giác rằng, mấy hoa văn này có hơi quen thuộc.

Lại xuống sâu hơn một chút, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, xem ra gần đây có mạch nước ngầm, vài lần Harry còn cảm thấy mình bị nước nhỏ xuống trúng đầu. Dưới chân như còn có lông gì đó xù xù lướt qua, nhưng cậu cự tuyệt suy nghĩ xem nó là thứ gì.

Cầu thang dài mãi như không có điểm kết thúc, nhưng cuối cùng cậu đã tới đáy.

Đó là một hành lang, đầu bên kia có một cánh cửa hình vòm cung, có thể thoáng thấy được tia sáng chiếu ra. Harry tắt ánh sáng trên đũa, thận trọng đi qua.

Sau cổng vòm có một không gian lớn sâu xuống, như là đấu trường La Mã cổ đại, ở giữa là thấp nhất. Harry trốn sau một cây cột nhìn xuống, Tom đứng chính giữa sân rộng hình tròn, chăm chú quan sát những viên đá dưới chân.

Tom thử mấy loại bùa chú, đem bụi bặm bên dưới chân quét sạch, dần dần lộ ra một ma pháp trận lớn không hoàn chỉnh bên dưới. Harry có chút khiếp sợ, phải biết là ứng dụng ma pháp trận hầu như đã bị thất truyền trong giới phép thuật, cùng với thuật luyện kim, đều đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Harry không am hiểu chút nào về thứ như ma pháp trận này, cậu chỉ có thể nhìn Tom quan sát một vòng pháp trận, sau đó lấy ra một viên phấn trắng bắt đầu hoàn thiện những đường nét trên đó. Tuy không am hiểu, nhưng Harry Harry có thể mơ hồ cảm nhận được không khí bất thiện toát ra từ tòa kiến trúc này bắt nguồn từ chính cái ma pháp trận trông có vẻ rất tà ác kia.

Tom thong thả hoàn thiện pháp trận, thỉnh thoảng lại dừng tay nhìn vào tấm giấy da dê trên tay, vừa ghi ghi chép chép. Đến khi Harry bắt đầu cảm giác tẻ ngắt, mới thấy Tom dừng lại.

Tom đứng vào chính giữa pháp trận, rút một con dao nhỏ, cứa một vệt sâu trên cổ tay. Harry nhịn xuống xúc động muốn lao lên phía trước, hận không thể lập tức dùng đũa đánh ngất xỉu người kia.

Dòng máu rơi trên mặt đất, chậm rãi chảy theo những đường nét trên ma pháp trận một vòng, bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt màu đỏ. Harry nhìn ánh sáng đỏ phản xạ trong mắt Tom, bất giác nắm chặt tay.

Được rồi, cậu không thể nhìn nổi nữa.

Ngay khi Harry quyết định xông ra ngoài, nháy mắt một bóng đen giành trước một bước xẹt qua, nhắm thẳng vào Tom đang ở giữa sân rộng, Harry la lên một tiếng kinh hãi. Tom lập tức nhìn về phía Harry, trên mặt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, tựa hồ chuyện Harry xuất hiện ở chỗ này khiến cậu ta cực kỳ kinh ngạc, thậm chí không thèm để ý tới cái bóng đen kia.

“Cẩn thận!” Harry nóng nảy hô lên, cậu nhận ra bóng đen đó là thứ gì, chính là tên quỷ hút máu trước đây từng truy sát bọn họ!

Tên quỷ hút máu cuồng bạo rống lên giận dữ, vươn móng tay sắc nhọn đánh về phía Tom, nhưng dường như đánh lên một tấm chắn, nháy mắt bị bắn về phía sau, đụng gãy một cái cột đá, bụi mù bốc lên khắp nơi.

Harry ho khan hai tiếng, nheo mắt nhìn sang phía Tom, thấy cậu ta còn đứng yên lành ở chính giữa ma pháp trận, làn sương đỏ như máu lượn lờ xung quanh, tạo nên một màn phòng hộ mơ hồ. Xem ra tên quỷ hút máu đó vừa đánh lên bức tường màu đỏ đó.

“Tom!” Harry mặc kệ tất cả, cậu chạy về phía giữa sân rộng, muốn xông qua màn sương đỏ.

“Dừng lại! Đừng đi tới trước Harry!” Tom ngăn lại bước chân của Harry, lo lắng nhìn chằm chằm qua. Ma pháp trận này không phải là thứ tầm thường gì, quỷ hút máu thì còn có thể, nhưng Tom không thể xác định nếu người bình thường mà đụng tới thì sẽ như thế nào.

Harry đứng bên ngoài ma pháp trận, giơ đũa lên nhíu mày suy nghĩ có thể dùng bùa chú gì trong lúc như này, nhưng phát hiện trong sách giáo khoa không hề có bất cứ bùa phép nào chỉ ra cách đối phó với một khí thể kỳ quái cả.

“Tom! Cậu mau ra đây!”

Tom nhìn Harry, nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười, “Hiệu lực của ma pháp trận không thể cắt đứt giữa chừng.”

“Pháp trận này rốt cuộc có tác dụng gì?” Harry hổn hển cắn chặt răng.

Tom lẳng lặng nhìn Harry, không có mở miệng, cũng không định giải thích bất cứ điều gì với cậu.

Hai bên truyền ra tiếng đá vụn rơi xuống, cùng với tiếng gào giận dữ. Xem ra là tên quỷ hút máu đã bò ra được khỏi đống đá đổ. Harry lại lo lắng nhìn sang Tom một cái, mới xoay người, dùng đũa chỉ về phía đống đá vụn. Tom đứng giữa trận pháp cũng giơ cao đũa phép, dù sao thứ bên ngoài không thể vào trong cũng không đồng nghĩa với thứ bên trong không thể phát ra ngoài.

Tên quỷ hút máu hú lên quái dị, đánh về phía Harry, muốn cắn đứt cánh tay cậu, Harry chật vật lăn một vòng, phóng ra một bùa choáng, Tom sau đó cũng thêm một cái, nhưng tốc độ của tên quỷ hút máu quá nhanh, dễ dàng tránh né được.

Tên quỷ hút máu nhảy tới một thềm đá cách đó không xa, như một con dã thú nhanh chóng leo lên cột đá, nhìn chằm chằm vào bọn họ độc địa.

“Phù thủy, tại sao bọn mi còn quay trở lại đây? Chỗ này không phải nơi mà những kẻ có dòng máu thấp kém như các người có thể bước vào!”

Harry nhanh chóng liếc sang Tom, mím chặt môi không đáp lại, cậu cũng không biết Tom vì sao phải trở lại đây, lại vì sao mà biết được nơi này có một di tích thần điện nữa.

Tom dường như cảm thấy được tên quỷ hút máu kia không thể làm gì uy hiếp được tới bọn họ, nên không thèm chú ý hắn nữa, cậu ta thì thào đọc một chuỗi ngôn ngữ lạ lùng, như là tiếng Lating cổ, nhưng quỷ dị khó hiểu.

Cử động của Tom hiển nhiên chọc giận tên quỷ hút máu, hắn rít gào vọt về phía bọn họ. Lần này trong tay hắn ngưng tụ một tầng khí đen, Harry nhanh chóng nhảy sang một bên tránh thoát, chỉ kịp thấy tên quỷ hút máu lại đánh lên tấm chắn sương đỏ một lần nữa.

Lần này màn sương đỏ hình như không còn kiên cố như trước, bắt đầu lung lay dưới tiếp xúc từ màn khí đen của tên quỷ hút máu, Harry cơ hồ cảm giác được màn sương đỏ đang giãy dụa vặn vẹo, nhưng cuối cùng vẫn không bị đánh tan, quỷ hút máu lại bị đánh bật ra, nhưng màn sương đỏ từ từ nhạt đi, sau đó chuyển thành màu đen.

Tên quỷ hút máu rống giận một tiếng, nhưng Tom chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, cậu ta giơ đũa, kiên định chỉ xuống dưới chân, niệm ra một đoạn chú văn khác. Pháp trận trên mặt đá nháy mắt phát ra một luồng sáng chói lóa, đem toàn bộ màn sương xung quanh hút vào trong, cùng với đó là mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Toàn bộ thần điện đều bắt đầu lay chuyển, mặt đất gầm lên giận dữ, đá vụn rơi lả tả trên mặt đất, Harry cố gắng tránh né giữa cơn bụi bậm khắp nơi, vừa tìm kiếm bóng dáng Tom. Cậu nghe thấy tên quỷ hút máu giận dữ la rống, nghe tiếng nổ và va chạm dữ dội xung quanh, nghe thấy tiếng tim đập và cả tiếng thở của mình.

Rồi đột nhiên một bàn tay bên cạnh bắt được Harry, giữ chặt miệng ngăn cậu hô lên.

“Harry, là tui.” Tiếng nói ngay sát bên tai cậu thì thầm.

Là Tom, cậu ta đã đi ra từ ma pháp trận. Harry nhất thời tràn ngập phẫn nộ, cậu không thể tin được Tom thực sự sẽ làm việc này, lẻ loi một mình xông vào lãnh địa của quỷ hút máu, tự tiện xông vào một thần điện đầy nguy hiểm, thậm chí còn khởi động một pháp trận bất minh. Quả thực không hề giống với việc của một Ravenclaw sẽ làm.

Tom kéo tay Harry trốn vào một chỗ an toàn, cẩn thận không để tên quỷ hút máu chú ý tới, trước khi trốn thoát mảnh đất nguy hiểm này, bọn họ không cẩn thêm một nhân vật nguy hiểm vô giúp vui.

Đá vụn và cát bụi bị ngăn bên ngoài lớp bùa phép, bọn họ chạy ra khỏi thần điện, trở lại cánh rừng rậm rạp âm u. Không dừng lại ở đây, vì quỷ hút máu có năng lực truy tung rất mạnh mẽ, bọn họ không muốn lại phải đối mặt với một dã thú đã điên cuồng một lần nữa.

Cả khu rừng rộng lớn vì tòa thần điện sụp đổ mà bắt đầu rung chuyển, đất đá văng tung tóe, cổng vòm vỡ thành từng khối rớt xuống. Mặt đất xung quanh vẫn tiếp tục rung lắc, có lẽ chẳng mấy chốc nữa, tòa thần điện sẽ vĩnh viễn biến thành một di tích bị thất lạc.

Harry cuối cùng quay lại nhìn thoáng qua, vừa lúc trông thấy một tảng đá rơi xuống, vùi lấp lối vào thần điện.

*** Hết chương 23 ***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.