[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 14
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Vì ảnh hưởng của cuộc thi Tam Pháp thuật nên không khí học kỳ mới có chút khẩn trương. Về chọn môn học tự chọn năm ba, Harry nghĩ đi nghĩ lại xong thì chọn Số học huyền bí (Arithmancy) và Cổ ngữ Runes, lý do đưa ra là mấy môn kia đời trước cậu đã học qua một lần rồi, còn Muggle học thì rõ ràng là không cần thiết với cậu.
Tom chọn giống cậu y đúc, Harry vốn tưởng Tom sẽ giống bạn tốt Hermione của mình – chọn hết tất cả các môn học, nhưng hiển nhiên cậu ấy có ý kiến riêng của cậu ấy.
“Mấy môn kia tui không có hứng thú.” Tom hời hợt giải thích với Harry.
Để đám học trò có thể càng chăm chỉ hơn mà học thêm được nhiều thứ, các thầy cô cũng bắt đầu nghiêm khắc hơn, liên tục điểm danh từng người trả lời các câu hỏi, bài tập cũng càng ngày càng nhiều. May mà Harry và Tom đều có cách học riêng của mình nên có thể nhanh chóng bắt kịp bầu không khí mới, còn mấy người kia thì đúng khổ.
“…Cứ như vậy nữa chắc tui sẽ phát điên mất!” Argus ném sách vở, đau khổ vò đầu. Mới qua ba tuần đầu tiên của năm học mới, bọn họ đã phải làm năm bài kiểm tra nhỏ, khiến những đứa bình thường không thường ôn tập bài cũ kêu rên liên tục.
“Cảm giác coi đi coi lại mấy lần tui cũng không thể phân biệt được mấy cây thảo dược này với nhau nổi.” Walton rầu rĩ úp mặt vào sách.
Với sự than vãn của cả hai, Galen chỉ kêu lên một tiếng như đang giãy chết.
Harry cười nhìn cả đám, liếc sang Tom, “Được rồi! Tụi này sẽ giúp mấy bồ, dù sao thì tình trạng này chắc chỉ kéo dài tới tháng mười thôi.”
“Bồ nghĩ hiệu trưởng có cho tất cả học sinh Hogwarts đi coi trận đấu không?” Galen ngẩng đầu từ quyển sách lên đầy chờ mong, “Tuy tui tự nhận là chẳng đủ thực lực tham gia, nhưng tui vẫn muốn coi.”
“Trước đây chưa thấy bao giờ nên cũng không chắc.” Harry nhún vai, “Hơn nữa cũng chẳng biết có phương tiện di chuyển nào để nhét đủ số học sinh Hogwarts không nữa.”
“Không biết họ sẽ chọn học sinh như thế nào nhỉ?” Walton hoang mang lẩm bẩm.
Mấy người bắt đầu túm tụm bàn tán, tạm thời vứt bài tập qua một bên. Harry nhìn Tom vẫn đang chăm chỉ viết luận văn thì chống đầu nhìn một lát, sau đó vươn tay chọt chọt.
“Cậu sẽ tham gia chứ? Làm Dũng sĩ Hogwarts ấy.” Harry nhìn Tom nhướn mày, nhỏ giọng hỏi.
Tom mỉm cười không đáp, nhưng Harry hiểu đó là ý ngầm thừa nhận.
“Nhưng bọn mình mới năm ba mà, cậu chắc chắn có thể hạ gục những người khác không?” Tuy Harry thừa nhận thực lực của Tom, nhưng năm đó cậu cũng gian khổ tập luyện một mớ bùa phép mới có thể chật vật tới được cửa thứ ba. Nhớ tới cậu thiếu niên đã cùng cậu xông qua rất nhiều cửa ải, cuối cùng khi trở lại Hogwarts thì chỉ còn là một thi thể lạnh cứng, Harry cảm thấy tâm tình có chút lạc lõng.
Cuộc thi lần này chắc hẳn sẽ không giống năm đó? Dù sao lúc này Tom vẫn còn là Tom mà thôi.
“Đừng lo.” Tom nhìn Harry – chẳng biết vì sao lại ỉu xìu, thở dài xoa xoa mái tóc đen lộn xộn, “Nếu cậu lo lắng thì có thể luyện tập cùng tui?”
Harry gật đầu, sau đó mới nheo mắt nhìn cậu ta: “Thì ra cậu vẫn lén luyện tập à…”
“Tui vốn định tối nay nói cho cậu.” Vẻ mặt Tom đầy vô tội, khiến Harry trợn mắt khinh bỉ.
Bọn họ thương lượng tối nay chờ khi mấy thầy cô không nhìn chằm chằm bọn họ nữa thì sẽ tới Phòng Yêu Cầu luyện tập, Harry bắt chước Hermione liệt kê ra một loạt những bùa chú có thể sẽ xài tới để huấn luyện Tom.
Tuy Tom còn chưa trở thành Dũng sĩ nhưng không hiểu sao Harry tin chắc nếu Tom mà đem tên của mình quăng vào trong Chiếc Cốc Lửa thì có khả năng cao là cậu ta sẽ trở thành Dũng sĩ đại diện Hogwarts thực sự. Tuy mới là học sinh năm ba, nhưng Harry cảm giác được rõ ràng năng lực của Tom sâu không thể dò, cậu có ký ức luyện tập kiếp trước thì thôi đi, nhưng Tom rõ ràng là hàng thật giá thật khiến người khác cảm giác phải ghen tỵ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã tới tháng mười, mấy học sinh Hogwarts cuối cùng đã biết phương tiện gì sẽ đưa bọn họ đi, nó trông giống như đoàn tàu mà bình thường họ vẫn ngồi tới trường, nhưng chiếc xe lửa này đã được yếm bùa, để nó có thể bay được luôn, trực tiếp mang theo bọn họ lướt qua núi cao bể rộng tới tận nước Nga.
Mấy tháng nay Tom và Harry vẫn lặng lẽ luyện tập bùa phép ở Phòng Yêu Cầu, Harry đem mấy bùa phép hữu ích trong đời trước liệt kê hết một lượt, bao gồm cả bùa Triệu tập, bùa Chỉ hướng, bùa Đỡ, và một ít bùa chú lời nguyền tấn công khác. Harry vừa cùng Tom luyện tập vừa cảm thấy mất cân bằng trong lòng, mấy cái đời trước cậu tập hồi lâu mới được mà Tom chỉ cần phẩy phẩy vài cái đã xong.
“Kỳ thực… lúc làm phép không đơn giản chỉ là vung vung cây gậy như thế,” Tom cười, sửa đúng mấy tư thế của Harry, “Điều chỉnh pháp lực từ trong cơ thể phát ra, phối hợp với tư thế vung đũa phép, sự chính xác khi đọc thần chú, như vậy sẽ dễ dàng thành công hơn. Những cái đó kỳ thực trên lớp Bùa Chú giáo sư cũng đã nói qua rồi.”
Harry nhớ đúng là giáo sư đã từng nói mấy thứ đó, nhưng vẫn khiến cậu rầu rĩ không vui, thiên phú phép thuật của Tom ưu tú phi thường, Harry bất giác nghĩ, nếu không phải do Tom tự xúc động đem linh hồn của mình ra cắt thành nhiều miếng như vậy, thì kỳ thực việc thống trị thế giới với cậu ta cũng không phải khó khăn là mấy.
Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng công bố điều kiện học sinh có thể đi Durmstrang, muốn trở thành ứng cử viên cho vị trí Dũng sĩ thì phải trải qua cửa ải kiểm tra của các giáo sư, từng giáo sư sẽ bày ra những cửa ải để các học sinh đi qua. Cũng không quá khó, nhưng có thể trắc nghiệm được sự tùy cơ ứng biến và độ thuần thục với pháp thuật của từng người.
Kiểu vượt ải thế này làm Harry nghĩ tới cái mà cậu đã vượt qua hồi năm nhất lúc trước, may mà ở cuối trạm cũng không có một mặt kính chờ bọn họ, mà là ánh mắt mỉm cười cổ vũ của các thầy cô.
Học sinh năm bảy và năm sáu đều qua gần hết, năm năm thì tầm phân nửa, năm bốn giảm mạnh còn hai mấy người, năm ba có năm, năm hai chỉ có một Slytherin qua được, còn năm nhất thì không có ai. Năm học sinh năm ba qua ải có bao gồm Tom và Harry, Harry mừng vì Larissa năm tư cũng qua, có người quen đi cùng khiến cậu cảm giác vui hơn nhiều.
Harry quan sát những người khác, ngoài ý muốn nhận ra đứa năm hai Slytherin đó vừa vặn có một đầu tóc vàng đặc trưng.
“Không phải là họ Malfoy thật chứ…”
Larissa nhìn theo hướng Harry chỉ, vẫy vẫy mái tóc đỏ của cổ khẳng định suy đoán của Harry: “Là người thừa kế nhà Malfoy đó, Abraxas Malfoy, năm ngoái nhập học. Phải biết, đám quý tộc luôn có mánh lới riêng của mình, năm hai đã có thể qua cửa kiểm tra, thật không đơn giản.”
“Larissa cũng giỏi mà, chúng ta đều qua rồi.” Harry cười, thấy đường nhìn của Tom đang nhìn qua bên này, “Chúc chúng ta may mắn.”
Khoảng hơn một trăm học sinh được chọn ra, các giáo sư đặc biệt mở một khóa huấn luyện đặc biệt cho những học sinh này, về lễ nghi và hiểu biết về những trường học khác, đồng thời nhắc nhở bọn họ mang theo áo khoác ngoài và lễ phục cần dùng trong vũ hội.
Những học sinh còn lại ở tại trường học vẫn cứ phải đi học như thường, học tập, thi cử, nhưng cũng bớt gấp gáp hơn, khiến đám Argus thở ra một hơi.
Ở Hogwarts vẫn có thể thông qua một màn nước lớn theo dõi được tình hình trận đấu, bức màn được đích thân Hiệu trưởng làm phép và được đặt tại ngay ở Đại sảnh đường, để những học sinh không được đi vẫn có thể ở đó cổ vũ cho trường học của họ.
Tháng mười một, đám Harry mang theo hành lý, trên tay còn ôm theo áo khoác dày và khăn quàng cổ leo lên xe lửa.
Khi xe lửa bay lên khỏi mặt đất, Harry chợt nghĩ tới chiếc xe bay đã cùng Ron điều khiển hồi năm hai, phải nói, xe lửa thực sự an toàn hơn ô tô nhiều lắm.
Đám Argus không được đi xem thi đấu trực tiếp thì thất vọng cực, nhưng vẫn vỗ ngực nói nhất định sẽ cổ vũ nhiệt tình cho bọn họ, còn sẽ giúp bọn họ vỗ béo con cú mèo của họ, phòng khi bọn họ cần tới nó gởi đồ đạc gì tới.
Harry và Tom chiếm nguyên một thùng xe, lấy gối và thảm lông ra ngủ bù, mỗi Nhà đêm qua đều tự tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ tiễn bạn bè lên đường, bọn họ hầu như tới gần hừng đông mới dính được lưng vào giường. Vậy nên có thể đoán được mỗi thùng xe đều là tình trạng như này cả, Tom và Harry cũng thản nhiên ngủ say sưa.
Qua hồi lâu, Harry bị lạnh tỉnh.
Trên cửa sổ xe đọng một tầng sương dày, Harry ngáp dài ngóc đầu dậy từ đống chăn bông, buồn ngủ dùng tay gạt đi tầng sương mờ. Bị phong cảnh bên ngoài làm chấn động, ngay dưới bọn họ là những dãy núi trùng điệp xanh ngắt, lướt qua núi non, phía trước là một dải đất tương đối bằng phẳng.
Nhiệt độ không khí lạnh tới mức khiến Harry phải trùm lên cả chiếc áo bành tô dày sụ, đồng thời quấn kín khăn quàng, cậu đem chiếc chăn bông ở bên cũng trùm lên cho Tom, để cậu ấy không bị lạnh tỉnh.
Harry không quá quen thuộc với quốc gia xa xôi này, chỉ biết là rất lạnh, trong ấn tượng của cậu từng nghe Viktor Krum nhắc tới qua, hai bên Durmstrang là hồ nước, bình thường kể cả không phải mùa đông thì nước bên trong đó cũng lạnh cực kỳ.
Xe lửa vẫn bay chậm rãi trên không trung, Harry quan sát khung cảnh bên ngoài đầy hào hứng, từ núi cao cho tới đồng bằng, sau đó nhận ra xe lửa đang hạ thấp xuống.
Bên cạnh truyền tới tiếng động nhỏ, Harry nghiêng đầu thấy Tom đã tỉnh, xoa xoa con mắt hơi mệt mỏi nhìn Harry.
“Hình như chúng ta sắp tới rồi, xe lửa đang hạ thấp xuống.” Harry xích ra một chút bên cửa sổ để Tom có thể trông ra ngoài, đem khăn quàng cổ quàng cho Tom.
Harry rùng mình một cái, nói giỡn: “Lạnh thật, tui đã bắt đầu nhớ cái lò sưởi ở Hogwarts luôn rồi.”
“Tui cũng vậy.” Tom mỉm cười than nhỏ, mặc áo khoác vào kéo tay Harry xoa nhẹ.
“Tui biết cậu sẽ tham gia tuyển chọn Dũng sĩ, đúng không?” Harry nhẹ nhàng ghé đầu lên vai Tom, nhận lấy một phần ấm áp từ người kia.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì, đồng ý với tui một chuyện nhé?”
“Tui sẽ chiến thắng.” Tom xoa mái tóc lộn xộn của Harry mỉm cười.
“Không, không phải cái đó,” Harry ngẩng đầu, nhìn Tom chân thành, “Mặc kệ cuối cùng cậu có đạt được vinh quang đó hay không, thì cũng không phải cái tui quan tâm, tui biết cậu rất mạnh mẽ lợi hại.”
Ánh mắt Tom hơi hoang mang nhìn Harry, chớp mắt, sau đó hiểu ra, gương mặt anh tuấn mỉm cười càng mềm mại.
Harry giữ tay Tom, thấp giọng nói: “Tui chỉ mong cậu cẩn thận, đừng vì một cuộc thi nhỏ không quá quan trọng mà bị thương.”
“Đây không phải một trận đấu nhỏ không mấy quan trọng.” Tom bật cười nhẹ nhàng nhìn Harry.
Harry đảo mắt khinh thường, lầm bầm: “Với tui thì là như vậy đó…”
“Được rồi,” Tom cười vò vò tóc Harry, nửa cánh tay vây quanh cậu, nhẹ vỗ vỗ lưng, “Tui sẽ lấy được thắng lợi, cũng sẽ cố gắng để mình không bị thương, cho nên cậu không cần lo lắng. Dù sao, ít nhất tui cũng là Người thừa kế Slytherin cơ mà.”
Harry ngồi trong lòng Tom lúng túng xoay người, chợt nhớ ra một việc, ngầng đầu trừng lớn mắt.
“Chết rồi! Tui quên béng Snowflake với Nagini, chắc Walton sẽ nhớ giúp chăm Snowflake, nhưng Nagini thì…”
Vẻ mặt Tom trở nên hơi ngượng ngập, vỗ vỗ đầu Harry, “Nagini hẳn sẽ không để mình có việc gì đâu, nó là một tiểu thư rắn thông minh, ít nhất ở dưới lòng đất Hogwarts vẫn có đồng loại để nhờ vả mà…”
Thế là Tom và Harry hai mặt nhìn nhau, quyết định cùng nói sang chuyện khác, tạm thời chột dạ cố ý lơ đi con rắn nhỏ thương cảm mà bọn họ đã bỏ quên nơi phương xa. Dù lúc về con rắn nhỏ đó có ăn vạ nguyên cả tháng thì bây giờ bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.
Khi xe lửa đáp xuống mặt đất, Harry mới nhìn thấy tòa thành Durmstrang, giống như lời đồn.
Đó là một lâu đài có phong cách khác hẳn với Hogwarts, nhìn bên ngoài thì cao khoảng bốn, năm tầng lầu, bề ngoài túc mục trang nghiêm, có mái nhọn, được xây dựng lên từ những viên đá tảng và phủ đầy tuyết, tạo thành một vòng yểm hộ hoàn mỹ giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông.
Cách đó không xa có một mặt hồ, lớn hơn cái ở Hogwarts, trên mặt hồ đã đóng một lớp băng vụn, như chuẩn bị làm bước đầu để chuẩn bị tiến vào mùa đông giá rét. Bên phải vườn trường có một dãy núi thấp, khiến gió thổi tới không đến mức quá ác liệt.
Tom và Harry dán mặt sát cửa sổ, cho tới khi xe lửa dừng lại, trên hành lang bắt đầu ồn ào.
Bọn họ đi theo những học sinh khác cùng xuống xe lửa, được hiệu trưởng Armando Dippet dẫn đầu tới một con đường không có tuyết quá dày. Bên ngoài tòa lâu đài Durmstrang, toàn bộ học sinh đều đang sắp hàng chỉnh tề đứng nghênh đón bọn họ, mỗi người đều khoác một chiếc áo choàng lông thật dày.
Trên bầu trời có tiếng hí cao vút, học sinh hai trường đều ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe ngựa khổng lồ màu lam xám nhạt, do mười hai con thiên mã kéo bay chậm rãi hạ xuống mặt tuyết, tạo thành một tiếng nổ lớn. Cách ra mắt y như trong ký ức giúp Harry có thể đoán được đó là thuộc về ai, hiển nhiên, trên xe ngựa có in huy hiệu trường Beauxbatons.
Cửa xe mở ra, có một bà lão cao tầm bằng hiệu trường Dippet bước xuống, tuy đầu đầy tóc bạc nhưng vẫn có thể thấy được nét đẹp còn vương lại thời thanh xuân, cũng không phải vị nữ hiệu trưởng to lớn có nửa dòng máu người Khổng Lồ như trong trí nhớ của Harry.
Người đàn ông đứng đầu đội ngũ Durmstrang đã đi lên phía trước, tuổi của ổng cũng không lớn, dáng người có vẻ cứng ngắc, nhưng gương mặt lại đầy thân thiết. Ba vị hiệu trưởng đứng một chỗ hàn huyên một hồi, sau đó mới dẫn đám học sinh tiến vào Durmstrang.
Đi qua bãi cỏ đã bị tuyết bao trùm bước vào Đại Sảnh đường, nhất thời ấm áp hơn rất nhiều, các học sinh Durmstrang xếp chỉnh tề thành hai hàng đi vào trong Đại Sảnh, tiếp tới là Hogwarts, sau cùng là Beauxbatons.
Hai bên Đại Sảnh có vô số lò sưởi khiến toàn bộ không gian ấp áp hơn nhiều, tuy không bố trí nhộn nhịp như Hogwarts nhưng lại có vẻ đẹp riêng của sự trang nghiêm, những dãy bàn xếp thành hình chữ U. Khi hiệu trưởng ra hiệu thì tất cả mọi người đều vào chỗ ngồi của mình.
Tom kéo Harry ngồi xuống, bên cạnh bọn họ đều là học sinh Hogwarts, xa một chút là các học sinh Durmstrang, đang thân mật gật đầu chào bọn họ.
Phía đối diện, học sinh Beauxbatons đều đã cởi ra lớp áo lông dày sụ, lộ ra những khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo phía sau, Harry phát hiện ra cô nữ sinh cầm đầu có một mái tóc dài màu vàng kim, khiến cậu nhớ tới nguồn gốc huyết thống của Fleur Delacour. Dưới sự hấp dẫn của Veela, Harry nhận ra mấy học sinh xung quanh đang dần đỏ mặt.
Trên bàn dài bày đủ loại đồ ăn, kể cả món Pháp và Anh cũng có một ít. Trên bàn giáo viên, ngoại trừ ba vị hiệu trưởng thì hai bên còn một nam một nữ trung niên, nhìn dáng vẻ chắc là giám khảo do Bộ Phép Thuật lần này cử tới.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, hiệu trưởng Durmstrang chủ trì, đứng lên xài một cái Sonorus (Bùa tạo âm vang), bắt đầu diễn thuyết.
“Đầu tiên, hoan nghênh chư vị đã tới Durmstrang, ở đây, tôi xin giới thiệu với các vị, tên của tôi là Penrod Kemp, hiệu trưởng đương nhiệm của Trường Durmstrang, bên trái tôi, là hiệu trưởng Hogwarts, thầy Armando Dippet, và Hiệu trưởng đến từ Beauxbaton – cô Chandra Elvin. Cuối cùng là hai vị nhân vật quan trọng đồng giám khảo trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, đều tới từ Bộ Phép Thuật, một vị hiện là Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế – Heinz Ogden, một vị khác là Trưởng Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật – Martin Halbert. Mấy vị này đều sẽ ở trong trường học của chúng ta trong thời gian cử hành Cuộc thi Tam Phép Thuật, mong các trò có thể lễ phép đón chào các vị ấy…”
Đoạn tiếp theo thì không khác Harry từng nghe là mấy, cậu thấy mấy học sinh đã bắt đầu dùng cơm, Tom đem một chiếc đĩa đầy ú để trước mặt Harry, ý bảo đã chọn được mấy món trông ngon miệng cực kỳ.
“Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi.” Tom cười nhìn cậu, “Ăn thử đi, mùi vị đều khá được.”
Harry vui vẻ lấy một miếng thịt bò – không biết đã được tẩm ướp chế biến thế nào, nhấm nuốt, lập tức chìm đắm trong mỹ vị khó quên đó. Cậu chú ý tới ngay cả mấy cô nàng khó tính soi mói bên Beauxbaton cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Harry thích bầu không khí lúc dùng cơm như này, không chia rõ bốn Nhà riêng biệt, không cần để ý màu sắc trên áo, quan trọng nhất là có Tom bên cạnh.
Tới khi bữa ăn gần kết thúc, mấy người cần phát biểu cũng tự phát biểu xong, hiệu trưởng Durmstrang lần nữa đứng lên, đem chiếc Cốc Lửa mà Harry đã từng thấy ra.
“Vậy là chúng ta chỉ cần quăng tên vào trỏng là xong.” Tom thoạt nhìn thở phào nhẹ nhõm.
Harry cười, lắc đầu: “Chỉ có cậu thôi. Cậu nên biết mục đích tui tới đây cũng chẳng phải để làm Dũng sĩ, tui chỉ muốn tới cổ vũ cho Hogwarts, cổ vũ cho cậu à.”
Tom nhìn Harry, vò vò mái tóc đen bù xù mềm mại.
Có nguyên một ngày để các học sinh dự thi quăng tên mình vào trong chén, lần này không có lằn tuổi hạn chế, nên Harry không thể nhìn thấy mấy pha hài hước khi có ai đó cố ý vi phạm.
Đám Beauxbatons buổi chiều hôm đó đã trở về xe ngựa của bọn họ nghỉ ngơi, bên Hogwarts thì cũng tự về xe lửa, bởi đã được gia cố thêm một tầng bùa phép ổn định nhiệt độ nên lần này trong xe cũng tương đối ấm áp, những chiếc ghế cũng biến thành giường, để các học sinh có thể nằm ngủ ở trển.
Tom ném trang giấy của mình vào chiếc Cốc ở bữa sáng hôm sau, trên tấm giấy da là chữ viết ưu nhã viết tên của chính mình, cậu ta thong dong lướt qua dãy bàn dài, đi tới ném tên mình vào Chiếc Cốc Lửa đặt giữa sảnh, nhận được tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ các học sinh Hogwarts.
Tom nhìn hướng Harry mỉm cười, nhận tiếng vỗ tay cổ vũ vỗ tới đỏ cả tay của cậu.
Các học sinh Beauxbatons đi phía sau hiệu trường của mình, lần lượt đem tên bỏ vào, Durmstrang thì lần này có vẻ là tự do, cũng lần lượt bỏ vào tên của bọn họ.
Bữa tối hôm đó, hiệu trưởng Kemp cầm lấy Chiếc Cốc Lửa, bắt đầu đợi nó phun ra tên những Dũng sĩ được lựa chọn. Bầu không khí khẩn trương khiến cả Sảnh đường đều lặng im, ngay cả tiếng kim rớt trên sàn sợ là cũng có thể nghe rõ rành mạch.
Ánh lửa màu lam trong chiếc cốc phập phềnh rồi đột ngột chuyển đỏ, bắn ra tia lửa, và một ngọn lửa dài cuốn theo một tấm da dê xém cháy văng ra. Hiệu trưởng Kemp bắt lấy tờ giấy, hướng về phía Chiếc Cốc Lửa – với ánh lửa đã trở lại màu xanh ban đầu, nhìn.
“Dũng sĩ Durmstrang,” ông lớn tiếng đọc lên, “Tôi nghĩ, là Jerold Silvio!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Harry cố gắng nhìn về phía trước, người được gọi Jerold Silvio nhanh chóng đứng lên, bước chân ổn định tiến về phía trước, Harry thấy cậu ta có một mái tóc đen hơi quăn và một đôi mắt màu xanh biển sẫm, vóc người cao to cộng thêm gương mặt góc cạnh khiến cậu ta khá anh tuấn lại quyết đoán. Harry nhìn mấy cô nàng xung quanh bắt đầu đỏ mặt, mỉm cười, Cuộc thi Tam Phép Thuật thực sự là một hoạt động kích thích hoocmon cho lứa tuổi thiếu niên.
“Dũng sĩ Beauxbatons, là Isabelle Delacour!”
Cô ta quả nhiên là một Delacour, Harry kinh ngạc tròn mắt vỗ tay, nhìn cô nàng mang dòng máu Tiên nữ vẫy tóc với một góc độ gần y hệt như trong trí nhớ của Harry, ưu nhã từng bước đi lên phía trước. Đồng thời cũng phát hiện một đám con gái Beauxbatons khác đang thương tâm khóc lóc tột độ. Okay, có một số truyền thống bất luận thế nào cũng sẽ chẳng thay đổi.
“Cuối cùng, là Dũng sĩ Hogwarts,” Hiệu trưởng lần nữa cầm lên tấm giấy da cháy xém, Harry phát hiện mình bất giác nín thở, “Là —- Tom Riddle!”
*** Hết chương 14 ***