[Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 4: Cuộc sống ở chung của hai Slytherin



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Severus thuận lợi đem Tom Riddle mang đi, lý do hắn rất giống mình là một đứa cháu trai họ hàng xa. Dù sao trại trẻ mồ côi ước gì Tom mau chóng rời đi, lý do vớ vẩn đi nữa bọn họ cũng nhận. Chỉ là trước khi Cole phu nhân đưa bọn họ rời đi, lại mượn cớ muốn chút ít tiền phí thủ tục mà thôi…

Vì vậy khi Severus trở về nhà trọ… bên người thêm một đứa bé quái gở trưởng thành sớm, tương lai sẽ trở thành Hắc Ma Vương kẻ kia.

Mà đối với Tom mà nói, tất cả trước mắt như cảnh trong mơ.

Một mộng đẹp.

Hắn nghe những đứa trẻ mồ côi nơi khác nói rằng, nếu trộm cắp bị phát hiện may thì bị đánh một hồi, không may thì sẽ bị bắt vào cục cảnh sát… Ngày hôm qua khi cậu bị bắt bởi người đàn ông mặc áo đen kia, cậu đã cho rằng mình sẽ gặp phải kết quả tồi tệ nhất.

Cuối cùng người đàn ông kia không có làm vậy, còn nói mình là… phù thủy?

Cả đêm hôm qua Tom không ngủ. Cậu không hề cảm thấy người đàn ông kia âm trầm kỳ dị, ngược lại, người kia đã trở thành hi vọng xuyên phá từng tầng mây đen.

Điều duy nhất đứa bé lớn lên trong trại trẻ mồ côi lo lắng chính là, người kia có phải chỉ nói đùa với cậu. “Ngươi là phù thủy”, loại chuyện này nghe thật kì dị, làm cậu cảm thấy không chân thực… Thật giống như trước đây, có một vị thân sĩ áo mũ chỉn chu đã đáp ứng thu cậu làm con nuôi. Nhưng dù cậu chờ đợi suốt mấy tháng sau đó, vị thân sĩ hòa ái dễ gần ấy một lần cũng chưa từng tới nữa.

Hiện tại trên đời này có người nói cho cậu trên đời này có phù thủy, có phải nó cũng là một lời nói dối như thuở đó? Thế nhưng rất nhanh cậu đã thấy người đàn ông mặc áo đen xuất hiện ở trại trẻ mồ côi, đồng thời đưa ra đề nghị muốn dẫn cậu đi cùng.

“Severus Snape.” Tom nhớ kỹ tên này.

Cậu nghĩ người đàn ông quen mặc áo đen trước mặt chuyên dùng ngữ điệu châm chọc này hẳn là ánh sáng chiếu tới sinh mạng của bản thân.

Nhưng những gì trong đầu của Severus hoàn toàn khác so với cậu bé.

Hắn tuyệt đối không vì đồng cảm mới đem đứa bé này nhặt về nhà…

Hắn đưa cậu bé Riddlerời khỏi trong trại trẻ mồ côi, chỉ vì hắn còn chưa báo thù cho bản thân —— chứ không vì mấy kẻ Muggle ngu xuẩn?

Hắn nên giết chết cậu bé Riddle này, đây là cách tất nhiên để yên ổn hòa bình cho tương lai. Được rồi, quả thực hắn đã đưa cậu bé về nhà… Nhưng đấy là vì hắn định tìm địa phương bí mật, chậm rãi hoàn thành sứ mệnh báo thù… Hắn sẽ không nương tay, tuyệt đối sẽ không thương xót cho một kẻ tương lai là Hắc Ma Vương.

“Tạm thời ngươi ngốc ở chỗ này đi.” Hắn nói với Riddle. “Buổi tối ta sẽ đưa nệm chăn cho ngươi nằm dưới đất.”

Phòng ngủ của hắn đồng thời kiêm phòng thí nghiệm, toàn bộ căn phòng chỉ có một cái giường… Vì thế hắn chỉ có thể để đứa bé ma vương này ngủ sàn nhà.

Ai biết được Tom lại thành thật gật đầu: “Vô cùng cảm ơn, Snape tiên sinh, quả thật dễ chịu hơn rất nhiều so với trại trẻ.”

…Hóa ra giữa sàn nhà cùng sàn nhà cũng có phân biệt so sánh đẳng cấp?

Severus phát hiện mình không có cách nào đối với cậu bé. Ở chung hai ngày nay, hắn từ từ nhận rõ cái gọi là “không bình thường” của Tom Riddle. Trước đây học trò của Hogwarts đều sợ sệt những lời cay độc của hắn, thế nhưng lần nào Tom cũng thản nhiên trả lời: “Ta đã biết, cảm ơn Snape tiên sinh đã quan tâm.”

…Rốt cuộc tên cự quái nhỏ này đã đem dây thần kinh nào trong đầu nhận định châm chọc của hắn là “quan tâm”?

Đứa bé Tom rất lễ phép, thậm chí còn lễ phép quá mức.

Cánh tay của cậu nhỏ yếu hơn nhiều so với những đứa bé cùng trang lứa, nhìn qua có chút suy dinh dưỡng.

Cậu không nói leo, không chạy lung tung, chuyện không cho làm cậu tuyệt đối không làm. Tom vĩnh viễn mang vẻ an tĩnh ngoan ngoãn, không chỉ trưởng thành sớm, hiểu chuyện, còn có thể chủ động giúp đỡ việc nhà. Hơn nữa, quái dị nhất là, cho dù châm chọc khiêu khích đến cỡ nào, đứa bé này đều có thể phương thức quỷ quái để lý giải thành ý tứ quan tâm hiền hậu.

Càng ngày Severus càng nhận thức sâu sắc, đứa bé Hắc Ma Vương này có cung cách tư duy mà đứa bé bình thường khác tuyệt không thể sánh…

Một ngày nào đó khi Tom bưng canh sò lên bàn ăn, Severus triệt để xoắn xuýt… Đầu tiên là vì cảm thán cách giáo dục của trại trẻ mồ côi không hiểu có chế độ lao động trẻ em hà khắc đến cỡ nào có thể khiến một đứa bé có thể tự học làm cơm. Mặt khác, cũng vì vấn đề nặng nề treo trên đầu “hòa bình thế giới”, cứ chiếu theo cách này mà đi, hắn sợ rằng vĩnh viễn chẳng thể tự tay giết chết Riddle…

Đứa bé vất vả làm canh bưng lên, sao hắn có thể tang tận lương tâm đáng xấu hổ ném một kích Avada tới a.

Giết một đứa trẻ vô cùng đơn giản, nhưng khi thực tế chấp hành sao lại gian nan đến cỡ này?

—— không cần dùng đến ma chú Không thể tha thứ, chỉ cần dùng“Levicorpus” treo ngược Tom lên nóc nhà, sau đó quăng ném cũng đủ lấy mạng cậu.

Nhưng hiện tại Severus lại nghĩ, việc ấy khi hành động quả thực trắc trở hơn so với việc đối kháng với Lord Voldemort thành niên nhiều. Nếu là kẻ sau này hắn còn có khả năng thành công khoảng 1 phần trăm, nhưng chiếu tình huống hiện tại để xét… căn bản hết cách động thủ a.

“Hôm nay tạm không giết, sau này chậm rãi tìm cơ hội.” Hắn tự nhủ trấn an bản thân.

Severus đã không nghĩ rằng, hiện tại tâm lý của hắn không khác là mấy so với con hồ ly trong câu chuyện cổ… Hồ ly không cẩn thận đã ấp trứng cho một con gà con, không đành lòng giết gà con, nó tự an ủi bản thân “dưỡng béo rồi ăn sau”. Sau đó gà con lớn lên từng ngày, suốt ngày bám theo đuôi hồ ly gọi mẹ ơi…

Dưới tình huống như vậy, “sau này hẵng giết” căn bản là nhiệm vụ vô kế khả thi a… Bởi vì sớm chiều ở chung, hai người càng ngày càng thân cận.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Bỗng nhiên Tom vô cùng trịnh trọng tìm tới hắn: “Ngươi không phải là bà con xa của ta đúng không, Snape tiên sinh?”

“Xem ra ngươi còn có chút có đầu óc. Đương nhiên ta không phải.” Severus không hiểu vì sao bỗng nhiên cậu lại hỏi chuyện này, nhưng cũng gật đầu thừa nhận. Lúc đó hắn nói lời nói dối vô nghĩa này, cũng chỉ vì để đưa Riddle ra khỏi trại trẻ mồ côi mà thôi.

Thế nhưng suy đoán trong đầu Riddle lại hoàn toàn sai lệch hẳn so với suy nghĩ trong đầu hắn ——

“Nói như vậy, ngươi là cha của ta?” Bé trai nghiêm túc hỏi, “Vì sao ngươi lại vứt bỏ mẹ của ta?”

“…”

Severus cảm thấy sét đánh giữa trời quang, sau đó đại não bắt đầu thạch hóa. Hắn rốt cuộc hiểu rõ suy đoán của Riddle —— Snape tiên sinh nhìn thấy cậu rồi kêu lên tên của cậu, sau đó còn chạy đến trại mồ côi đưa cậu về nhà. Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống việc làm của một “Người bà con xa”.

Vì vậy bé trai bắt đầu tự động bổ não tạo một vở kịch mang nội dung “Người cha bởi vì nguyên nhân nào đó mà mất liên lạc với con trai, sau đó gặp lại không dám dùng thân phận thật đối mặt vì vậy giả làm chú của con”…

Hơn nữa tóc của cả hai đều có cùng màu đen… rất phù hợp với quy luật di truyền…

Severus bị suy đoán này làm cho sét đánh nằm ngửa… Gặp quỷ, hắn cũng không muốn Hắc Ma Vương tương lai cải danh thành Tom Snape a…

Tác giả: chương trước có người hỏi CP, vì vậy chỗ này xin trả lời một chút…

Bài này có CP là LV/SS…

Bất quá dựa theo tình huống hiện tại, tiểu Riddle là một đứa bé thuần lương, để đến con đường LV còn rất dài…

Phần cuối là HE, “hai người trải qua bao nguy nan gập ghềnh cuối cùng ở bên nhau mãi mãi cho đến già.”

Kì thực khĩ mỗ Abs đọc HP nguyên tác vẫn rất xoắn xuýt, nghĩ J. K. Rowling là mẹ ruột của nhân vật chính, còn lại chính là mẹ kế…

Đôi khi đọc sách có thể nhìn từ xưng hô để thấy trình độ mẹ kế —— Harry Hermione Ron Neville là tên, còn các bạn rắn nhỏ đều xưng họ.

Vì vậy mỗ Abs ra kết luận… Gọi họ là mẹ kế, gọi tên là mẹ ruột sinh.

Cho nên tại truyện này ta quyết định dùng Severus để xưng hô thay GS… Đương nhiên viết đồng nhân vì để GS hạnh phúc, nên tất nhiên sẽ là HE,HE và HE.

Phần cuối đã được định ra như thế… Sau đó chuyện cứ chậm rãi xoắn xuýt theo quá trình ba


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.