[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 43: Tiếng thì thầm kì lạ



Hạ Liễu Quân

o0o

Harry tính tình trẻ con giằng co thật lâu, ngay cả trong lớp Độc dược cũng bày ra sắc mặt cho Snape coi. Draco mặc dù biết cha đỡ đầu của mình rất sủng Harry, nhưng trông thấy cậu bé Hoàng Kim lại dám đối đãi như thế với viện trưởng Slytherin, giáo sư kinh khủng nhất Hogwarts từ trước tới nay, không khỏi vì Harry mà đổ mồ hôi hột. Nhưng hiển nhiên là mình đánh giá thấp sủng ái của cha đỡ đầu đối với Harry, Harry phát cáu như vậy, cha đỡ đầu rõ ràng cũng không tức giận!

Markus tuy bị giáo sư Snape uy hiếp, nhưng vì Cúp danh dự của Slytherin, cậu vẫn mạo hiểm không sợ nộ khí của viện trưởng mà đi hầm một lần nữa.

“Giáo sư, con cảm thấy năng lực bay của Potter vô cùng tốt…” Markus Flint do dự mở miệng.

Không đợi cậu nói hết lời, Snape đã cắt dứt lời cậu, “Trò Flint… Xem ra, trò muốn đi sân bóng Quidditch ngắm phong cảnh rồi…”

Markus Flint rùng mình một cái, liên tục lắc đầu, cuối cùng không nói gì thêm nữa.

“Rất tốt…” Snape nhíu mày, “Hiện tại đến phòng học Độc dược dọn dẹp một lượt không được dùng pháp thuật, hiểu chưa?”

“Dạ… Hiểu rồi, giáo sư!” Markus chạy như trốn khỏi hầm.

Harry không thể nào trở thành Tầm thủ, Markus cho dù tiếc nuối cũng không có cách nào, vì vậy cậu chọn Draco kỹ thuật bay khá tốt. Vì cổ vũ con trai, Lucius y theo hứa hẹn trước kia, cung cấp cho đội bóng Quidditch một đám chổi Nimbus 2001, làm tất cả đội viên đều rất vui vẻ.

Theo huấn luyện các đội bóng Quidditch của các nhà bắt đầu, sân bóng Quidditch trở thành nơi chạm tay có thể bỏng. Theo lời Draco, xế chiều hôm nay, đội bóng Slytherin cùng Gryffindor thiếu chút đánh nhau một trận. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là dưới sự thất bại của Gryffindor mà chấm dứt ai kêu bọn họ có một viện trưởng cực kỳ bất công làm chi?!

“Cậu không thấy cái bộ dạng của chồn thối đâu…” Draco hưng phấn nói, “Đũa phép căn bản là phá hư hiệu quả…” Draco tự thuật kỹ càng chuyện Ron Weasley bị thần chú của cậu bị đánh bại, cảnh bắt đầu nôn như điên ra sên.

“Thực sự nghĩ không thông, một thuần huyết, không có việc gì sao lại ở chung một chỗ với loại máu bùn đó làm gì?!” Draco lầm bầm.

“Nhưng cậu không thể phủ nhận, Hermione Granger là nữ pháp sư thông minh nhất toàn niên cấp thậm chí là toàn bộ Hogwarts.” Harry không đồng ý lời của Draco, “Cái đó và máu của cô không có quan hệ gì.”

“Vậy…” Draco nhất thời nghẹn lời.

“Cậu đừng quên, Draco.” Harry nhìn cậu, “Mẹ mình cũng là một ‘Máu bùn’. Hơn nữa là một máu bùn Griffindor.”

“Harry, mình không có ý kia…” Draco gấp gáp giải thích, “Mình chỉ là…”

Harry lắc đầu, “Không cần giải thích mình cũng không phải muốn trách cậu. Mình chĩ muốn cậu hiểu rõ, pháp sư Muggle cũng có địa vị của họ, cậu không thể nhìn người một cách phiến diện như vậy.” Cậu lấy thời biểu trong ngực ra nhìn nhìn, “Được rồi, ăn xong bữa tối rồi, cần phải đi.”

Draco bị mảnh vải trong tay cậu hấp dẫn, “Đây là… cha đỡ đầu tặng cho cậu?”

“Làm sao cậu biết?” Harry nhìn nhìn biểu trong tay.

“Cậu nhìn gia huy trên mặt sẽ biết.” Draco giải thích, “Cỏ ánh trăng cùng tổ hợp với cây tường vi đó là gia huy gia tộc Prince.”

“Gia tộc Prince?” Harry khó hiểu, “Gia tộc Prince không phải suy tàn rồi sao? Giáo sư Snape là…”

“Cha đỡ đầu hiện tại là hậu nhân duy nhất của gia tộc Prince.” Draco giải thích, “Mẹ thầy gả cho một Muggle, về sau… bị Muggle kia từ bỏ bởi vì bà ấy là nữ pháp sư… Mình nghe ba ba nói, cha đỡ đầu lúc nhỏ quả thật rất không xong, cha thầy ấy căm hận pháp thuật…” Cậu mơ hồ không rõ nói một ít tình huống.

Harry giật mình, cậu cũng không biết nguyên lai giáo sư có một đoạn quá khứ bất hạnh như vậy. Cậu muốn mở miệng nói cái gì đó, cậu đột nhiên nghe được một âm thanh âm thanh này cách đây rất xa, nhưng cũng rất rõ ràng…

Có người… đang nói chuyện, âm thanh lạnh băng độc ác, làm cho người ta sởn tóc gáy, hãi hùng khiếp vía: “Come… come here… Rid… Tear… Kill… “

Harry một phát nắm tay Draco: “Cậu có nghe không? Cái âm thanh kia!”

“Âm thanh gì?” Draco khó hiểu nhìn bốn phía, “Mình cái gì cũng không nghe thấy…”

“Cậu không nghe được…” Harry ngừng thở, lắng nghe âm thanh kia một chút nhưng âm thanh kia đã biến mất.

“Cậu không phải đã nghe nhầm đi?” Draco quơ quơ trước mắt Harry, “Hử?”

“Có khả năng…” Harry cũng không lại chấp nhất vấn đề này, đi theo Draco rời lễ đường. Cậu biết mình không có nghe lầm, nhưng Draco lại không nghe thấy… Như vậy, chỉ có một khả năng mình nghe được chính là xà ngữ! Theo âm thanh kia phán đoán, nhất định là một con rắn rất lớn!

Ta là giáo sư cùng nhật ký phân cách tuyến

Đây là một quyển sổ bìa đen, Snape mang bao tay da rồng cầm quyển sổ lên, nhìn chữ “Tom Riddle trên bìa, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.

Khi đó chính mình âm trầm cổ quái, ngoại trừ độc dược, đối với cái gì cũng không có hứng thú. Lucius là học trưởng của mình, anh ta tán thưởng năng lực của mình, đem mình giới thiệu cho Voldemort. Đúng vậy, khi đó Voldemort anh tuấn ưu nhã, mang theo lực lượng cường đại, chính mình khi đó hèn mọn kính sợ. Chính mình thuần phục hắn, cam tâm phục vụ cho hắn…

Nhưng mà, anh không nghĩ tới, bởi vì lựa chọn của mình, lại làm ánh sáng duy nhất trong tính mạng của mình biến mất. Lily Evens, bây giờ nhớ lại, mình chỉ nhớ được mái tóc đỏ cùng đôi mắt xanh ôn nhu của cô ấy. Cô ấy là chờ mong lúc nhỏ của mình, nhưng… lại bị mình tự tay hủy…

Vốn cho rằng mình sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại, nhưng không nghĩ tới, Harry xuất hiện. Nhóc cùng với Lily hoàn toàn khác nhau, cậu nhiệt tình mà quật cường, dù cho mình một lần lại một lần cự tuyệt cậu, nhưng mỗi một lần nhìn thấy mình, cậu còn mỉm cười với mình. Cậu vẫn luôn ôn hòa với mình, so với mặt trời còn nhiệt liệt hơn…

Nhớ lại chuyện cũ, trong nội tâm Snape không khỏi dâng lâng một cỗ tình cảm ấm áp, nhưng là lập tức liền nghĩ Harry đang giận dỗi với mình. Nhớ tới bộ dạng dáng yêu khi tức giận của Harry, Snape vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh lắc đầu, đem lực chú ý dời lên quyển nhật ký trên bàn.

Độc dược trong vạc đã ngao chế tốt rồi, Snape đem độc dược cho vào keo rất nhẹ, chỉ cần một bình thủy tinh, dùng để thí nghiệm là đủ rồi.

Snape giơ bình thủy tinh lên, đem một giọt độc dược nhỏ lên mặt quyển nhật ký, bìa lập tức phát ra một hồi âm thanh “Tư tư”, nhưng tình huống ăn mòn cũng không lạc quan lắm, hơn nữa chỉ ăn mòn một lỗ nhỏ, cũng không lan ra. Snape lại nhỏ thêm một giọt, nhưng một chút phản ứng cũng không có! Xem ra, nhật ký này đã sinh ra chống cự.

Snape rất không hài lòng với hiệu quả này, lực ăn mòn hiệu quả xem ra kém răng nanh quái xà. Xem, mình tốt nhất phải nghĩ cái đem quái xà nắm về tay.

Snape có chút chán nản, thất vọng đem quyển nhật ký nhét trở lại túi áo da rồng. Sau đó rót một bình hồng trà cho chính mình, suy tư xem mình còn cách nào cải cách điều chế độc dược này không.

Lúc này, anh nghe thấy trong lò sưởi truyền đến một hồi nổ mạnh, lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Ai… Severus, cậu không thể làm sạch lò sưởi sao… Merlin! Tóc của tôi… Tôi chính là vất vả dùng một lọ dược làm mềm tóc mới quản lý tốt chúng…”

“Lucius Malfoy! Tôi cũng không có mời anh tới!” Snape không kiên nhẫn đứng lên, đi đến phòng khách, nhìn thấy bạn tốt sử thần chú thanh lý bụi bậm trên người, không khỏi nhíu mày, “Dumbledore biết anh tới sao?”

Đương nhiên, tôi đã sớm bắt chuyện với ông ấy!” Lucius vuốt vuốt mái tóc dài bạch kim, “Tôi phải ‘tự mình’ hướng cậu lấy dược Mỹ dung của tôi…” Loại lý do này đương nhiên Dumbledore sẽ không tin tưởng nhưng cũng không thể cự tuyệt.

“Nói đi, chuyện gì?” Snape bất mãn ngồi vào mép ghế.

“Cậu một ly nước cũng không cho tôi sao? Ôi bạn già của tôi, cậu thật nhẫn tâm…” Lucius cũng tự tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói, “Tin xấu, Severus Sirius Black vượt ngực rồi.”

“Phụt ” Snape phun hồng trà miệng, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là: con xuẩn cẩu như thế nào ra sớm một năm? Anh ho khan một tiếng, thẳng người nói: “Hử? Con chó ngu xuẩn kia còn chưa bị Dementor bức cho điên?”

“Được rồi Severus, tôi biết rõ cậu với hắn… có chút khúc mắc…” Lucius dùng từ ngữ một cách uyển, “Cậu hiểu rõ ý tôi, cho dù mỗi người chúng ta đều nói Sirius Black là thủ hạ của Dark Lord nhưng tôi với cậu đều rất rõ ràng, đó là chuyện không thể nào.”

“Như vậy… Người mật báo kia là ai?” Snape lộ ra tia giả cười, “Tổng kết lại thì vẫn có một người mật báo cho Dark Lord không phải sao?”

“Nhưng cậu cũng biết rõ tính hắn nếu không hắn cũng không bị gia tộc Black xóa tên.” Lucius vung tay lên, “Tính tình Sirius Black như vậy… hừ! Mười đã có mười một Gryffindor, hắn sao có thể thần phục Dark Lord?”

“Vậy anh cho rằng… Người mật báo kia là ai?” Snape lạnh lùng hỏi.

“Có lẽ… Là vị đại anh hùng người bị mất đi một ngón tay để đổi lấy huân chương Merlin của chúng ta…” Lucius chậm rãi nói, “Vị đại anh hùng này tính tình chính là…” Anh không nói thêm gì nữa, nhưng Snape hiểu ý của anh.

“Như vậy… về tên xuẩn cẩu kia… Anh có tin tức mới gì không?” Snape đổi chủ đề.

“A Đương nhiên, mục tiêu lớn nhất là… tiểu sủng vật đáng yêu của cậu…” Lucius cười nói, “Cậu nên chú ý nhóc đó, tôi nghe Draco nói, tiểu sủng vật gần đây đang cùng cậu giận dỗi? Xem ra, cậu không quá quản tốt sự tình…”

“Nhóc ấy không phải là sủng vật của tôi tôi nói lần cuối.” Snape lạnh lùng thốt ra, “Ý của anh tôi đã hiểu, cảm ơn.” Anh buông ly, lấy dược Mỹ dung từ trong tủ ra đưa cho Lucius, xem như hạ lệnh đuổi khách.

“Được rồi, được rồi…” Lucius biết rõ Snape tức giận, cười một chút, tiếp nhận đồ, “Chúc cậu may mắn, bạn già của tôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.