Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 2



Bất luận như thế nào,Tuy rằng Ôn Duyên đổi sang hướng bên cạnh tránh đi nhưng hắn cũng không tính toán được là tang thi cũng đổi hướng, hắn chỉ hy vọng tránh mặt nam chủ, cũng không có khả năng mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ đi……..

Hắn tính toán đi lối nhỏ phía Tây Bắc, sau đó vòng về phía cửa thoát hiểm, tuy rằng vẫn có khả năng chạm mặt những người đó, nhưng ít nhất cũng không phải chính diện gặp nhau hơn nữa chỉ cần những người đó không quay đầu lại xem xét, hẳn là cũng không chú ý đến hắn, mà nếu lúc đó hắn im lặng không một tiếng động rời đi, dù là với tính cách nam chính như vậy, cũng không đến mức một hai đòi đồng hành chung với hắn đi?

Nhưng vừa mới đi được một bước, Ôn Duyên lại đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi ở phía Đông Nam tính luôn cả các kệ hàng đều bị “càn quét” sạch sẽ theo diện rộng. Nếu đối mặt với bọn họ lúc sau, những người kia nhìn thấy cả phòng trống rỗng, vô luận thế nào không biết chừng sẽ liên tưởng đến trên người hắn…….

Nghĩ đến giả thiết của quyển sách là song song hư cấu, hắn xem qua nhiều tiểu thuyết mạt thế đến vậy, những kẻ không có đạo lý trong tiểu thuyết này lại chưa thấy qua.  Tùy thân không gian gì đó…… Nhìn đến cảnh tượng càn quét như thế này, thật sự một chút cũng không hiểu lầm sao……

Hơn nữa hắn nhớ rõ trong đội ngũ nam chính hình như cũng có một nữ nhân có dị năng không gian cùng đi theo? Trước mắt mà nói, ngoại trừ hắn và một đám người bao vây bên ngoài, theo hắn xem xét tình huống nãy giờ thì cả tầng siêu thị này không còn người sống nào khác……. Nếu bọn họ phát hiện kỳ quặc, vừa vặn lại gặp hắn đi ra ngoài nói không chừng sẽ bị cản lại? Nếu không kịp bỏ trốn thì sao? Nói như vậy rốt cuộc hắn vẫn phải giáp mặt với nam chính sao?

Ôn Duyên nhíu mày, chẳng lẽ vô luận như thế nào, chỉ có cùng nam chính chạm mặt mới là lựa chọn thỏa đáng nhất sao. Đầu óc hắn lúc này đã loạn lên cả rồi, bởi vì hắn căn bản không biết người đến thuộc căn cứ nào. Quyển sách này hắn xem vốn dĩ có mấy khúc đọc lướt nhanh qua, dù sao ai lại có thể đi thích nam chính thánh phụ chuyên hố đồng đội cơ chứ? Nếu không phải vì là thể loại mạt thế hắn thích lại vừa vặn là văn hoang, hắn đã sớm bỏ đọc rồi! Bởi vì văn này thoạt nhìn đã vô cùng lo lắng rồi!

Nhưng kết quả của việc đọc lướt là……. Hiện tại tình huống này hắn chính xác cái gì cũng không biết! Nói cách khác, hắn cảm giác đây là đội của nam chính, chỉ là cảm giác trong lòng thôi, căn bản không đáng tin cậy, cũng không có căn cứ xác thực.

Hắn không biết đây có phải là bóng ma ám ảnh còn tồn lại sau khi đọc sách xong hay không, nói ngắn gọn, hắn với nam chính còn chưa gặp mặt, trong lòng đã có ma đao soàn soạt rồi…….

Nghĩ đến thân ảnh kia, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, khóe miệng Tạ Sâm chậm rãi kéo lên. Nhưng đi phía sau hắn có bảy người, đang trong trạng thái vô cùng cẩn trọng.

Bọn họ ở bên ngoài lăn lộn suốt năm ngày, nguyên bản tám người không quen biết nhau giờ đây sau mấy ngày ngắn ngủn lại hình thành một loại vô hình ăn ý. Nói là ăn ý hoàn toàn cũng không đúng, chỉ là những kẻ khác trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, vì mạng sống, những thứ linh tinh như ý hướng bất đồng nên khó lòng hợp tác đều bị ném qua một bên, chỉ cần là nhân loại còn sống ở ngay lúc này, đều là minh quân.

Ngoại trừ Tạ Sâm, trong bọn họ còn có ba người có năng lực đặc thù.

Nữ nhân tóc quăn tự xưng Ngô Mộng sở hữu “ý niệm không gian” có thể tích mười mét khối. Bởi vì sự đặc thù của năng lực này, Ngô Mộng không tránh khỏi cảm giác “cậy sủng mà kiêu”. Ít nhất cùng nàng gia nhập đội ngũ còn có Phác Tĩnh Nghiên, bằng không nàng như vậy cũng chưa chắc được đội viên coi trọng.

Bởi vì không có năng lực đặc thù mà tướng mạo cũng bình thường, Phác Tĩnh Nghiên vẫn luôn xách theo một cây côn sắt, dường như nhặt được trong thông đạo, để phòng thân. Tính cách với tên nàng hoàn toàn khác nhau, tuy rằng luôn xếp hạng từ dưới đếm lên trong đội ngũ nhưng nàng cũng chưa từng nói gì, thần sắc túc mục, càng chưa bao giờ kiêu căng oán giận.

Tuy rằng Ngô Mộng chính mình cũng có thèm muốn với một số đồ vật, nhưng những người khác tỏ vẻ không cho, dù nàng trong lòng có chút mất hứng nhưng vẫn quyết định nghe theo kiến nghị của số đông. Huống hồ Tạ Sâm cũng đã tranh thủ cho nàng không ít đồ vật, nàng cũng không phải là không thỏa mãn.

Hơn nữa nếu không ở bên những người này, cho dù nàng có năng lực ý niệm không gian, chỉ sợ chưa kịp dùng đã mất mạng, điểm này nàng vẫn tự mình hiểu được. Cho nên hiện tại nàng cũng chỉ có thể kiềm chế suy nghĩ, đại đa số vật phẩm bên trong đều là bánh bích quy chocolate cùng đồ dùng để ăn, ngoài ra còn có rất nhiều nước khoáng.

Một nam nhân khác tên Cốc Vân Phi cũng tương đối lợi hại, hắn có thể dùng ý niệm để khống chế đồ vật xung quanh trong vòng năm mét. Giống như dừng thời gian lại, chỉ cần là vật phẩm, trong nháy mắt đều sẽ im lặng bất động.

Nhưng trên thực tế thời gian không hề dừng lại, mà hắn cũng chỉ có thể dùng năng lực lên những vật thế không có sinh mệnh. Tỷ như bị ném giữa không trung, hay trong lúc hành tẩu đều là kỹ năng râu ria không đáng kể, nhưng vì tang thi vừa vặn cũng xem như vật chết, cho nên thời điểm nam nhân này sử dụng năng lực chúng như bị điểm huyệt đạo không thể cử động. Ngay cả âm thanh “Hô…… Hô” cũng không phát ra được, thoạt nhìn nguy hiểm nhưng cũng hết sức buồn cười.

Loại năng lực này cơ hồ khiến Ngô Mộng cứ dán sát vào bên người hắn mà đi, tuy rằng Ngô Mộng vẫn luôn nhìn về phái ót của Tạ Sâm nhưng mỗi khi Cốc Vân Phi quay qua nhìn nàng, nàng liền thay đổi ánh mắt, trong nháy mắt đều là vô hạn sùng bái đối với Cốc Vân Phi.

Cốc Vân Phi cũng không so đo đối phương nhìn theo bóng dáng Tạ Sâm, tuy ánh mắt kia quá rõ ràng nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được mà hưởng thụ mỹ nữ cả ngày bám theo kế bên. Huồng hồ chiêu thức dùng ý niệm để cố định tang thi hắn dùng đã quen, sớm khiến hắn như cưỡi ngựa xem hoa.

Ngô Mộng tuy xinh đẹp nhưng bọn hắn cũng không phải không biết trái phải, hắn không đến mức chỉ vì nhìn thấy một nữ nhân lớn lên có chút nhan sắc mà không quản được chính bản thân.

Người cuối cùng mang năng lực đặc thù gọi là Vệ Bình. Hắn từ đầu đến cuối đều mang một bộ mặt bình tĩnh, bất quá năng lực của hắn nếu so ra với hai người kia thì quả thật có phần thua kém hơn.

Hắn chỉ là sức lực biến đại một ít, so với hai người kia thể hiện rõ tác dụng, Vệ Bình chỉ những lúc cần xuất lực mới có công dụng. Mặt khác hắn lúc nào cũng đi chung với Phác Tĩnh Nghiên ở phía sau, hai người này tuy rằng không có gì câu thông nhưng cũng nhận thấy được bọn họ lẫn nhau đều không chán ghét đối phương.

Trừ bỏ Tạ Sâm, Phác Tĩnh Nghiên, và ba người mang năng lực đặc thù, đồng hành cùng họ là ba nam nhân khác, không nói cho bọn họ biết tên thật của mình. Bọn họ tự xưng Hình Đại, Hình Nhị cùng Hình Tam.

Hình Đại đích thực là phù hợp với tên của mình, làn da ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn, thân hình rắn chắc cường tráng, vừa thấy chính là trải qua tôi luyện. Ở trên mặt hắn từ chân mày bên trái kéo dài đến cánh mũi bên phải là một vết sẹo, tay phải đều là hình xăm xanh đen, từ phía sau lưng kéo dài đến cánh tay thoạt nhìn như đuôi rồng, nói ngắn gọn, người này chỉ cần nhìn cũng biết không thể trêu chọc được.

Hình Nhị lớn lên cũng bình thường, có điều cặp mắt kia không thể xem là đẹp, cũng không nói là khó coi, chỉ là ánh mắt thực quỷ dị. Dùng một câu để hình dung thì chính là ánh mắt quay tròn vừa thấy đã lấm la lấm lét đầy tà tính. Dáng người hắn cao cao gầy gầy không đến hai lượng thịt, cử chỉ động tác đều khiến người khác khó thoải mái nổi.

Cũng chính vì biết ánh mắt của mình đối với người bình thường là khó quen, hắn mỗi khi cảm nhận được người khác đang nhìn mình đều cố gắng lấy thiện ý mỉm cười đáp lại.

Nhưng mà hắn cho là thiện ý, trong mắt người khác lại không là như vậy……..

Thử nghĩ một chút, một con chồn quay đầu tới, đột nhiên nhìn ngươi cong cong khóe miệng cười mắt mị mị, ngươi có cảm giác gì?

Hình Tam là người lùn nhất trong số ba huynh đệ, nhưng thân hình hắn thật…. đặc biệt. Vóc dáng không cao nhưng hai tay lại cực kỳ dài, nếu ép sát hai bên nhìn từ chính diện thì tay chỉ ở phía trên đầu gối một chút. Hơn nữa cặp chân của hắn cũng rất lớn, thoạt nhìn không hề cân xứng với cả cơ thể, thoạt nhìn từ xa giống như viên hầu, hơn nữa luôn mang kính râm cùng khẩu trang đích thực là rất quái dị.

Bất quá người này tuy không nói lời nào nhưng hành động lẫn năng lực đều cao cường, động tác lại vô cùng nhanh chóng. Mỗi lần đi ra ngoài, khi đoàn người thương lượng muốn đi như thế nào, hắn đều có thể đi dò xét trong hai trăm mét trái phải đổ lại chỉ trong vòng một phút.

Thân thủ hắn nhanh nhẹn như khỉ, tay không cũng có thể một hơi leo lên đến nóc nhà! Cho nên những thời điểm đi ra ngoài, cơ hồ không có gì có thể ngăn cản đường đi của hắn, có đôi khi đại gia hỏa còn chưa kịp phản ứng đâu hắn đã tra xét xong một vòng mà quay trở lại.

Nếu như không phải có năng lực như vậy, siêu thị tràn ngập tang thi lại bế tắc như thế này, bọn họ thật không dám có ý nghĩ xông vào.

Bởi vì ba người bọn họ đều rất bất bình thường nên đại gia hỏa cũng không ngại việc bọn họ không nói tên thật của mình.

Tình trạng hiện tại đã thành như thế này, ai đâu còn tâm tư đi quản tên người khác là gì? Đại gia hỏa cùng nhau đi ra ngoài mạng sống mới là quan trọng nhất, quản bọn họ có năng lực gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể phát huy tác dụng thì là năng lực tốt cả.

Chỉ là nói đến càng thêm quái dị, cả đám người này liền tính không nói mỗi người đều có tuyệt kỹ, nhưng ít nhiều gì cũng có khả năng phòng thân, theo lý thuyết những người như Hình Đại sao lại có thể chịu nguyện ý khuất phục người khác theo sau nghe sai khiến?

Hơn nữa bề ngoài Tạ Sâm cũng chỉ mới hai lăm hai sáu, mà Cốc vân Phi cũng đã ngoài ba mươi, theo lý thuyết Tạ Sâm cũng không biểu hiện có năng lực đặc thù gì, lẽ ra bọn họ nên sớm thay đổi “thủ lĩnh”.

Cường giả vi tôn, bất luận là thái bình thịnh thế hay là hiện tại tang thi loạn thế, hữu hình vô hình, đều là định luật không thay đổi sao?

Đáng kỳ quái ở chỗ, bọn họ trong lòng đều hiểu rõ điều này, nhưng lại không cảm thấy có gì không đúng! Thật giống như việc Tạ Sâm trở thành “thủ lĩnh” của bọn họ là thiên kinh địa nghĩa, hoàn toàn bất luận việc gì nảy sinh cũng không cần thay đổi.

“Ân……”

Theo tiếng kêu rên, kệ để hàng cách đoàn người không xa “Rầm rập” đều ngã xuống đất, vang lên tiếng động lớn rồi yên tĩnh, theo sau đó là từng đợt âm thanh “Hô…… Hô” hướng về phía bọn họ truyền đến!

Đi theo phía sau Tạ Sâm là Ngô Mộng cùng Cốc Vân Phi đều kinh ngạc một chút, rốt cuộc bọn họ ở lại đây cùng vì muốn lấy vật phẩm, nhưng nếu vì thứ này mà đối chọi với cả một làn sóng tang thi thì quá không cần thiết!

Bốn người đứng phía sau bọn họ không có phản ứng gì quá lớn, Cốc Vân Phi kìm nén không được đành nói: “A Sâm, theo tôi thấy chúng ta vẫn là trước đi ra ngoài đi? Phía trước ngươi cũng nghe thấy, khẳng định đều là tang thi! Vì mấy thứ đồ này mà mạo hiểm thật không đáng giá a!”

Nếu là lấy vật tư, Ngô Mộng đương nhiên cần thiết tự mình đi, tưởng tượng đến khả năng mình bị tang thi bao lấy, Ngô Mộng rùng mình một cái liên tục gật đầu nói: “Không gian tôi cũng không còn nhiều chỗ trống, sau này trên đường đi tìm cũng được, âm thanh bên kia khẳng định tang thi không ít! Chúng ta vẫn là chạy nhanh đi thôi? Lúc này lại đi vào, kia không phải……”

Vừa định nói kia không phải đầu óc có bệnh sao, quay lại đã thấy đôi mắt thâm thúy của Tạ Sâm, mặt Ngô Mộng nóng lên, ho nhẹ một tiếng: “Em…… Em có chút sợ, A Sâm, chúng ta đi thôi, được không?”

Nhìn Ngô Mộng giương mắt cầu xin, Cốc Vân Phi định nói thay nàng vài câu, Tạ Sâm liền quay đầu lại. Mặt hắn vẫn không có biểu tình, nhưng thanh âm rơi vào tai mọi người như tắm mình trong gió xuân, khiến cả lòng ấm áp cả lên: “Tang thi còn cách kệ để hàng này một khoảng, nghe ước chừng còn khá xa. Tôi một người qua đi nhìn xem, các người đi về trước.”

Trở về đồng nghĩa với con đường an toàn, mấy câu đó khiên Ngô mộng lẫn Cốc Vân Phi không nề hà lại như được đại xá, bởi vì bọn họ cũng không có ý nghĩ ngăn cản Tạ Sâm đi cứu người. Tạ Sâm chính là như vậy, ngoài lạnh trong nóng, rốt cuộc tám người bọn họ đây hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng chịu qua trợ giúp của Tạ Sâm, bằng không cũng không có khả năng đi cùng nhau.

Mà những người phía sau cũng không cảm thấy lời tạ Sâm có gì không ổn, lối thoát hiểm đều đã được họ dọn sạch. Kỳ thực muốn nói bọn họ chưa từng sinh ra ý nghĩ nghi ngờ, đại khái là vì Tạ Sâm trước nay đều không có gì làm không được?

Người này giống như sở hữu năng lực đặc thù khiến người ta phải tin phục. Mọi lời hắn nói, làm ra đều như liều thuốc trợ tim, ở những thời điểm bọn họ mê mang bàng hoàng đều có thể kéo lại., mà thuốc trợ tim này còn có tác dụng trấn an tinh thần, nguyên bản đang nóng nảy chỉ cần hắn nói mấy câu liền có thể lặng yên bình phục.

Tác dụng của phương diện này đối với Ngô Mộng càng thêm rõ ràng, kỳ thực muốn nói ví dụ cụ thể, nàng cũng không nói rõ nguyên nhân được, nhưng đối phương là Tạ Sâm, cái kia ở nàng…….

Ngô Mộng dừng chân một chút,  hơi hơi nhíu hạ mày lại tiếp tục đi về phía trước, kỳ quái…… Nàng nghĩ như thế nào lại không đi cùng với Tạ Sâm về phía trước xem sự tình phát sinh….. Rõ ràng Tạ Sâm giúp quá nàng rất nhiều lần……

Tiếng tang thi kêu phía sau khiên nàng bực bội quay trở lại, Ngô Mộng nhanh chóng chạy theo. Bất luận như thế nào, nơi nào có Tạ Sâm nới ấy bọn họ đều an toàn. Nàng nhất định phải bắt lấy Tạ Sâm! Chỉ cần Tạ Sâm cùng nàng ở bên nhau, bất luận chuyện gì xảy ra nàng cũng không cần lo lắng, nàng trước nay chưa từng hoài nghi điều này!

( tác giả trước tiên có chuyện nói: Mời ngài bình thẩm muội tử thật sự quá nghịch ngợm, chương 3 bị khóa lại…… Ta sợ ban ngày ta không ở cũng giải không thành khóa, lo lắng có xem quan nhóm nhìn không tới, cho nên chương 3 đặt ở này chương bình luận, hy vọng không thấy được ngàn vạn không cần lược lạp yêu yêu đát =33=)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.