Hảo Thụ Thừa Song

Chương 23: Mị dược hung mãnh



Sau khi vết thương của Kỳ Thạc lành lại, Kỳ Thiên Hữu liền chạy sang chỗ Liễu Mộ Ngôn hỏi cưới. Nói là hỏi cưới, nhưng trình tự lại không hề phức tạp như nhân loại, chỉ cần hai đứa nhỏ nguyện ý, gia trưởng sẽ bàn bạc chọn ra ngày thành thân, quyết định chi tiết, liền hoàn tất mọi chuyện.

“Mộ Ngôn, sau này, chúng ta sẽ là người một nhà rồi.” Kỳ Thiên vui đến quên trời đất, người một nhà a! Hắn cho dù nằm mơ cũng đều muốn trở thành người một nhà với Mộ Ngôn a!

“Không có gì khác biệt cả.” Liễu Mộ Ngôn phất tay tiễn khách, không bởi vì bản thân đã sắp kết thành thông gia mà cho Kỳ Thiên Hữu chút sắc mặt tốt nào cả.

Hôn lễ trong Kỳ Lân Thôn là do tế tự chủ trì, phu phu tân hôn sẽ kính trà cho trưởng bối, sau này chính là người một nhà có thể cùng sống chung một chỗ.

Vào ngày hôn lễ, người hưng phấn nhất phải kể tới Kỳ Thiên Hữu, chỉ thấy hắn đã mặc trang phục chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười như hoa, bước đi cũng không ổn trọng, thậm chí còn có lần té ngã xuống đất, Kỳ Thạc thật ghét bỏ cái người phụ thân này, thế nhưng hôm nay lại là ngày vui, cho dù có ghét bỏ bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm như không thấy, chỉ cần Tiểu Liễu Nhi không cảm thấy quá mất mặt vì cái người cha chồng này mà không gả cho hắn là được rồi.

Liễu Nghi Sinh một thân bạch y, nhìn qua không vướng bụi trần, gương mặt tinh xảo của y vừa đỏ bừng vừa xinh đẹp, như là một đóa hoa đào mới được hái xuống, Kỳ Thạc thấy vậy liền tâm dương khó nhịn, thầm nghĩ đêm nay đã có thể ôm được y, cùng y làm chuyện phu thê chân chính, đột nhiên bụng dưới liền ngứa ngáy, vội thu liễm đầu óc, để ngừa mình suy nghĩ quá nhiều.

Liễu Mộ Ngôn cũng ăn mặc trang trọng, đồng dạng là trang phục tuyết trắng của tế tự, Tiểu Liễu Nhi mặc vào chính là thanh tú động lòng người, nhưng đến tế tự đại nhân mặc vào lại thanh lãnh cấm dục.

Liễu Mộ Ngôn nhìn nhi tử và Kỳ Thạc đang quỳ trước mặt hắn, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng hắn lại không nói gì cả, chỉ là môi mỏng khẽ nhếch: “Kính trà.”

Kỳ Thạc nâng chung trà lên, nói: “Tế tự đại nhân mời dùng.”

Liễu Nghi Sinh cũng học theo, quay sang kính trà cho Kỳ Thiên Hữu, nhu thuận nói: “Kỳ bá bá mời dùng trà.”

“Ừm.” Liễu Mộ Ngôn nhấp một miếng mang tính tượng trưng.

“Đứa ngốc, sao vẫn gọi Kỳ bá bá vậy, đều đã là con dâu nhà ta rồi, phải gọi phụ thân chứ, ha ha ha!” Kỳ Thiên Hữu dùng một hơi uống hết trà do con dâu dâng lên, cười to sang sảng, tiếng cười trung khí mười phần, rung động đến mức khiến tim của Liễu Nghi Sinh đều run lên.

“Phụ thân…” Liễu Nghi Sinh trộm liếc nhìn Liễu Mộ Ngôn, thấy người không có dị nghị gì, cũng liền nghe lời đổi giọng gọi, tuy rằng trong lòng nghĩ có một cha chồng như vậy, thật sự là có chút mất mặt a, đột nhiên y lại thấy đồng tình với Kỳ Thạc và Kỳ Canh.

“Còn có Kỳ Canh, Tiểu Liễu Nhi cũng kính trà cho Kỳ Canh đi.” Liễu Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên đang ngồi ở một bên, nãy giờ vẫn đang áp chế tâm tình của mình, quay sang nhắc nhở nhi tử.

“Tại sao, Kỳ Canh cũng không phải là trưởng bối…” Y nhỏ giọng oán trách một câu, nhưng lại không dám cãi lời Liễu Mộ Ngôn, chỉ có thể lại rót thêm một ly nước trà đưa đến trước mặt Kỳ Canh, bĩu môi nói: “Ta cũng mời ngươi, bất quá ngươi đừng có đắc ý nha.”

Hắn và Kỳ Canh đã là hoan hỉ oan gia của nhau nhiều năm như vậy, dường như chọc phá cười nhạo nhau đã là một loại bản năng, ngay cả vào ngày vui kính trà cho tiểu thúc cũng không ngoại lệ. Y không biết là, lúc này đây tâm tình của Kỳ Canh căn bản là không hề buông lỏng, trái lại miệng đầy chua xót, tê tâm liệt phế.

Nhìn người yêu thành thân với ca ca của mình, cho dù là đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, thậm chí là một đi không trở lại, nhưng đó cũng là một loại dằn vặt mình không cách nào khống chế nổi. Kể từ ngày hôm nay, cuộc đời này của hắn đã không còn cơ hội được ôm lấy nam hài mà mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, cũng không thể nào thân mật đùa giỡn vô tư như những ngày trước đây. Y sẽ *** với ca ca của mình, sinh hạ đời sau, mà mình thì phải lẻ loi thu thập hành lý, rời đi biệt xứ.

Kỳ Canh tự nói với mình rằng, nghìn vạn lần phải nhẫn nại, đừng để Tiểu Liễu Nhi nhìn thấu tâm tình của mình. Thế nhưng bàn tay cầm tách trà không ngừng run rẩy đã bán đứng hắn. Thật vất vả dùng một hơi uống sạch, hắn hé ra một nụ cười khổ, giả bộ bình tĩnh nói: “Tiểu Liễu Nhi sẽ trở thành chị dâu của ta, khiến ta nhìn tới mức đều kích động a.”

Liễu Nghi Sinh cũng hiểu được phản ứng của Kỳ Canh có cái gì đó không bình thường, chẳng những hắn mất hứng, hơn nữa giống như còn đang thừa nhận và đè nén một nỗi thống khổ to lớn nào đó, lúc này lại không quá tiện để hỏi xem rốt cuộc Kỳ Canh đang bị cái gì, y cũng chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy, quỳ trở lại bên cạnh Kỳ Thạc.

Vừa quỳ xuống, bỗng nhiên Liễu Nghi Sinh cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, trong hơi thở phảng phất có một cổ hương vị ngọt ngào như ẩn như hiện, quỳ không vững nữa, y liền ngã lên người của Kỳ Thạc.

“Tiểu Liễu Nhi, xảy ra chuyện gì?” Kỳ Thạc kinh hãi, nâng y dậy, nhìn bộ dáng y đột nhiên sắp ngất xỉu đến nơi, trong lòng liền cảm thấy bất an.”Tiểu Liễu Nhi!” Kỳ Canh cũng lo lắng chạy tới đỡ lấy một bên còn lại của y, vỗ vỗ vào mặt nhằm giúp y thanh tỉnh hơn một chút.

Thay đổi đột ngột, không còn sót lại chút không khí hài hòa và vui sướng của ban nãy, ba phụ tử Kỳ gia không hiểu nhìn Liễu Mộ Ngôn, không rõ rốt cuộc trong hồ lô của hắn đang bán loại thuốc gì. 

“Nó không sao cả.” Liễu Mộ Ngôn thản nhiên nói, “Chỉ là nơi này có ẩn mị hương. Các ngươi cũng dính rồi.”

Quả nhiên, không qua bao lâu sau, tiếp theo Liễu Nghi Sinh còn đang choáng váng, là Kỳ Canh và Kỳ Thạc đỡ y cũng không hiểu sao mà cả người cứ như nhũn ra, không đứng dậy nổi.

“Mộ Ngôn ngươi đây là đang làm cái gì, kê đơn với bọn nhỏ sao?” Kỳ Thiên Hữu ngồi ở một bên muốn đứng lên, nhưng chân cũng đã mềm đến mức không nhúc nhích được, hắn bi thúc phát hiện không chỉ có nhi tử, ngay cả mình hình như cũng đã dính luôn rồi. Trách không được vừa rồi ngửi được một mùi hương như có như không, hắn còn cảm thấy nó rất dễ ngửi, thì ra là vật *** độc!

“Đừng trừng ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho bọn nhỏ thôi.” Dường như Liễu Mộ Ngôn chưa bao giờ bị Kỳ Thiên Hữu nhìn hầm hầm như vậy, y cúi đầu, ngữ khí kiên định nói: “Một lát nữa ba người các ngươi sẽ khôi phục khí lực, ẩn mị hương đối với các ngươi là vô dụng. Thế nhưng Tiểu Liễu Nhi là nhân loại, đây là độc chí ***, chỉ với một giống đực không có cách nào thỏa mãn nó được. Các ngươi nếu như vẫn còn muốn mạng của nó, thì coi như hôm nay là ngày hai huynh đệ các ngươi thành thân với Tiểu Liễu Nhi, sau khi *** qua vài lần, tự nhiên nó sẽ không còn gì đáng ngại nữa.”

Kỳ Thạc và Kỳ Canh nghe xong lời nói của hắn đều ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì vậy, thế mà tế tự đại nhân lại hạ *** dược cho Tiểu Liễu Nhi, để hai huynh đệ bọn họ cùng *** với y?!

“Mộ Ngôn sao ngươi có thể làm như vậy!” Kỳ Thiên Hữu thấy cách làm của người nọ rất không đúng, nhưng chân hắn lại mềm nhũn không nhúc nhích được, chỉ có thể rít gào với Liễu Mộ Ngôn.

“Ta làm thế nào còn đến lượt Kỳ Thiên Hữu ngươi quản sao!” Dường như Liễu Mộ Ngôn đã thẹn quá hóa giận, kéo Kỳ Thiên Hữu từ trên ghế lên, tha một đường ra bên ngoài ném xuống đất, quay đầu khóa cửa lại, nói với hai huynh đệ còn chưa thể động đậy: “Độc của nó sắp bộc phát, sau khi các người khôi phục khí lực lập tức ẵm nó lên giường, không thôi nó sẽ bộc phát đến mức chảy máu đầy người. Sáng mai ta sẽ tới mở cửa cho các ngươi.”

“Kỳ Thạc, làm sao bây giờ.” Kỳ Canh cảm thấy đúng là khí lực trong thân thể đang chậm rãi phục hồi như cũ, nhìn gương mặt nóng hổi của Liễu Nghi Sinh đang nằm trong lòng mình, đã nửa hôn mê còn không ngừng uốn éo người, nhìn qua liền biết đã khó chịu đến cực điểm, hắn bất an nhìn Kỳ Thạc hỏi.

Chỉ mới trước đây, hắn còn đang trầm ngâm bi thương trong chuyện sắp mất đi Tiểu Liễu Nhi, hiện tại bởi vì tế tự sắp đạt, dường như hắn đã có thể ôm người này vào lòng, nhưng hắn cũng biết, chỉ cần hắn ôm Tiểu Liễu Nhi, thì hai người đã không còn khả năng rời xa nhau nữa. Loại nghịch chuyển này không thua kém gì kinh hỉ từ trên trời rơi xuống, hắn có chút buồn, có chút vui, cảm giác chiếm lấy người nguyên bản thuộc về đại ca, khiến cho tâm trạng của hắn có chút thấp thỏm và bất an.

“Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là giúp Tiểu Liễu Nhi giải độc quan trọng hơn.” Kỳ Thạc cười khổ, chuyện gì so ra đều kém quan trọng hơn an nguy của người trong lòng, nếu như nhất định phải cần lực lượng của hai người mới có thể giải độc cho y, vậy hắn cũng chỉ có thể chia sẻ với Kỳ Canh mà thôi. Kỳ Lân cực kỳ trung thành với bầu bạn, qua đêm nay đệ đệ đã không còn khả năng ở cùng một chỗ với người khác nữa, dưới loại tình huống này ngoại trừ dẹp bỏ độc chiếm dục của mình sang một bên thì cũng không còn cách nào khác. Huống chi, tình cảm của Kỳ Canh dành cho Tiểu Liễu Nhi cũng không kém hơn mình là bao, nếu như số mệnh đã định trước rằng hai người bọn họ ai cũng không thể độc chiếm Tiểu Liễu Nhi, thì hắn vô pháp chống cự lại được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.