Bên kia điện thoại dường như hơi dè dặt, áp chế giọng điệu, nhỏ nhẹ dịu dàng lên tiếng: “Anh…”
Lông mày Sở Ngự Tây chùng xuống, giọng lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại ôn hoà: “Có chuyện gì?”
Sở Vân Hề dường như đối với khuôn mặt lạnh lùng của anh đã tập thành thóiquen, chỉ là có chút thiếu tự nhiên mở miệng nói: “Anh, em nghe cha nói, anh đang ở Hàn Thành?”
Sở Ngự Tây “Ừ” một tiếng, tiếp tục nghe cô nói tiếp.
“Cái đó…Nhiễm đại ca cũng đang ở Hàn Thành?”
Sở Ngự Tây nghe những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Vân Hề, em muốn tìm anh ta, thì đi mà hỏi anh ta.”
nói xong, liền muốn ngắt điện thoại. Bên kia Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: “Anh, đừng ngắt điện thoại.”
Sở Ngự Tây dừng tay lại, vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn như cũ.
“Anh, anh đã lâu không về nhà, cha rất nhớ anh, em cũng rất nhớ anh.” Giọng Vân Hề mềm mỏng, ngoan ngoãn khéo léo nói.
ngực Sở Ngự Tây nhấp nhô, con ngươi của anh có chút tối lại, sau khi nghe Sở Vân Hề nói xong, anh lạnh nhạt trả lời: “Còn chuyện khác sao?”
“không có…” Sở Vân Hề kéo dài giọng, dường như có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Anh, vậy em cúp đây.”
“Ừ.” Sở Ngự Tây gật đầu, chờ bên kia ngắt máy, anh mới mang điện thoại ném qua một bên.
Tim có chút buồn bã.
Nhắm mắt lại, trước mắt ẩn hiện một khuôn mặt nhu mì thuần khiết, có thểtưởng tượng đến cô ở bên kia nhất định là vô cùng rối rắm, lại hết sứckiềm chế, mới có thể khiến anh không gọi số điện thoại này.
Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, anh cần sửa sang lại thật tốt.
———Vũ Quy Lai———
Sáng sớm, Thương Đồng cho Niệm Niệm ăn một ít cháo, sờ trán cô bé, đã hạ sốt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhỏm.
“Mẹ, ba ba đi làm sao?”Niệm Niệm đang cầm chén cháo, chỉ bệnh một ngày, cằmcô bé đã nhọn ra, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn là cặp mắt to tròn,chớp chớp nhìn chằm chằm Thương Đồng.
Thương Đồng ngồi bên cạnhbàn ăn ngẩn ra, không biết nên giải thích với cô bé như thế nào, đànhphải vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói: “Ba ba có việc, hôm nay Niệm Niệmmuốn đi nhà trẻ sao? Nếu như không thoải mái, mẹ sẽ ở nhà chăm sóc con.”
Thương Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ một chút, mắt uốn cong, cười xinh xắn trả lời: “Nếu mẹ không đi làm, Niệm Niệm cũng không đi nhà trẻ.”
Thương Đồng cười nói: “Tốt lắm, hôm nay mẹ xin nghỉ, dẫn con đi chơi một ngày.”
“Hay quá, mẹ thật tốt.” Niệm Niệm hôn Thương Đồng một hớp, bỏ chạy đi tìm quần áo.
Viện bảo tàng nếu không có lãnh đạo thị sát, bình thường rất nhàn rỗi, hômnay không phải Chủ Nhật, cho nên ít người hơn, Thương Đồng xin nghỉ, dẫn Niệm Niệm đến khu vui chơi ở lầu năm bách hóa Hàn Thành, trên dưới nơiđây là một trăm thước vuông, bốn phía bên trong có cầu trượt, đệm thổiphồng, bập bênh, chỗ chơi bóng, còn có một hố cát, những đứa trẻ đangchơi điên cuồng bên trong.
Mua vé, Thương Niệm Niệm giống như con chim nhỏ sổ lồng, chạy vọt vào bên trong, cùng chơi với những đứa trẻ kia.
Thương Đồng đứng bên ngoài, môi mỉm cười, nhìn con gái vô tư, chuyện buồn phiền gì cũng giống như không quan trọng.
Mỗi lần nghe Niệm Niệm gọi mẹ, lòng cô liền mềm mại rối tinh rối mù.
cô nhớ, khi còn nhỏ cô cũng đã hỏi: “Ba ba, người khác đều có mẹ, tại sao Đồng Đồng không có?”
Cha chỉ trả lời: “Bà ấy đã đến một nơi rất xa.”
“Bà ấy sẽ trở lại sao?”
“sẽ không.”
Khi đó cô còn quá nhỏ, không hiểu được phiền muộn trong mắt cha.
“Mẹ có yêu con không ạ?”
“yêu.”
“Tại sao mẹ không từ nơi rất xa ấy trở về?”
“Bởi vì…bà ấy sẽ không trở về.”