“Buổi trưa vẫn còn tốt, khoảng hai giờ chiều, cảm giác con bé rất ủ rũ, đến ba giờ, con bé không chịu ăn, nằm ngủ trên bàn nhỏ, chúng tôi vừa sờ trán con bé, hình như lên cơn sốt, vội vàng gọi điện thoại cho cô, ai ngờ điện thoại không thông, lấy nhiệt kế, con bé sốt đến ba mươi chín độ tám, chúng tôi không dám chần chừ, cô giáo Lí xin nghỉ, mang Niệm Niệm đến bệnh viện nhân dân.”
cô giáo vội vả nói xong, thấy Thương Đồng đã chạy thật nhanh ra ngoài, cô vội vàng đuổi theo hai bước: “Chúng tôi đưa con bé đi bệnh viện trước tiên!”
Nước mắt Thương Đồng ào ào chảy xuống, lòng cô giống như bị níu chặt, Niệm Niệm rất ít bị bệnh, con bé tại sao đột nhiên bị như thế?
Nghĩ con bé một mình ở bệnh viện, không biết đáng thương như thế nào!
Điện thoại di động, trả lời, điện thoại di động đáng chết! Nếu không phải Sở Ngự Tây mang cô kéo vào toilet nam, cô tại sao lại tắt máy lúc đó?
đã không thể suy nghĩ được nhiều, cô lao ra cửa, ra sức vẫy tay đón xe, nước mắt đã làm mờ nhạt tầm nhìn, xe đã nhận chở học sinh, nên cũng không có chiếc xe taxi nào chờ khách còn trống, lúc này một chiếc Land Rover dừng lại trước mặt cô.
“Thế nào? Đứa nhỏ đâu?” Nhiễm Đông Khải hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy sự khác thường của cô.
Thương Đồng không kịp khách sáo nữa, mở cửa xe, nghẹn ngào nói: “đi bệnh viện, bệnh viện…”
Ôm mặt, nước mắt lưu lại ở khe hở, ngay cả môi cũng đều run rẩy.
Nhiễm Đông Khải mở hướng dẫn ra (mình nghĩ chắc là GPS), đạp ga, xe rất nhanh đến trước cửa bệnh viện, Thương Đồng vội vã ném câu cảm ơn rồi xông vào bệnh viện.
Nhiễm Đông Khải nhìn đồng hồ đeo tay, bốn giờ bốn mươi lăm, liền mở cửa xe ra, vào bệnh viện.
Hàn Thành là một huyện rất nhỏ, nếu không phải vì mảnh đất kia, anh có lẽ căn bản sẽ không có cơ hội đến chỗ xa xôi này, bệnh viện nhân dân Hàn Thành cũng rất bình thường, đi vào, đối diện chỗ ghi tên là chỗ đóng viện phí, trái và phải là hai hành lang, treo bản hiệu phòng khám bệnh, hai bên có cầu thang, Cầu thang được lót Granitô, tay vịn bằng gỗ chế tạo.
hắn chau mày, hỏi khoa nhi ở lầu mấy.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thương Đồng ôm một thân thể mềm mại, trên đầu đứa bé đắp khăn lông, trên tay mảnh khảnh đang truyền dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vì sốt mà đỏ bừng, có thể nhìn ra là một cô bé rất đáng yêu.
“Niệm Niệm, mẹ ở đây…” Thương Đồng cúi đầu, hôn lên gò má con gái, mang cô bé kéo vào ngực, đắp chăn.
Lông mi Niệm Niệm run rẩy, co lại trong ngực Thương Đồng, giống như là trẻ sơ sinh cuộn lại, giọng của cô bé ngọt ngào dễ nghe, chẳng qua là mang theo một chút mềm dẻo: “Mẹ, Niệm Niệm không sao, chỉ là ngủ, sẽ tốt…”
cô bé ngáp, lông mi run rẩy, rồi lại ngủ thiếp đi.
“Niệm Niệm ngoan, mẹ luôn luôn ở đây với con.” Thương Đồng đã lau nước mắt, cô cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của Niệm Niệm, mang cô bé đặt lên trên giường, nhìn thấy những cái chăn có chút màu vàng, không khí xung quanh dường như cũng không tốt lắm, đây không phải là phòng bệnh đơn, chỉ là phòng truyền dịch, vẫn còn đặt mấy giường.
“Hỏi rõ ràng bệnh gì chưa?” Nhiễm Đông Khải thở dài, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ có chút gay go.
Thương Đồng không ngờ đến anh sẽ theo kịp, do dự một chút, đáy lòng lộ ra yếu đuối, cô mệt mỏi thấp giọng nói: “Vừa mới hỏi cô giáo Lí, bác sĩ kê đơn thuốc, cho thuốc hạ sốt.”
Nhiễm Đông Khải chau mày lại, bước lên mấy bước, thấy cô bé mặc dù ngủ mê man, tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm chặt vạt áo Thương Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi rất dài, đường nét rất giống Thương Đồng, cũng rất giống người kia.
*Nền gạch Granito