Đúng bảy giờ chiều,cả tòa cao óc nhà Mộ Dung đã tắt đèn, chỉ có lầu tầng 42, tầng làm việccủa Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. Mộ Dung Trần còn đang vì chuyện củaanh cả mà rầu rĩ, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnhmáy vi tính, đó là buổi chiều họp cuối cùng của anh về việc sẽ mở rộngthị trường qua HongKong. Tình Tình lặng yên ngồi trên ghế Salon bằng dathật, trong tay cầm một quyển sách về thiết kế nội thất.
Một người đang làm việc, một người đang đọc sách, không gian an tĩnh nhưng cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.
Không biết qua bao lâu, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên: “Tình Tình, đến phòng nghỉ ngơi đi ngủ.”
Tình Tình ngẩng đầu, nghi ngờ không hiểu: “Em không ngủ sớm.” Ngủ sớm nhưvậy, cô cũng không phải là heo. . . . . . Mặc dù không lâu sau nữa, cônhất định sẽ biến thành một con heo.
Đây cũng là nguyên nhân chính, anh dù bận rộn vẫn bắt cô đến công ty cùng anh làm việc.
Ánh mắt Mộ Dung Trần không hề rời khỏi màn hình, âm thanh không cho phép người khác cự tuyệt: “Vậy thì đến đây với anh.”
Tình Tình không biết anh bị rút giây thần kinh số mấy, mở trừng hai mắt nói: “Em không muốn.” Cô không hiểu công việc của anh, qua đó làm gì?
“Em có tới không?”
Tình Tình tiếp tục cúi đầu đảo sách: “Không.”
Được, không chứ gì? Vậy anh đi qua được chưa? Người đàn ông một giây trướcvẫn còn chăm chỉ làm việc thế nhưng chợt đứng thẳng lên nhìn cô gái nhỏđang nghiêm túc đọc sách trước mặt, tay liền rút sạch sách trong tay cô, thuận thế ôm lấy người cô mà giở trò.
“Mộ Dung Trần, anh làm gì thế?” Tức giận muốn đẩy tay anh ra, không ngờ tay anh càng không an phận mà duỗi vào trong váy cô.
“Em làm ảnh hưởng đến công việc của anh?” Bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụngnhỏ tuy vừa mới hơn bốn tháng mà đã hơi nhô cao. Nơi này, thế nhưng tạocho anh áp lực rất lớn!
“Em có như thế sao?” Người này quả nhiên là không có nói lý lẽ! Rõ ràng là cô ngồi đọc sách rất ngoan ngoãn kia mà?
“Nhưng em lại làm anh rất muốn ôm em.” Kể từ sau khi cô có thai, anh bị cấmdục thật lâu? Anh bị nhịn ăn rất khổ sở? Môi anh áp lên môi cô, nút mátcánh môi ấy.
“A! Không được!” Tình Tình bắt được cánh tay không an phận của anh.
“Tại sao không được?” Anh nỉ non bằng chất giọng trầm thấp, nghe giống như đang bị cơn buồn ngủ thúc giục.
“Nhưng. . . Em mang thai, sợ rằng không có thuận tiện. . .” Cô đều lợi dụng đứa bé làm cái cớ.
“Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bốn tháng là đã an toàn.”
À? Thế nhưng anh lại dám hỏi bác sĩ về vấn đề này? Thật sự là phục anh luôn rồi!
“Mộ Dung Trần, anh không thể làm ở chỗ này. . . . . .”
“Tại sao?”
“Nơi này là công ty. . . . . .”
“Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên làm ở chỗ này.” Lý do này đủ chứ?
Người đàn ông kia không để ý đến sự kháng cự của cô, đem tất cả quần áo trênngười ném xuống đất, mắt thấy một buổi tiệc lớn chuẩn bị bắt đầu, phònglàm việc vốn đã được đóng chặt lại bị người ta không báo trước mà đẩycửa bước vào!
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc!” Tập tài liệu trên tay Chương tài tử rơi xuống đất.
Một màn xuân sắc dĩ nhiên vì thế mà không thể diễn ra. Cậu ta thực sự là kẻ không biết thức thời rồi !
“Chương Mực Tuyên, ngày mai cậu đừng đến công ty làm nữa!” Bởi vì phải chịuđựng mà trên trán tổng giám đốc toát ra mồ hôi, Mộ Dung Trần cắn răngnói từng chữ một.
“Tổng giám đốc, bên phía chủ tịch truyền xuốngmột ít phần tài liệu đã hoàn thành! Tôi tan việc trước, xin anh cứ tiếp tục!” Chốc lát sau khi hốt hoảng, Chương tài tử lập tức đem tài liệu từ dưới đất nhặt lên, mắt nhìn thẳng về trước, đem tài liệu đặt lên bàn,sau đó đi ra ngoài.
“Mộ Dung Trần, xem chuyện tốt anh làm kia!”Bị người bắt gian tại giường còn khó chịu nào hơn như thế chứ? Mặc dùbọn họ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, nhưng trải qua lần này, đoánchừng cô chẳng còn mặt mũi để đến công ty anh nữa
Tình Tình luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế: “Em về nhà!”
“Không cho đi!” Cô đi, ai tới tắt lửa thay anh?
“Bụng của em rất đói.”
“. . . . . .” Một giờ trước mới cô mới vừa ăn xong rồi mà, giúp việc còncẩn thận gói một phần nữa cho cô mang theo. Sao có thể đói bụng nhanhnhư vậy?
“Cục cưng cũng đói bụng!” Lý do này tốt hơn!
“Chúng ta đi ra ngoài ăn!” Hết cách rồi, ai bảo chính anh tính toán thua cô?
“Em chỉ muốn ăn cháo do anh nấu.” Muốn dùng mang thai để trói chặt cô hả,không để cho cô đi làm đúng không? Đừng tưởng rằng cô không biết quỷ kếnày của anh!
“Vậy về nhà!” Cô gái này, cho tới bây giờ chính là phiền toái nổi danh.
“Nha.”
Trong trò chơi này, rốt cuộc người nào ăn hết người nào, thật rất khó nói rõràng. Tương lai, thật sự là rất làm cho người khác mong đợi!
-Hoàn Thành-