Bộ phim mà Ngô Lỗi nhận là vai nam phụ. Trước khi tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh rơi xuống, cậu đã quay xong phần của mình.
Khoảng thời gian trước đó cậu dính lấy nhau như hình với bóng cùng Lưu Hạo Nhiên, họ đã trao đổi tình hương cho nhau rất nhiều lần bằng nhiều cách thức. Nhờ được xoa dịu nhiều lần như vậy, cơ thể và tinh thần của Ngô Lỗi vẫn luôn ở trong trạng thái tốt nhất, thế nên cậu nhập vai rất nhanh, năng lực tiếp thu cũng tăng lên không ngừng, có thể nói là lao băng băng về phía trước.
Đạo diện bộ phim điện ảnh này là một phụ nữ trung niên. Rõ ràng là cô rất hài lòng với Ngô Lỗi. Cô không chỉ liên tiếp khen ngợi cậu ở phim trường, mà còn đáp ứng người đại diện của Ngô Lỗi là sẽ cung cấp càng nhiều tài nguyên. Cô nói, giới giải trí đang cần những người trẻ tuổi như vậy.
Ngày đóng máy, đạo diễn tự chụp với cậu, còn đăng lên bằng hữu vòng, lời văn kèm theo là: “Tương lai đáng giá chờ mong, thiếu niên cố lên.”
Trong ảnh chụp, Ngô Lỗi cười như một đứa trẻ, đôi mắt trong ngần lộ vẻ hân hoan. Đuôi mắt cậu có một vệt hồng phớt hơi say vì uống rượu, bờ môi rất mỏng cong lên cong thành một vầng trăng non, lộ ra hàm răng trắng. Nơi cằm cậu có một mảng ria xanh xanh.
Sau đó một chút, Ngô Lỗi cũng đăng bức ảnh này trong vòng bạn bè, kèm theo một câu: Đóng máy vui vẻ.
Lưu Hạo Nhiên mới quay xong cảnh cưỡi ngựa té ngã đau nhức cả người. Nương theo tín hiệu yếu ớt, hắn lướt di động thấy được bức ảnh này, đợi mãi lâu mới tải xong. Lưu Hạo Nhiên mở to ảnh lên, nhìn chằm chằm vào đuôi mắt cậu một lúc lâu, đầu ngón tay bồi hồi qua lại, nhưng cuối cùng vẫn không bấm đỏ trái tim nho nhỏ kia.
Bầu trời Tây Tạng cuối cùng cũng tối sầm đi, ngoài lều gió thổi vun vút, nhiệt độ bên trong vẫn hơi thấp. Ngón tay lạnh đến cứng đỏ cầm di động đặt trước ngực.
Lưu Hạo Nhiên đắp cái thảm lông cũ chìm vào giấc ngủ.
Ngày 24 tháng 12 năm 2017, hai ngày sau đông chí.
Ngô Lỗi đóng máy, vội vàng đáp chuyến bay sớm trở lại Thượng Hải. Buổi tối cậu ăn bữa cơm đoàn tụ đầu tiên trong hơn nửa năm nay cùng bố mẹ và chị gái.
Trên bàn cơm, mẹ Ngô Lỗi thấy con mình gầy đi trông thấy, nước mắt giàn giụa rơi. Chị gái cậu còn bảo muốn xin nghỉ đến Bắc Kinh chăm sóc Ngô Lỗi ít lâu.
Ngô Lỗi vội vã từ chối, nói là mình có thể chăm sóc cho bản thân, bảo họ không cần lo lắng.
Nhắc đến việc được chăm sóc, cậu đề cập chuyện giữa cậu với Lưu Hạo Nhiên cho người nhà.
“Anh ấy lớn hơn con hai tuổi, bọn con có nhiều sở thích chung. Anh ấy luôn chăm sóc con. Bọn con ở bên nhau rất vui vẻ, còn đi du lịch đến rất nhiều nơi.”
“Cậu ta trông thế nào? Cho mẹ xem thử.”
Mẹ Ngô Lỗi muốn nhìn xem cậu bạn trai trong miệng đứa con trai này.
Ngô Lỗi bấm mở album ảnh rồi mới chợt nhận ra di động hoàn toàn không có lưu ảnh của Lưu Hạo Nhiên. Những ảnh họ chụp đều tải từ máy ảnh sang máy tính ở Bắc Kinh.
Vì thế cậu lại mở WeChat của Lưu Hạo Nhiên, muốn vào vòng bạn bè tìm vài ảnh. Nhưng khi màn hình trò chuyện bật ra, cậu hơi ngẩn ra một thoáng chốc. Cuộc trò chuyện mới nhất của họ dừng lại ở tháng 11.
Là Ngô Lỗi đăng chữ “Ừ”, biểu tượng cảm xúc phía sau vẫn là một cái mặt cười.
Quả nhiên vòng bạn bè của cái tên này chỉ toàn là ảnh phong cảnh, nhưng đã hơn một tháng rồi không có cập nhật gì.
Không tìm được ảnh nào, Ngô Lỗi hơi ngượng ngùng cười với mẹ mình, nói để lần sau chụp cho bà xem. Bà xoa đầu cậu: “Chỉ cần con vui là được rồi, có rảnh thì đi ăn cùng nhau.”
Ban đêm nằm trên giường, Ngô Lỗi lật xem lịch sử trò chuyện của cậu và Lưu Hạo Nhiên.
Lúc Lưu Hạo Nhiên vừa mới đến Tây Tạng, tín hiệu còn tốt, họ có gọi video cho nhau vài lần. Nhưng về sau, hơn một tháng ròng họ giảm bớt liên lạc lại, vài lần trò chuyện cũng chỉ có vài chữ ít ỏi.
Hai người đều bận bịu công việc.
Sáng hôm ấy, Lưu Hạo Nhiên gửi qua một bức hình, Ngô Lỗi đang đóng phim nên không trả lời kịp. Mãi đến chiều khi đã kết thúc công việc, cậu mới có thời gian bật di động, thấy được tin nhắn của Lưu Hạo Nhiên.
“Lỗi Lỗi, anh chụp ảnh ở khe núi lớn Yarlung Tsangpo, đây là đỉnh Namcha Barwa.”
Trong ảnh, một dãy núi tuyết trải dài, nguy nga hùng vĩ, sừng sững lặng lẽ dưới bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rọi xuống nền tuyết trắng bạc tỏa ra một màu tinh khôi.
“Giống núi tuyết mà chúng ta leo /mặt cười/” gần sáu tiếng đồng hồ sau, Ngô Lỗi trả lời.
Buổi tối gần bảy giờ, Lưu Hạo Nhiên lại nhắn tin qua: “Trời lạnh rồi, phải mặc thêm đồ đi nhé.”
Hôm đó Ngô Lỗi đi dự tiệc rượu với đạo diễn, về đến nhà thì đã say khướt. Cậu cố gượng rửa mặt xong, nằm xuống giường mới nhìn thấy tin nhắn. Đầu Ngô Lỗi hơi đau, nhưng nhìn thấy tin này, mày cậu nhẹ giãn ra.
Cậu nghiêng mình: “Ừ /mặt cười/” Thời gian gửi là 23:43.
“Anh cũng v”
Còn chưa gõ xong chữ “vậy”, Ngô Lỗi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cậu không thấy góc trái phía trên màn hình nhanh chóng hiện lên dòng “đối phương đang nhắn tin”, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng không có gì gửi qua cả.
Rời khỏi giao diện đối thoại, Ngô Lỗi lại nghĩ đến những lời mà Lưu Hạo Nhiên nói lúc rời đi. Hắn không nói Ngô Lỗi phải hứa hẹn hay bảo đảm gì với hắn, chỉ bảo cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt. Lời nói lúc chia tay văng vẳng bên tai, lúc này Ngô Lỗi mới biết hắn bị thiếu cảm giác an toàn.
Vì bản thân cậu là Omega, cậu luôn rất nhạy cảm với tình hương Alpha lưu lại trong người. Ngô Lỗi có thể duy trì cường độ làm việc cao không hề chậm trễ như thế, đa phần là nhờ tình hương đã từng thuộc về Lưu Hạo Nhiên còn vương lại trong cơ thể.
Hai tháng nay, cậu rất thường cảm thấy bản thân được vây quanh trong mùi trầm hương gỗ mun nhàn nhạt. Việc đó giúp cậu dù khó chịu vẫn có thể duy trì trạng thái ổn định, khi say rượu bị người khác tiếp cận vẫn có thể cự tuyệt không hoảng hốt, giống như Lưu Hạo Nhiên vẫn ở ngay bên cạnh cậu.
Cậu cũng không nói một câu một lời nhớ nhung nào, nhưng lại luôn mơ thấy thời gian ở bên Lưu Hạo Nhiên.
Đôi khi cậu sẽ về nhà mới ở Bắc Kinh, mở ra thùng đồ của Lưu Hạo Nhiên. Mỗi lần rời đi, cậu lại mang theo một món đồ nhỏ có mùi hương của Lưu Hạo Nhiên.
Lần này về Thượng Hải, Ngô Lỗi muốn lấy cái chăn lông kia để ôm trên máy bay, nhưng lại không thể nào tìm ra được.
Còn hơn mười ngày nữa là đến thời gian quay chương trình giải trí, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi của Ngô Lỗi. Cậu báo một tiếng cho người đại diện và trợ lý mới, rồi đặt một vé máy bay đi Thượng Hải vào 6:45 ngày hôm sau, sau đó sắp xếp hành lý còn dang dở.
Mười giờ mười lăm phút, Ngô Lỗi rửa mặt xong, nằm xuống đi ngủ.
Giữa tiết trời Thượng Hải đắp một cái chăn dày còn thấy hơi lạnh lẽo, chẳng ngờ Ngô Lỗi lại bật tỉnh vì nóng.
Sáng sớm vừa qua bốn giờ, thức dậy rồi cậu mới phát hiện có gì đó không đúng. Trong quần ngủ cậu dính dấp ẩm ướt, nhưng không chỉ có mồ hôi. Cậu hiểu rõ tình trạng thân thể của mình nên ý thức được – kỳ động tình lại đến.
Đã qua bốn tháng sau kỳ động tình lần trước.
Cậu thở dốc nặng nhọc như một con cá thiếu nước, cả người khô nóng khó chịu, như đang quay cuồng trong lửa luyện ngục. Cậu đứng dậy đi tắm nước lạnh, nhưng dòng nước tưới từ đỉnh đầu xuống lại hệt dung nham nóng bỏng. Cảm giác bọt nước vỗ vào da làm cậu run nhè nhẹ, da cọ xát vào nhau khiến chất lỏng phía sau cậu liên tục trào ra không ngừng, không sao rửa sạch được.
Cậu bất lực, run rẩy quay sang vặn vòi điều khiển nhiệt độ sang bên kia, tưới một đầu nước lạnh, vất vả lắm mới làm sóng tình trong người tạm lắng đi.
Lăn qua lộn lại một trận, để lại một tờ giấy nhắn và nhắn cả tin cho người nhà, Ngô Lỗi xuất phát với cái đầu còn quay cuồng.
Trên đường ra sân bay, cậu mua một mũi thuốc ức chế ở tiệm thuốc. Ngón tay còn run rẩy không chịu nghe cậu điều khiển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Kim đâm vào da đau nhói, tiêm trượt nhiều lần nhưng chưa chích được vào mạch máu. Cuối cùng cậu cắn răng nhịn đau đâm vào mạch máu ở khuỷu tay mới tiêm thuốc ức chế vào được.
Cậu ngửa đầu thở dốc, không biết lần tới sóng tình ập đến thì phải làm sao. Trong cơn mơ màng, trước mắt cậu hiện lên gương mặt của Lưu Hạo Nhiên.