Hành Trình Tự Vả Của Chồng Tôi

Chương 4



7.

Vì không có ai chăm sóc, tôi không còn cách nào khác là phải nộp đơn xin nhập viện rồi thuê người chăm sóc.

Di Di được tôi đưa đến ở nhờ nhà một người bạn.

Đêm trước khi phẫu thuật, tôi ngồi trước cửa sổ và thức suốt đêm.

Nếu năm đó nhà tôi không có chuyện gì thì bây giờ tôi và Giang Thần sẽ sống rất hạnh phúc phải không?

Cuộc sống có cả hai đứa con có lẽ sẽ khiến nhiều người phải ghen tị…

Nhưng chuyện xảy ra là vào năm chúng tôi chuẩn bị kết hôn, một vụ tai nạn an toàn nghiêm trọng đã xảy ra tại công trường xây dựng của cha tôi.

Tôi mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, cuộc sống của tôi với cha khá sung túc.

Nhưng kể từ sau vụ tai nạn, tôi và cha đã trải qua những thay đổi bất ngờ.

Vụ tai nạn tại công trường khiến 2 người tử vong và 1 người bị thương.

Cho tôi phải bồi thường 3 triệu tệ và căn nhà bị tòa án trực tiếp niêm phong.

Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp, chỉ sau một đêm tóc cha đã bạc như già thêm mấy tuổi.

“Cha, không sao đâu. Từ giờ con sẽ kiếm tiền nuôi cha.”

Cha tôi đã gần năm mươi, lần đầu tiên ông khóc trước mặt tôi, đôi vai ông run rẩy.

“Thanh Thanh, là cha kéo con xuống.”

Mắt tôi đỏ hoe, nghĩ rằng sau này mình sẽ phải cố gắng hơn nữa để giúp đỡ ông.

Nhưng sau đó bố tôi phá sản và phải trả lại cho người ta 2,4 triệu tệ.

Trước khi ông t.ự v.ẫ.n chỉ để lại cho tôi một tờ giấy nhắn.

“Lâm Thanh, là cha chịu không được nữa, đời này chính là cha không giúp được con. Cha có lỗi với con…”

Cả ngày hôm đó, thứ duy nhất hiện lên trong đầu tôi là tiếng của xe cứu thương và xe cảnh sát lòng vòng trong đầu tôi.

Chỉ có nửa tháng thôi.

Tôi đã mất cha, cũng mất nhà.

Tôi biến mất một tuần, khi tôi gặp lại Giang Thần lúc đó mắt tôi vẫn còn đỏ hoe.

“Em đã ở đâu vậy? Lâm Thanh, anh suýt nữa đã gọi cảnh sát để tìm em đó, em có biết không?”

Lúc đó tôi bối rối đến tê dại, mũi tôi đau nhức khi nhìn Giang Thần.

Tôi thực sự muốn khóc, nhưng tôi đã kìm lại.

Tôi chỉ lùi lại nửa bước và nói chia tay anh.

Rốt cuộc… tôi mắc nợ chồng chất, làm sao có thể lôi anh xuống giống tôi được.

Sau này nghe nói Giang Thần tìm đâu cũng không thấy tôi.

Tất nhiên rồi.

Tôi không có nơi ở cố định.

Để tránh nợ nần, tôi thậm chí còn đi nơi khác.

Và Di Di đã đến với tôi trong những ngày tôi tuyệt vọng nhất.

8.

Ca phẫu thuật ngày hôm sau diễn ra vào khoảng 9 giờ sáng.

Nửa giờ đầu trước giờ phẫu thuật, vẫn có những cuộc gọi đòi nợ tôi không ngừng.

Tâm trạng vốn đã chán nản của tôi càng trở nên t.ồ.i tệ hơn sau cuộc điện thoại này.

“Giường 19, chủng bị phẫu thuật.”

“Được.”

Tôi ổn và tôi có thể tự mình bước vào phòng phẫu thuật.

Nhưng không ngờ mình đã bước vào phòng mổ được nửa bước thì đột ngột bị kéo lại.

Khi tôi nhìn lại, tôi thấy Giang Thần đang nắm chặt cánh tay tôi.

Lồng ngực anh cũng phập phồng dữ dội.

“Anh này, xin hãy buông ra. Bác sĩ đã ở bên trong và sẵn sàng làm việc rồi.”

Tôi xoay cổ tay định thoát ra nhưng Giang Thần đã giữ chặt.

“Giang Thần, anh muốn gì?”

Anh ấy nhìn tôi thật sâu và khẽ gật đầu nói chuyện với cô y tá bên cạnh.

“Xin lỗi, chúng tôi sẽ không phẫu thuật. Tôi muốn giữ đứa bé này.”

Giang Thần kéo tôi ra khỏi bệnh viện, đưa tôi lên xe của anh ấy.

“Lâm Thanh, sao em không nghe điện thoại? Tại sao em lại tự quyết định việc này chứ?”

“Hơn nữa em rời đi không lời từ biệt, em cho rằng anh vẫn là Giang Thần lúc trước sao?”

Nước mắt tôi không kìn được mà rơi xuống.

Tôi bướng bỉnh ôm đầu không chịu quay đầu lại nhìn anh.

Thời gian có thể biến mọi thứ thay đổi và con người cũng thay đổi, tất nhiên tôi biết điều đó chứ.

Ai biết anh lại có số điện thoại mới?

Những cuộc điện thoại không ngừng đó, tôi cứ tưởng là đòi nợ…

Trong xe rơi vào im lặng, hồi lâu sau, Giang Thần mới thở dài.

Giọng điệu của anh cũng nhẹ nhàng hơn.

“Được rồi, sao em lại khóc?”

“Nói cho anh biết, em muốn làm gì? Cưới anh hay làm giấy khai sinh cho đứa trẻ này? Anh đồng ý với em.”

“Di Di rất dễ thương và anh cũng thích thằng bé.”

Tôi:”?”

Người đàn ông này vẫn cho rằng mình là đúng?

Tôi quay lại và tát vào tay anh ta một cách giận dữ.

“Giang Thần, anh kéo quần lên liền không nhận người?”

“Lần trước trường mẫu giáo tổ chức sự kiện, người ôm không buông tôi là m.a à?”

Đồng tử Giang Thần run rẩy, anh sửng sốt.

“Là anh?”

Tôi nhìn anh chằm chằm, tức giận đến mức bụng tôi đau thắt.

“Ngày hôm đó……”

“Anh nghĩ đó là ảo giác do say rượu.”

Anh nói với giọng điệu khổ sở: “Anh đã có rất nhiều…giấc mơ như thế này trong nhiều năm, và buổi sáng trên giường hôm đó cũng giống như vậy…chỉ là…”

Tôi:”?”

Con tôi cần được chăm sóc trước khi ra đời. Anh có nghe thấy điều này không hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.