Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 33



Nếu nói trận mưa ngày hôm qua cứu được hai đứa trẻ thì trận mưa ngày hôm nay thì không chỉ cứu hai đứa rồi, mà cứu tất cả những đứa trẻ có khả năng sau này bị vu y ‘tính toán’. Trận đánh cuộc kia tất cả tộc nhân đều rất rõ ràng, lúc ấy bọn họ đều là nhân chứng, hiện tại trời mưa vu y đã không còn gì để nói nữa.

Vu y và Búp Bê mặt xám như tro, bế tắc đứng tại chỗ một câu cũng không nói được. Trình Y và A Man thì cao hứng đến nhảy cẩng lên, có vài người thấy họ không bị phạt mà cảm thấy rất cao hứng, tỷ như vợ chồng tộc trưởng và bọn người A Thái và Miểu. Còn lại đại bộ phận là đang trong nỗi khiếp sợ, bởi vì không thể tin nổi năng lực của vu y mà lại đánh cuộc thua! Trong lòng bọn họ vu y là cao nhất sẽ có thời điểm tính toán sai lầm. Đây là một đám người sùng bái bà, đối với các tộc nhân luôn luôn kính trọng bà mà nói không thể không nói đây là một cái đả kích cực kỳ to lớn.

Hai đứa bé được tộc trưởng sai người đưa trở về, tế đàn cũng bị hủy đi. Vẫn luôn luôn bảo tồn không hề giữ lại chút nào về năng lực của vu y giờ đây các tộc nhân bắt đầu dâng lên nỗi hoài nghi. Không biết là do bà vu thuật bị giảm đi dẫn đến tính toán sai hay là cố ý muốn hại người, mà bất kể là lý do nào cũng làm cho người ta không thể tiếp nhận.

Tộc trưởng ở trước mặt mọi người lên tiếng nói chấm dứt chuyện thiêu sống đồng tử tế điện. Đem nhiệm vụ trị liệu các bệnh nhân giao cho Trình Y, các tộc nhân đối với chuyện này không có ý kiến.

Vu y chậm rãi đứng lên, trịnh trọng cúi người vái chào với tộc nhân, tràn ngập áy náy nói: “Lần này là do ta sơ sót, hiểu lầm ý tứ của Vu Thần, suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn. Vì để cho mọi người có một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ đi tự kiểm điểm bản thân một thời gian.”

Cái gọi là tự kiểm điểm chính là ngồi tĩnh tọa một mình ở trong phòng, hướng đến Vu Thần sám hối lỗi lầm của chính mình. Trong lúc đó ngoại trừ đi ra ngoài vệ sinh cũng không được ra khỏi phòng, ăn cơm uống nước cũng đều ở trong phòng, không được ăn thịt cũng không được nói chuyện phiếm với người khác càng không thể đi ra ngoài giải sầu. Chờ về sau Vu Thần hết giận rồi vu y mới được tự do, thời gian tự kiểm điểm ngắn nhất cũng phải mười ngày.

Các tộc nhân không nói gì, vu y phạm sai lầm tự đi cảnh tỉnh là rất bình thường, nếu phạm sai lầm mà không hối cải mới đưa tới phẫn nộ.

Trình Y ở đây một thời gian nên cũng biết vu y ở trong một bộ lạc là cực kỳ quan trọng. Bọn họ cơ hồ là chỗ dựa tinh thần cho tộc nhân, ngoại trừ bị bệnh thì tìm vu y chữa trị ra còn có thể thông qua vu y truyền lại ý tứ kính trọng của bọn họ đối với Vu Thần. Kính xin Vu Thần ban phúc cho tất cả người trong bộ lạc, còn có thiên tai v.v…gì đó còn có thể dựa vào vu y đưa ra phương pháp cứu vãn từ từ. Tóm lại địa vị của vu y trong một một bộ lạc tuyệt đối không thua kém tộc trưởng.

Trình Y còn hiểu được trong một bộ lạc có một vu y cường đại tồn tại, vậy thì những bộ lạc khác cũng không dám tùy tiện tìm tới bộ lạc này tìm phiền toái. Trái lại, nếu như một bộ lạc không có vu y hoặc là vu y có bản lĩnh kém vậy thì sẽ phải chịu đựng bị khi dễ. Trước kia Hiền ở Ô Nắm bộ lạc cũng không có vu y vì vậy tồn tại chuyện nguy hiểm tính mạng rất lớn, bộ lạc khác có thể không hề bận tâm mà chém giết cướp lương thực và phụ nữ.

Trình Y hiểu được, nếu như tộc nhân trong bộ lạc hoàn toàn mất đi lòng tin với vu y cũng không phải là chuyện tốt gì, trừ phi tìm được một vu y khác đến thay thế.

Trình Y nghĩ nếu như từ nay về sau, nếu như có thể tộc nhân không giống như trước kia mù quáng nghe theo mọi lời nói của vu y mà nói…thỉnh thoảng hiểu được nghi ngờ thì có lựa chọn mà mà làm, ví dụ như lựa chọn việc có lợi không có hại mà đi làm, thật là chuyện tốt. Giống như chuyện thiêu sống đồng nam đồng nữ tế lễ lần này, cũng có thể nghi vấn đi phản đối, nếu như có thể như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Thấy biểu lộ của vu y khó coi, mà giờ đây trên nét mặt các tộc nhân khi nhìn về vu y nhiều hơn vài phần hoài nghi giảm đi vài phần kính trọng, A Man thấy tình huống như vậy là không ổn, vì vậy vội vàng nói: “Những ngày này rất nhiều tộc nhân lần lượt sinh bệnh, vu y vì muốn cứu vớt tộc nhân cả bộ lạc mà ngày đêm khó ngủ cho nên vất vả quá độ. Vì vậy mà ảnh hưởng tới năng lực, bất quá vẫn là nhờ vu y nhắc nhở, chúng ta nhiều ngày không có đi săn thú sát sinh làm cho Vu Thần hết giận một nửa vì vậy mà buông tha cho chúng ta không có làm cho có thêm tộc nhân sinh bệnh. Hiện tại những bệnh nhân đáng thương kia đã lập tức khỏe rồi, chờ bọn hắn hoàn toàn khỏe lại là chúng ta có thể đi săn rồi!”

Lúc A Man nói chuyện thì trung khí mười phần rất có khả năng lôi kéo cảm xúc người khác. Mục đích hắn nói như thế đúng là làm cho các tộc nhân không cần hoàn toàn mất đi tin tưởng đối với vu y, đem một nửa công lao tặng cho vu y. Tuy trong lòng rất không thỏa mái nhưng vì an bình trong bộ lạc cùng với làm mất đi địch ý với Trình Y, đây quyết định bất đắc dĩ của hắn.

Trình Y cùng A Man có sự ăn ý, trong lúc nói chuyện hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô thì cô liền hiểu được dụng tâm của hắn. Cô không muốn đối địch cùng vu y cũng không có dã tâm lớn đến nỗi phải cho vu y rơi đài để chính mình lên thay thế. Vu y sở dĩ để cho tộc nhân kính yêu chắc hẳn là có chỗ hơn người, chỉ là trước mắt chỗ hơn người này cô chưa phát hiện ra mà thôi.

Lấy tình hình trước mắt mà xem, nếu thật sự náo loạn đến mâu thuẫn lớn thì bất lợi vẫn là Trình Y. Huống chi bây giờ cô còn là nữ nhân của A Man, nếu thật sự nói là muốn cứng rắn náo loạn nói không chừng còn ảnh hưởng tới địa vị và uy tín của A Man ở trong tộc, như vậy không tốt. Cô không ngại đem một nửa công lao tặng cho vu y, chỉ cần vu y không sinh ra suy nghĩ sai lệch gây tai họa cho tộc nhân là tốt rồi.

“A, đúng! Vu y nhắc nhở chúng ta cho nên Vu Thần mới không có làm cho càng nhiều tộc nhân sinh bệnh!” Tộc trưởng nghe vậy lớn tiếng nói.

Các tộc nhân nghĩ nghĩ cảm thấy là có chuyện như vậy, vì vậy cũng giảm bớt một nữa hoài nghi và bất mãn với vu y. Bất quá chuyện lần này làm cho cảm nhận của bọn họ đối với Trình Y biến đổi rất nhiều, cảm thấy cô không chỉ có thể chữa bệnh còn có thể đánh cuộc thắng vu y. Nếu là người không có chút bản lĩnh nào thì đâu có thể nào làm được đến như vậy.

Hai đôi vợ chồng bị giam cầm trong phòng vốn tưởng rằng con mình sẽ phải chết, khổ sở đến chết đi sống lại. Bị thiêu sống, không nói quá trình sẽ có bao nhiêu dày vò mà đến cả khi chết cũng không toàn thây chỉ có tro tàn mà thôi! Cốt nhục của mình phải chịu thảm cảnh bực này, có người làm cha mẹ nào mà không phải chịu đựng tra tấn và đả kích.

Chờ tới giữa trưa trời mưa xuống thì họ từ trong tuyệt vọng chuyển thành hy vọng. Lo lắng chờ đợi, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Không biết qua bao lâu, khi tộc nhân ôm hai đứa bé vừa đói vừa khát vừa bị hoảng sợ không nhẹ đi vào nhà thì hai đôi nam nữ không khỏi cực vui mà khóc. Gào to Vu Thần khai ân buông tha cho hài tử đáng thương của họ.

Biết được là Trình Y và vu y đánh cuộc thắng tiếp theo cứu được con của bọn họ, vì vậy ngoại trừ cảm kích với Trình Y, bởi vì tế điện lựa chọn con của họ là một chuyện, đối với vu y bất mãn. Hơn nữa tại vì bà ta thừa nhận dưới tình huống tính toán sai lại càng không thể tha thứ được. So sánh giữa hai bên, trong cảm nhận của hai đôi vợ chồng thì hình ảnh Trình Y ngay lập tức trở nên cao lớn rực rỡ, hoàn toàn khác xa với vu y tai họa chỉ muốn tính mạng con của bọn họ.

Hai ngày sau, mỗi ngày Trình Y chỉ cho người bị bệnh ôn dịch ăn một lần than củi, bọn họ rất nhanh thì khỏi hẳn rồi. Ngoại trừ so với trước kia thì có vẻ gầy yếu hơn cũng không có gì không khỏe, không có di chứng lưu lại đều dồi dào sức sống. Đối với người vừa tìm được đường sống từ trong cõi chết một lần nữa đón nhận sinh mệnh mới đều là cảm ơn hơn nữa phá lệ quý trọng. Một lần nữa đi lại trong bộ lạc, không hề cách ly cuộc sống với mọi người trong bộ lạc, từng người bị bệnh ôn dịch được khỏe mạnh lần nữa đều rất cao hứng.

Lần này bệnh tới thật bất ngờ hơn nữa hung mãnh, phương pháp trị liệu cũng khác lạ, các tộc nhân đối với chuyện này rất ngạc nhiên. Bởi vì vu y đang ‘kiểm điểm’ cho nên mọi người hướng Trình Y hỏi thăm thỉnh giáo.

Xã hội nguyên thủy có điều kiện sinh hoạt lạc hậu, không biết lúc nào thì lại bị ôn dịch lần nữa, vì tránh cho đến lúc đó lại xuất hiện sự kiện thiêu sống đồng nam đồng nữ, Trình Y cảm thấy cần phải đem chuyện có liên quan tới ôn dịch phổ cập cho mọi người biết rõ.

Kỳ thật Trình Y nghĩ đến loại sự tình ôn dịch này khẳng định không phải lần đầu tiên tộc nhân gặp phải, chỉ là bọn họ không biết. Vì vậy mới cho rằng đây là Vu Thần trừng phạt bọn họ, người chết càng nhiều sẽ càng cho rằng Vu Thần càng nổi giận. Có lẽ vì muốn ổn định lại sự tức giận của Vu Thần, các tộc nhân sẽ đem lần lượt hài tử đẩy lên đài tế điện…..chỉ tưởng tượng quang cảnh như vậy Trình Y liền không nhịn được mà run rẩy.

“Lần này đây là ôn dịch, bình thường phát sinh sau khi thời tiết bất thường. Ôn dịch là bệnh lây nhiễm, phần lớn là truyền vào từ miệng và mũi, cho nên một khi có ôn dịch tấn công mọi người tốt nhất là mang khẩu trang, khẩu trang còn phải mỗi ngày dùng nước nóng khử trùng mới được…..” Trình dùng một chút lời nói đơn giản ở đây đem tất cả tri thức đặc thù của ôn dịch còn có phương pháp cách ly trừ độc chờ chữa trị đều nói hết ra. Bởi vì mỗi một lần sẽ có ôn dịch khác nhau, phương pháp trị liệu cũng khác nhau, cô phá lệ cường điệu một phen nếu là từ nay về sau nếu có phát sinh bệnh tật lây nhiễm xảy ra nữa thì cũng sẽ không dùng than củi chữa trị trừ phi bệnh trạng giống như đúc với lần này.

Không giống với dĩ vãng, chuyện lần này làm cho hình tượng của Trình Y trong lòng người trong tộc hoàn toàn mới, đối với lời nói của cô hoàn toàn tin phục. Bọn họ trải qua chuyện ôn dịch, Trình Y nói liên quan đặc thù cùng với kinh nghiệm của bọn họ giống như đúc vì vậy liền gia tăng độ tin cậy. So sánh với những kiến thức liên quan khác cũng tin phục và nghe theo, sau khi trở về mỗi người đều quét dọn nâng cao vệ sinh trong phòng ở.

Mấy ngày hôm trước hoàn cảnh quét dọn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cưỡng ép bên trong, lần này bọn họ lại chủ động quét dọn đem quần áo mặc vật dụng hàng đều nấu qua nước sôi khử trùng. Ngay cả khối gỗ đều được chà đi chà lại nhiều lần, mệt mỏi cả người đầy mồ hôi nhưng ai cũng vui vẻ làm.

Các bệnh nhân hoàn toàn khỏe lại, lại không có người bệnh mới bị lây nhiễm cho nên các tộc nhân lại khôi phục cuộc sống đi săn.

Trình Y biết rõ thường xuyên ăn thịt nướng đối với thân thể không tốt nên giảm bớt số lần ăn thịt nướng mà bắt đầu nấu chín thịt ăn. Bỏ vào chút rau dại nấu chung với thịt cũng lấy bớt ra thịt mỡ. Đem thịt nấu nát sau đó ăn cùng với món ăn cảm giác mùi vị cũng không tệ. Trình Y thuần túy là sinh hoạt lâu ở đây đối với việc ăn gì đó ngày càng không còn bắt bẻ. Những thứ trước kia cảm thấy không thể ăn thì hiện tại cũng cảm thấy không tệ lắm.

A Man không thích ăn thịt nấu chín vẫn chuyên nhất với thịt nướng, nghe Trình Y nhiều lần cường điệu nói ăn thịt nướng sẽ không tốt cho cơ thể cũng không để trong lòng. Hắn cảm thấy mình ăn thịt nướng từ nhỏ chẳng những không có bệnh mà thân thể còn khỏe mạnh cường tráng cực kỳ, các tộc nhân cũng rất khỏe mạnh ít khi sinh bệnh, vì vậy không nghe lời.

Trình Y không có cách nào, chỉ khi tâm tình của A Man tốt thì túm lấy thịt nướng trong tay hắn bắt hắn phải ăn thịt nấu. Loại chuyện này không thường làm khoảng hai ba ngày mới làm một lần. Cô tính tiến hành từ từ, bắt đầu tuần tự theo chất lượng dần dần làm cho A Man thay đổi thói quen ẩm thực sẽ tốt hơn nhiều.

Trải qua trận mưa to tàn sát bừa bãi kia, nữ nhân trong tộc vẫn phải chạy đi hái rau dại trái cây ở rất xa, lần này Trình Y dùng tới đòn gánh, tộc nhân vẫn luôn ghét bỏ nó cũng bắt đầu dùng theo, mỗi ngày tiết kiệm không ít thời gian.

Bởi vì cái gọi là một hồi thu hoạch vụ thu một hồi lạnh lẽo, qua mấy ngày sau cơn mưa trời bắt đầu chuyển lạnh. Mắt thấy mùa đông sắp tới, mùa đông có thể sẽ thiếu rau dại trái cây cũng ít, chung quanh bộ lạc cũng không có. Nếu như vận khí tốt nói không chừng có thể ở ngoài mười dặm chung quanh có thể phát hiện trái cây không bị khỉ ăn hết. Tóm lại gần như không có, hơn nữa sẽ có nhiều động vật ngủ đông, con mồi săn được cũng giảm nhiều. Vì vậy mùa đông là mùa mà bộ lạc không thích trải qua nhất, không chỉ có rét lạnh mà còn khuyết thiếu lương thực. Một khi khan hiếm lương thực thì có thể xảy ra chiến tranh.

Mùa đông vừa tới, thời gian các nam nhân ra ngoài đi săn dần dài hơn, con mồi săn được cũng rất ít, các tộc nhân điều giảm lượng thức ăn đem con mồi tồn trữ để dành lại, trời lạnh nên thịt không dễ dàng hư hỏng.

Buổi tối lạnh, người ở đây cũng không cảm thấy cái gì chỉ có Trình Y là không chịu được. Cô lấy da thú trong phòng may lại thành một cái chăn (mền) đắp trên người, da thú cô chọn là loại da thú mềm mại mà có tính chống lạnh tốt.

Khi ngủ thì đem chăn đắp kín cả hai người nên cũng không thấy lạnh. Lại nói nhiệt độ thân thể của A Man cao, Trình Y núp vào trong lồng ngực của hắn ấm áp giống như ôm lò sưởi ấm.

Thời gian trước vì chuyện ôn dịch hai người còn không có giấc ngủ ngon thì càng không đề cập chuyện thân mật rồi. Hiện tại nỗi băn khoăn lo lắng tan đi, bọn họ được ăn uống no đủ nghỉ ngơi tốt liền bắt đầu có tâm tình có thể lực mà đi làm chuyện yêu rồi.

“A …a….ngươi nhẹ chút!” Trình Y kêu rên.

“Rất nhẹ rồi.” A Man nằm trên người Trình Y ra sức mà đâm vào, lúc cô kháng nghị thì chậm lại một chút, nhưng mà lúc không chậm thì thô bạo đâm chọc.

Trình Y thở gấp, cái chăn bị hai người ném qua một bên, khoái cảm mãnh liệt giống như bão tố cuốn lấy cô, Trình Y bị đụng không chịu nổi ngón tay không ngừng cào lên lưng A Man.

Sau lưng truyền đến cảm giác đau nhẹ càng làm A Man hưng phấn, phảng phất như không biết mệt càng làm càng hăng. Bắt đầu còn bận tâm thể lực của Trình Y mà thả chậm tốc độ, càng về sau càng không còn tâm tư thương hương tiếc ngọc. Ngoại trừ làm, làm, làm, dùng sức làm A Man không còn tinh lực suy nghĩ chuyện khác…..

Sau khi kết thúc một hồi hoan ái thoải mái Trình Y rơi mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hàm chứa ý xuân liếc nhìn A Man rồi kéo chăn trùm kín lật người đi ngủ.

Thể xác và tinh thần A Man đều rất thỏa mãn nên tâm tình rất tốt, tiến vào trong chăn kéo thân thể còn phiếm hồng của Trình Y. Không để ý cô còn hờn giận đem cô ôm vào trong ngực, hai tay hai chân quấn lấy thân thể cô, sau đó thỏa mãn đến cực điểm nhắm mắt lại thiếp đi.

Trình Y tức giận mở mắt trừng A Man, nhưng hắn nhắm mắt ngủ không nhìn thấy cô trừng hắn, tức giận đến há miệng cắn vào bờ vai chắc nịch của hắn. Nhìn thì không rõ lắm nhưng tuyệt đối có thể cho A Man cảm giác được chút dấu răng cô mới cười thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

Mấy ngày sau có tộc nhân đi săn về toàn thân khó chịu, còn chưa ăn cơm tối liền ngất đi. Bệnh trạng rất nghiêm trọng, Trình Y không biết là hắn bị bệnh gì muốn đi tới bắt mạch thì bị vu y đoạt trước. Từ trước đến nay đều là người bệnh hoặc là người nhà bệnh nhân đi đến vừa thỉnh vừa cầu mới có thể làm cho lão nhân gia vu y bà ‘cố mà làm’ đi chữa bệnh. Lần này không cần người đến thỉnh cầu, sau khi nghe được có người bị bệnh liền chủ động tới rồi.

Trình Y thấy vậy thì dừng lại bước chân đang tiến lên, tầm mắt tràn đầy địch ý của Búp Bê nhìn chằm chằm làm cho cô đột nhiên ý thức được, lần này vu y là muốn lấy công chuộc tội. Muốn lợi dụng lần khám và chữa bệnh này làm cho mọi người một lần nữa tin tưởng bà. Nếu như bệnh này vu y có thể chữa trị thì không còn gì tốt hơn.

Bởi vì không có ý định cướp lấy rồi thay thế bà hay là muốn khoe khoang khoe khoang, nên Trình Y tâm bình khí hòa lựa chọn một vị trí rồi ngồi xuống. Nâng cằm lên muốn nhìn một chút vu y khám và chữa bệnh cho người bệnh như thế nào.

Chung quanh cũng có mấy tộc nhân vây lại xem, cũng chính là nhìn thấy bọn họ đều nhìn nên Trình Y mới không lo lắng mà cùng nhìn. Ai ngờ đột nhiên Búp Bê hùng hổ đi tới, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trình Y, lớn tiếng chất vất: “Nhìn cái gì? Muốn học lén tài nghệ sao?”

Trình Y có một chút tâm tư không trong sáng như vậy, bị Búp Bê nói ra nên có chút xấu hổ. Bất quá điểm mất tự nhiên ấy không biểu lộ ra ngoài, bày ra thái độ nghi hoặc hỏi: “Không cho xem à? Rõ ràng bọn họ cũng nhìn xem mà.”

“Không giống nhau, bọn họ không biết y thuật có thể tùy tiện xem, ngươi thì khác. Từ nay về sau lúc a mẫu ta chữa bệnh có thể cho người khác xem nhưng ngươi không được ở gần nhìn. Vọng tưởng học trộm y thuật của a mẫu của ta, vô sỉ!” Búp Bê hai tay chống nạnh ngăn cản tầm nhìn của Trình Y, giương cằm ánh mắt tràn đầy địch ý và ghen ghét trừng mắt nhìn Trình Y.

“Ha ha.” Trình Y bật cười, ánh mắt hiểu rõ nhìn vẻ mặt đề phòng như phòng cướp của Búp Bê: “Ngươi cho rằng ta hèn hạ giống như ngươi sao?”

Nhìn Trình Y như không có việc gì đứng lên rời đi, Búp Bê cắn răng nói: “Ngươi mới hèn hạ, nếu như ngơi không hè hạ thì sẽ không xui khiến A Man không để ý không hỏi tới ta!”

“Thực xin lỗi, nếu như ngươi có thể khiến người ta yêu thích, tin tưởng không chỉ có A Man, đại đa số nam nhân đều nguyện để ý ngươi. Trái lại, nếu như ngươi trở nên càng ngày càng khiến người chán ghét hoặc luôn được nuông chiều mà nói… Ta nghĩ không chỉ có A Man mà tất cả nam nhân đều sẽ mặc kệ ngươi!” Trình Y giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt mang theo châm chọc liếc nhìn Búp Bê rồi cất bước rời đi.

“Ngươi, ngươi nói ai? Ai chán ghét? A?!” Búp Bê tức giận đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi giậm chân nhìn phương hướng Trình Y rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.