Tử Nguyệt kỳ quái nhìn thoáng qua Vân Tử Liệt đột nhiên đứng lại, đến chỗ này nghe nói có Trà Hương viên rất khác biệt, cũng không đi tới, không biết ý người như thế nào. Lúc này ánh mắt của Vân Tử Liệt tập trung vào một phía, trên đường ngọn đèn dầu sáng lạn chiếu rọi xuống, léo ra một loại ánh sáng ngọc dị thường chói lọi, trong mắt y ẩn chứa kinh hỉ cùng bất ngờ khiến cho Tử Nguyệt kinh hãi, trông còn hơn thời điểm pháo hoa phóng trên trời lúc nãy.
Nói đến cái này cũng không biết do ai chế tác, loé trên trời đêm có một loại mỹ lệ như trong mơ, theo đôi mắt Vân Tử Liệt nhìn sang, Tử Nguyệt ngẩng đầu quan sát. Dưới ánh sáng của pháo hoa, một đôi nam nữ xuất sắc sóng vai mà đứng, nam tử cẩm bào kim quan, thanh tuyển cao quý, nghiêng đầu nhìn người nữ tử bên cạnh, cho dù biểu tình xem không rõ lắm, Tử Nguyệt cũng có thể cảm giác được thâm tình và ôn nhu của hắn.
Nữ tử bên cạnh mới đúng là tiêu điểm ánh mắt Vân Tử Liệt, so với nam tử xuất sắc kia, nữ tử ngũ quan chỉ có thể nói là thanh tú, toàn thân váy dài màu lam nhạt, trên vai khoác áo ngắn đỏ ửng, tóc búi lên. Tuy nhìn nàng có vẻ còn nhỏ tuổi, bất quá nhìn trên đầu, có lẽ đã cập kê, ngũ quan không tính là đẹp, mặt mày nhàn nhạt lóe sáng, cười như không cười đứng nơi đó, có một loại hương vị riêng biệt, đích xác cực kỳ đặc biệt.
Tử Nguyệt âm thầm đánh giá thần sắc Vân Tử Liệt, thấp giọng nói: “Vương gia nàng chẳng lẽ là người mà người muốn gặp ”
Vân Tử Liệt không có trả lời, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi nam nữ ở phía trên, mâu trung hiện lên kinh hỉ bất ngờ như lúc ban đầu, nhưng sau đó là một cơn lửa giận khó có thể áp chế, mãi cho đến khi pháo hoa đã ngừng bắn, bóng dáng hai người tiêu thất, Vân Tử Liệt âm trầm nói: “Nam nhân kia là ai?”
Trong giọng nói có một loại kiềm nén và lãnh liệt, Tử Nguyệt nói: “Căn cứ bức họa mà ám vệ đưa, nam tử kia hẳn là Thái tử Nghiêu Quốc Vân Tử Xung”
Vân Tử Liệt biểu tình nháy mắt buông lỏng nói: “Nguyên lai là biểu ca của nàng, đi chúng ta cũng đi vào nhìn một cái, Trà Hương viên có gì đặc biệt”
Nói xong vung tay áo bước vào bên trong, Tử Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt một cái lầu các đã rỗng tuếch, cảm giác hai người kia không giống huynh muội, ngược lại như là người yêu. Tử Nguyệt nhìn ra, Thái tử Nghiêu Quốc so với Vương gia nhà mình cũng không hề thua kém, nếu lúc này không phải Vương gia dịch dung, nhật nguyệt tranh nhau soi sáng, đều có đặc sắc, thật sự khó phân cao thấp.
Vân Tử Liệt bước vào giữa sảnh, lập tức có gã sai vặt tiến đến kêu hô hai người, Vân Tử Liệt đưa mắt đánh giá, nơi này rất lớn, bố trí cũng cực kỳ lịch sự tao nhã, hương trà lượn lờ, kèm với tiếng chiêng trống trên đài, có chút hương vị riêng biệt. Trên đài đang diễn một khúc nghe nói là Kỷ Tiểu Nguyệt phát minh, không giống các tiểu khúc trước kia, có tình tiết, có chuyện xưa, Vân Tử Liệt cũng cực kì thích, hơn nữa đặc biệt thích Bá Vương Biệt Cơ. Chính y cũng đi tìm mấy gánh hát đến Chiêu vương cung, nhưng cảm giác thiếu thiếu cái gì, cũng không biết nơi này như thế nào.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trên, trên lầu ba hiển nhiên bố trí càng thêm tinh xảo, cho dù nhìn xuống dưới cũng cực kỳ rõ ràng. Vân Tử Liệt vốn định bao một gian nhã thất, mở miệng lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên thang lầu. Gã sai vặt thấy mình hỏi vài lần mà khách nhân trước mắt thoáng như không nghe thấy, theo ánh mắt y nhìn lên thang lầu, bất giác cười nói: “Khách quan hôm nay thật có phúc, Kỷ Tiểu Nguyệt của Nguyệt Thành chúng ta, xem tình hình muốn lên đài. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở a, có thể thấy được ước chừng có quan hệ với Điện hạ ”
Vân Tử Liệt chỉ sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng càng ngày càng gần, đối với lời nói của gã sai vặt một chút cũng không nghe thấy. Ngọn đèn dầu chiếu sáng thiếu nữ, tư thái xinh đẹp khí thế ung dung, dưới ánh mắt của mọi người không hề mất tự nhiên, giữa lông mày luôn mang theo nụ cười yếu ớt, ấm áp, khiến người vừa thấy như tẩm gió xuân. Vân Tử Liệt cảm giác cùng đêm đó nhìn thấy với bây giờ có bất đồng, bất quá này một mặt cũng thật là động lòng người.
Tử Nguyệt thấy y lại xuất thần, lặng lẽ đến sát y thấp giọng nói: “Gia chúng ta ngồi nơi đó”
Vân Tử Liệt hoàn hồn, liếc mắt nhìn gã sai vặt nói: “Ngươi vừa rồi nói nàng muốn lên đài biểu diễn, nàng còn có thể diễn cái này”
Gã sai vặt ngây ra một lúc, mới hiểu được ý đang nói Kỷ Tiểu Nguyệt, không khỏi cười nói: “Đương nhiên, so với thủ hạ của Kỷ trưởng gánh còn xuất sắc hơn, bất quá rất ít lên đài ”
Vân Tử Liệt gật gật đầu quay đầu nhìn lướt qua Tử Nguyệt, Tử Nguyệt hiểu ý, tiện tay ném ra một mảnh vàng lá nói: “Cho gia ta tìm vị trí đầu”
Gã sai vặt tiếp nhận vàng lá, nhất thời mặt mày hớn hở nói: ” Được vị gia này mời ”
Vị trí của hai người đích xác không kém, tại hàng đầu tiên bên trái, tuy không phải ở giữa, bất quá cũng rất khó được, dù sao đoàn người ngồi ở giữa cơ hồ đều là đại nhân vật hiện giờ của Nghiêu Quốc, Tư Mã Chu, Hách Liên Du, Hách Liên Chi còn có một người nữ tử tuổi còn trẻ, ăn mặc đoán chừng hẳn là thế tộc khuê tú. Tử Nguyệt bên cạnh lặng lẽ đánh giá, ở tại bên tai Vân Tử Liệt báo tin tức trong đầu mình.
Vân Tử Liệt hơi hơi nhìn lướt qua, trừ bỏ Vân Tử Xung xuất sắc, Như Ngọc công tử Hách Liên Chi đích xác cũng không giống người thường, áo trắng khăn chít đầu, lỗi lạc phi thường, hành động đều có một loại u nhã cùng tiêu sái, quả nhiên quân tử Như Ngọc. Nữ tử bên cạnh, Vân Tử Liệt lại chỉ hơi hơi nhìn thoáng qua, mất đi hứng thú tìm tòi nghiên cứu, tuy tươi đẹp kiều diễm, nhưng so với Chu Nhược vẫn kém một bậc, càng đừng nói đến muôn vàn tuyệt sắc trong Chiêu vương cung.
Lại quay đầu nhìn chằm chằm trên đài, lúc này Trà Hương viên dị thường an tĩnh, mọi người cơ hồ đều đã chen chúc tại chung quanh sân khấu kịch chờ. Một trận chiêng trống gõ vang, tay cầm song kiếm, Tiểu Nguyệt mặc trang phục diễn theo tiếng chiêng trống đi ra. Nói thật, lên đài biểu diễn thật sự là xuất phát từ bất đắc dĩ, vốn sau khi xem pháo hoa, hai người yên lặng đối diện, không khí đang tươi đẹp, mành sa cách vách đột nhiên vén lên, xuyên thấu qua cửa gỗ bằng ngói lưu ly của phòng nhỏ, là Tư Mã Minh Tuệ làm mặt quỷ cười.
Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung liếc nhau, đồng thời lắc đầu, nha đầu kia không biết đã nghe bao lâu, rất nhanh Tư Mã Minh Tuệ đã đi tới, hướng về phía Tiểu Nguyệt cười hắc hắc nói: “Ta cũng không phải là cố ý tới quấy rối, thật ra là ông nội chiêu đãi khách quý từ kinh thành mới đến”
“Khách quý, người nào?”
Tư Mã Minh Tuệ nói: “Hách Liên thế bá cùng Như Ngọc công tử”
Tiểu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng, tính ra cũng mấy tháng rồi cũng không thấy Hách Liên Chi, sắc mặt Vân Tử Xung có chút ủ dột, nhưng vẫn có chút chuyện muốn hỏi. Ba người đi nhã thất bên cạnh, bên cạnh bàn Tư Mã Chu đang ngồi mỉm cười cùng Hách Liên Du, Hách Liên Chi đứng gần cửa sổ trông ra bên ngoài, ánh sáng ngọn đèn từ ngoài hắt vào càng tôn thêm bóng dáng tuấn dật thon dài của y, phong thái như ngọc.
Nghe được thanh âm bỗng nhiên quay đầu, trên mặt biểu tình hiển nhiên vẫn chưa biến mất, Tiểu Nguyệt cảm thấy được y nhìn có phần cô đơn, nhưng rất nhanh rồi loé lên, khôi phục vẻ ung dung bình tĩnh như thường, đánh giá Tiểu Nguyệt nói: “Chúc mừng ngươi đến tuổi cập kê, đã lâu không gặp”
Trong lòng Tiểu Nguyệt không khỏi cười thật lòng: “Đúng vậy a, đã lâu không gặp, cám ơn”
Hách Liên Chi thấy nàng đột nhiên cười, bất giác bần thần, lại nhẹ nhàng ho hai tiếng, đảo mắt đối bên cạnh Vân Tử Xung nói: “Thái tử điện hạ mạnh khoẻ”
Vân Tử Xung nhẹ nhàng khẽ hừ nói: “Cũng không tệ lắm, ta không biết Binh Bộ lại nhàn như thế, Thượng Thư như ngươi lại có thời gian dạo chơi”
Hách Liên Chi ánh mắt chớp lên, cười như không cười đáp: “Bây giờ thiên hạ chiến sự tạm thời không có, Binh bộ Thượng Thư như ta đương nhiên thoải mái, đây là phúc của Thái Tử điện hạ”
Hai người ngươi tới ta tiếp, ngấm ngầm hại nhau, Tiểu Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên chào Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du, Hách Liên Du trên dưới đánh giá Tiểu Nguyệt phút chốc nói: “Cập kê xong liền thành đại cô nương, lão phu nhìn nha đầu này trái lại càng lớn càng xinh càng đẹp”
Tiểu Nguyệt hơi hơi cúi đầu, Tư Mã Chu cười nói: “Lão già ngươi nói toàn những thứ ta không thích nghe, không phải Tiểu Nguyệt vốn cực kỳ xuất sắc sao”
Hai người một đáp một xướng, làm cho Tiểu Nguyệt cực kì xấu hổ, Hách Liên Du hơi hơi nhìn lướt qua ái tử bên cửa sổ, âm thầm thở dài nói: “Nghe nói ngươi biết hát Bá Vương Biệt Cơ, hôm nay lão phu đặc biệt tới Trà Hương viên tìm ngươi, là muốn cho lỗ tai hưởng phúc, không biết có thể có vinh hạnh không”
Tiểu Nguyệt nói: “Đương nhiên, người nếu không chê, con tự mình lên đài biểu diễn, bất quá nói trước người không cần ôm hy vọng quá lớn a, lời đồn thường không thể tin”
Nhóm người lúc này mới đi xuống lầu, nói thật trang phục diễn trò thật năng nề, mặt rồi đầu tóc trang điểm cầu kì rườm rà, thật đúng là lần đầu của Tiểu Nguyệt trong cả kiếp trước lẫn kiếp này. Kỷ trưởng gánh cực kỳ chuyên nghiệp, không biết từ nơi này tìm đến nhóm nhạc sĩ kéo hồ cầm, phối hợp nguyên lai tiếng chiêng trống, cơ hồ không có khác gì hiện đại. Tuy không chính thức hát trên sân khấu kịch, bất quá may mà Tiểu Nguyệt cực kỳ thành thục, cho nên nhất thời còn có thể ứng phó.
Quét mắt đám người dưới đài, lại có chút lo sợ, người đóng vai Phách Vương, ngồi ở màn trướng thì thầm:
“Bài hát Cai Hạ
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?”
Tiếp theo Tiểu Nguyệt mới cầm trường kiếm nhảy múa, tư thái xinh đẹp mà tuyệt mỹ, có phong thái quyến rũ của nữ tử, cũng có sự lanh lẹ của nam nhi, một bên múa một bên mở miệng xướng:
“Thỉnh người uống rượu ngắm Ngu Ca, điệu vũ bà sa trút phiền muộn
Doanh Tần vô đạo giang sơn phá, bốn phương anh hùng nổi can qua
Lời nói người xưa nào có sai, hưng vong thành bại trong nháy mắt.”
Thanh âm thanh thúy, ý nhị ngân nga, đem tình yêu khó bỏ giữa Ngu Cơ và Hạng Vũ hát lên, thuyết minh cực kỳ chuẩn xác, từng động tác múa kiếm giơ tay đều có sự mỹ lệ của một tuyệt thế giai nhân. Sau cùng nâng kiếm tự vận ngã vào trong lòng Phách Vương (Hạng Vũ), Tiểu Nguyệt hơi hơi trợn mắt đánh giá phản ứng dưới đài, cũng không ngờ lại đối diện một đôi mắt cạnh đó, sắc bén bá đạo làm tim của Tiểu Nguyệt đập nhanh từng đợt. Màn che kéo xuống, đem cặp mắt kia để lại bên ngoài.
Tiểu Nguyệt vội vàng chạy đến hậu trường, nhanh chóng gỡ trang điểm trên mặt xuống, đi tới phía dưới sân khấu kịch, lặng lẽ đánh giá. Quả nhiên, bên cạnh sân khấu kịch có một trung niên nam tử cùng một nha hoàn, ngồi ở chỗ kia xem diễn, nam tử bộ dáng ước chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt có chút bệnh trạng, mặt mày cực kỳ bình thường, xem ra giống như cực kỳ suy yếu, bất quá dáng người lại dị dạng cao ngất, một đôi mắt sắc bén bá đạo, cùng khí chất của y một điểm cũng không giống. Đứng phía sau là một nha hoàn xinh đẹp, tuổi tác bất quá mười bảy mười tám, ngũ quan tươi đẹp rất có tư sắc.
Đại khái cảm giác được ánh mắt đánh giá của Tiểu Nguyệt, nam tử quay đầu cũng nhìn Tiểu Nguyệt, thần thái trái lại không thay đổi, bất quá ánh mắt sắc bén lại lộ ra một tia ôn nhu, cực kì kỳ quái. Trong mắt y lơ đãng lộ ra lệ khí khiến Tiểu Nguyệt cảm giác như đã từng quen biết, rốt cuộc là nhìn thấy đôi mắt như vậy ở đâu, Tiểu Nguyệt nhất thời không nhớ ra.
Vân Tử Xung dắt tay nàng nói: “Cảm giác ngươi xướng càng thú vị “.
Hách Liên Chi nói: “Quân Hán lấy hết đất, khúc Sở vang bốn bề. Trượng phu chí lớn cạn, Tiện thiếp sống làm chi. Nhi nữ tình trường, Tiểu Nguyệt hát thật sự tinh túy”
Hách Liên Du đánh giá ba người vài lần nói: “Đây là ta lần đầu tiên nghe được Tiểu Nguyệt xướng, đích xác so với mấy ca cơ kia tốt hơn nhiều, cảm giác rất tuyệt, bất quá lão phu nhìn ngươi vừa rồi từng chiêu thức múa kiếm, rất có dáng, chẳng lẽ ngươi thật sự học những thứ này”
Hách Liên Chi nói khẽ: “Phụ thân có lẽ không biết, Tiểu Nguyệt cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật cực kỳ xuất sắc, hài nhi từng thấy một lần, Thiên Hạ Vô Song”
Tiểu Nguyệt không khỏi trợn mắt liếc hắn nói: “Nói vậy là nói bảo kiếm Thiên Hạ Vô Song của Như Ngọc công tử đi”
Hai người bật cười, nghĩ đến buổi tối kia dưới ánh trăng hai người uống rượu, Hách Liên Chi không cười nhạt, sắc mặt Vân Tử Xung khẽ biến nói: ” Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về, ngươi ngày mai không phải còn muốn vào thôn sao, sớm đi nghỉ ngơi mới tốt”
Tiểu Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, mình muốn đi Kỷ gia thôn, tuyết rơi như vậy, trong viện còn có chút việc, đồng thời trở về tiểu viện là tốt hơn. Lại cùng mọi người cáo từ, theo Vân Tử Xung ra khỏi Trà Hương viên, không biết có phải ảo giác hay không, từ đầu đến cuối Tiểu Nguyệt luôn cảm giác có một đạo ánh mắt luôn theo mình, dị thường quỷ dị.
Hách Liên Chi ánh mắt chớp lóe, âm thầm nắm tay, thầm nghĩ Vân Tử Xung ngày càng đề phòng mình một cách mạnh mẽ. Ánh mắt đảo qua chủ tớ bên cạnh, không khỏi hiện lên suy nghĩ sâu xa, theo vừa rồi, nam tử kia nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt, ánh mắt lãnh khốc sắc bén, không giống như là dân chúng tầm thường. Theo cách ăn mặc, dường như là thương nhân của phương bắc, từ khi ngừng chiến, thương nhân nam bắc trái lại có thể tùy ý lui tới buôn bán, kỳ thật theo một góc độ mà nói, ngừng chiến hoà đàm đối với nam bắc đều có lợi.
Tư Mã Minh Tuệ lặng lẽ đánh giá Hách Liên Chi, ghé sát vào hắn thấp giọng nói: “Khuyên ngươi không cần uổng phí tâm cơ, Tử Xung ca ca cùng Tiểu Nguyệt là ông trời đã định, ai cũng không thể phá hoại”
Hách Liên Chi mỉm cười nói: “Công Chúa Điện Hạ còn có tâm tư quan tâm người khác, tại hạ bội phục”
Tư Mã Minh Tuệ ảm đạm nói: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi, nếu vận mệnh của ta đã như vậy, ít ra ta hi vọng Tiểu Nguyệt sẽ hạnh phúc, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của ta ”
Nói xong thi lễ cáo từ, mang theo nha đầu đi tới, Hách Liên Chi trầm mặc thật lâu sau thì thào nói: “Hạnh phúc! Giữ trong thâm cung, sao nói là hạnh phúc”
Hách Liên Chi ngắm nhìn nơi Tiểu Nguyệt vừa đi, thấy nơi đây có vẻ dị thường hỗn tạp, nhất thời làm bản thân có chút không thoải mái, cùng phụ thân cúi đầu thưa một tiếng, nhấc chân đi ra. Bóng đêm càng thâm, trên đường người đi đường dần dần tản ra, trầm thấp thở dài rồi chậm rãi đi về phía trước. Có lẽ chính mình cũng nên đi nhìn nơi này, dù sao cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên, cho dù không có dấu vết của nàng, cũng có thể chứa vài phần linh khí của nàng.