Hành Trình Của D

Chương 29: Tiền Tuyến



4h30 sáng…

“thiếu tướng… lũ quái vật đang hành quân rồi, khá nhanh, vận tốc vào khoảng 150km/h, dự đoán một tiếng… à không bốn năm phút nữa sẽ đến doanh trại của chúng ta” một người hớt hải chạy từ ngoài vào cố gắng nói to, thiếu tướng lập tức đập tay xuống bàn rồi ra lệnh:

“tất cả các đơn vị chuẩn bị nghênh địch, gọi cho các chiến hạm hải quân chuẩn bị pháo, xe tăng và trực thăng nạp đạn và nguyên liệu nhanh lên”.

Tiếng chạy, hò thét, gào ầm hết cả lên, tôi đang ngủ trong lều của mình cũng giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa kịp rửa thì thằng L đã chạy sang gào:

“di chuyển, di chuyển đi, địch đến rồi”.

Tôi lấy tạm cái khăn mặt vắt trên thành giường, giúng vào chậu nước rồi chùi qua loa cái mặt cho xong. Còn quần áo cũng chưa kịp thay nốt, tí đằng nào chả mặc áo giáp. Thằng H từ trong lều của nó đi ra, thẫn thờ như một cái xác không hồn rồi phàn nàn:

“mới 5h sáng mà làm cái éo gì loạn hết cả lên thế này ?”.

Tôi lướt qua đập phát vào đầu nó rồi nói to:

“gỉ mắt kìa đồng chí”.

Mọi người xung quanh nghe thấy đều cười, nhưng chỉ thoáng chốc lại quay trở lại công việc của mình.

mười phút sau khi doanh trại nhận được tin bọn quái vật đang hành quân…

“Pháo Binh sẵn sàng”.

“Không Quân sẵn sàng”.

“Hải Quân sẵn sàng”.

“Lục Quân sẵn sàng”…

Tất cả các đơn vị chiến đấu đều đã chuẩn bị xong và sẵn sàng tham chiến, nhìn đội hình của quân ta mà tôi thấy quá là hoành tráng, quay sang nhìn chúng nó tôi nói lớn:

“đến lượt chúng ta hoành tráng rồi đấy”.

“Hoàng Kim Giáp” ”Thương Ánh Sáng”.

“Cuồng Phong Giáp” “Thương Bão Tố”.

“Quyền Trượng Thời Không” “Áo Choàng Thời Không”.

“Kim Cương Thể” “Bàn Tay Kim Cương”.

Chúng tôi triệu hồi những vũ khí và áo giáp của mình, trông như vừa biến hình siêu nhân xong vậy, mọi cứ chăm chú nhìn, cảm giác vô cùng ngầu.

“hai mươi phút nữa sẽ chạm trán quân thù, các đơn vị chiến đấu mau chóng kiểm tra lại các vũ khí và xe cơ giới của mình” một giọng nói được nói bằng loa để cho cả doanh trại nghe thấy, mười phút nữa là bọn quái vật sẽ chạm trán.

Bùm…

Một tiếng nổ phát ra từ lều của Binh chủng hóa học, mọi người đều qua đó xem xét xem có thiệt hại gì lớn không, đội trưởng của đội Binh chủng hóa học từ từ bò từ trong đống đổ nát ra, tay cầm một ống nghiệm rồi cười:

“đây rồi, đây chính là thứ mà chúng ta sẽ dùng để tiêu diệt chúng”.

Thiếu tướng vội vã chạy lại đỡ đội trưởng đội binh chủng hóa học vậy và gấp gáp hỏi:

“cậu đã thành công rồi à, lập công lớn rồi đấy, nhanh truyền lệnh của ta đến các đơn vị hóa học trên cả nước nhanh chóng chế tạo chất hóa học này”.

Nét vui mừng rạng rỡ đều hiện ra một cách rõ ràng trên khuôn mặt của từng người lính, vì giờ đã có thể tìm ra một thứ tiêu diệt được lũ quái vật. Nhưng vấn đề ở đây là chỉ trong mười phút nữa, làm sao mà chuẩn bị được đủ chất hóa học đó đây. Đội trưởng BCHH( binh chủng hóa học mình ghi tắt) buồn rầu:

“nếu thời gian có thêm một giờ nữa thì tốt, thế là quá đủ rồi”.

Tôi nghe thấy vậy liền lên tiếng:

“bác có chắc là một giờ không ạ? Nếu vậy bọn cháu sẽ cố gắng cầm chân bọn chúng hết sức có thể, tuy không dám chắc là được một giờ…”.

Thiếu tướng nghe thấy tôi nói thế liền tiến lại gần chỗ tôi và nói:

“ta tin cháu làm được, cố lên”.

Thế là chúng tôi làm quân tiên phong lên đánh chặn lũ quái vật để câu giờ cho BCHH chế tạo chất hóa học đó, Tôi Linh L sẽ đánh tiên phong, còn H cho ở lại doanh trại để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.

“Thiết Kỵ Hoàng Kim”.

“Thiết Kỵ Cuồng Phong”.

“Thiết Kỵ Chỉ Sa”.

Ba con chiến mã mà CR tặng được chúng tôi đem ra sử dụng, mục đích là để di chuyển và đỡ tốn sức, những chiến mã này phi nước đại khá nhanh, con nào cũng được trang bị giáp sắt, yên cương đầy đủ.

Đi được năm phút, cách doanh trại của quân ta khoảng 10km, chúng tôi đã bắt đầu nhìn thấy lũ quái. Chúng quá đông, hung hãn và di chuyển vô cùng nhanh, dù với một số lượng lớn như vậy, nhưng chúng di chuyển rất chuẩn theo hàng lối.

“D ơi, cứu tao với, dừng ngựa kiểu éo gì thế ?” thằng L hốt hoảng gào lên khi chúng tôi đã dừng lại còn con chiến mã của nó vẫn đi tiếp. Tôi cười sặc sụa hết cả lên rồi hết:

“hô như tao này, hí hí hí hí”.

Linh thì đập vào vai tôi rồi nói:

“nhìn thấy cái gì trước mặt không mà còn chơi đùa như vậy, mau chuẩn bị đi”.

Những lúc chiến đấu Linh tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng tôi nhìn thì vẫn thấy nét dễ thương mà muốn chếu chọc.

Rầm…Rầm…

Những bước đi cảm giác đầy nặng nề của con quái vật khổng lồ nửa người nửa nhện bậc C, cả đàn quái vật tách sang hai bên để lấy đường cho nó đi. Nó từ từ nhìn về phía tôi rồi lên tiếng:

“mi, chính mi là đứa hôm trước đã bị ta cho một đá ngất xỉu phải không ?”.

Tôi thở dài rồi lớn tiếng đáp:

“ờ thì sao ?”.

Con quái vật kia lớn tiếng hét:

“lũ hạ đẳng như bọn mi nên chết đi, giết và ăn thịt hết chúng cho ta”.

Grao…Grao…

Gru…Gru…

Cả đàn quái vật đông như quân nguyên ấy lao về phía chúng tôi như tên, tôi vẫn bình tĩnh, người tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ và cười:

“mày nói đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”.

“Cậu với L lo đám này nhé Linh, tớ phải đi giải quyết ân oán cá nhân với con nhện xấu xí kia đã” dứt câu tôi di chuyển với một tốc độ ánh sáng về phía con quái vật bậc C kia.

“Ngông cuồng” con quái vật nửa người nửa nhện kia hét lớn. Tôi gầm lên một tiếng dũng mãnh rồi lao thẳng lên thân trên của nó, thần khí tỏa ra từ tôi phải cao đến ngút trời. Thương trên tay múa theo hình bán nguyệt kế tiếp là những cú quét ảo diệu và mãnh liệt, đều dồn hết về con quái vật nửa người nửa nhện khổng lồ kia. Những đòn đánh của tôi tuy không hiểm lắm, nhưng cũng gây cho con nhện xấu xí kia cả chục vết thương.

“Muahahaha, được lắm, mi được lắm, lần đầu tiên có kẻ sát thương được ta đấy” con nhện xấu xí kia vừa vung chân lên đá tôi vừa hét. Tôi nhảy ra xa né và đáp lại với một giọng nói lạnh lung:

“thì…”.

“coi như một món quà ta tặng cho mi trước lúc mi chết, mi sẽ cảm thấy vinh hạnh khi biết tên ta, Alise”.

Tôi tỏ vẻ không quan tâm nói:

“nhìn mặt ta trông giống cần biết tên mi không ?”.

Rồi không nói không rằng gì nữa, cả tôi và con quái vật tên Alise kia lao vào nhau tả xung hữu đột.

Ở bên cạnh đó, Linh với L cũng đang chiến đấu với lũ quái vật F- với F kia, những kỹ năng sát thương trên diện rộng đều được cả hai tung ra hết nhằm giảm bớt số lượng và cầm chân bọn chúng. Linh nhìn xung quanh rồi thở dài, tình thế vô cùng bất lợi, dù đã bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, nhưng lũ quái vật vẫn tỏ ra vô vùng hung tợn, và số lượng thì chả thấy giảm đi tẹo nào.

“Bão Lốc Xoáy”.

Linh hét lên một tiếng rồi sắc mặt thay đổi hẳn, từ người phát ra những luồng gió mạnh đến đáng sợ, những cơn lốc dần dần được hình thành lên, chúng đang tụ quanh tại người Linh, mỗi lúc một lớn dần lên, những con quái vật xung quanh không tài nào tấn công nổi, vừa lao vào đã bị bắn tung ra.

Rít…Rít…

Linh giải phóng cho những cơn lốc xoáy đang tích tụ quanh mình, gió mạnh đến mức thổi bay tất cả những thứ xung quanh đấy, tôi chiến đấu ở gần đó cùng Alise cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Bụp…Bụp…Bụp

Ở đằng xa L cũng không thua kém, với kim cương thể của mình, lũ quái vật không tài nào làm L bị thương được, nó cứ thế đấm, mỗi một đấm của nó mạnh cả nghìn cân, con quái vật nào bị nó đấm không chết thì cũng tàn phế.

Nhìn Linh với L chiến đấu, tôi thầm nghĩ (mình cũng phải cố lên mới được).

“Giáng Long Kích” tôi nhảy lên cao rồi gào ầm lên, tung cú đập như ngàn cân xuống, con nhẹn Alise giờ hai chân lên chống đỡ.

Ầm…Ầm…

Thương của tôi chạm chân của nó, hai thứ va vào nhau tạo nên một âm thanh khủng khiếp, lần này chân nó đã bị thương và bắt đầu chảy máu. Alise tự nhiên cười rồi nói:

“quả không hổ danh là người được lựa chọn, cũng làm ta bị thương một tí rồi đấy, khá khen”.

Vừa nói cái cơ thể của con Alise vừa biến đổi, những vết thương tôi vừa gây ra nhanh chóng được hồi phục lại, bàn tay ả thì to dần to dần lên, đằng sau lưng thì mọc thêm ra 8 cái chân nhện nữa, trên đầu thì hiện lên một chiếc vương miện đen xì. Rồi ả gào ầm lên:

“biến hình bậc cuối, Nhện Quỷ”.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy ả biến thân, trông ả bây giờ thật kinh tởm và kỳ dị. Rồi từ sau lưng ả phóng ra hàng trăm, hàng nghìn mấy con nhện độc to bằng con chó trưởng thành, trông chúng cũng tởm không kém, tôi vừa nhìn thấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.

Tôi vung thương lao lên tấn công Alise, ả không thèm tránh né mà đứng im ở đó nhận trọn đòn tấn công đó.

Keng…

Đòn tấn công của tôi vừa rồi không làm cho da ả bị xây xát tí nào, Alise tung một đòn tấn công với tốc độ đáng kinh ngạc khiến tôi không kịp né tránh, bay xa gần hai chục mét, tôi vẫn đứng dậy như chưa hề có gì xảy ra.

“rống”…

Alise gào lên một tiếng rồi nhìn tôi với một ánh mắt bỗng đỏ rực hết lên, lúc này đá vụn xung quanh ả đều bay hết lên. Tôi nhìn mặt của ả rồi cười đều:

“còn lâu mới khuất phục được D này nhé”.

Vù…

Grao…

Tôi với Alise lại tiếp tục lao vào nhau chiến đấu, luồng năng lượng màu vàng của sức mạnh ánh sáng và luồng năng lượng màu xanh của bọn quái vật đang xung đột với nhau bởi tôi và Alise, khoảnh khắc khi mà hai luồng năng lượng đó va chạm vào nhau đã tạo nên một vụ nổ vô cùng to lớn. Cây cối và các tòa nhà xung quanh đều bị phá hủy hết cả, may mà không có ai sinh sống ở đây, những con quái vật ở gần đó đều tan xác hết cả.

Cả tôi và Alise đều bị bắn văng ra xa cả trăm mét, trong khi cả hai đang đứng dậy và chuẩn bị lao vào nhau tiếp thì một giọng nói đã vang lên:

“rút đi Alise, ở đây cho quân ta lo”.

Alise vẻ mặt nuối tiếc nhìn tôi rồi nói:

“đừng chết sớm, hãy sống cho đến lúc ta giết mi, và đây không phải là ta sợ mi mà chạy đâu…”.

Còn chưa nói hết câu thì ả đã biến mất, tôi ngơ ngác không rõ giọng nói kia của ai mà nghe rất quen. Một đám quái vật bâu lấy và đè thằng H ra, cứ tưởng nó ngủm, ai ngờ không phải vậy.

Uỳnh…

Từ cơ thể nó tỏa ra một luồng khí mãnh liệt hất văng mọi con quái vật quanh đó, nó vặn tay vặn chân rồi phàn nàn:

“sao đánh mãi không hết thế nhỉ ? Tao mong đợi một trận chiến khác khác cơ”.

Tôi thì di chuyển sang phía Linh hỗ trợ, cuộc chiến của chúng tôi thấm thoát đã trôi qua được bốn mươi phút, tiêu diệt được cả chục trăm nghìn con quái vật rồi, nhưng không hiểu sao chúng vẫn rất đông và số lượng không thấy giảm tí nào. Tôi vừa cười vừa than thở:

“trăm nghìn con éo gì, cỡ này chắc phải cả tỉ chứ chả đùa”.

Linh nét mặt vẫn thế, vẫn đang hoài nghi một thứ gì đó bí ẩn:

“bọn người xương bậc E vẫn chưa xuất hiện, và giọng nói bí ẩn của ai đã gọi Alise về”.

H dịch chuyển đến và báo tin:

“quân đội chuẩn bị vũ khí xong rồi, giờ chúng ta về căn cứ thôi”.

Chúng tôi liền gật đầu và đi đến gần H luôn, trận đánh đã khiến chúng tôi hơi thấm mệt, giờ về doanh trại nghỉ tầm mười phút thôi là ổn.

Về đến doanh trại, tôi trông thấy một thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, quân tiên phong của ta đều đang ở dưới chiến hào, phía trước họ là 500m nguyên bom với mìn bẫy. Phía trong thì xe tăng, pháo, trực thăng đều sẵn sàng ứng chiến, thiếu tướng từ trong trại chỉ huy đi ra gặp tôi và chào hỏi:

“về rồi đấy à, các cháu làm tốt lắm, quân ta chuẩn bị xong hết rồi”.

Tôi liền chào lại tướng quân và hỏi:

“thế đã trang bị chất kia vào các vũ khí chưa ạ ?”.

Thiếu tướng gật đầu đáp rồi đưa cho tôi một khẩu AK-47 cùng một băng đạn rồi bảo tôi xem xét, thì ra những viên đạn đều đã được tẩm loại chất kia. Còn những viên cối và pháo thì đều được lắp một cái ông nghiệm chứa chất kia vào bên trong, đội trưởng BCHH từ tiến lại chào hỏi tôi và trình bày:

“chất đó có sức mạnh ăn mòn rất lớn, đã thử nghiệm trên một con quái vật rồi, chúng ta bây giờ có thể chống lại chúng rồi”.

Tôi cười rồi thắc mắc:

“chất đó làm từ gì vậy ạ ?”.

Đội trưởng BCHH cười đắc ý rồi nói một tràng dài:

“chất đó được ta tổng hợp từ nhiều thứ: H2, Cu, Ag, Br, Lưu Huỳnh, Muối, Đường, Sữa, bla…bla…”.

Tóm tắt lại thì chất đó được tổng hợp từ các thể loại trên đời này và tên của nó là TND, được đặt theo họ và tên của người chế tạo ra nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.