Hành Trình "Bẻ Cong" Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 44: Final



-Chà, cũng lâu rồi Nấm không post chap mới cho mọi người đọc nhỉ kkk ? Một phần là Nấm lười viết. Nấm đã đọc lại hết những chap trước và Nấm quyết định sẽ rút ngắn cốt truyện lại. Và chap 44 này sẽ là chap cuối cùng để kết thúc bộ truyện “Hành trình bẻ cong cô bạn cùng bàn!!” này.

Sau đó Nấm sẽ viết tiếp bộ “Cảm Nắng” đang còn dở dang kia.

À mà, bữa giờ Nấm thấy các bạn cứ gọi nhân vật Thy Ngọc là “Mẹ Mít” gì đấy. Thật ra cái tên Thy Ngọc đó Nấm tự đặt trong lúc suy nghĩ viễn vông ra thôi nhưng không ngờ lại trùng tên với thần tượng của các bạn. Haha rất thú vị đấy.??

Còn bây giờ thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~ Thank you!! ???

♀️?

-Đồ ngốc…Chào em!Hạnh San thều thào nói.

Thiên Di nghe được giọng nói mà nàng nhung nhớ bấy lâu cất lên thì nàng lại càng khóc lớn hơn nữa. Tay áo của Hạnh San cũng đã bị ướt một mảng lớn vì nước mắt của nàng.

-Bảo bối ngoan…Đừng khóc…San thương em. Hạnh San vỗ nhè nhẹ lên đầu của nàng. Thì thầm bao lời yêu thương.

Hạnh San vuốt vuốt tấm lưng nhỏ của nàng khá lâu nhưng Thiên Di dường như vẫn chưa có dấu hiệu ngừng khóc. Cô phì cười nói:

-Ôi thôi nào, đừng khóc nữa. Em làm áo của San ướt hết cả rồi này. Thấy không? Hạnh San giả vờ trêu ghẹo cái con người đang khóc sướt mướt trong lòng mình.

-Hic hic, đáng ghét. Thiên Di nói đoạn nàng liền dùng tay vỗ một cái rõ kêu lên ngực Hạnh San.

-Ouch. Đau lắm đấy!!Hạnh San giả vờ đau đớn ngầm trêu chọc nàng. Và, cô nàng ngốc ấy đương nhiên là cuống quýt hết cả lên.

-Ối em không cố ý. San có làm sao không?! Có bị đau lắm không?! Em xin lỗi!! Huhu. Thiên Di vừa nói vừa dùng tay xoa xoa lên chỗ nàng vừa đánh Hạnh San lúc nãy trong lòng nàng tràn ngập hối lỗi.

Hạnh San nhìn vẻ mặt cuống quýt vì lo lắng của Thiên Di mà lòng không tự chủ vẽ lên một nụ cười sáng lạn sau những ngày làm bạn với bóng tối, cô đưa tay mình bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn đang sờ soạn khắp nơi trên lồng ngực mình lại, và khẽ khàng nói:

-Bảo bối, thật vui khi lại được nhìn thấy em lần nữa. Thời gian qua đã để em phải chịu cực khổ rồi. Đợi đến khi San có thể bước xuống giường bệnh này thì San nhất định sẽ bù đắp lại tất cả những gì mà em đã phải chịu đựng. Cùng em tiếp tục thực hiện những ước mơ còn đang dang dở của chúng ta. San yêu em rất nhiều. Hơn cả những gì mà San nói.

Giờ phút này thì một vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má của Thiên Di, đôi mắt nàng dần đỏ lên vì nước mắt cứ không ngừng tuôn ra, cái mũi nhỏ cũng chuyển sang màu đỏ nốt, nàng xúc động không nói thành lời liền sà vào lòng ôm chặt lấy Hạnh San. Nàng cứ khóc mãi như vậy, được một lúc nàng ngưng khóc, tựa đầu lên vai Hạnh San bá đạo cất giọng:

-Cả đời này em chỉ có một mình Trương Hạnh San thôi. Nên San liệu mà chăm sóc em cho thật tốt. Nếu không em nhất định sẽ biến San thành bộ dạng rất khó coi.!!

-Ahaha, San cứ tưởng em sẽ nói những câu kiểu như là “Em cũng yêu San” hoặc là “Em cũng nhớ San rất nhiều” chứ!! Ai đời lại đi đe doạ người mới thoát khỏi tình huống thập tử nhất sinh như em không?! Thiên Di à, xem ra thời gian không có San bên cạnh thì độ bá đạo của em đã được nâng cao a~ Hạnh San nghe được lời nói vô cùng bá đạo thốt ra từ Thiên Di thì bị một phen chấn động không hề nhẹ, cô không tự chủ được liền buông lời trêu chọc nàng.
Thiên Di nghe được những lời châm chọc của Hạnh San dành cho mình liền thoát li ra khỏi vòng tay của cô, nàng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nửa vì thẹn nửa vì giận mà lần nữa đỏ hết cả lên. Nàng chu môi phồng má nói:

-Đương nhiên. Vì em là duy nhất. Không đụng hàng với ai luôn nhé! San phải nên vui vẻ và hạnh phúc mới có một người vừa hoàn hảo vừa xinh đẹp giỏi giang như em ở bên cạnh. Chứ không phải ra sức mà trêu chọc em. Hiểu chưa?

Lại một câu nói bá đạo được thốt ra từ Thiên Di. Và lần này còn có chút tự luyến trong câu nói đó nữa. Làm cho Hạnh San thêm một phen chấn động tâm trí.

-Ui chao, hôm nay em lại có thêm tính tự luyến nữa à?! Rất thu hút đó cô bé à~ *nhếch mép gian xảo*

Nói đoạn Hạnh San đưa tay kéo cả người Thiên Di lại gần cô hơn, nhưng vì cô dùng lực hơi mạnh nên khuôn mặt của cả hai bây giờ đang thực sự rất gần nhau, thậm chí trong mắt của nhau còn phản chiếu cả khuôn mặt của đối phương.
Thiên Di vì rất lâu chưa có lại được cảm giác gần gũi với Hạnh San như thế liền đỏ mặt thẹn thùng, nàng nhận thấy khuôn mặt Hạnh San đang dần tiến lại gần và có ý định muốn hôn nàng thì liền nhanh chóng tránh đi, cả người lùi ra xa. Nàng lắp bắp nói:

-San còn chưa khoẻ hẳn…Không…Không được làm bậy!!  Thiên Di dùng hai tay bắt thành chữ “X” trước ngực, khuôn mặt đỏ lên trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

-Hey, San có làm gì không đúng đắn với em đâu. San chỉ định hôn em thôi mà~ Nếu em không cho thì thôi vậy~ Hazz, tôi buồn đến chết mất thôi~ Hạnh San cố nén cười trước hành động của Thiên Di, cô giả vờ giận dỗi nằm xoay lưng lại với nàng để xem phản ứng của nàng như thế nào.

-Nè, em không có ý đó đâu mà. Em chỉ là…chỉ là. LÂU RỒI NGƯỜI TA KHÔNG ĐƯỢC GẦN GŨI VỚI SAN NÊN NGƯỜI TA MỚI PHẢN ỨNG NHƯ VẬY THÔI MÀ!!! Chứ người ta có muốn vậy đâu~ Thiên Di im lặng rồi một lúc rồi tuôn một tràn ra. Nàng nói nhanh đến nỗi Hạnh San nghe còn không kịp.
-A, thì ra là vì ngại à?! Nhưng mà em cũng không cần phải hét lên như thế chứ, điếc hết cả tai San rồi đây này! Hạnh San lắng nghe câu trả lời của Thiên Di xong không thể không ngạc nhiên lẫn buồn cười hơn, nhưng cô vẫn giả vờ trêu chọc nàng.

-Không nói chuyện với San nữa. Em đi đây. Thiên Di từ nãy đến giờ bị Hạnh San liên tục buông lời trêu chọc liền thẹn quá hoá giận đùng đùng bỏ đi.

Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì cánh tay rồi cả thân người của nàng đều bị người ngồi trên giường kéo ngược trở lại. Kết quả là nàng ngồi lọt thỏm trong lòng Hạnh San.

Thiên Di lần thứ n đỏ mặt trong ngày, nàng dùng tay đẩy đẩy người Hạnh San ra nhưng không thành. Xì, mới tỉnh lại sao mà khoẻ thế không biết.

-Định đi đâu đó cô bé. San vẫn chưa nói chuyện với em xong cơ mà. Hạnh San tiến mặt lại gần với khuôn mặt của Thiên Di hơn, giọng nói trầm ấm phát ra đều đều.
-Em…em muốn…em muốn về…để căn dặn người…người làm nấu chút gì đó…cho San.  Không…không cần phải áp sát vào mặt em…như vậy đâu.

Thiên Di đối với ánh nhìn nồng ấm và tông giọng quyến rũ đó của Hạnh San thì trong người không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác rạo rực đến khó chịu.

Không được, nàng phải thoát ra tình huống vô cùng ám muội này ngay lập tức.

-Em không cần phải bối rối đến nỗi ăn nói không lưu loát khi ở bên San đâu. Thoải mái đi nào. Hạnh San nói rồi dùng đôi mắt màu nâu đen sâu thẳm của mình xoáy sâu vào đôi mắt đen tròn tuyệt đẹp của Thiên Di. Cô đưa tay nâng nhẹ cằm của nàng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt mình, tông giọng trầm thấp vang lên:

-Em nghĩ thế nào nếu bây giờ San nói San muốn hôn em?!
Thiên Di chính thức lạc vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Hạnh San. Nàng không gật đầu cũng không nói gì chỉ từ từ chủ động tiến lại gần với Hạnh San hơn đặt nhẹ lên môi Hạnh San một nụ hôn ngọt ngào.

Khỏi phải nói trong lòng Hạnh San vui sướng đến mức nào. Cô cảm thấy có hàng ngàn con bướm đang bay lượn trong lòng. Cô nhìn dung nhan vạn phần xin đẹp trước mặt mình liền không kiềm lòng được kéo Thiên Di vào một nụ hôn khác nóng bỏng hơn.

Hai người môi lưỡi cùng nhau triền miên không dứt. Không để ý rằng bên ngoài có một người quan sát hai người thật lâu. Trên mặt thoáng vẻ buồn phiền khôn tả.

Lâm Tĩnh định vào nói với Thiên Di rằng Hạnh San sẽ được xuất viện sau khi tập xong bài tập trị liệu. Nhưng có lẽ cậu sẽ nói việc đó vào ngày mai vậy.

Cậu đang định cất bước rời đi thì bỗng Bích Trâm và Thy Ngọc cũng cùng lúc bước đến.
-Hai em đến thăm Hạnh San à?  Lâm Tĩnh dừng bước chân của mình lại để trò chuyện cùng Bích Trâm và Thy Ngọc.

-Tụi em đang có chuyến du lịch riêng với nhau nhưng khi nghe tin Hạnh San bị như vậy thì tụi em lập tức đặt vé máy bay về nước ngay luôn ạ. Bích Trâm nói.

-Anh định về sao ạ? Sao anh không ở trong đó với cậu ấy thêm một chút? Thy Ngọc tiếp lời.

-Oh, Thiên Di đang ở trong đó cùng với cậu ấy. Nếu anh vào thì e là sẽ làm cho hai người họ mất tự nhiên. Vả lại anh cũng còn có công việc để đi, không thể lơ là Hắc Long Hội được. Lâm Tĩnh dừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp. Hai em cũng nhanh chóng vào thăm cậu ấy đi. Nhưng nhớ phải gõ cửa trước khi vào đấy nhé. Không thì tụi em sẽ được thấy những cảnh đỏ mặt tím tai đó. Haha. Thôi anh đi trước nhé! Tạm biệt hai em.
Lâm Tĩnh dùng tay vỗ vỗ lên vai Bích Trâm và Thy Ngọc rồi tiêu soái rời đi.

-Cảnh đỏ mặt tím tai?! Hai cậu ấy dám làm chuyện xằng bậy trong bệnh viện cơ à?! Bích Trâm sau một hồi đứng ngơ người ra thì bộ não thông minh của cô cũng load được vấn đề mà Lâm Tĩnh đề cập đến. Đi, chúng ta mau vào đó để ngăn tên đại sắc lang vừa tỉnh dậy đã giở trò đồi bại với tiểu cô nương kia. Nói rồi Bích Trâm nắm lấy tay Thy Ngọc kéo vào trong phòng mà không màng gõ cửa.

-YAH, HAI NGƯỜI MAU DỪNG CÁI TRÒ ĐÓ LẠI MAU……

Bỏ qua lời nhắc nhở của Lâm Tĩnh. Bích Trâm hùng hổ vặn nắm cửa bước vào phòng mà không cần gõ cửa xin phép người ở bên trong. Và cái cảnh “đỏ mắt tím tai” gì gì đó mà Lâm Tĩnh nói thì không thấy đâu. Chỉ thấy có một người tay chân băng bó ngồi trên giường vẻ mặt hưởng thụ ăn những miếng táo được người con gái còn lại đút cho ăn.
Và sự xuất hiện đột ngột không kém phần vô duyên của Bích Trâm đã làm mọi hoạt động của hai người Hạnh San và Thiên Di dừng lại.

-Này, cậu làm cái gì mà hét to thế? Muốn doạ chết tớ à?! Hạnh San vừa tỉnh dậy liền giở giọng đanh đá với cô bạn thân của mình.

-Tớ…tớ…Ngọc ah, giúp Trâm với.! Bị Hạnh San đáp trả một câu không thể thốt nên lời nên Bích Trâm đành quay sang giương đôi mắt rưng rưng cầu cứu người yêu của mình.

-Ah, Trâm chỉ muốn chào hỏi một cách “ấn tượng” với hai cậu thôi. Thy Ngọc cố ý nhấn mạnh hai từ “ấn tượng” và đưa đôi mắt sắc bén nhìn con người mới nãy còn xông vào hùng hổ mà bây giờ thì lại như cún con cụp hai tai xuống.

-Màn chào hỏi khá là ấn tượng đấy bạn hiền. Hạnh San vẫn không ngừng châm chọc Bích Trâm.
-Được rồi được rồi. San cũng không cần phải đanh đá như vậy đâu. Nào, hai cậu đến đây và ngồi xuống đi. Thiên Di sau khi hoàn hồn sau tiếng hét của Bích Trâm thì nở nụ cười thiên thần. Nàng đứng lên lấy hai cái ghế gần đó cho Bích Trâm và Thy Ngọc ngồi.

-Cậu còn cảm thấy đau chỗ nào không? Thy Ngọc sau khi ngồi xuống liền hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Hạnh San.

-Tớ không sao. Chỉ là đôi chân của tớ e là không đi lại được. Nếu muốn đi lại bình thường thì phải trải qua một bài tập trị liệu khá là dài đấy.

-Mà cậu vẫn còn giấu bọn mình một chuyện rất là kinh thiên đó nha. Bích Trâm ngẩng đầu lên hí hỏm nói.

-Tớ?! Giấu chuyện gì?! Hạnh San nghiêng đầu thắc mắc.

-Hừm, tên lùn nhà cậu cứ thích giả vờ đúng không Chủ tịch Trương and Trương tỷ đứng đầu Hắc Long Hội! Bích Trâm nói bằng giọng nói châm biếm.
Cha chả, thân thế quyền lực như vậy mà giấu bạn giấu bè.

-À haha, đó là một câu chuyện dài. Tóm lại là số tớ rất may mắn. Khi nào có thời gian tớ sẽ nói cho cậu nghe.

-Hừm, nhớ đấy. À mà, hai bác biết chuyện cậu nhập viện không?

-Tớ đã căn dặn Lâm Tĩnh rằng chuyện tớ nhập viện tuyệt đối không được để cho ba mẹ tớ biết. Họ cũng lớn tuổi rồi nên tớ không muốn họ phải bị sốc và lao tâm vì tớ đâu. Khi tớ xuất viện thì tớ sẽ đưa Thiên Di về ra mắt hai người họ luôn một thể. Nói đến đây trong mắt Hạnh San liền lấp lánh những tia hạnh phúc. Khuôn mặt sáng ngời, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình và siết chặt.

Thiên Di nghe đến việc ra mắt gia đình Hạnh San thì có chút bất ngờ, vui mừng lẫn hồi hộp, lo sợ. Vì nàng không biết ba mẹ Hạnh San có cấm đoán chuyện của cô và nàng không. Nàng thực sự rất lo lắng.
Nhưng khi bàn tay nàng được bàn tay ấm áp của Hạnh San nắm chặt lấy thì mọi lo lắng trong lòng cũng vơi bớt một phần.

Nàng chỉ biết mỉm cười e thẹn.

-Vậy thì tốt quá. Còn tớ thì không biết khi nào mới được ai kia dắt về ra mắt ba mẹ người ta nữa cơ. Thy Ngọc đưa đôi mắt “trìu mến” nhìn Bích Trâm.

-Ahaha, Trâm sẽ sắp xếp…sẽ sắp xếp mà. Em đừng có nhìn Trâm đáng sợ như vậy a~

Đối với ánh mắt “vạn tiễn xuyên tim” của Thy Ngọc thì Bích Trâm không thể nào không lo sợ nha~ Hmm, nó rất đáng sợ.

-Haha. Hạnh San và Thiên Di liền phá lên cười.

Chưa gì đã thấy kiếp thê nô rồi a~

~Năm năm sau~

~Biệt thự Wings~

-San à, có nghe con khóc không hả?! Mau dỗ con đi. Em đang bận nấu thức ăn rồi.
-San nghe rồi!!! Đi liền đây!!!

Khung cảnh buổi sáng náo nhiệt tại căn biệt thự trước đó vô cùng yên tĩnh nhưng kể từ khi trong ngôi biệt thự đó có thêm một thành viên nữa thì ngày nào căn biệt thự sang trọng ấy cũng có tiếng khóc của trẻ con, tiếng hét của hai phụ huynh đáng kính nhưng đa số đều nghe tiếng hét của Hạnh San thôi.

-AAAA, SỐ TUI THẬT KHỔ MÀ.

-TRƯƠNG HẠNH SAN. MAU GIÚP EM THAY TÃ CHO CON. EM BẬN TÚI BỤI MÀ SAN CÒN ĐỨNG ĐÓ LA HÉT CÁI GÌ!!!!!!

-DẠ. ĐI LIỀN HUHU.

~Lúc này ở một căn biệt thự khác cũng xảy ra hoàn cảnh tương tự~

-LÂM BÍCH TRÂM!!!! EM MUỐN ĂN XOÀI CHUAAAAA

-BÀ XÃ AH!!! ĐỢI TRÂM CHÚT TRÂM ĐANG CHO CON UỐNG SỮA!!!

-NHANH CÁI TAY LÊNNNNNNNNN!!!!
-DẠ BIẾT RỒI. AAAA, ĐÚNG LÀ KIẾP THÊ NÔ MÀ~~~

-CÒN KHÔNG MAU NHANH TAY LÊN MÀ ĐỨNG ĐÓ LA HÉT CÁI GÌ?!

-KHÔNG CÓ. TRÂM NÓI TRÂM THƯƠNG EM. Huhu

Tình yêu của họ là thế. Còn tình yêu của các bạn thì thế nào?

The End.

Hẹn gặp lại mọi người vào tác phẩm “Cảm Nắng” nhé~???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.