Phó Tuấn Khanh chỉ dạy Lý Hạo Nhiên chơi cờ, trên bàn cờ chỉ ra nhược điểm của hắn, Hạo Nhiên nghiêm cẩn lắng nghe, Yên Nhiên ngồi ở giữa, chống cằm nhìn Phó Tuấn Khanh lại nhìn ca ca.
Thấy Phó Tuấn Khanh ở trên bàn cờ từng bước ép sát, Yên Nhiên có năng lực hỗ trợ, kiếp trước nàng đánh cờ vây không tốt, nhưng sau khi thành thân nàng thường xuyên cùng biểu ca đánh cờ, cờ vây là biểu ca một tay dạy dỗ nàng.
Sau khi biểu ca qua đời, Yên Nhiên sống một mình ở hầu phủ cả ngày chỉ chơi cờ, để mà hoài niệm biểu ca.
Nhưng lúc này nàng cũng không dám chỉ ca ca, nàng không thể giải thích vì sao nàng đánh cờ vây đột nhiên trở nên cao siêu.
Mỗi khi Hạo Nhiên hạ cờ sai chổ, Yên Nhiên không tự giác vỗ trán, cao thủ cờ vây lại xem cái sọt rác chơi cờ, rất thống khổ tra tấn nha.
Hạo Nhiên tập trung tinh thần vào ván cờ nên không phát hiện Yên Nhiên khác thường, Phó Tuấn Khanh liếc mắt nhìn Yên Nhiên, rồi hạ xuống cục diện quân cờ, từ chỗ ngồi đứng lên:
– Hạo Nhiên huynh, ngươi thu dọn bàn cờ.
Hạo Nhiên nhìn chằm chằm bàn cờ một lúc lâu, mới a một tiếng, thu dọn quân cờ, mỗi một bước đi lại, ngoài ý muốn có được thu hoạch.
– Yên Nhiên muội muội, muội không thích hợp viết liễu thể.
Phó Tuấn Khanh ngồi ở thư án, cầm bút trên bàn, mở ra giấy Tuyên Thành viết chữ, múa bút vẩy mực tuấn dật vô cùng, Yên Nhiên bị Phó Tuấn Khanh hấp dẫn, đi đến bên người hắn, vì hắn mài mực.
Phó Tuấn Khanh viết xuống chữ cuối, nét mực trên giấy Tuyên Thành khô dần, hiện ra ngân hoa, liễu thể thần vận, hắn nói:
– Cổ tay muội không ổn, liễu thể là thường xuyên gặp, nhưng muốn viết thành thạo liễu thể rất khó.
– Muội thích hợp thể tự gì?
Yên Nhiên cảm thấy hứng thú liền hỏi, Văn Trí hầu không chỉ trí dũng song toàn hiếm có trong thiên hạ, còn là một thế hệ thi họa đại sư, chữ hắn viết khó cầu, mà tranh chữ của hắn cũng không nhiều lắm.
Kiếp trước Yên Nhiên nửa đời phú quý, sau này tuy nàng cũng là hầu phu nhân, nhưng biểu ca bổng lộc không cao, hoàng thượng cũng lãng quên bọn họ, biểu ca chỉ để lại đồ cưới của đại di Nhàn Nương, Nhữ Dương vương phủ phân cho hắn ruộng đất cửa hàng hắn cũng không đụng tới.
Bọn họ không biết kinh doanh, sẽ không buôn bán, trong hầu phủ bạc cũng không nhiều lắm, không thể so sánh với Nhữ Dương vương phủ.
Nửa đời sau của Yên Nhiên phải lo ăn lo mặc, biểu ca mất không còn triều đình bổng lộc, Yên Nhiên ngày càng khó qua.
– Đóng dấu cho muội, Tuấn Khanh ca ca đem tranh chữ đưa muội, được không?
Tranh chữ của Văn Trí hầu sẽ bán được rất nhiều bạc, Yên Nhiên phòng ngừa chu đáo, ai biết nàng có còn gặp cảnh khốn cùng nữa không? Phó Tuấn Khanh lắc đầu cười nói:
– Được Yên Nhiên muội muội yêu thích, là vinh hạnh của ta, muội từ nay về sau nghĩ muốn…
– Sao vậy? Tuấn Khanh ca ca không chịu cho?
Yên Nhiên đem giấy Tuyên Thành thu hồi:
– Dù sao muội cũng có một bộ, không thể cho cũng không sao.
Nàng cách hắn rất gần, hắn có thể ngửi được hương thơm trên người nàng, trong mắt hàm chứa ý cười, có sủng nịch, có nghi hoặc, giống như không biết vì sao hắn lại sủng nịch nàng, thanh âm trầm thấp từ tính:
– Ta có thể cự tuyệt bất luận kẻ nào, chỉ có Yên Nhiên muội muội, lúc nào cũng có thể.
Yên Nhiên vành tai đỏ ửng, tay nhu nhu giấy Tuyên Thành:
– Huynh còn chưa nói… muội thích hợp thể tự gì.
– Hoa mai toản thể.
Phó Tuấn Khanh cầm bút ở trên giấy Tuyên Thành viết vài chữ làm mẫu:
– Văn thanh tú ẩn chứa khí khái hàn mai, càng thích hợp với Yên Nhiên muội muội. Ngày khác ta đưa muội mấy bản tự thiếp (giấy tập viết).
– Cám ơn Tuấn Khanh ca ca.
Phó Tuấn Khanh viết trên giấy Tuyên Thành, Yên Nhiên nghiêm cẩn nhìn hắn viết ra hoa mai toản thể, nghe hắn giảng giải huyền diệu trong đó, luyện chữ không có đường tắt, chỉ có thể chăm chỉ khổ luyện, Yên Nhiên nghe rất nghiêm cẩn, thường hỏi vài câu, Phó Tuấn Khanh giải thích thật kỹ càng cặn kẽ, trong lòng có tính toán, bộ trân quý giấy và bút mực có thể tặng người.
Hắn liếc mắt nhìn lén nàng, bên môi ý cười càng nặng:
– Yên Nhiên muội muội.
Yên Nhiên không hiểu nhíu mày:
– Chuyện gì?
Phó Tuấn Khanh tới gần nàng, thấp giọng nói:
– Ngày khác cùng ta đánh một ván cờ được không?
– Huynh…huynh… sao huynh nhận ra…
– Đừng vội, cũng đừng hoảng hốt.
Phó Tuấn Khanh ngữ điệu trầm ổn:
– Sẽ không có người nào hoài nghi muội, muội đừng sợ.
– Muội là ở trong mộng học được, có người tốt giống như Tuấn Khanh ca ca, dạy muội chơi cờ.
Phó Tuấn Khanh nhìn ra Yên Nhiên khác thường, nhìn nàng lộ ra vẻ đau thương, hắn có chút hối hận, hắn tình nguyện thấy nàng vui cười xán lạn, Phó Tuấn Khanh nâng tay muốn nhu mi mày đau thương của nàng, Yên Nhiên cười nói:
– Lừa huynh thôi.
Yên Nhiên nhìn Hạo Nhiên nói:
– Ca, ca còn chưa xong sao? Ta đói bụng, hôm nay nương sai phòng bếp làm rất nhiều điểm tâm.
– Đã biết, liền xong.
Hạo Nhiên thu dọn quân cờ xong, đứng dậy oán giận nói:
– Chỉ nhớ ăn, ăn cho béo, không ai dám thú muội.
– Nếu giống như lời ca nói không có người thú muội, muội bắt ca ca nuôi muội cả đời.
Yên Nhiên để sát mặt vào Hạo Nhiên:
– Ca, ca không nuôi muội?
Hạo Nhiên nắm mũi nàng:
– Có muội phu giúp ta nuôi muội, không phải rất tốt sao? Tiểu muội hết ăn lại nằm, yêu thích hoa phục mỹ thực, muội phu tương lai sẽ tốn rất nhiều bạc đây.
Hạo Nhiên nhìn Phó Tuấn Khanh đang ngồi bên thư án:
– Người không có bạc cũng không thương muội, cũng đừng muốn thú muội muội của ta, ta luyến tiếc tiểu muội chịu khổ.
– Muội nào giống như ca nói hết ăn lại nằm? Ham mê phú quý?
– Không phải sao?
– Không phải.
– Tuấn Khanh hiền đệ, ngươi nói xem ta nói có đúng không?
Hạo Nhiên muốn cho Phó Tuấn Khanh cơ hội, hắn luôn cảm thấy biểu đệ tuy tốt nhưng không lương xứng với Yên Nhiên, biểu đệ rất sủng Yên Nhiên, cũng quá nuông chiều nàng, cái gì cũng có thể vì Yên Nhiên.
Nhưng hậu trạch là thiên hạ của nữ nhân, nam nhân không biết không rõ, hắn lại hoàn toàn tin tưởng Yên Nhiên, mà Yên Nhiên tính tình vừa thẳng lại ngang bướng, dễ dàng đắc tội với người, cũng dễ dàng bị người tính kế.
Nàng cần một người trượng phu có thể dạy dỗ nàng phân biệt phải trái.
Nếu hắn là người bình thường có gia cảnh đơn giản, bọn họ sẽ là cử án tề mi phu thê hạnh phúc, nhưng Nhữ Dương vương phủ rất phức tạp, Yên Nhiên đối mặt nhiều lắm.
Gả cho ai Yên Nhiên cũng sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý, An Bình hầu phủ đại tiểu thư đồ cưới rất phong phú đủ để Yên Nhiên hưởng thụ cả đời, hắn cùng phụ thân nghĩ giống nhau, làm gì muốn Yên Nhiên đi vào lốc xoáy Nhữ Dương vương phủ.
Nhữ Dương vương chướng mắt An Bình hầu tầm thường, bọn họ càng chướng mắt Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh “cẩn thận”, hắn cho rằng hắn đã che giấu rất tốt, lại không biết ai cũng biết rõ hắn sợ hoàng thượng nghi kỵ, thân là thần tử lại lo lắng quân vương nghi ngờ, khác gì là thần hoài nghi quân chủ, mặc dù Nghiêu Thuấn Vũ Thang làm quân chủ, khó tránh khỏi nghi kỵ, nhưng thánh thượng khoan dung, nếu không lúc tin tức Nhữ Dương vương phản quốc truyền đến, Nhữ Dương vương phi bị oan uổng cũng chưa nói, cũng sẽ không chỉ đơn giản bị nhốt vào thiên lao.
Phó Tuấn Khanh nói:
– Yên Nhiên muội muội là trời sinh phú quý.
Mạnh phủ.
Lâm thị nghe nói Mạnh lão lại nghỉ ở trong viện Tần thị, tức đến đau ngực:
– Tiện nhân, không hiểu học của ai, tiện nhân.
– Xin phu nhân bớt giận, lão gia nhất thời mới mẻ, Tần di nương cũng không được lâu, nàng chỉ sinh có một mình cửu tiểu thư, sao có thể mạnh hơn người?
– Khởi bẩm phu nhân, lão gia muốn ngài thỉnh đại phu cho Tần di nương.
Lâm thị sắc mặt trắng bệch hỏi:
– Sao vậy? Nàng bị bệnh? Bị bệnh còn quấn quít lão gia?
– Là…Là Tần di nương…Có hỉ.
Lâm thị miệng muốn lệch qua một bên:
– Có hỉ? Sao có thể có hỉ?
– Chủ tử, chủ tử.
Ma ma bên cạnh vuốt ngực, bóp vai, Lâm thị vất vả lắm mới nuốt xuống cục nghẹn này:
– Đi thỉnh đại phu cho nàng.
Lâm thị hai tay run run, ủ rũ không phấn chấn, nàng không nghĩ tới Tần di nương lại cho nàng kinh hỉ đến như vậy.
Trinh nương ở trong phòng nghe được tin vui của Tần di nương, xoa nhẹ thái dương ẩn ẩn đau, lúc này thân mẫu được sủng ái, nàng ở bên cạnh Lâm thị càng khổ sở.
Đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn để Tần thị tranh thủ tình cảm, nhưng Lâm thị đã muốn đẩy nàng vào hố lửa, nàng không thể không phản kích, nàng không nói mình bị ủy khuất, nhưng Mạnh lão gia sẽ biết, hắn sẽ đau tiếc Trinh Nương, sẽ đau tiếc Tần di nương, không cầu hắn làm cái gì, nhưng hôm qua Tần di nương lại truyền đến tin tức tốt, Mạnh lão gia nói chờ nàng cập kê, sẽ lựa chọn phu gia tốt nhất cho nàng.
Gia phu mà được Mạnh lão gia coi trọng, so với Trần gia công tử tốt hơn rất nhiều, đau khổ lúc này Trinh Nương chịu được, cùng lắm thì ít gặp Lâm thị, di nương càng được sủng ái, Lâm thị là người hồ đồ ngu ngốc, sẽ muốn mượn sức nàng, nên đối tốt với nàng, rồi mới dựa vào nàng khiến Tần thị mất mặt khó coi, Trinh Nương cười khẽ, những ngày tháng khổ cực này rất nhanh sẽ không còn.
Trinh Nương không tìm Tần di nương, mà đi đến phòng Lâm thị, thấy bộ dáng Lâm thị ốm yếu, Trinh Nương nói:
– Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Sao bị bệnh đến vậy? Có thỉnh đại phu chưa?
Lâm thị cắn răng, nàng oán hận Tần di nương sinh dưỡng hài tử cho trượng phu, lúc này nàng không áp chế được Tần thị, càng không thể hạ thủ mưu hại nàng.
Mạnh lão gia sai người truyền lời kêu nàng thỉnh đại phu cho Tần di nương, là nói an nguy của Tần di nương giao hết cho nàng, nếu Tần thị có chuyện gì không may, Mạnh lão gia mặc kệ là ai làm, chỉ tìm Lâm thị tính sổ, đố kị mưu hại con nối dòng, là điều thứ nhất trong thất xuất.
Dù Lâm thị không cam lòng, cũng không thể tự mình ra tay, thậm chí còn không thể dính líu.
Tần thị được sủng ái, tâm cơ không nhỏ, Lâm thị từ ái kéo Trinh Nương, cười nói:
– Đã trể như vậy, sao ngươi còn đến đây? Bên ngoài trời lạnh, ngươi ăn mặc đơn bạc, khiến ta đau lòng.
– Mẫu thân, không có gì, nữ nhi không lạnh.
Trinh Nương tươi cười ngượng ngùng, trong mắt toát ra vẻ ngây thơ trong sáng, dáng vẻ lúng túng không biết nên làm gì:
– Mẫu thân cần điều dưỡng thân thể thật tốt, di nương… nữ nhi chỉ nhận người.
Giọng nói của Trinh Nương càng ngày càng thấp:
– Nữ nhi chỉ nhận người.
Lâm thị ôm Trinh Nương, giống như tâm can bảo bối nói:
– Ta cũng rất thương ngươi, ngươi cùng Huệ Nương giống nhau, đều là tâm can bảo bối của ta, hài tử ngoan, ta thương ngươi.
– Mẫu thân.
Trinh Nương ở trong lòng Lâm thị nhẹ giọng nói:
– Phụ thân coi trọng người, người là chính, ai cũng không qua nổi người.
Mạnh Lâm thị vuốt ve trán của Trinh Nương:
– Ngươi ăn mặc rất mỏng manh, người tới, mang áo choàng hạ hạc của ta tới đây.
– Không cần.
Trinh Nương hoảng sợ, liên tục chối từ, Lâm thị tự mình khoác áo lên người Trinh Nương, vừa lòng nói:
– Ngươi mặc rất đẹp mắt, cũng ấm áp, Trinh Nương không cần chối từ.
– Tạ mẫu thân.
Lúc Trinh Nương rời khỏi viện của Lâm thị, nha hoàn sau lưng nàng trong tay nâng rất nhiều thứ tốt, đều là Lâm thị ban cho nàng