Lý Yên Nhiên trước mặt là gương, nhưng bên trong không phải là gương mặt nàng, mà là tiểu di Mạnh Trinh Nương.
Nàng ta vĩnh viễn cười trong suốt, yên tĩnh tốt đẹp tươi cười, giống như u lan thản nhiên nở rộ.
Mạnh Trinh Nương nàng cái gì cũng không cầu, giống như những tục vật đó nàng đều không để ở trong lòng, tự do thản nhiên, nhưng người bên cạnh lại luôn đem thứ tốt nhất cho nàng.
Công công, không! Lúc này hẳn phải kêu là đại di phu ngưỡng mộ nàng, vốn là có vài cái thiếp thất, cũng vì nàng mà xa lạ.
(Yul: đại di phu là chồng của dì cả)
Mạnh Trinh Nương độc chiếm đại di phu, trong kinh thành là dang vọng nhất phu nhân, quần áo trang điểm thường ngày cũng có thể làm người khác tranh giành noi theo.
Trong gương dung nhan Mạnh Trinh Nương càng hiện ra rõ ràng, chuyện cũ một màn lại một màn hiện ra trong đầu nàng.
Nàng(MTN) nói với nàng(LYN) không thể ghen tị, nói nàng mau mau cấp biểu ca nạp thiếp, nếu không phải biểu ca đã nói không muốn nạp thiếp, nàng chắc chắn sẽ nghe theo nàng nạp thiếp vào phủ.
Nàng nói không nạp thiếp sẽ phạm vào “đố”, mà nàng chiếm giữ đại di phu? Ở Nhữ Dương vương phủ lại chưa từng thấy nàng cấp đại di phu nạp vào thiếp thất…
( Yul: đố là điều thứ 6 trong thất xuất chi điều)
“Phách” một tiếng giòn vang, nha đầu đang chải đầu cho nàng liền kinh hô:
– Đại tiểu thư.
Gương nát, những mảnh gương nhỏ phân tán, Lý Yên Nhiên dùng một khối ngọc thạch đập nát gương, Mạnh Trinh Nương bóng dáng liền biến mất.
Lý Yên Nhiên cười khẽ, chuyện đã qua ngươi vẫn còn muốn ám ta.
Lý Yên Nhiên lúc còn ở khuê phòng, đã có tiếng là tùy hứng, có phụ thân mẫu thân sủng ái, lại có thêm vị ca ca hết lòng yêu thương nàng, kiêu căng thành tính, khiến Nhữ Dương vương thái phi không ưa thích, nếu không phải vì đại di Nhữ Dương vương phi trước khi chết khăng khăng cố chấp định ra hôn sự của nàng cùng biểu ca, nàng cũng sẽ không được gả cho biểu ca.
Kiêu căng, tùy hứng, từ đâu thì bắt đầu lan truyền đi ra ngoài? Có phải là có người cố ý làm chuyện này?
Lý Yên Nhiên phân phó:
– Trân Châu, đem mảnh vỡ thu thập.
An Bình hầu phủ đại tiểu thư, sao có thể giống như Mạnh Trinh Nương, khắp nơi khiêm tốn, khắp nơi không dám đắc tội với người.
Lý Yên Nhiên tâm cơ không bằng Mạnh Trinh Nương, mưu kế lại không đâu vào đâu.
Lý Yên Nhiên vĩnh viễn đấu không lại Mạnh Trinh Nương.
Kiếp trước bại trong tay Mạnh Trinh Nương, Lý Yên Nhiên tâm phục khẩu phục, cam nguyện chịu thua, nàng chẳng lẽ nửa đời sau sẽ vinh hoa phú quý, lại trở thành quả phụ lênh đênh khổ sở.
Mạnh Trinh Nương một kỳ nhân cao thủ, nàng không muốn cũng không hận, là do nàng tự tay đẩy đi những người quan tâm nàng, làm phụ mẫu ca ca thất vọng, tự đi vào lối rẽ.
Nếu trời cao đã ưu ái, cho nàng trùng sinh làm lại cuộc đời, Lý Yên Nhiên nguyện ý đánh cược tất cả, cũng sẽ bảo hộ hạnh phúc của nàng.
Hộp trang sức bên trong đầy màu sắc rực rỡ, Lý Yên Nhiên chọn kim phượng trâm cài lên đầu, tươi cười xán lạn mà kiêu ngạo:
– Ta không mặc nguyệt sắc bạch y, đem trân châu hồng mười hai lớp váy mang tới đây.
Vì nàng thích Mạnh Trinh Nương khí chất ngọt ngào ôn nhu yên tĩnh, nên nàng vô thức học theo khí chất của Mạnh Trinh Nương, dần dần mất đi hào quang của chính mình.
Trân Châu sau khi thu thập xong mảnh gương nhỏ, liền giúp Lý Yên Nhiên thay y phục, nàng khóe môi nhếch lên, kinh diễm chói lóa, vừa nhìn liền biết nàng là hầu phủ đại tiểu thư.
Lý Yên Nhiên ra khỏi Tú Trung lâu, hướng đến phòng khách tiếp đãi khách quý của An Bình hầu phủ.
Nàng không có ngồi nhuyễn kiệu, nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, dưới chân là mặt đất, ngửi hương thơm của đóa hoa.
Dưới ánh mặt trời Lý Yên Nhiên đôi mắt lộng lẫy, ánh nắng chiếu vào đôi mắt nàng.
Có phải đây là một giấc mộng?
không phải là mộng, nàng là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, không phải là Trung Nghĩa hầu phủ cô lão quả phụ.(Yul: quả phụ già)
– Tiểu muội.
– Ca.
Lý Yên Nhiên bước vài bước đến bên cạnh Lý Hạo Nhiên, ngửa đầu nhìn hắn:
– Ca.
– Nha đầu ngốc, biến thành bộ dạng ngu ngơ gì vậy, Nhữ Dương vương thế tử phi cũng là tiểu muội của ta, ai dám khi dễ muội, cứ việc nói với ca.
– Ân.
Lý Yên Nhiên nghĩ rằng nàng sẽ không khóc.
Mạnh Trinh Nương trở thành Nhữ Dương vương kế phi chưa đem đến cho An Bình hầu phủ cái gì ưu việt.
Ca ca Lý Hạo Nhiên trên chiến trường bị thương, còn Triệu Duệ Giác lãnh binh lại nổi danh, nếu không có ca ca kiềm chế chủ lực của Man Di, Triệu Duệ Giác cũng sẽ không bắt giữ được đại tướng quân Cáp Sí của Man Di.
Sau khi hồi kinh, tay phải của ca ca rốt cuộc thành tàn phế, nếu không phải là Triệu Duệ Giác cầu tình, hoàng thượng còn có thể sẽ trừng trị Lý Hạo Nhiên tội làm hỏng quân cơ, An Bình hầu phủ dần dần xuống dốc, ca ca tiền đồ vô vọng.
Lý Yên Nhiên cầm lấy tay phải của Lý Hạo Nhiên, gân tay chưa đứt:
– Ca.
– Muội hôm nay sao vậy?
– Không có gì.
Lý Yên Nhiên cười lắc đầu nói:
– Ca là tới tìm muội sao?
– Đại di đến.
Nắm tay muội muội, Lý Hạo Nhiên thấp giọng hỏi:
– Ta không đồng ý hôn sự của muội cùng biểu đệ, gả đến Nhữ Dương vương phủ là cao gả, thế tử phi nhìn thì tôn vinh, nhưng xã giao rất nhiều, sao muội có thể ứng phó? Huống chi… Đại di thân thể không tốt, đại di phu tất nhiên sẽ tái thú, tuy nói rằng có ý cưới nữ nhi của ngoại tổ phụ, chung quy cũng không phải là yêu thương muội như đại di.
Đại di rất thương yêu Lý Yên Nhiên, nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không thể gả vào Nhữ Dương vương phủ, Lý Yên Nhiên nói:
– Không phải đã định đoạt rồi sao? Sao có thể đổi ý?
Kiếp trước Lý Yên Nhiên đối biểu ca Triệu Duệ Kỳ là toàn tâm toàn ý, ở Nhữ Dương vương phủ, biểu ca là người duy nhất đối xử tử tế với nàng, cả đời hắn cố gắng lớn nhất, chính là giúp đỡ bảo hộ nàng, nhưng hai người bọn họ cố gắng đến mấy vẫn thua Mạnh Trinh Nương, đem tất cả an bày của đại di trước khi chết đánh đổ hết.
Mạnh Trinh Nương dần dần chiếm lấy ưu thế của phu thê nàng, cuối cùng còn bức Triệu Duệ Kỳ không thể không nhường tước vị thế tử.
Nàng không muốn làm biểu ca thất vọng, nếu đã có cơ hội, nàng không nghĩ lại đi tử lộ như kiếp trước, biểu ca nên thú một người thích hợp làm thế tử phi, chứ không phải nàng:
– Ca, chúng ta có thể đổi ý sao?
– Muội không muốn gả?
Lý Yên Nhiên không có cách nào khẳng định đáp án, Lý Hạo Nhiên nhìn nàng do dự nói:
– Ngươi không trả lời, ca sẽ không giúp ngươi nói với đại di nương.
– Đúng, là muội không muốn gả cho biểu ca.
Lý Yên Nhiên trong nháy mắt hạ quyết định, mặc dù nàng trùng sinh, vẫn không thể đấu lại Mạnh Trinh Nương.
(Yul: ta tiết lộ một chút. MTN đúng là cực phẩm trong trạch đấu. Rất giỏi, nữ chính không bao giờ không thể nào đấu lại MTN cho dù nàng có trùng sinh bao nhiêu lần đi nữa.)
Kiếp trước đã thua, kiếp này lại muốn đấu với nàng tìm thảm bại sao?
– Biểu ca thú người khác so với muội càng thích hợp hơn, giống như vị Văn gia tiểu thư mà Nhữ Dương vương thái phi cùng Nhữ Dương vương đều coi trọng.
– Sao muội biết?
– Muội thật sự biết rất nhiều chuyện. Ca, từ nay về sau ca phải nghe lời muội.
Lý Hạo Nhiên gõ trán muội muội, buồn cười nói:
– Nghe muội? Là leo lên cây lấy tổ chim? Hay là giúp muội lừa gạt mẫu thân? Ta thật là lo lắng, mẫu thân sẽ phạt muội sao chép nữ giới.
– Ca.
Lí Hạo Nhiên cười to, sau đó lại nghiêm túc nhìn muội muội:
– Muội hạ quyết định rồi? Không gả biểu đệ? Ca không muốn để muội gả vào Nhữ Dương vương phủ, nhưng biểu đệ đối với muội lại là toàn tâm toàn ý.
– Vô dụng. Ca, toàn tâm toàn ý cũng vô dụng, biểu ca rất văn nhược, dù biểu ca có tâm bảo hộ muội, nhưng nàng quá mạnh, biểu ca cũng tin tưởng nàng.
– Nàng? Tin tưởng ai?
Mạnh Trinh Nương đối Triệu Duệ Kỳ ảnh hưởng không thể nói là không sâu, biểu ca đối nàng cực kì hiếu thuận, không riêng gì biểu ca, Lý Yên Nhiên cũng đồng dạng như thế, nếu không phải vì một lần ngoài ý muốn, bọn họ có thể sẽ bị lừa gạt cả đời.
– Là một người rất lợi hại.
Lý Yên Nhiên ngẩn đầu nói:
– Ca đáp ứng giúp muội đi, hãy nói với đại di, mọi chuyện có thể bàn tính lại.
Lý Hạo Nhiên mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng phương( yul: miệng vuông ấy ta để im lun), cực kỳ giống dung mạo của phụ thân, không giống Lý Yên Nhiên mặt mày tinh xảo, hỏi lại:
– Muội là nghiêm túc?
– Ân.
– Không hối hận?
– Không hối hận.
Lý Hạo Nhiên nói:
– Lúc đến phòng khách, ta sẽ nói với đại di.