Chạm mặt
Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem.
– Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn.
Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác:
– Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng.
– Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói.
– Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi hơi!- Nó tức.
– Mi nói ai hâm đơ? Chán sống hả?- Tên kia cũng gầm lên làm lũ người bặm trợn kia tỉnh ra. Nhân lúc Gia Huy không để ý, chúng xông vào đánh len cậu nhưng may là nó đã kịp thời phát hiện và hét lên:
– Cẩn thận!- Gia Huy quay lại và kịp thời chặn được đòn chí mạng của tên có ý định đánh lén mình.
– Nè! Là đàn ông con trai đi đánh lén mà không biết xấu hổ hả?- Nó quay sang tên vừa đánh lén Huy hỏi.
– Không phải việc của mày. Biến!- Tên cầm đầu lớn tiếng.
– Không phải việc của ta nhưng ta cứ thích xen vào đấy( cái này người ta gọi là hóng hớt). Rồi sao? Mi làm gì được ta?- Nó bắt đầu lôi cái giọng ngang như cua của mình ra đấu.
– Đó là do mày nói đấy, đừng có kêu tao không biết thương hoa tiếc ngọc mà đi đánh một đứa con gái.- Tên đó tiếp tục nói.
– Lắm mồm quá! Làm gì thì làm đi! Chị không có rảnh để đứng đây chơi cùng mấy em đâu- Nó bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Con nhỏ kia! Mi điên hả mà đòi đánh nhau với bọn đó? Muốn ra oai thì cũng phải lựa chỗ mà thể hiện chứ! Việc này không phải thứ mà mi có thể đùa đâu!- Gia Huy quát.
– Việc của ta không cần mi bận tâm. Đánh thì ở lại mà không đánh thì lượn đi chỗ khác.- Nó cãi lại.
– Ta mà thèm bận tâm về mi hả? Chẳng qua vừa nãy mi cứu ta một lần nên ta tốt bụng nhắc nhở mi mà mi không nghe thì thôi. Bị thương cấm kêu- Gia Huy.
– Cãi xong chưa?- Tên đại ca hỏi.
– Rồi! Đánh thì đánh đi còn phải hỏi. Điên!- nó quay qua chửi tên đó.
– Mày… Chúng mày lên đánh chết hai đứa nó cho tao- Tên đó tức không nói được gì nên quay sang quát bọn đàn em.
Tên đó vừa nói xong thì cả lũ cũng lao vào đánh nhau. Bằng những đòn karate, teakwondo mạnh mẽ, nó nhanh chóng đánh gục mấy tên xung quanh mình. Gia Huy cũng chẳng kém cạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã đánh cho những tên đầu gấu kia không thể đứng dậy nổi.
Tên đại ca thấy vậy thì tim đập chân run,lắp bắp nói:
– S…sao có… thể..?
– Tại sao không?- Nó hỏi vặn lại.
– Mi có phải con gái không đó? Sao mà đánh bọn chúng thê thảm vậy? – Gia Huy nhìn những tên bị nó đánh mà trong lòng thầm sợ.==”
– Con gái 100% đó!- Nó nói.Tên đại ca kia bị lơ không nhưng không bực tức mà còn vui sướng vì nghĩ mình có thể nhân cơ hội đó mà chạy. Nhưng mới đi được hai bước thì đã bị nó tóm lại.
– Định đi đâu vậy cu?- Nó nói, giọng mang đầy sát khí 1 chút gian tà khiến cho Gia Huy và hai người đang nấp gần đó cũng phải nổi da gà.
– Dạ! Xin chị tha cho em! Lần sau em không dám đi bắt nạt người khác nữa đâu!- Tên đó run lập cập mà vẫn cố gắng van xin.
– OK. Chị sẽ tha cho em nhưng…- Nó kéo dài giọng làm tên kia nửa mừng nửa lo còn Gia Huy và hai người kia thì cố căng tai ra nghe vì tò mò.
– Nhưng không thể tha cho cái thân em được!- Dứt lời nói ” tặng” luôn cho tên đó hai cái tát vài cú đấm và thụi vài phát vào bụng hắn làm cho tên đó đau không đứng dậy nổi, máu mũi chảy tùm lum. Nhìn tên đó mà a người kia không khỏi sợ mà có chung một suy nghĩ: ” Nhỏ này nhìn vậy mà sao ác quá vậy trời?! Lần sau gặp lại mình phải cẩn thận mới được.” ” Nhỏ này cũng khá thú vị đó chứ”- suy nghĩ của hai người nào đó.
– Chị nhẹ tay cho cu rồi nhá! Lần sau còn để chị bắt gặp cu đi bắt nạt người khác là không xong với chị đâu! Chị có việc phải đi rồi. Bye- Nói xong nó ra lấy xe đạp rồi phóng đi luôn.
Khi bóng nó vừa khuất thì có hai người con trai từ bức tường gần đó đi ra.
– Nhỏ đó ghê thật! Đúng chất sư tử hà đông luôn! May là mình không đụng phải nhỏ đó!- Quốc Bảo lên tiếng đầu tiên.
– Cậu nói chuẩn. Nhỏ đó nhìn vậy mà đanh đá gớm.- Gia huy hùa theo.
– Nhưng mà cũng khá thú vị đó chứ!- Quốc Bảo lại lên tiếng nhận xét.
– Ax! Thú vị con khỉ! Khéo động vào nhỏ đó cho cạp đất luôn í chứ! Nhìn tên kia mà noi rút kinh nghiệm kìa!- Gia Huy cảm thán, tay chỉ vào tên đại ca đang nằm gần đó.
– Ghê quá! Nhỏ này mạnh tay thật!- Quốc Bảo thấy vậy mà run người.- Mà cậu thấy sao, Minh Khánh?
– Chẳng có gì. Mấy cậu có đi không hay muốn đứng đây tán phét- Người con trai tên Minh Khánh lạnh lùng nói rồi bước đi luôn chẳng cần đợi hai người kia trả lời.
-À! Đi chứ!- Gia Huy và Quốc Bảo đồng thanh rồi chạy theo Minh Khánh.
Quán cà phê Mộc Miên nằm giữa khu sầm uất nhất của thành phố C, sở hữu một diện tích khá rộng. Quán được chia ra thành hai khu, ngăn cách bởi một ao sen hình vòng cung, bắc một chiếc cầu sang bên kia, tạo ra một không gian thoải mái, mát mẻ. Vì vậy, lúc nào quán cà phê này cũng đông khách. Khuất sau quầy tiếp tân còn là một phòng bao nhỏ chia làm hai tầng, mỗi tầng ba phòng, xung quanh được lắp kính một chiều, bên trong nhìn ra bên ngoài thấy rất rõ mọi chuyện xảy ra, nhưng ngược lại thì không thể. Phòng bao này thường được các nhân viên văn phòng, nhân viên công sở ưu tiên sử dụng, vì họ có thể trao đổi công việc mà không sợ bị làm phiền. Lúc này, ở căn phòng thứ nhất của tầng trên cùng, không khí trong phòng vô cùng khó chịu, yên tĩnh, dường như khiến người ta có thể nghe được hơi thở của đối phương, dù họ đang ngồi cách nhau khá xa. Đưa đôi bàn tay đang nắm chặt đến nổi cả gân xanh về phía trước, Păn xê liếc nhìn Đào Thiết. Anh ta lạnh lùng không quan tâm đến cái nhìn của cô, tay trái phì phèo điếu thuốc, tay phải đẩy tờ giấy lên trước mặt Păn xê:
– Cô ký đi. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Không cần phải nói nhiều.
Păn xê nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn trước mắt. Cảm giác uất nghẹn dâng lên đến cổ, cô lí nhí trong miệng:
– Vì sao, vì sao anh phải làm thế?
– Không có vì sao cả. Không yêu nữa, cần lý do sao?
* * *
Giọt nước mắt chảy dài xuống gò má của Păn xê, cô cắn chặt môi mình, không muốn để tiếng khóc bật ra, đưa bàn tay run run, kéo tờ giấy về phía mình. Một phút chần chừ, cô ngẩng đầu nhìn Đào Thiết. Anh ta không nhìn cô, ánh mắt mông lung, hờ hững qua khói thuốc, nhìn ra phía bên ngoài. Cô cúi đầu, cầm cây bút được anh chuẩn bị sẵn, ký tên mình lên đó. Nhìn dòng chữ ký, cô thật muốn bật cười chế giễu chính mình. Sáu năm trước, cô và anh cũng ký tên cùng nhau như thế này. Trong giấy kết hôn. Bây giờ, là giấy ly hôn. Một giọt nước mắt của Păn xê rơi bên cạnh chữ ký của cô.
Khi Păn xê rời khỏi quán cà phê Mộc Miên, trời đã về chiều muộn. Đèn đường chưa được bật, ánh đèn xe qua lại, lấp loáng rọi trên đường. Con đường về nhà, chợt xa lạ. Không còn thấy bóng dáng của yêu thương, của chờ đợi. Chỉ có đau thương và nước mắt. Chia ly là vĩnh viễn với cô. Cô không tin Đào Thiết sẽ thay đổi, mấy năm qua đủ là bằng chứng cho quyết định hôm nay của anh.
Dừng lại ở bến xe buýt, dưới bóng đèn của xe cộ, gương mặt nhỏ nhắn của Păn xê dần dần tái đi. Cô đã chịu đựng quá lâu, có lẽ giờ đã đến lúc phải chấm dứt. Đưa lưng tựa vào khung rào chắn, Păn xê lau nước mắt còn ướt đẫm trên má mình. Sáu năm. Là sáu năm tuổi thanh xuân. Là sáu năm tình yêu cô vun đắp. Là sáu năm cô chăm chút cho hạnh phúc của mình. Là sáu năm chờ đợi tình yêu của một người đàn ông. Là sáu năm để chịu đựng những đay nghiến, những ngang trái, những dày vò, những hờ hững của anh..
Đời cô sẽ có bao nhiêu cái sáu năm? Không còn cảm giác nữa, cô chỉ nghe trái tim còn đập trong lồng ngực, nghĩa là cô vẫn còn sống. Có ai biết không, sáu năm đó đã bao lần cô muốn kết thúc? Nhưng vì hi vọng vào tình yêu, vì chính mình sẽ bao dung một lần nữa, và vì đứa con trai bé bỏng.. Nhưng cuối cùng, vẫn là đường ai nấy đi. Một lời xin lỗi, một hứa hẹn dù huyễn hoặc, một cử chỉ quan tâm, vẫn quá xa vời. Cô không hiểu, sáu năm đó, có khi nào, giây phút nào, anh yêu cô hay không? Hỏi rồi lại tự trả lời, có sao? Nếu có vì sao cô không biết, không thấy, không cảm nhận được. Cô khao khát được quan tâm, được chia sẻ, được yêu thương, được chiều chuộng từ chồng của mình. Như thế có sai không? Đúng là không sai. Chỉ là nhầm người. Phải, cô yêu anh. Còn anh? Anh nào có yêu cô đâu.
Mắt nhìn chằm chằm xuống lề đường, xe cộ vẫn vùn vụt chạy qua, người người vẫn lên xuống xe buýt, chỉ có Păn xê là bất động. Tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể tác động vào cô được. Bây giờ, cô đang sống trong hồi ức của chính mình. Hồi ức của sáu năm đầy bi thương và tàn nhẫn.
Năm hai đại học, Păn xê quen Đào Thiết, khi anh đang là một trưởng phòng kinh doanh của một công ty Nhật Bản. Họ quen nhau qua mạng internet, một việc rất quen thuộc của thời đại của công nghệ. Lúc đó, cô mới hai mươi, anh đã ba mươi tuổi. Păn xê còn trẻ trung, yêu đời, đầy sức sống, sao có thể chống lại cám dỗ của một chàng trai đã rong ruổi khắp mọi nẻo của trường tình. Ra trường, kết hôn và bi kịch bắt đầu. Păn xê quá ngây thơ khi nghĩ rằng, cô làm vợ của một anh chồng khá lớn tuổi, thì anh sẽ càng biết yêu thương, trân trọng vợ. Nhưng cô đã sai, tuổi tác không liên quan đến tính cách, càng không liên quan đến nhân cách.
Păn xê là con gái đầu trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu. Ba cô là công chức nhà nước, sau cô còn có một em gái, nhỏ hơn cô 3 tuổi. Mẹ cô mất ngay sau khi sinh cô ra. Em gái cô được ba Thụy nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Ông sợ một mình cô sẽ cô đơn và dễ bị kẻ khác bắt nạt. Hơn nữa, căn nhà quá trống trải, khi người vợ yêu thương qua đời, ông đành phải cố làm cho nó thêm rộn rã, dẫu trong tim luôn luôn thấy cô độc. Khi con gái dắt người đàn ông đó về, ông đã không hài lòng. Về tuổi tác không nói, về tính cách, ông đã đoán trước được, con gái mình sẽ thua trong tay người đàn ông này. Về mọi thứ. Nhưng ông hi vọng rằng anh ta sẽ yêu thương con gái ông, lo lắng cho nó thay ông, nhưng..
Đời luôn có chữ nhưng, Păn xê không có một người mẹ chồng hung ác, hay cố tình gây khó dễ. Nhưng cô lại gặp bi kịch hôn nhân, khi mà người luôn gây khó dễ, luôn tìm cách la mắng, đánh đập cô lại là người chồng cô đặt lòng tin yêu.
Chỉ sau ngày cưới, không đúng, ngay trong ngày cưới, bi kịch đã bắt đầu. Anh bỏ mặc cô trong phòng tân hôn, đói, khát, một mình. Để anh còn bận tiếp chuyện với bạn bè của anh, rồi trở về với bộ dạng say khướt, không còn biết gì nữa. Sau đó là những chuỗi ngày, mệt nhọc, cay đắng, đau khổ, mà Păn xê cố tìm một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cũng ít khi có được.. Đến lúc cô vui mừng có được con trai, thì con trai chưa tròn hai tuổi, anh đã đưa đơn ly hôn. Từ “ly hôn” như sét đánh bên tai, Păn xê không tin vào chính mình, ngơ ngác như trẻ lạc mẹ. Từ “ly hôn” phát ra từ miệng Đào Thiết là cú giáng cuối cùng giết chết tình yêu của cô dành cho anh.
Trời đã ghen tỵ, số phận đẩy đưa, hay do chính con người đã lựa chọn sai lầm?
Có những sai lầm sẽ sửa chữa được, nhưng cũng có sai lầm không thể sửa được nữa. Chỉ còn cách cuối cùng, đó là phải làm một việc đúng đắn để bù đắp lại mà thôi.
Nếu kết hôn với Đào Thiết là sai lầm không thể cứu vãn, thì ly hôn chính là việc làm đúng đắn nhất, ngay lúc này. Có nuối tiếc cũng là quá khứ, trách ai đây, chỉ biết trách chính mình. Păn xê lau khô nước mắt, đứng dậy và bước xuống đường. Bóng cô lẻ loi đi về trên con phố tấp nập những dòng xe. Bóng dáng đó, đau thương, khổ sở đến dường nào? Không ai biết được, không ai nhìn thấy.
Người đã hờ hững, sao mình còn đuổi theo? Tình đã quay lưng, còn chờ đợi làm gì?