Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 25: Tên của em



“Tùng Dung.”

Tùng Dung theo phản xạ ngẩng đầu,

Không kịp đề phòng, bị anh hôn lên môi.

Ôn Thiếu Khanh không yên tâm, ngồi ăn cũng không mấy tập trung. Tối về, anh gõ cửa nhà Tùng Dung nhưng không có động tĩnh gì, gọi điện thoại cho cô thì không ai nghe máy, đến văn phòng cũng chẳng thấy. Anh đứng trước cửa thang máy chờ rất lâu cũng không thấy cô.

Đêm càng lúc càng khuya, Nhường Chút cọ vào chân anh kêu than. Ôn Thiếu Khanh chán nản dựa vào tường gần cửa thang máy, thở dài, “Mày về trước đi, tao đợi thêm một lát.”

Nhường Chút không nhúc nhích, tiếp tục dụi vào chân anh.

Ôn Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra xem giờ, gọi cho Chung Trinh, “Gọi cho chị họ cậu, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.”

Một lát sau, Chung Trinh gọi lại, “Ở nhà chị Trình Trình.”

“Đêm nay không về à?”

“Chị họ bảo chị Trình Trình lại thất tình, phải ở cạnh chị ấy.”

Ôn Thiếu Khanh vẫn không yên lòng. IQ và EQ của Tùng Dung có thể đá Chung Trinh bay xa mấy con phố, cô muốn lừa cậu cũng chẳng cần động não, “Gửi số của Châu Trình Trình cho tôi.”

Châu Trình Trình đang nằm trên sofa đắp mặt nạ, thấy số điện thoại lạ gọi tới bèn nhắm mắt nghe máy, “A lô, ai thế?”

Bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp: “Tôi là Ôn Thiếu Khanh, xin hỏi Tùng Dung có ở đó không?”

“Ôn…” Châu Trình Trình mở bừng mắt, giật mặt nạ xuống, che điện thoại chạy tới phòng đọc sách tìm Tùng Dung, lẳng lặng dò ý cô.

Tùng Dung đang phiền muộn nằm trên đệm tập yoga. Nhận được tín hiệu của Châu Trình Trình, cô lắc đầu. Châu Trình Trình gật đầu hiểu ý, mở loa ngoài khách sáo trả lời: “Xin lỗi, Dung Dung đang tắm, không tiện nghe máy.”

Nghe cái cớ cũ rích này, Ôn Thiếu Khanh cũng không vạch trần, thong thả đáp: “Tôi có thể đợi.”

Châu Trình Trình và Tùng Dung nhìn nhau. Tùng Dung cau mày, tắt loa ngoài cầm điện thoại đặt bên tai, “Có việc gì không?”

Ôn Thiếu Khanh hỏi thẳng: “Ban ngày có chuyện gì?”

Tùng Dung lập tức phủ nhận: “Không có gì.”

Ôn Thiếu Khanh lặng thinh một lúc, cuối cùng thở dài gọi tên cô: “Tùng Dung.”

Cảm xúc của Tùng Dung bị tiếng thở dài này đánh động, trái tim vốn đang cứng rắn chợt như nứt ra một khe hở. Cô bỗng hơi luống cuống, mãi sau mới lên tiếng: “Ừm?”

“Thôi, em không sao là được.” Ôn Thiếu Khanh cảm thấy có một số việc nên đối mặt nói trực tiếp vẫn hơn, “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, tối mai e về chúng ta nói chuyện.”

Tùng Dung hơi bài xích, “Nói chuyện gì? Lâm Thần à? Em chẳng thân thiết gì với anh ấy, với lại, em cũng không muốn nói chuyện với anh.”

Ôn Thiếu Khanh kiên trì, “Nhưng anh thì có.”

“Để nói sau nhé, em đang bận.” Tùng Dung bực bội cúp máy.

Luật sư giỏi nhất là giải quyết vấn đề, nhưng khi đối diện với vấn đề liên quan đến hai người bọn họ, cô lại xử lý loạn cả lên.

Tùng Dung cầm di động ngơ ngác ngồi đó. Châu Trình Trình ho khẽ gọi cô tỉnh lại, tò mò hỏi: “Cậu và Ôn Thiếu Khanh…”

Tùng Dung ném di động lại cho cô bạn, “Ừm, đại khái cũng giống những gì cậu đang nghĩ đấy.”

Cô kể qua loa chuyện với Ôn Thiếu Khanh, Châu Trình Trình nghe mà kinh ngạc, “Hai người có duyên quá rồi đấy? Chẳng trách lần trước cậu hỏi thăm mình về nhà họ Ôn. Đã có duyên thế rồi, còn không yên ổn ở bên nhau, lăn tăn cái gì nữa?”

Nhắc tới chuyện này là Tùng Dung nổi cáu, “Anh ấy nói khó nghe như vậy, sao mình có thể không giận? Anh ấy dựa vào đâu mà nói mình thế chứ?”

Châu Trình Trình thì thào: “Cậu làm luật sư bao lâu nay, có lời nào mà chưa từng nghe, nhưng đã bao giờ thấy cậu giận như vậy đâu. Chẳng phải toàn treo thẳng lên mà đánh à, từ bao giờ lại đổi sang phong cách giận dỗi trốn đi thế…”

Tùng Dung thực hiện một động tác kéo duỗi, ủ rũ giải thích: “Không giận, chỉ là cảm thấy anh ấy thật khó hiểu.”

Châu Trình Trình đảo mắt, cười mờ ám nhích lại gần, nhìn cô chăm chú, hỏi: “Dung Dung, chắc không phải cậu đang… tự ti chứ?”

Tùng Dung giật mình, sau đó làm như vừa nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, “Sao mình lại phải tự ti?”

“Nói cũng đúng.” Châu Trình Trình lùi lại, suy tư, “Nhưng cứ cảm thấy cậu là lạ thế nào ấy, rất không bình thường.”

Tùng Dung lơ đãng trả lời: “Người không bình thường không phải mình.”

Câu này đã nhắc nhở Châu Trình Trình, “Chắc không phải Ôn Thiếu Khanh ghen chứ?”

Tùng Dung ngẫm nghĩ, “Chắc không đâu, trước đó vẫn bình thường lắm, chẳng hiểu sao hôm ấy tự dưng giở chứng.”

Châu Trình Trình nháy mắt, khẳng định, “Không phải ghen mà là cố ý.”

Tùng Dung nhìn cô bạn, “Cố ý gì?”

Châu Trình Trình cười gian, “Cậu xem, bây giờ cậu chẳng còn chút áy náy nào với anh chàng Lâm Thần kia nữa. Có lẽ đây chính là mục đích của anh ấy.”

Tùng Dung nổi da gà, “Anh ấy không biến thái đến mức đó chứ?”

“Mình cũng cảm thấy rất biến thái, nhưng chỉ dựa vào mấy lời khó nghe đó thôi mà hiệu quả đem đến lại rất lớn, mình thích.” Châu Trình Trình khâm phục, “Không hổ là bác sĩ, đâm một dao là trúng vào điểm yếu.”

Tùng Dung ủ dột, không nói thêm gì, làm xong hết các động tác mới lên tiếng: “Mình rất chán mình bây giờ, mỗi lần động đến chuyện gì liên quan đến anh ấy là rất…” Cô ngừng vài giây, cau mày nghĩ xem phải hình dung thế nào, “Rất ương ngạnh. Rõ ràng bình thường không thế. Anh ấy hiểu lầm mình, mình nên giải thích rõ ràng với anh ấy, chứng minh bản thân không phải kẻ bắt cá hai tay, vậy là vấn đề được giải quyết rồi. Nhưng mình lại không muốn giải thích.”

Châu Trình Trình bật cười, “Cậu coi tình yêu là kiện cáo đấy à? Luật sư Tùng, cậu phản ứng như thế mới bình thường, hiểu không? Cậu giữ lại sự tỉnh táo, lý trí, quyết đoán, dứt khoát của cậu là được rồi, còn yêu đương ấy mà, rõ là toàn ương ngạnh, quấn quýt, nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu, hormone là chất hoá học đặc biệt, nó thậm chí có thể khiến một cô nàng mạnh mẽ chuyển hoá thành em gái yếu đuối không thể tự lo cho cuộc sống của mình, huống hồ là cậu.”

Tùng Dung không tán thành, “Nguỵ biện.”

Châu Trình Trình làm mặt bí hiểm, sáp lại ôm vai Tùng Dung, “Nói thật đi, có phải cậu đang rất mong anh ấy dỗ cậu không?”

Tùng Dung đẩy bạn ra, “Không!”

“Yêu đương mà, rảnh rỗi thì cãi nhau chút, nũng nịu chút, hờn dỗi chút, đều là tình thú!” Châu Trình Trình nghiêng đầu, “Không biết lúc bác sĩ Ôn dỗ người khác trông sẽ thế nào, thật sự muốn xem thử.”

Tùng Dung nghiêm túc nhìn cô nàng, “Châu Trình Trình, có phải cậu gặp nhiều vụ án cẩu huyết quá rồi không?”

Châu Trình Trình dựa vào vai cô, hâm mộ, “Mấy vụ cẩu huyết làm gì có ai đẹp trai như Ôn Thiếu Khanh?”

Tùng Dung lay mạnh cô, “Này! Rốt cuộc cậu ở phe nào? Người ta nói mình bắt cá hai tay, cậu còn mê mẩn sắc đẹp của anh ấy?”

Châu Trình Trình vẫn dựa vào vai cô, “Người ta có nói, dung mạo chịu ảnh hưởng từ nội tâm, anh ấy đẹp trai như vậy, mình không tin anh ấy là người có bụng dạ xấu xa gì. Thế nên cậu cứ yên tâm, theo kinh nghiệm nhìn người của mình, anh ấy là người đáng để giao phó cả đời đấy!”

Nhận thấy tiếp tục trò chuyện với kẻ trọng ngoại hình như Châu Trình Trình là vô nghĩa, Tùng Dung nản lòng, “Đi ngủ sớm đi.”

Nhà Châu Trình Trình cách văn phòng luật khá xa, Tùng Dung lại không lái xe, sáng hôm sau lúc đến cơ quan đã là mười giờ, vừa vào đến nơi trợ lý báo là có người nghe danh của cô, đến tìm cô nhờ tiếp nhận uỷ thác từ sáng sớm, giờ đang đợi trong phòng họp.

Vừa bước vào phòng họp, trông thấy bóng lưng quen thuộc, Tùng Dung không hề nghĩ ngợi mà quay người đi ra. Ôn Thiếu Khanh đuổi theo kéo tay cô, hai người đứng giằng co ngay trước cửa phòng họp.

Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đi ngang qua trêu, “Ô, cãi nhau à?”

Tùng Dung xấu hổ lườm Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh thoải mái cười gật đầu chào hỏi, tay vẫn nắm chặt.

Tùng Dung vùng vẫy, muốn hất bàn tay như gông cùm trên tay mình ra nhưng không được. Cô quay sang nhìn Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch, “Người này tấn công cộng sự ngay trước mặt các anh, vậy mà các anh khoanh tay đứng nhìn như thế à?”

Thượng Quan Dịch cười, “Anh không định khoanh tay đứng nhìn, anh không thấy gì hết.”

“Cãi nhau thật hả?” Đàm Tư Trạch nháy mắt với Ôn Thiếu Khanh, “Tôi nói này anh bạn, đừng cãi nhau với luật sư, đặc biệt là luật sư Tùng, cô ấy là luật sư tố tụng, mồm mép ghê lắm, anh càng không có ưu thế, anh phải… Anh hiểu ý tôi đấy.”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, “Tôi hiểu rồi.”

Vừa dứt lời, anh kéo Tùng Dung vào phòng họp, đóng cửa lại rồi dồn cô áp sát cửa, lập tức hôn không cho cô cơ hội phản kháng nào.

Tùng Dung giật mình, đưa tay ra muốn đẩy anh nhưng lại bị ép chặt hơn, đôi tay nóng rực trên lưng khiến cô phát hoảng.

Cửa phòng họp dùng kính mờ, mặc dù không thể nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng cũng có thể thấy sơ sơ.

Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đứng ngoài cửa trợn mắt há miệng kinh ngạc. Mãi sau Đàm Tư Trạch mới nói: “Tôi thề, khi nãy tôi không có ý này, ý tôi muốn bảo anh ta phải tỏ thái độ tốt một chút, đừng mạnh bạo quá, không bảo anh ta… làm như vậy.”

Thượng Quan Dịch suy tư, “Nhưng anh không cảm thấy anh ta mạnh bạo thế này mới hiệu quả sao?”

Đàm Tư Trạch gật đầu đồng ý, “Ừ, chúng ta đi trước đi, không nên quấy rầy người ta. Nếu không chốc nữa luật sư Tùng trông thấy sẽ muốn giết người diệt khẩu.”

Tùng Dung càng phản kháng, động tác của anh càng dịu dàng, nhưng cô không sao đẩy anh ra được. Một lúc sau cô đành từ bỏ, lúc này Ôn Thiếu Khanh mới chịu buông ra, đứng thẳng người nhìn Tùng Dung, nhưng đôi tay kia vẫn đặt trên eo cô.

Cảm xúc của Tùng Dung lúc này đã không thể dùng từ “tức giận” để hình dung được nữa, “Ôn Thiếu Khanh, anh không cảm thấy hành động này của anh quá trơ tráo sao?”

“Thì anh đã bao giờ nói mình là chính nhân quân tử đâu?” Ôn Thiếu Khanh cười cợt nhả, “Em muốn nói chuyện đàng hoàng hay là tiếp tục…”

Tùng Dung nhịn, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười, “Nói chuyện cho tử tế, anh buông tay ra đã.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô giây lát mới buông ra, đứng cách xa mấy bước.

Tùng Dung đi tới bàn hội nghị ngồi xuống, “Uống gì không?”

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu.

“Vậy em đi rót cốc nước.” Tùng Dung đứng lên, “Anh đợi một lát, em quay lại ngay.”

Ôn Thiếu Khanh nheo mắt, “Không phải em muốn chạy đấy chứ?”

Tùng Dung cười, “Chạy được hoà thượng không chạy được miếu, đúng không?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Em biết là tốt.”

Tùng Dung làm đúng lời đã nói, rót nước xong nhanh chóng quay lại. Nhưng cô vừa ngồi xuống, điện thoại của Ôn Thiếu Khanh liền đổ chuông.

Ôn Thiếu Khanh vừa nghe máy đã nghe tiếng Chung Trinh sốt sắng nói bệnh viện có bệnh nhân cấp cứu, gọi anh về.

Anh cúp máy, cau mày nhìn Tùng Dung, “Anh có việc phải về bệnh viện, tối nay chúng ta nói chuyện nhé.”

Tùng Dung cười, “Để tối rồi nói.”

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy nụ cười này của cô có gì đó rất lạ, nhưng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi.

Không ngờ lúc đến bệnh viện lại chẳng thấy bệnh nhân cấp cứu nào, chỉ có Chung Trinh đang mếu máo. Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu, không giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cậu dám nói dối tôi?”

Chung Trinh vội quỳ xuống, “Đây không phải ý của em. Sếp ơi, em cũng bị ép mà. Chị họ bắt em nhất định phải lừa được sếp về.”

Ôn Thiếu Khanh mặc kệ cậu, quay người gọi điện cho Tùng Dung.

Tùng Dung nghe máy, vui vẻ chọc tức anh, “Bác sĩ Ôn, anh không biết nham hiểm xảo trá là sở trường của luật sư à?”

Ôn Thiếu Khanh trầm mặc, “Những lời đó… không phải suy nghĩ thật của anh. Anh biết em không phải người như vậy.”

Tùng Dung khẽ hừ, “Anh sai rồi, em chính là người như thế.”

Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới nhận ra, cái kiểu hờn dỗi vùng vằng này của Tùng Dung thật khiến người ta muốn ôm cô vào lòng cắn mấy cái!

Thấy Trần Thốc đứng ở phía xa đang ra hiệu cho mình, anh khẽ gật đầu, nói vào điện thoại: “Anh còn có chút việc, tối nay anh đợi em ở nhà, muộn mấy cũng đợi.”

Tùng Dung hiếm khi chiếm được ưu thế, vui vẻ nói: “Vậy anh cứ thong thả chờ!”

Không ngờ chẳng cần đợi tới tối, ngay buổi chiều hôm đó Ôn Thiếu Khanh đã gặp được Tùng Dung.

Khi anh bước ra khỏi phòng mổ, Trần Thốc nhìn về phía sau, “Cậu học trò biểu tượng cảm xúc của cậu đâu rồi?”

“Chung Trinh?” Anh quay đầu nhìn, “Chắc còn đang thay quần áo. Sao thế?”

Vừa dứt lời, Chung Trinh liền nhảy ra, “Có em!”

Trần Thốc nhìn cậu, “Hình như lúc nãy tôi thấy chị họ cậu ở khoa Chấn thương Chỉnh hình.”

“Chị họ em?” Chung Trinh sửng sốt, “Sao chị ấy lại ở đó?”

Trần Thốc lắc đầu, “Hình như bị gãy xương thì phải. Tôi thấy mặt cô ấy trắng bệch. Nhưng không chắc có đúng là cô ấy không. Tôi còn một ca mổ nữa nên không để ý lắm. Cậu có cần đi xem sao không?”

Chung Trinh sốt ruột chạy đến thang máy, “Sếp, em sang khoa Chấn thương Chỉnh hình xem chút nhé.”

Ôn Thiếu Khanh nghe Trần Thốc nói vậy mặt cũng biến sắc, “Tôi cũng đi.”

Tùng Dung không ngờ khoa Chấn thương Chỉnh hình lại làm ăn tốt như vậy, mãi không đến lượt, cô cảm thấy mình sắp đau ngất đi rồi.

Bác sĩ nhìn cô, “Sao đến một mình thế? Không ai đi cùng à?”

Tùng Dung nhịn đau, yếu ớt mở miệng: “Chỉ bị thương ở tay thôi, tôi tự đi được.”

Bác sĩ kê đơn rồi gọi một y tá đến: “Đưa cô ấy đi chụp phim đi.”

Lúc Tùng Dung mang phim về thì trông thấy Ôn Thiếu Khanh và Chung Trinh đứng ở hành lang. Chung Trinh thấy cô lập tức chạy tới, “Chị họ, chị sao rồi?”

Tùng Dung lau mồ hôi trên trán, “Không sao, đi xuống cầu thang không cẩn thận nên bị ngã, lúc tiếp đất chống tay xuống mới thành ra thế này.”

Chung Trinh kéo tay cô, thở dài, “Đang yên đang lành sao lại ngã?”

Ôn Thiếu Khanh tới gần nhìn cô. Người ban sáng vẫn còn vênh váo đắc ý trong điện thoại giờ đang tái mặt, trông không có chút sức sống nào. Anh cau mày.

Tùng Dung hơi xấu hổ, nhưng cơn đau khiến cô chẳng còn lòng dạ nào mà giận dỗi. Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô dựa vào người mình, “Đi vào đã.”

Bác sĩ thấy Ôn Thiếu Khanh dìu Tùng Dung đi tới, lên tiếng chào: “Vừa mới bảo sao bệnh nhân lại đi một mình, giờ lập tức có hai người rồi.”

Ôn Thiếu Khanh đưa phim cho bác sĩ kia. Bác sĩ đặt lên đèn đọc phim X – quang, nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Anh cũng là bác sĩ, anh tự xem đi.”

Ôn Thiếu Khanh xem một lát, quay lại giải thích với Tùng Dung: “Gãy xương cổ tay, không nghiêm trọng lắm, bó bột nhé?”

Lúc Tùng Dung xếp hàng đợi bó bột, Chung Trinh tiến đến gần cô thì thầm: “Chị họ… Chị có muốn tạo cơ hội làm hoà với sếp em thì cũng không nên chà đạp thân thể mình chứ! Đang yên đang lành lại ngã để tay bị gãy xương, thế mà chị cũng làm được… Sao kể từ khi gặp lại sếp em, chị không bị thương chỗ này thì bị thương chỗ khác thế? Muốn vun đắp tình cảm cũng đâu cần đánh đổi cơ thể mình…”

Mặt Tùng Dung như muốn sụp đổ, mò lấy chiếc túi bên cạnh định đập cậu.

Chung Trinh lập tức nhảy tránh ra, quay sang bên cạnh gào lên: “Sếp, sếp mau đến xem, chị họ em bảo là chị ấy đau lắm!”

Ôn Thiếu Khanh đang nhìn mấy người phía trước, nghe thấy tiếng của Chung Trinh liền quay lại, “Sao vậy?”

Chung Trinh đứng cách xa vài mét, tiếp tục nói nhảm: “Chị họ, đang yên đang lành sao chị lại ngã gãy xương chứ? Có phải vì hai người cãi nhau, tâm trạng chị khó chịu, tinh thần không tập trung nên mới bị ngã đúng không?”

Tùng Dung chỉ muốn đập chết cậu, nghiến răng nói: “Em im miệng cho chị!”

Chỉ có điều, cô đang là người bị thương, mấy chữ kia thốt ra nghe chẳng có chút hơi sức nên Chung Trinh không sợ.

Ôn Thiếu Khanh thấy cô không còn sức để nói chuyện, quay sang nói với y tá mấy câu rồi nhanh chóng dìu Tùng Dung đến phòng điều trị, vừa đeo găng tay y tế vừa nói: “Phía trước vẫn còn mấy người. Thôi không đợi nữa, để anh làm cho.”

“Anh làm?” Tùng Dung che tay, “Anh đâu phải bác sĩ khoa Chấn thương Chỉnh hình.”

Ôn Thiếu Khanh tự tin, “Anh học qua rồi.”

“Chính anh nói trong ngành có chuyên ngành còn gì?”

“Bó bột thôi mà.”

“Thôi em chờ thêm một lát cũng được.”

“Em không tin anh à?”

Tùng Dung lẳng lặng nhìn anh. Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn đợi, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Thấy Ôn Thiếu Khanh muốn tự tay bó bột cho cô, một bác sĩ trẻ ra ngoài hô lên: “Giáo sư Ôn bó bột mẫu này, các em tới xem đi!”

Thoáng chốc, một đám sinh viên xông vào phòng điều trị, chen chúc vây quanh, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay clip.

Tùng Dung nhìn một lượt, khẽ thở dài trong lòng. Hai lần đến bệnh viện này đều bị vây xem, lần trước là nhổ răng, lần này là bó bột. Từ sau sẽ không tới nữa.

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô rồi lại nhìn đám học trò xung quanh, “Quay thao tác thôi, cấm quay mặt.”

Đám sinh viên hớn hở đồng ý: “Vâng!”

Anh mới tới gần, Tùng Dung đã cảm thấy căng thẳng khó tả, liền quay sang phía Chung Trinh.

Ôn Thiếu Khanh nhìn theo ánh mắt cô, bỗng dưng lên tiếng: “Người thân bệnh nhân đi ra ngoài.”

Chung Trinh sững sờ: “Sếp, em cũng muốn học hỏi mà.”

Ôn Thiếu Khanh chỉ ra cửa, “Chốc nữa cậu xem clip.”

Chung Trinh vâng lời đi ra.

Ôn Thiếu Khanh đã cố gắng làm thật nhẹ, nhưng trán Tùng Dung vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng. Anh liếc cô, “Đau thì kêu lên, chịu đựng là không đau nữa à?”

Trước mặt bao nhiêu người, Tùng Dung ngại không dám kêu. Nhưng tay càng lúc càng đau, cô hít sâu một hơi, “Anh cố tình đấy à?”

Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, đã có sinh viên đứng cạnh cười động viên cô: “Không đâu, thầy Ôn luôn đối xử với bệnh nhân rất tốt.”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, “Ừ, người phụ nữ của mình thì tất nhiên mình phải thương rồi.”

“…”

Cả thế giới như lặng đi, cảm giác đau của Tùng Dung cũng bay biến, cúi đầu im lặng.

Ôn Thiếu Khanh nhìn động tác tay của mình, mấy giây sau mới nói tiếp: “Làm quen đi, đây là bạn gái của tôi.”

Đám sinh viên yên lặng một lúc rồi đồng thanh gọi: “Chúng em chào cô!”

Tùng Dung cứng người, khoé môi giật nhẹ, không biết nên cười hay nên vờ như không nghe thấy.

Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh vẫn đều đặn nhịp nhàng, chỉ hơi cong cong khoé môi.

“Được rồi.” Anh nhanh nhẹn tháo đôi găng tay rồi lấy chiếc bút từ túi áo trước ngực ra, lưu loát ký tên mình lên lớp thạch cao bó trên tay cô trước mặt tất cả mọi người.

Khoảnh khắc ấy, Tùng Dung nhìn xuống cánh tay, bỗng dưng cảm thấy tim mình ngơ ngẩn. Anh mặc áo blouse trắng ngồi bên cửa sổ, nửa thân người chìm trong quầng sáng lấp loáng dịu dàng.

Tên anh viết ra chỉ có vài centimet ngắn ngủi, vậy mà lại đi xuyên qua bao năm tháng dài đằng đẵng của em.

Ôn Thiếu Khanh, thật ra có một điều anh không biết, đó là em từng coi anh như một ước mơ. Anh vẫn luôn là mơ ước của em.

Là ước mơ, không phải lý tưởng. Vì nếu là lý tưởng thì em còn có thể phấn đấu cố gắng để thực hiện, nhưng ước mơ thì chưa chắc. Bởi biết đâu đó chỉ là một mơ ước hão huyền, xa vời đến độ khiến em đôi lúc muốn buông xuôi.

Nhóm sinh viên bắt đầu chụp mọi góc độ cánh tay Tùng Dung, vừa chụp vừa khen: “Thật hoàn hảo! Thầy Ôn chắc hẳn là cung Xử Nữ nhỉ?”

Có người tò mò, vừa chụp ảnh vừa hỏi: “Thầy Ôn, sao bó bột xong lại phải ký lên thạch cao ạ?”

Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, “Bình thường thì không cần, ký tên lên bệnh án là được rồi.”

“Vậy thầy làm thế này…”

Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, “Để chứng minh… đây là của tôi.”

Nói xong, anh chỉnh góc độ điện thoại của sinh viên kia, “Chốc nữa gửi tấm hình này cho tôi luôn nhé.”

Tiếng ho khan lập tức vang lên. Một câu hai nghĩa, của thầy, rốt cuộc là thạch cao hay là cô ấy?

Tùng Dung nhìn đám sinh viên đang nháy mắt ra hiệu, lại nhìn nụ cười mỉm của Ôn Thiếu Khanh, cố gắng giữ hơi thở bình ổn, trong lòng gào thét, lại nữa, lại nữa!

Khi Ôn Thiếu Khanh dìu cô ra khỏi khoa Chấn thương Chỉnh hình thì cũng đã tới giờ tan tầm. Anh quay lại phòng thay quần áo, sau đó về nhà cùng Tùng Dung.

Lên xe rồi mà mặt Tùng Dung vẫn đỏ bừng. Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn cô: “Đau lắm à?”

Tùng Dung ngoảnh ra cửa sổ, không để ý tới anh, mấy giây sau mới quay lại, “Câu vừa nãy cũng ghi vào trong clip rồi nhỉ?”

Ôn Thiếu Khanh từ từ khởi động xe, “Câu nào?”

“Chính là…” Tùng Dung chợt dừng lại, thở dài cam chịu mà không nói thêm gì, tiếp tục ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, khoé môi chầm chậm cong lên.

Sắp đến nhà, thấy Tùng Dung không còn quá khó chịu, Ôn Thiếu Khanh mới hỏi: “Sao đang yên đang lành lại bị ngã cầu thang?”

Tùng Dung cũng không biết rốt cuộc vì sao, mơ hồ cảm thấy dường như có người đẩy mình, thế nhưng khi ấy đông người, cô cũng không dám chắc, “Lúc ấy đang mải nghĩ, không để ý nên bước hụt.”

Ôn Thiếu Khanh không hỏi thêm, “Chốc nữa tiện đường đến siêu thị mua ít xương, hầm canh xương tẩm bổ cho em.”

Nhớ tới việc ban ngày đã gài bẫy anh, Tùng Dung hơi xấu hổ, “Không cần đâu.”

Ôn Thiếu Khanh thấy cô uể oải, ngừng một chút mới nói: “Chuyện Lâm Thần…”

Tùng Dung lập tức ngắt lời anh: “Lâm Thần với em không có quan hệ gì hết. Sau này nếu anh ấy hỏi, anh cứ bảo với anh ấy là, lúc trước em từ chối anh ấy thật ra không liên quan gì đến anh. Nguyên nhân thật sự là em không thích đàn ông, em thích phụ nữ. Bây giờ đàn ông toàn yêu nhau, phụ nữ cũng vậy.”

Ôn Thiếu Khanh lập tức phanh lại, ngoảnh sang nhìn cô khó tin, “Em nói linh tinh gì vậy?”

Tùng Dung dửng dưng, “Không nói linh tinh, em vẫn luôn thích phụ nữ, chẳng qua cứ cố kiềm chế bản thân mà thôi. Giờ em phát hiện không kiềm chế được nữa, thôi thì giải phóng chính mình vậy.”

Ôn Thiếu Khanh chợt cảm thấy không phải anh dùng thuốc quá mạnh, mà đã dùng sai thuốc! Người phụ nữ này điên rồi sao?

Chung Trinh ngồi ghế sau cố gắng co người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, đến hô hấp cũng chậm đi, lòng vô cùng kinh ngạc. Chị họ muốn bộc lộ bản thân rồi sao? Có nên nói cho hai bác biết không?

Tùng Dung bình tĩnh chỉ về phía trước, “Ở đây không được dừng xe, có camera đấy.”

Ôn Thiếu Khanh bật xi nhan, một lần nữa đi ra đường, vừa đi vừa nghĩ, e là chuyện này cần bàn kỹ hơn. Lần này là do anh sơ suất, không hề nghĩ Tùng Dung sẽ phản ứng như thế. Thích phụ nữ? Được thôi, trùng hợp anh cũng thích phụ nữ, sở thích rất hợp nhau!

Đến chung cư, Chung Trinh bị đuổi xuống xe mua xương, Ôn Thiếu Khanh đưa người bị thương về nhà.

Cơm tối do Ôn Thiếu Khanh chuẩn bị. Tùng Dung đau tay nên chẳng có tâm trạng ăn gì, hầu hết đồ ăn đều vào bụng Chung Trinh.

Ôn Thiếu Khanh bê một bát canh ra khỏi bếp, đặt trước mặt Tùng Dung, “Không ăn cơm thì uống chút nước đi, mai anh đi mua bồ câu về nấu canh.”

Lúc trước nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung còn có thể nói giọng lạnh lùng. Nhưng giờ xảy ra chuyện này, anh không những tự tay bó bột mà còn nấu canh cho mình, cô cũng không tiện áp dụng đòn tâm lý tiếp, bèn gượng gạo, “Cảm ơn.”

Chung Trinh ngửi thấy mùi thơm là chảy nước miếng, “Sếp, em cũng muốn!”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào bếp, “Trong bếp vẫn còn, tự đi lấy đi.”

Chung Trinh hớn hở vào bếp. Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, đột nhiên lên tiếng: “Tối em ngủ ở nhà anh hoặc anh ngủ ở nhà em.”

Tùng Dung cảm thấy câu này thật quen, lần trước cô bị đập đầu anh cũng nói vậy, “Không cần đâu, chỉ gãy xương tay thôi mà, sẽ không đến mức ngủ rồi không tỉnh lại chứ?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Từ góc độ y học mà nói thì không. Nhưng anh nghĩ đến khả năng sinh hoạt của em mới đưa ra đề nghị này.”

Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể lập tức trốn về nhà. Cô bác bỏ đề nghị của anh: “Em bị gãy xương chứ không tàn phế. Với lại, có Chung Trinh ở đây. Nó ở lại chăm sóc em là được.”

“Chung Trinh sắp thi, em đừng làm ảnh hưởng đến việc ôn tập của học trò anh.” Ôn Thiếu Khanh quay đầu nhìn Chung Trinh đang bê bát canh lớn từ bếp ra, “Cậu vẫn chưa về ôn bài à?”

“Về chứ ạ, đi ngay bây giờ đây.” Chung Trinh uống hai ba ngụm hết sạch bát canh, lau miệng nói với Tùng Dung: “Chị họ, em đi trước, mai quay lại thăm chị.”

“Chung Trinh!” Tùng Dung uy hiếp cậu, “Em dám đi thử xem!”

Chung Trinh muốn khóc. Cậu chỉ đi múc bát canh, sao tình hình lại thành ra thế này? Tại sao hai người cãi nhau cứ muốn làm tổn thương người vô tội? Rốt cuộc cậu phải chọn sếp hay chọn chị họ đây?

Ôn Thiếu Khanh hờ hững liếc cậu, dù không nói gì nhưng lại khiến Chung Trinh phải động não cân nhắc lợi hại. Ban ngày cậu mới lừa Ôn Thiếu Khanh, nếu bây giờ còn đứng về phía Tùng Dung, chắc chắn sẽ chết rất thảm. Nghĩ vậy, cậu nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt khẩn thiết, “Chị họ, hay thế này đi, em về nhà trước lấy tài liệu ôn tập rồi quay lại?”

Cậu vừa nhích dần ra cửa vừa gào thét trong lòng, còn mấy bước nữa thôi! Mấy bước nữa là tới cửa rồi! Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này là được! Em cũng không nói là bao giờ về!

Tùng Dung cắt lời, phá tan ảo tưởng của cậu, “Không được, ôn tập ít đi một hôm cũng không chết người.”

Chung Trinh kinh ngạc, “Chị có phải chị họ của em không thế? Sao có thể nói ra những câu như vậy? Giờ đang trong giai đoạn phải tranh thủ từng giây từng phút! Em có giành được học bổng hay không đều dựa vào lần này đấy!”

Tùng Dung không bận tâm, “Em không giành được thì chị cấp tiền cho.”

Chung Trinh mừng rỡ, chưa kịp tỏ vẻ hớn hở đã thấy Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ trên tay, ra tối hậu thư, “Giờ là tám giờ năm mươi bảy phút. Nếu trước chín giờ cậu còn chưa ra ngoài…”

“Đừng nói! Em đi ngay, em đi ngay! Xin lỗi chị họ! Em đi trước! Mai em nhất định sẽ tới thăm chị!” Chung Trinh không do dự chạy vội ra bên ngoài, bịt lỗ tai vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung, sau đó đi nhanh đến thang máy.

Tùng Dung chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Chung Trinh, không ngờ đứa em họ này lại phản bội cô lần nữa.

Ôn Thiếu Khanh vui vẻ cười động viên: “Anh biết anh trơ tráo, đừng tức giận, chú ý sức khoẻ.”

Tùng Dung hậm hực, “Em không tức giận.”

Thấy trán cô đã nổi gân xanh, Ôn Thiếu Khanh cố nhịn cười, “Vậy chọn đi, nhà anh hay nhà em?”

Tùng Dung đổi tư thế ngồi, dứt khoát nói: “Nếu em cứ không chịu chọn thì anh định thế nào?”

Nụ cười bên môi Ôn Thiếu Khanh như hằn sâu thêm. Thoắt cái, anh ôm chặt lấy cô, đề nghị: “Lý trí một chút đi luật sư Tùng. Thật ra anh cũng không ngại ôm em cả đêm thế này đâu.”

Tùng Dung vùng vẫy. Lúc có hai tay cô đã không phải đối thủ của anh, huống hồ hiện tại chỉ còn dùng được một tay, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng nào. Cô khẽ cắn môi, “Sang nhà em.”

Tùng Dung vốn cho rằng tay bị thương cũng không sao, nhưng lúc tắm mới phát hiện quả thật rất ảnh hưởng đến sinh hoạt, mà cánh tay bị thương còn là tay phải, khó khăn lắm cô mới lau khô người, thay đồ ngủ, lại bắt đầu vật lộn với dây lưng quần.

Dây quần ngủ là kiểu buộc, bình thường không thấy bất tiện, giờ chỉ còn một tay, cô không làm sao thắt được nút, loanh quanh cả buổi cũng không làm xong.

Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, “Có cần anh giúp không?”

Tùng Dung giật mình, “Không cần! Xong ngay đây.”

Ôn Thiếu Khanh không yên tâm dặn dò: “Đừng làm ướt tay nhé.”

Tùng Dung đáp bừa, cúi đầu tiếp tục thắt nút. Mười phút sau cô cuối cùng cũng từ bỏ, giật một cái nhét vào trong quần rồi ra khỏi phòng tắm.

Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa nhìn cô chăm chú, sau đó ánh mắt dừng lại ở bàn tay đặt trên bụng của Tùng Dung, “Đau bụng à?”

Tùng Dung cuống lên, “Không.”

“Vậy sao em ôm bụng?”

“Không có gì.” Bàn tay đặt trên bụng cô dùng sức hơn. Cô cũng không muốn ôm bụng, nhưng nếu không làm thế thì quần sẽ bị tụt xuống.

Ôn Thiếu Khanh nhìn một lúc, không biết vì sao lại phát hiện ra, chợt nở nụ cười: “Nào, để anh buộc cho em.”

Tùng Dung quẫn bách, cúi đầu ngượng ngùng, “Không cần! Đi ngủ ngay ấy mà.”

Ôn Thiếu Khanh “à” một tiếng đầy ý tứ, “Hoá ra luật sư Tùng thích ở trần đi ngủ. Hay là hôm nay e cố chịu một chút vậy, dù sao anh cũng ở đây, lỡ anh nhìn thấy gì em sẽ xấu hổ lắm.”

Tùng Dung ngẩng lên trừng mắt với anh, “Em không có thói quen đó.”

“Được, được.” Ôn Thiếu Khanh cười đi tới gần, “Anh buộc cho em.”

Tùng Dung ngập ngừng một lát rồi ngoan ngoãn để anh giúp.

Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên hông Tùng Dung, cẩn thận sửa sang dây buộc bị xô lệch. Xuyên qua lớp vải mỏng, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến làn da cô. Tùng Dung cố gắng giữ đều hơi thở, cúi đầu nhìn đôi tay đang đặt trên hông mình, chợt nhớ tới mười khoảnh khắc đàn ông khiến phụ nữ rung động nhất mà Châu Trình Trình từng nói. Trong đó có một hành động là người đàn ông quỳ xuống buộc dây giày cho người phụ nữ. Giờ nghĩ lại, người viết ra mười khoảnh khắc này khả năng cao là chưa yêu bao giờ. Buộc dây giày đã là gì, buộc dây lưng quần mới chết người chứ. Đâu chỉ đơn giản là rung động, mà khiến trái tim người ta đập thình thịch, sắp vọt ra ngoài lồng ngực rồi.

Ôn Thiếu Khanh đang định thắt nơ, không biết vì sao lại nhớ tới hồi đi học có cô “tướng cướp” nào đó đã dùng nút buộc ngoại khoa để đùa giỡn Kiều Dụ. Lòng thoáng rung động, anh bắt đầu thực hiện luôn với sợi dây lưng quần này.

Tùng Dung thấy tình hình không ổn, “Anh làm gì đấy?”

Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh hết sức gọn gàng, “Nút buộc ngoại khoa, rất chắc.”

Tùng Dung cạn lời, “Thế lúc em cởi ra em phải làm thế nào?”

“Gọi anh. Anh thắt nút, tất nhiên cũng phải chịu trách nhiệm mở nút.” Ôn Thiếu Khanh ngừng lại, nghiêm trang hỏi, “Giờ muốn cởi ra à?”

Tùng Dung đỏ mặt, “Anh đi ra!”

Ôn Thiếu Khanh cau mày thì thào: “Quả nhiên kéo quần lên là không nhận người nữa!”

Tùng Dung không ngờ anh đường đường là một giáo sư mà cũng dùng những từ ngữ gợi dục như vậy, “Ôn Thiếu Khanh!”

Anh lập tức ôm lấy eo Tùng Dung, cẩn thận tránh tay phải, kéo cô vào lồng ngực mình, áp trán vào trán cô khẽ cười, “Giờ còn thích phụ nữ không?”

Tùng Dung cố chống chọi, đấu mắt với anh, một lúc sau vẫn phải nghiêng đầu đi, mặt dần đỏ lên.

Ôn Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng càng lúc càng dễ chịu, khẽ gọi: “Tùng Dung.”

Tùng Dung theo phản xạ ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng bị anh hôn lên môi.

Cảm xúc ấm áp mềm mượt truyền đến, mùi hương thanh mát và thân thuộc của cơ thể anh tràn ngập trong mũi cô. Anh ở bệnh viện lâu ngày, nhưng không hiểu sao trên người không hề có mùi thuốc sát trùng, sạch sẽ đến mức khiến lòng cô nhộn nhạo.

Môi anh chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi cô, nhưng lại khiến hơi thở của cô thêm dồn dập, còn thoáng mang theo chút mong chờ.

Ôn Thiếu Khanh hơi khép mắt, Tùng Dung có thể thấy rất rõ từng sợi lông mi của anh. Nhịp tim cô dồn dập, một lúc sau mới đẩy anh ra, hắng giọng, ánh mắt mông lung: “Hình như chúng ta đang cãi nhau, thân mật như vậy không thích hợp.”

Ôn Thiếu Khanh tối nay giống như đang có trận chiến tranh giành với eo của Tùng Dung. Anh ôm lấy eo cô, hơi kéo cô vào sát mình, cười nói: “Vậy gửi văn bản luật sư cho anh đi. À, anh quên mất, luật sư Tùng bị thương ở tay, không tiện viết văn bản luật sư, hay em đọc cho anh viết?”

Anh gần cô quá, Tùng Dung bắt đầu cảm thấy nóng. Cô thật sự rất tức nụ cười xấu xa kia, nhìn anh hỏi: “Giáo sư Ôn, học trò của anh có biết cái bộ dạng này của anh không?”

Ôn Thiếu Khanh vừa lắc đầu, vừa nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, “Họ làm gì có cái phúc ấy. Chỉ có một mình em được nhìn thôi.”

Tùng Dung bị anh làm nghẹn họng mấy lần, đẩy mãi mà anh không nhúc nhích. Thậm chí cô còn bị anh ấn đầu vào lồng ngực, chưa kịp giãy đã nghe thấy tiếng thở dài của anh vang lên bên tai, giọng cũng nghiêm chỉnh hơn hẳn: “May mà em không sao, hôm nay lúc nghe nói em ở khoa Chấn thương Chỉnh hình, anh đã giật mình đấy, lúc bó bột cho em cũng hết sức căng thẳng. Bao năm rồi anh không có cảm giác ấy. Mấy hôm trước là anh có lỗi, anh đã dùng sai cách, chuyện của Lâm Thần để từ từ giải quyết sau, chúng ta đừng cãi nhau nữa, cảm giác này thật khó chịu chết đi được.”

Nói xong, anh sờ lên gáy cô, “Lần trước em bị va vào chỗ này, anh cũng rất hoảng.”

Tiếng đập trái tim anh vang lên bên cạnh tai cô. Hoá ra Châu Trình Trình nói đúng, anh thật sự cố ý làm như vậy. Nhưng cô không muốn anh xin lỗi. Giờ phút này Tùng Dung bỗng hiểu, Châu Trình Trình mỗi ngày chứng kiến nhiều vụ éo le trên toà cũng là điều có lợi, chỉ thoáng cái đã nhận ra sự tự ti ẩn giấu trong cô. Người bản thân yêu thầm bao lâu giờ đột nhiên thuộc về mình, hạnh phúc không chân thực ấy khiến lòng cô dần nảy sinh cảm giác tự ti. Hoá ra đối mặt với tình yêu, cô cũng chẳng phải người ngoại lệ.

Cuộc sống của cô luôn rất thuận lợi, không ngờ cũng có ngày phải cảm thấy tự ti. Vì tự ti nên một câu nói của anh cũng có thể làm cô lo âu thấp thỏm, lý trí và bình tĩnh đều tiêu tan, đồng thời thu mình trong vỏ ốc.

Tùng Dung lẳng lặng rúc vào lồng ngực anh, tâm trạng rối bời. Cô biết cách nghĩ của mình có vấn đề, nhưng suy cho cùng là một luật sư lâu năm, bản chất vẫn có phần mạnh mẽ, quyết đoán. Cô thầm quyết định, thôi thì cứ hành động như Chung Trinh nói, cướp về tay đã rồi tính sau!

Nghĩ vậy, cô bất chợt giơ cánh tay không bị thương lên, ôm ngang hông Ôn Thiếu Khanh thật chặt.

Sau đó, Tùng Dung cho Ôn Thiếu Khanh chọn giữa ghế sofa và phòng cho khách, nhưng anh cứ nằng nặc đòi ngủ ở phòng ngủ chính. Vậy là cô dứt khoát đá anh ra khỏi phòng.

Nhưng khi nằm trên giường đau đến mất ngủ, cô mới nhận ra việc Ôn Thiếu Khanh nhất quyết đòi ngủ ở phòng ngủ chính cũng không phải anh cố tình gây sự. Có lẽ ngay từ đầu anh đã đoán được tình hình sẽ như thế này.

Cô lần tìm điện thoại gọi cho Ôn Thiếu Khanh. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, vài giây sau tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngồi dậy, chỉnh lại quần áo mới lên tiếng: ” Cửa không khoá.”

Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tùng Dung không ổn, cũng không chọc ghẹo cô nữa. Anh ngồi ngay ngắn bên giường, kiểm tra tay cô cẩn thận, “Đau lắm đúng không?”

Cô gật đầu, “Ừ.”

“Lớp bó bột không có vấn đề gì.” Anh kiểm tra lại rồi mới nói: “Đau là phản ứng bình thường thôi. Nếu quả thật đau quá thì không cần cố chịu đựng, uống thuốc giảm đau đi. Để anh lấy nước cho.”

Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng cầm cốc và lọ thuốc vào, “Nước hơi nóng, đợi chút.” Nói xong cầm hai chiếc cốc đổ nước qua lại, đợi nhiệt độ giảm xuống.

Động tác hết sức nhàm chán, anh lại vô cùng chăm chú, không để rớt một giọt nước nào.

Tùng Dung nhìn đến ngơ ngẩn. Ngày bé khi đổ bệnh, bố mẹ cũng vây quanh giường cô, đổ nước giảm nhiệt, cũng cho cô uống thuốc như thế. Giờ máy đun nước quá phổ biến, đã chẳng còn ai kiên nhẫn đợi nước nóng nguội đi, cứ pha thêm nước lạnh vào là xong. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy một người cùng trang lứa với mình làm động tác này.

Anh là người từng đi du học, luôn tiếp xúc với y học tiên tiến nhất, nhưng thỉnh thoảng làm việc lại có tác phong khá cổ xưa, vẻ điềm đạm và tỉ mỉ ấy khiến người ta cảm nhận rõ nét sự kiên trì.

Cô cảm thấy vô cùng xúc động, lên tiếng: “Không cần phiền phức như vậy, trong tủ lạnh có nước khoáng, pha vào là được.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô qua làn khói trắng, “Anh không thấy phiền.”

Trái tim Tùng Dung rộn lên trước ánh mắt anh. Cô nói lảng sang chuyện khác: “Mai anh không đi làm à? Muộn thế này rồi, em uống thuốc xong thì anh đi ngủ đi.”

Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh rất gọn gàng cẩn thận, “Không sao, anh coi như trực ca đêm thôi.”

Ánh mắt Tùng Dung rơi vào bàn tay đặt trên chiếc cốc thuỷ tinh, nhìn cổ tay anh không ngừng xoay chuyển. Còn có thể nói gì đây? Cô chỉ cảm thấy ở người đàn ông này tiềm ẩn sự quyến rũ chết người.

Một lát sau cô mới nhớ ra, nói: “Chung Trinh bảo các anh trực ca đêm cũng có thể ngủ.”

Ôn Thiếu Khanh đặt mu bàn tay lên thành cốc thử nhiệt độ, đưa cốc và thuốc cho cô rồi mới nhướng mày ung dung hỏi: “Chung Trinh còn nói gì nữa?”

Tùng Dung nhận lấy, suy nghĩ một chút, “Chung Trinh còn nói, anh sẽ kể chuyện ma cho em nghe, bảo em lúc nghe phải phối hợp một chút, tạo điều kiện cho đôi bên làm hoà.”

“Uống thuốc đi.” Ôn Thiếu Khanh hất cằm ra hiệu, hơi nhíu mày, “Khiến cậu ta nhọc lòng rồi.”

Tùng Dung uống thuốc xong, đặt cốc ở đầu giường, “Em uống xong rồi, anh đi ngủ đi.”

Ôn Thiếu Khanh liếc cô, “Hết đau rồi à?”

Tùng Dung gật đầu yếu ớt, “Ừm.”

Ôn Thiếu Khanh cầm lọ thuốc nhìn lại, “Công hiệu nhanh như vậy, anh phải xem rốt cuộc là thành phần gì.”

Tùng Dung khổ sở, lại bị trêu.

“Không ngủ được thì nói chuyện chút đi.” Anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, “Có muốn biết ở trong lòng anh, em là người như thế nào không?”

Sao anh lại không nhận ra sự hoang mang trong cô? Cô đã dè dặt không chủ động mở miệng, vậy thì anh sẽ nói.

Tùng Dung sửng sốt, gật đầu rất nhanh, “Như thế nào?”

Ai mà không muốn biết mình là người như thế nào trong lòng người yêu chứ?

Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh trầm lắng, đôi mắt rũ xuống như đang nghĩ ngợi, tay lại liên tục vuốt ve ngón tay cô. Thời gian dần trôi, mãi sau anh chợt bật cười, ngẩng lên nhìn cô, nói: “Anh cũng không biết phải hình dung thế nào nữa. Anh chỉ biết là, trong lòng anh, không ai tốt hơn em.”

Nụ cười khiến khuôn mặt dịu dàng của anh như bừng sáng. Tùng Dung trông vậy, ngẩn người. Đây mà là câu trả lời sao?

Cô ngạc nhiên, “Chỉ vậy thôi?”

“Tiếp theo mới là trọng điểm.” Ôn Thiếu Khanh nhích lại gần, một tay nắm tay Tùng Dung, tay kia áp lên má cô, “Vì không có ai tốt hơn em, nên về sau nếu anh có nói em không tốt, em phải nhớ, đấy đều là chiêu trò mà thôi.”

Tùng Dung chớp mắt, bật cười.

Bàn tay đang áp lên má cô giật nhẹ, kéo mặt cô tới gần, “Anh lật cả át chủ bài cho em xem rồi, em không cảm động mà còn cười.”

Tùng Dung không cười anh, cô cười chính bản thân mình. Tự cô còn không biết mình bị lộ từ bao giờ, vậy mà lại để Ôn Thiếu Khanh nhìn ra, đây chính là điều tối kỵ đối với một luật sư! Cô cười mình quả nhiên không phải ngoại lệ trong tình yêu, nghe được mấy lời ngon ngọt, tâm trạng lập tức tốt lên.

Tùng Dung hắng giọng, vẫn không nhịn được cười, nghiêng đầu hỏi anh: “Tự lật át chủ bài cũng là chiêu trò của anh đấy à?”

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu mỉm cười, ôm lấy khuôn mặt cô, dịu giọng: “Không phải. Với người khác có thể là chiêu trò, nhưng đối với em, là thật lòng thật ý.”

Lý trí của luật sư Tùng dần tan rã, khuôn mặt ửng lên.

Mãi sau Ôn Thiếu Khanh mới lùi lại, day day ấn đường, thở dài bất đắc dĩ, “Tiêu Tử Uyên nói đúng, vợ làm luật sư khó giải quyết thật!”

Tùng Dung nghe thấy chữ kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại mau chóng cúi xuống, vờ như không nghe thấy gì, “À… Em buồn ngủ rồi.”

Ôn Thiếu Khanh ngầm hiểu ý, khẽ cười đứng lên giúp cô tựa đầu vào gối, “Nằm xuống đi.”

Ai ngờ anh vừa nhấc gối lên, một tấm ảnh chợt bay ra rơi xuống mặt đất.

Tùng Dung trông thấy, khuôn mặt lập tức biến sắc, chỉ có thể im lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhặt.

Ôn Thiếu Khanh nhặt lên nhìn, hai ngón tay nắm lấy một góc tấm ảnh, lẳng lặng nhìn cô, biểu cảm khuôn mặt vô cùng khó tả.

Luật sư Tùng giữ bình tĩnh, “Anh có quyền nghi ngờ em lấy, nhưng pháp luật nước ta tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoán thì cũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ, nói đơn giản thì, khi đương sự nêu một ý kiến thì cũng phải có trách nhiệm trình chứng cứ ra. Anh có chứng cứ gì chứng minh là em lấy?”

Ôn Thiếu Khanh khoan dung bất ngờ, “Anh không bảo em lấy, anh chỉ tò mò sao nó lại ở chỗ em.”

Tùng Dung mỉm cười, “Em cũng rất tò mò.”

“Nằm xuống đi.” Ôn Thiếu Khanh cất ảnh chụp về chỗ cũ rồi vỗ gối ra hiệu cho cô nằm xuống, “Giữ cho cẩn thận, anh trót xoá mất ảnh rồi, chỉ còn mỗi tấm này thôi.”

Tùng Dung nằm xuống, quay lưng về phía anh, thầm nhủ trong lòng, đúng là phải giữ thật cẩn thận. Đó là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Ôn Thiếu Khanh tắt đèn giúp cô, “Cẩn thận, đừng đè lên tay, tốt nhất là nằm ngửa để ngủ.”

Tùng Dung lơ mơ nói: “Anh mau đi ngủ đi.”

Ôn Thiếu Khanh cười cười, đóng cửa đi ra.

Hôm sau Tùng Dung bị tiếng thét của Châu Trình Trình đánh thức. Vừa mở mắt, cô đã thấy Châu Trình Trình đang nhìn chằm chằm vào tay mình kêu gào.

Sau khi bịt miệng Châu Trình Trình Tùng Dung mới có cơ hội lên tiếng: “Sao cậu tới đây?”

Châu Trình Trình kéo tay cô xuống, “Mình gọi cho cậu, em họ cậu nghe máy mình mới biết chuyện cậu bị gãy xương! Thế là mình tới thăm cậu ngay! Hôm nay có vụ tranh tài sản khốn kiếp lắm mà mình không xem, nhờ người khác làm thay rồi! Mình quả là thật lòng yêu cậu mà!”

Tùng Dung ngơ ngác, “Chung Trinh ở đây?”

Châu Trình Trình gật đầu, “Đúng vậy, cậu không biết à? Mình tưởng đêm qua nó ngủ ở nhà cậu.”

Tùng Dung chột dạ, đêm qua đúng là có người ngủ ở nhà cô, chỉ có điều không phải Chung Trinh mà thôi.

Cô rời giường ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên thấy Chung Trinh ngồi trên sofa đọc sách. Cô lẳng lặng nhìn về phòng cho khách, không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Khanh đâu. Chắc là anh đã đi trước khi Châu Trình Trình đến, nếu không, với tính cách của cô nàng, hẳn sẽ ầm ĩ đến vỡ nhà mất.

Nghe thấy tiếng động, Chung Trinh ngẩng lên nhìn, cười giải thích: “Hôm qua sếp em có hai ca phẫu thuật, gọi em đến chăm sóc chị.”

Biết chắc Ôn Thiếu Khanh không có ở đây, Tùng Dung mới thở phào nhẹ nhõm, “Em sắp thi cơ mà?”

Chung Trinh hớn hở, “Thế nên sếp đã vạch ra trọng tâm ôm tập cho em rồi! Nghe nói trước kia hồi còn học ở Đại học X, năm nào sếp em cũng đứng đầu khoa Y. Được sếp tóm tắt trọng tâm cho, em còn lo gì không giành được học bổng!”

Châu Trình Trình nhìn Chung Trinh rồi lại nhìn Tùng Dung, ngây ra một lúc mới sực tỉnh, “Đúng rồi, cậu đã nói với mình rằng sếp của em ấy là Ôn Thiếu Khanh.”

Tùng Dung gật đầu, “Cậu cứ ngồi tự nhiên, mình đi rửa mặt.”

Tùng Dung rửa mặt xong mới phát hiện có vấn đề. Giờ là mùa đông, tay cô bị thương không mặc được áo dài, chỉ có thể mặc tạm chiếc áo phông cộc tay.

Nhưng quần ngủ…

Cô nhìn thứ gọi là nút buộc ngoại khoa, cảm thấy đau đầu. Cô thật sự không biết cởi, bèn ngẫm nghĩ một lát, dù sao với tình trạng hiện tại mình cũng không ra ngoài được, thôi cứ vậy đi.

Nhưng… ba việc gấp của con người[1] thì phải làm thế nào?

[1]Ba việc gấp của con người: Con người có ba nhu cầu không thể chậm trễ, lần lượt là đại tiện, trung tiện và tiểu tiện.

Cô đứng ở cửa phòng ngủ gọi Châu Trình Trình: “Trình Trình, cậu vào đây một lát.”

Châu Trình Trình đang ngồi trên sofa lật quyển sách to bự của Chung Trinh, nghe thấy vậy liền đứng dậy đi về phòng ngủ, “Cậu gọi mình à?”

“Ừ.” Tùng Dung kéo cô nàng vào, đóng chặt cửa phòng rồi mới lôi quần ngủ ra, “Cởi giúp mình.”

Châu Trình Trình nhìn dây lưng quần ngủ, “Cậu thế này là…”

Tùng Dung quẫn bách, “Không cởi được.”

Châu Trình Trình lật qua lật lại dây lưng quần, “Cậu buộc kiểu gì vậy?”

Tùng Dung trả lời qua quýt: “Buộc bừa thôi.”

“Một tay? Cái nút buộc này trông quen lắm!” Châu Trình Trình chợt há hốc miệng, “Đây là nút buộc ngoại khoa đúng không? Ôn Thiếu Khanh buộc cho cậu đấy à? Hai người…”

“Không! Chúng mình không có gì cả!” Tùng Dung lập tức ngắt lời cô nàng, “Sao cậu biết đây là nút buộc ngoại khoa?”

Châu Trình Trình vênh mặt, “Mình hiểu biết nhiều.”

Tùng Dung bĩu môi, “Nói thật đi!”

Châu Trình Trình thu lại vẻ mặt đắc ý, thành thật trả lời: “Gần đây mình đang xem một bộ phim liên quan đến ngành y, thấy ở trong phim.”

Tùng Dung cạn lời, “Cởi giúp mình trước đã.”

Châu Trình Trình nắm lấy sợi dây quần, gật gù dạy bảo Tùng Dung, “Dung Dung à, đầu của đàn ông và eo của phụ nữ đều là nơi không được tuỳ tiện cho người khác đụng vào! Lúc Ôn Thiếu Khanh buộc cái này cho cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

Mặt Tùng Dung nóng lên, hắng giọng, “Có thể xảy ra chuyện gì được hả?”

Châu Trình Trình ngẫm nghĩ, “Nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao các cậu cũng là quan hệ đó mà, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường thôi. Không đúng, không đúng. Hai người làm lành rồi à?”

Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu, “Coi như vậy đi…”

Châu Trình Trình hào hứng, “Anh ấy dỗ cậu kiểu gì thế?”

Tùng Dung nhíu mày, “Cậu cởi ra giúp mình đã, mình muốn đi vệ sinh!”

Châu Trình Trình mất bao thời gian, khó khăn lắm mới cởi được nút. Tùng Dung vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thay chiếc quần không có dây buộc, vứt quần kia vào một góc, quyết định không dùng đến nữa.

Châu Trình Trình vẫn không tha cho Tùng Dung, đi theo cô ra khỏi phòng ngủ, “Mau nói đi, rốt cuộc là dỗ thế nào? Mình muốn biết thật mà!”

Tùng Dung bất lực che mặt, ngẩng đầu lên trông thấy ánh mắt hóng chuyện của Chung Trinh. Cậu cười hí hửng: “Chị họ, em cũng muốn biết!”

Tùng Dung lườm cậu, “Ôn tập cho tử tế đi!”

Chung Trinh không để ý đến lời uy hiếp của cô, tiếp tục hỏi: “Kể chuyện ma rồi đúng không?”

“Chuyện ma là sao?”

Tùng Dung bị hai người quấy rầy đến đau đầu, may có tiếng chuông cửa vang lên giải cứu, “Chị đi mở cửa.”

Vừa ra đến nơi thì trông thấy Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch tay xách nách mang đứng ngoài cửa.

Tùng Dung tránh chỗ cho hai người đi vào. Đàm Tư Trạch vừa định mở miệng, Tùng Dung dùng ánh mắt chặn anh ta lại, “Chung Trinh, em vào phòng đọc sách ôn tập đi, bọn chị phải bàn chuyện công việc.”

Hiếm khi Chung Trinh không có ý kiến, ngoan ngoãn đi vào phòng đọc sách.

Tùng Dung quay sang nhìn Châu Trình Trình, “Chung Trinh nhất định sẽ nghe lén, cậu tới phòng đọc sách trông nó.”

Châu Trình Trình là người trong ngành, biết có rất nhiều vụ án cần bảo mật, nghe lời đứng dậy đi vào phòng sách.

Vừa vào phòng đọc, quả nhiên thấy Chung Trinh đang áp vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Cô đẩy cậu ra, đóng chặt cửa, “Này, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nghe lén.”

Chung Trinh vẫy tay với Châu Trình Trình, “Chị Trình Trình, bọn mình cùng nghe đi!”

Châu Trình Trình lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị không nghe. Là người làm việc trong ngành tư pháp, chị rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”

Nghe thấy hai chữ “riêng tư”, Chung Trinh chợt nhớ tới lần bị Ôn Thiếu Khanh phạt chép tay Y đức, sợ hãi ôm ngực không dám nghe lén nữa, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ôn tập.

Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch nhanh chóng rời đi, chỉ có điều, lúc đi khuôn mặt cả hai trông hết sức nghiêm trọng. Châu Trình Trình tò mò, “Họ sao thế?”

Tùng Dung trả lời, “Đến tháng.”

Châu Trình Trình cười lăn.

Tùng Dung nhìn đồng hồ treo tường, “Thôi, đừng cười nữa. Không cần giúp mình đâu, cậu về đi làm đi.”

Châu Trình Trình lắc đầu, ngồi lì trên ghế sofa, “Khó khăn lắm mới có lý do chính đáng để xin nghỉ, tuyệt đối không thể lãng phí.”

Thời tiết hôm nay khá đẹp, Tùng Dung tiện tay cầm quyển sách, ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, “Không về xem màn kịch “khốn kiếp” của cậu à?”

Châu Trình Trình thở dài, ôm chiếc gối đi đến, “Cần gì phải xem màn kịch khốn kiếp nào. Xem cuộc đời mình đây là đủ rồi này!”

Tùng Dung gập sách lại, tò mò hỏi: “Lại sao thế?”

Châu Trình Trình ủ dột, “Còn sao nữa? Gần đây vợ của kiểm sát trưởng giới thiệu đối tượng cho mình, lịch sắp xếp dày lắm, mình còn phải chạy sô đấy!”

“Xem mắt à?” Tùng Dung nhịn cười, giọng nghiêm túc: “Tốt lắm mà.”

Châu Trình Trình lườm cô, dẩu môi, “Tốt gì mà tốt? Mấy đối tượng xem mắt của mình ấy mà… Ôi, không nhắc thì thôi…”

Tùng Dung không ngờ Châu Trình Trình đã đi xem mắt thật, “Khủng khiếp lắm à?”

Châu Trình Trình than thở, “Khủng hay không thì thôi không nói, quan trọng là chiều cao! Không hiểu sao giờ đàn ông ngày càng thấp, mình thậm chí còn không dám đi giày cao gót.”

Thời gian trước, luật sư chuyên phụ trách giải quyết ly hôn ở văn phòng luật nghỉ sinh. Đúng lúc có thời gian nên Tùng Dung nhận vụ khác chuyên ngành một lần. Ai ngờ vụ ly hôn này còn cẩu huyết hơn cả phim thần tượng. Hai vợ chồng họ Lưu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở nên giàu có. Sau đó ông Lưu ngoại tình, thậm chí còn sắp xếp cho người tình làm việc dưới quyền mình. Hai người nhập nhèm với nhau ngay trước mắt vợ chính hơn nửa năm, không cẩn thận bị bà Hà, lúc đó đang theo họ chồng là họ Lưu phát hiện. Thế rồi bà vợ làm ầm ĩ, phẫn nộ đòi ly hôn, không ngờ ông Lưu lập tức đồng ý, chỉ đợi ly hôn để cưới người mới. Nhưng người phụ nữ đang dở dang giữa họ Lưu và họ Hà này đột nhiên đổi ý, không chịu ly hôn, không muốn “đôi tiện nhân kia” được hưởng lợi từ cơ nghiệp mà mình vất vả gây dựng.

Tùng Dung vốn cho rằng đối phương làm sai trước thì cô có thể cố gắng khiến ông ta phải trắng tay ra đi. Nhưng ai ngờ đối phương đột nhiên lại quăng ra chứng cứ chứng minh bà Hà bao trai trẻ ở ngoài, thật đúng là… nồi nào úp vung nấy, khiến cô và luật sư đối phương không kịp trở tay.

Nhớ tới chuyện này, cô cũng thở dài, “Còn có thể vì lý do gì nữa. Có học thuyết nói phần nào thường sử dụng thì sẽ phát triển, ít dùng thì thoái hoá, luyện tập cái chân giữa quá nhiều thì hai chân còn lại tự khắc ngắn đi thôi.”

“Ha ha ha…” Châu Trình Trình không hiểu nỗi khổ của Tùng Dung, nghe cô nói xong liền ngửa đầu cười sặc sụa.

Tùng Dung nhớ tới khuôn mặt trang điểm như thiếu nữ của bà Lưu tuổi đã ngoài bốn mươi kia thì không cười nổi.

Chung Trinh ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng cười to liền chạy ra nhìn, ai ngờ vừa bước ra đã thấy Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa từ bao giờ, một tay cầm chìa khoá, tay kia cầm đồ ăn.

Vì Ôn Thiếu Khanh đã vạch ra trọng tâm ôn tập cho Chung Trinh nên địa vị của anh trong lòng cậu hiện giờ cao vô cùng. Cậu cung kính hỏi: “Sếp tan làm rồi à?”

Tùng Dung nghe tiếng, khuôn mặt cứng lại, quay đầu nhìn ra cửa.

Ôn Thiếu Khanh bình thản gật đầu, “Hôm nay bệnh viện ít việc nên xin nghỉ nửa ngày về nấu cơm.” Nói xong lại gật đầu chào Tùng Dung và Châu Trình Trình.

Tùng Dung bình tĩnh hỏi: “Sao anh có chìa khoá nhà em?”

Chung Trinh nhảy ra, “Em đưa. Em đưa.”

“À.” Tùng Dung gật đầu, dửng dưng quay đi ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, lòng lại thầm kêu gào. Anh đứng đó bao lâu rồi? Vừa rồi chắc không nghe thấy cô nói gì chứ? Chân giữa là gì chắc anh không hiểu đâu nhỉ? Mà nghĩ lại, anh là bác sĩ, sao có thể không hiểu?

May mà Ôn Thiếu Khanh không nói gì thêm, đặt đồ ăn xuống, rửa tay rồi mới đi tới.

Châu Trình Trình nháy mắt cười gian với Tùng Dung, biết điều nhường chỗ, “Bác sĩ Ôn ngồi chỗ tôi này.”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười cảm ơn, sau khi ngồi xuống liền cầm tay Tùng Dung kiểm tra, “Uống thuốc chưa?”

Thấy vẻ mặt khó tả của Châu Trình Trình, Tùng Dung trừng mắt uy hiếp cô nàng rồi mới trả lời: “Uống rồi.”

Châu Trình Trình nhịn cười, đi đến sofa, ngồi quay lưng về phía hai người, gọi cậu chàng thần kinh thô Chung Trinh lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người đến.

Chung Trinh ngây ra rồi nhanh chóng hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Châu Trình Trình, quay lưng về phía kia. Tùng Dung nhìn hai người trước mặt, thật sự không nói nên lời. Nếu không muốn làm phiền họ thì lấy cớ đi vào phòng đọc sách là được. Rõ ràng thích nhìn còn giả vờ không muốn quấy rầy, mà còn trắng trợn như thế. Chắc chắn Ôn Thiếu Khanh đã nhận ra, cô cắn nhẹ môi, cảm thấy càng thêm bối rối.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn bình thản như không thấy, điềm nhiên hỏi: “Còn đau không?”

Tùng Dung nhìn chằm chằm hai cái lưng trước mặt, lơ đãng trả lời: “Đỡ nhiều rồi.”

Tùng Dung nghĩ anh chỉ hỏi thăm sức khoẻ thôi, ai ngờ Ôn Thiếu Khanh thình lình hỏi tiếp: “Em thấy chân anh có dài không?”

Cô còn mải tập trung dùng ánh mắt “phóng dao” về phía hai người kia, vô thức hỏi lại: “Chân nào?”

Ôn Thiếu Khanh chợt cười, “Em có thể nhìn thấy chân nào?”

Tùng Dung sững người, ngoảnh sang nhìn anh, mặt lại đỏ lên, cau mày hỏi: “Anh lại muốn nhận văn bản luật sư nữa à?”

Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đáp: “Không. Anh chỉ muốn nói với em là, học thuyết phần nào thường sử dụng thì sẽ phát triển, ít dùng thì thoái hoá thật ra chưa chắc đã chuẩn. Dù sao chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành kim thêu.”

Châu Trình Trình và Chung Trinh ngồi ở sofa quay lưng không nhìn, làm như không tồn tại, nhưng hai bả vai đang run lên đã tố cáo bọn họ. Trông thấy tấm lưng run run của cả hai, Tùng Dung càng cuống. Xưa nay cô luôn rất bảo thủ ở những chuyện như thế này, vậy mà cứ liên tục bị anh đùa giỡn. Cô tức giận đứng lên định bỏ đi, Ôn Thiếu Khanh ở phía sau còn hỏi: “Em đi đâu thế?”

Tùng Dung không còn mặt mũi nào ở lại phòng khách, hung hăng đáp: “Đến phòng đọc sách viết văn bản luật sư gửi cho anh!”

Ôn Thiếu Khanh vui vẻ nhắc: “Đừng dùng tay phải nhé!”

Tùng Dung sập mạnh cửa phòng đọc sách, nhốt kẻ đầu sỏ cùng hai khán giả ở bên ngoài. Ôn Thiếu Khanh ngồi thêm một lát rồi đứng dậy về nhà nấu bữa trưa, trước khi đi còn dặn Chung Trinh: “Chốc nữa gọi chị họ cậu sang ăn trưa nhé.”

Châu Trình Trình hí hửng hỏi: “Bác sĩ Ôn, tôi sang ăn chực được không?”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu, “Hoan nghênh.”

Anh vừa đi khỏi, Châu Trình Trình đã đi tới gõ cửa phòng đọc sách, “Dung Dung, anh ấy đi rồi, cậu đừng ngại nữa, ra đi.”

Tùng Dung mở cửa, trừng mắt với Châu Trình Trình, “Con mắt nào của cậu thấy mình ngại?”

Nụ cười trên mặt Châu Trình Trình càng thêm tươi. Cô nàng khoác vai Tùng Dung, “Hoá ra bác sĩ Ôn dỗ cậu kiểu đó hả? Ha ha, không ngờ một giáo sư ngành y như anh ấy trêu đùa người khác lại nghiêm túc mà tỉnh bơ như vậy, đúng là được mở mang đầu óc!”

Ráng hồng trên mặt Tùng Dung còn chưa tan hết, cau mày lườm cô bạn, “Vẫn còn nói!”

Châu Trình Trình lập tức bịt miệng, “Không nói nữa, không nói nữa. Ăn của người khác thì không được nhiều lời, dù sao chốc nữa mình cũng định đi ăn chực, nhân tiện kiểm tra tài nấu nướng của chồng tương lai của cậu.”

Tùng Dung mặc kệ cô nàng, nhìn sang cậu chàng Chung Trinh đang cười ngờ nghệch, “Em nữa, ai bảo em đưa chìa khoá nhà cho anh ấy?”

Chung Trinh ngây thơ đáp, “Sếp em bảo là không được tuỳ tiện đưa chìa khoá nhà cho người khác.”

Tùng Dung tức giận, “Vậy mà em còn đưa cho anh ấy.”

Chung Trinh gãi đầu, vẻ mặt càng ngây thơ, “Nhưng sếp em bảo, sếp là người nhà, em mới là người khác nên tịch thu của em.”

“Ha ha…” Châu Trình Trình bật cười, “Anh mình nói đúng thật, nhà họ Ôn dạy dỗ con cháu đều hết sức khiêm nhường lễ độ, cướp chìa khoá mà còn nói nghe có đạo lý như vậy…”

Tùng Dung che mặt, cảm thấy quả thực không thể nhận đứa em họ này nữa. Cứ mở miệng ra là “sếp em bảo”, hình như trong mắt cậu, ngoài Ôn Thiếu Khanh ra thì chẳng còn ai khác thì phải.

Châu Trình Trình chợt kêu lên, chỉ vào tay Tùng Dung, “Vừa rồi còn định hỏi trên lớp thạch cao ký gì đấy, giờ thì mình nhìn ra rồi. Tên của Ôn Thiếu Khanh đúng không? Nhưng anh ấy ký tên ở đó làm gì?”

Chung Trinh lập tức lấy điện thoại di động ra, “Em có clip, chị Trình Trình có muốn xem không?”

“Xem chứ!”

Tùng Dung giật mình, “Chung Trinh!”

Chung Trinh cười hớn hở xuyên tạc ý của cô, “Chị họ cũng muốn xem ạ, chốc nữa em gửi cho chị nhé.”

Hai người ngồi chụm đầu xem một lúc. Tùng Dung tự biết đã không thể cứu vãn, cũng chẳng ngăn cản thêm, làm bộ bình thản ngồi đó nhìn hai người. Nhưng lúc câu nói mờ ám “Là của tôi” kia vang lên, khuôn mặt cô vẫn không kìm được mà đỏ ửng.

Châu Trình Trình xem xong, sờ ba chữ “Ôn Thiếu Khanh” trên cánh tay Tùng Dung, nụ cười như có như không, “Ôn Thiếu Khanh.”

Tùng Dung cố ra vẻ bình tĩnh gạt tay cô nàng, cảm thấy ngôi nhà này đã không còn chỗ cho mình dung thân, liền sang nhà hàng xóm gửi văn bản luật sư.

Ôn Thiếu Khanh đang thái thịt, nhìn văn bản luật sư Tùng Dung đưa đến, cười với cô, “Viết xong nhanh thế cơ à?”

Tùng Dung ngẫm nghĩ, nghiêm túc giải thích: “Người ngoài ngành nên không biết rõ, chắc anh không hiểu văn bản luật sư là gì. Nói đơn giản thì văn bản luật sư chính là một bức thư đe doạ hợp pháp.”

Dứt lời, cô ngừng lại nhìn Ôn Thiếu Khanh đợi phản ứng của anh.

Ôn Thiếu Khanh đổ thức ăn vào nồi, gật đầu hùa theo, “Luật sư Tùng muốn đe doạ anh cái gì?”

“Đe doạ để anh không trêu em nữa.”

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ hoang mang, “Anh trêu em bao giờ nhỉ?”

“Em không nói gì hết. Anh nấu ăn tiếp đi.”

Không ngoài dự đoán, bữa ăn mà Ôn Thiếu Khanh nấu đã giành được lời khen ngợi tấm tắc của Châu Trình Trình. Cô nàng cũng rất thích Nhường Chút, sau bữa ăn liền ôm bụng đùa nghịch với chú chó.

Đêm qua Tùng Dung ngủ không ngon, ăn cơm xong bắt đầu thấy mệt, chào mọi người rồi về nhà.

Cô tựa vào cửa sổ định sưởi nắng đọc sách một lát, chẳng ngờ mới đọc vài trang liền ngủ mất, tỉnh lại thì thấy Châu Trình Trình và Chung Trinh đang áp sát vào mình, mỗi người cầm một chiếc bút nhớ sáng tác truyện tranh trên lớp thạch cao ở tay cô. Cô cúi đầu nhìn, bác sĩ mặc áo blouse, y tá đeo khẩu trang, luật sư mặc áo choàng luật sư, kiểm sát viên mặc đồng phục, quan toà… vẽ cực giống, cô xem mà chóng mặt, đột ngột rút tay về, “Hai người vừa phải thôi nhé! Rốt cuộc hai người bao nhiêu tuổi rồi? Làm thế này tôi sao ra ngoài gặp người khác đây?”

Chung Trinh đã bị cô đàn áp lâu năm, nghe vậy thì sợ không dám động vào nữa, nhưng Châu Trình Trình vẫn chưa thoả mãn, cầm bút vẽ tiếp, “Còn có mấy nét nữa là xong rồi! Cho mình vẽ thêm chút nữa thôi!”

Tùng Dung không tránh được, vừa ngẩng đầu thì thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi cách đó không xa đang cười xem trò vui. Cô cau mày: “Sao anh không cản họ?”

Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh thậm chí còn ngây thơ hơn cả Chung Trinh, “Anh cản rồi nhưng họ nói là anh viết chữ lên đó trước, không có tư cách cản. Anh thấy nói thế cũng có lý. Thật ra… vẽ cũng đẹp mà.”

Tùng Dung nhìn một đống hình người trên tay mình, “Anh làm thầy giáo mà như thế à?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung mấy giây, chợt ra vẻ nghiêm khắc với Chung Trinh, “Cậu nhìn cái mặt cậu bây giờ đi. Đã nói bao nhiêu lần rồi? Làm bác sĩ mà suốt ngày cứ toe toét, bệnh nhân sẽ cảm thấy cậu đáng tin sao? Đâu ai đồng ý cho một bộ biểu tượng cảm xúc phẫu thuật cho mình.”

Chung Trinh trợn mắt, tay vẫn cầm chiếc bút nhớ, sao tự nhiên sếp lại đổi tính, “Ơ…”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào phòng đọc sách, “Cậu không nghiêm túc một chút được à? Còn không mau đi ôn tập, cậu có muốn tốt nghiệp không?”

Chung Trinh ủ rũ cầm bút nhớ đi về phòng đọc sách, vừa đi vừa phàn nàn: “Sao lại làm tổn thương đến người vô tội…”

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, dịu dàng hỏi: “Như thế em đã hài lòng chưa?”

Châu Trình Trình cười lăn lộn, Tùng Dung che mặt giả chết.

Tùng Dung vào phòng đọc sách, bóng đèn Châu Trình Trình chỉ sáng được một lúc rồi tìm cớ chuồn đi. Tùng Dung tiễn Châu Trình Trình ra ngoài, lúc trở về thấy Chung Trinh đang đứng nháy mắt trước gương trong nhà vệ sinh, bèn đi qua hỏi: “Em làm gì vậy?”

Chung Trinh máy móc quay lại, chỉ vào mặt mình, “Chị họ, em đang nghiêm túc, chị có thấy em nghiêm túc không? Trông rất đáng tin đúng không?”

Tùng Dung chỉ vào khoé miệng cậu, “Lúc nghiêm túc thì khoé miệng phải nằm ngang, đừng có vểnh lên.”

Chung Trinh lập tức gào to: “Đấy là bẩm sinh, em biết làm thế nào được? Với lại, em còn có mắt cười nữa. Khẩu trang cũng không cứu nổi!”

Tùng Dung nhìn cậu thương hại, “Thế nên chị lúc nào cũng lo em sẽ bị người nhà bệnh nhân đánh chết.”

Chung Trinh kêu khóc chạy về phòng đọc sách. Lúc Tùng Dung quay lại chỗ sưởi nắng thì thấy Ôn Thiếu Khanh đang ngồi ở đó, tập trung đọc cuốn sách cô đọc dở lúc trước.

Cô đi đến gần, “Chiều anh không phải đến bệnh viện à?”

Ôn Thiếu Khanh dường như đang đọc rất say sưa, không buồn ngẩng đầu, “Không.”

Tùng Dung hỏi dò: “Sách này… hay không?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Hay.”

Tùng Dung đi qua giật quyển sách trên tay anh, chỉ vào hàng chữ trên bìa, yếu ớt hỏi: “Anh là bác sĩ, đọc Luật Hôn nhân chăm chú như vậy làm gì?”

Ôn Thiếu Khanh chỉ cho cô nhìn vào một trang sách, “Anh thích điều này.”

Tùng Dung cúi đầu nhìn, dòng chữ kia viết: “Nếu phối ngẫu của quân nhân đang trong thời hạn phục vụ yêu cầu ly hôn thì bắt buộc phải được quân nhân đồng ý…”

Tùng Dung nặn ra một nụ cười méo mó, “Thế anh đọc cho kỹ, chưa biết chừng sau này cần dùng đến.”

Nói xong, cô quay lưng đi về phòng ngủ trưa, còn bác sĩ Ôn ngồi bên cửa sổ đọc Luật Hôn nhân hết cả một buổi chiều.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.