Hành Lá

Chương 46: Phiên ngoại Diệp Mạc Bắc (1)



This is us 1.

Trên bàn làm việc của anh luôn để một chồng giấy tờ dày cộp chỉnh tề. Trên màn hình máy tính của anh dán đầy các loại giấy nhớ. Anh rất giống một cái máy đánh chữ hết công suất, từ nơi này đi vào một chồng giấy tờ cao như núi, không lâu sau lại đi ra một chồng giấy tờ khác cũng cao như núi. Điều duy nhất làm góc nhỏ ấy có cảm giác hơi thở nhân loại, chính là bồn văn trúc xinh xắn trên mặt bàn kia.

Thường xuyên có cô gái chạy tới xin anh nhượng lại cây văn trúc, anh cười đồng ý, hai ngày sau trên bàn lại thêm một bồn.

Anh cười lên nhìn rất đẹp, tuy mặt mũi chỉ là kiểu thanh tú nhã nhặn nhưng một khi cười rộ lên thì ngay cả sếp nữ thích bắt bẻ cũng hơi đỏ mặt.

Mạc Bắc à, thằng nhóc cậu thích hợp theo chúng tôi đi bàn chuyện làm ăn. Sếp nữ đẩy kính mắt, chân thành nói.

Diệp Mạc Bắc cười khổ từ chối. Hiện nay công việc của anh tuy nhiều nhưng luôn có thể hoàn thành trong giờ làm cộng nửa giờ tăng ca, anh không phải người cuồng công việc, không cần phải khiến mình rơi vào sinh hoạt buồn chán ngoài công việc thì không còn gì.

Sếp nữ là một quản lý nữ cấp cao hiếm có trong công ty, phụ trách quản lý tài vụ, là một bà quản gia ngay cả tổng giám đốc cũng phải khách khí ba phần. Sau khi đào được bảo vật Diệp Mạc Bắc này trong một đống hồ sơ xin việc, sếp nữ mỗi ngày đều đắc ý khoe khoang với quản lý khác trợ thủ đắc lực của chị giỏi giang hiếm có thể nào.

Khoe khoang quá mức, lúc quản lý phòng kinh doanh thò tay mượn người ngay cả chị cũng không giữ được.

Tổng giám đốc vỗ vai chị an ủi: nhân tài mà, phải luân chuyển nhiều mới là chuyện tốt.

Sếp nữ vừa vỗ bàn Diệp Mạc Bắc vừa càu nhàu: thằng nhóc thối Tô Dịch này rõ ràng là tự mình không biết chọn người, đáng đời cậu ta mệt sắp chết không ai san sẻ, vậy mà dám đến chỗ tôi mượn người? Khốn khiếp, khốn khiếp!

Đập bàn xong, vẫn chỉ đành không cam lòng ký đơn xin tăng cường của đối phương.

Diệp Mạc Bắc bất đắc dĩ ôm giấy tờ tài liệu cùng bồn văn trúc của mình đến văn phòng phòng kinh doanh, sắp xếp nhà mới ở vị trí gần văn phòng quản lý.

-Đàm phán lần tới đi theo tôi một chuyến, còn nữa, hợp đồng dài ngày xem giúp tôi quy tắc trả tiền là gì, lô hàng trước của bọn họ không đủ chất lượng, tìm lý do khấu trừ nhiều tiền cho tôi chút, năm giờ đại diện của Calian sẽ tới, hỏi thăm thử xem. – Một cơn gió lốc dừng trước mặt anh không đến nửa phút, lại vèo một cái chui vào văn phòng quản lý.

Lúc Diệp Mạc Bắc nghiêng đầu qua nhìn, đối phương đã ngồi trên bàn làm việc bắt đầu ký tên.

Nếu không phải thông tin về Calian bị ném trên bàn mình, anh căn bản không biết người này đang nói chuyện với ai.

Người này là Tô Dịch. Năm gần hai chín thì được xem là tinh anh trẻ tuổi của phòng kinh doanh, dù là đầu óc hay mặt mũi cũng đủ được chúng tinh phủng nguyệt. Diệp Mạc Bắc với tư cách là chân chạy cao cấp của phòng tài vụ cũng giao tiếp với gã không ít, cách bọn họ ở chung là: trong vòng một phút Diệp Mạc Bắc trình tất cả vấn đề, Tô Dịch tóm tắt đơn giản làm một tràng trả lời toàn bộ, sau đó Diệp Mạc Bắc tiếp tục hỏi lại cẩn thận rõ ràng, Tô Dịch sẽ trả lời tất cả đáp án cho bạn trong ba phút.

Không phải Tô Dịch không có kiên nhẫn, chỉ là gã muốn thứ trực tiếp nhất, những đạo lý quanh co lòng vòng kia là để dùng đối phó đối thủ. Tô Dịch gã ở ngoài giả đã đủ rồi, với người của mình cũng không có tâm tình tiếp tục giả nữa.

Trên thực tế dù ở trong phòng kinh doanh, người có thể đuổi kịp tốc độ của Tô Dịch rất ít. Sau mấy lần nếm giáo huấn người cùng phòng thường thích biến vấn đề phức tạp thành văn viết, sau đó liệt ra các loại hạng mục có thể chọn để trưởng phòng Tô có thể trong thời gian ngắn nhất cho ra câu trả lời thuyết phục của gã.

Lúc Diệp Mạc Bắc vừa tới cũng không biết. Trước khi tham gia đàm phán, anh đã tìm ra hợp đồng dài hạn, nhanh chóng xem sau đó chọn các điều khoản vào một file văn bản mới.

Lúc Tô Dịch ký xong đi ra thì Diệp Mạc Bắc cũng làm xong, bút nhớ màu đỏ đánh dấu ra các loại hạng mục có thể khấu trừ tiền áp dụng lần này.

Trong nửa phút Tô Dịch hỏi bốn vấn đề.

Trong vòng một phút Diệp Mạc Bắc trả lời bốn vấn đề này.

Diệp Mạc Bắc vẫn còn cúi đầu xem hợp đồng tìm thêm những hạng mục khấu trừ tiền, Tô Dịch nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên vỗ lên vai anh sau đó im lặng bỏ ra ngoài.

Lúc Diệp Mạc Bắc với tổ đàm phán xuống lâu thì gặp sếp nữ. Đối phương chống nạnh chỉ vào Tô Dịch đi đầu rống to:

-Tôi sẽ không thả người! Kiên quyết không thả! Có bản lĩnh thì tự mình tìm một người đi! Đừng giơ ông chủ ra dọa tôi!

Khóe miệng Tô Dịch nhếch lên độ cong đắc ý. Đó là một nụ cười nắm chắc thắng lợi, nụ cười này trước lúc đàm phán Diệp Mạc Bắc lại may mắn được thấy lần nữa.

Đột nhiên nhận ra nhân vật trung tâm làm bọn họ cãi nhau là mình, Diệp Mạc Bắc ngẩn người, sau đó từ xa ném cho sếp nữ một nụ cười bất đắc dĩ, bày tỏ lòng trung thành của mình không thay đổi.

-Chị Ninh, sau khi tan việc sẽ mời chị đi uống chén nước. Tôi đi trước. – Tô Dịch xoay người vẫy tay với chị, nhẹ nhàng xuống cầu thang.

Trong buổi đàm phán, Tô Dịch thể hiện cho Diệp Mạc Bắc cái gì gọi là giải quyết dứt khoát, song phương từ ban đầu còn giằng co không dứt dưới tấn công mạnh mẽ của trưởng phòng Tô nhanh chóng có chung nhận thức, bắt tay hợp tác.

Chỉ có điều cách làm của người nọ nếu gặp các lớn giãy mạnh, 80% là cả cần câu cũng mất trắng.

Cách làm của Tô Dịch chính là cách làm của ngư dân Dưỡng Lô Từ, hơn nữa ngư dân này cực kỳ dứt khoát. Lô từ mệt mỏi thì có mệt mỏi, nhưng chung quy vẫn có thể có lời, vì vậy ngư dân mới cam tâm đi theo.

Lúc kết thúc, Tô Dịch nói với nhóm người: sau khi tan việc đi Anh hoa ốc uống mấy chén, tôi mời khách.

Một đám người rú lên vui vẻ. Diệp Mạc Bắc cười nhìn đám tinh anh này, cảm thấy Tô Dịch đối với cấp dưới cũng như ngư dân với lô từ, quan hệ rất tốt. Chả trách hơn hai mươi người trên dưới phòng kinh doanh, tất cả đều trung thành đi theo vị trưởng phòng trẻ tuổi này đánh thiên hạ.

-Mặt khác, chúc mừng chiến hữu mới vào chiến hào của chúng ta, hôm nay tôi đã nói chuyện với ông chủ, từ hôm nay trở đi Diệp Mạc Bắc chính thức chuyển biên chế vào phòng kinh doanh. – Tô Dịch nói xong, nhìn về phía Diệp Mạc Bắc đang sững sờ.

Không thể nào, mới tăng cường ngày đầu tiên đã chính thức vào biên chế nơi này rồi à?! Diệp Mạc Bắc nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Tô Dịch lại quyết định vậy. Dù anh có khả năng, một ngày có thể nhìn ra cái gì?!

Tô Dịch lại như hoàn toàn không biết anh kinh ngạc, vươn tay ôm vai anh nói: đã gọi mạc bắc thì nên chinh chiến sa trường, giành toàn bộ thổ địa mạc bắc dưới cờ chúng ta!

Nụ cười của thanh niên tài tuấn đầy ngạo khí và quyết đoán, hoàn toàn không để vào mắt vẻ uể oải của đối phương.

Đó là một buổi chiều đông nhuộm ánh mặt trời.

Cô gái ngước mắt nhìn thanh niên bên cạnh, khẽ nói: kỳ thật, em thật sự rất thích anh.

Thanh niên vươn tay sờ đầu cô, chỉ có quân tâm mà không yêu say đắm: xin lỗi.

Cô gái cố nặn ra một nụ cười chỉ làm người nhìn đau lòng.

Tô Dịch vừa xong việc tới đây nghỉ ngơi đang ngồi ngay phía sau anh, đúng lúc nghe thấy những lời này.

-Anh có người yêu rồi à? – Cô gái chưa bỏ ý định hỏi vấn đề mà mọi nam nữ thất tình đều hỏi.

Sắc mặt thanh niên thoáng thay đổi, khóe miệng vẽ nên nụ cười ảm đảm khó tả.

-Từng thích, muốn tiếp tục thích, nhưng đã không có khả năng nữa. Là tự bản thân buông tay.

Tô Dịch cảm thấy sao mình lại bát quái như vậy.

Chuông di động vang lên, Tô Dịch vội xoay người nghe điện thoại, không để lúc đối phương quay đầu lại nhìn thấy mình.

Đến lúc cúp điện thoại mới phát hiện thanh niên đã ra ngoài quán. Ánh mặt trời lúc bốn giờ là màu cam ấm áp, phủ lên khuôn mặt hơi tái nhợt của người thanh niên kia hắt ra lớp ấm áp mờ ảo, lại chỉ khiến người nọ càng thêm cô đơn.

Tô Dịch đột nhiên có hứng thú, ấn số điện thoại người nọ.

Thanh niên vừa muốn gọi xe nghe thấy chuông điện thoại, vội vàng dừng bước bấm nghe.

-Đêm nay có thể phải tăng ca, cậu tới được không? – Tô Dịch dùng lý do cực kỳ quái ác, hôm nay rõ ràng là thứ bảy.

Thanh niên sững sờ, lập tức thay vẻ mặt thường dùng ở công ty nói:

-Không vấn đề.

Tô Dịch nghĩ thầm, tốc độ biến sắc mặt của tên này đáng khen ngợi. Vì vậy lại đổi giọng:

-Tôi đùa đấy, bây giờ cậu đang ở đâu, chúng ta đi uống một chén thì sao?

Nụ cười bất đắc dĩ của thanh niên đều rơi vào mắt Tô Dịch:

-Tôi không thích uống rượu, đi nơi khác được không?

Tô Dịch nghĩ nửa ngày, không đi uống rượu, hai người đàn ông còn là quan hệ cấp trên cấp dưới có thể đi đâu?

-Vậy ăn một bữa cơm thì được chứ?

Mặt thanh niên lộ vẻ khó hiểu. Tô Dịch thầm nở nụ cười nửa ngày.

Cuối cùng vẫn là Tô Dịch hẹn gặp mặt tại một nhà hàng kiểu Pháp gần đây. Thời gian là nửa tiếng sau.

Thủ trưởng mời cấp dưới ăn cơm, bầu không khí dù quan hệ thân thiết thế nào cũng phủ một lớp khách sáo. Diệp Mạc Bắc nhìn gã chọn hết món này đến món nọ thì đành cất tiếng ngăn cản, Tô Dịch lại nói, bữa tiệc chào mừng này là tất yếu.

Tô Dịch ăn cơm với anh, không nhắc tới bát quái nghe thấy hôm nay, nói tới nói lui đều là kinh nghiệm làm việc của Diệp Mạc Bắc. Gã từng xem sơ yếu lý lịch của Diệp Mạc Bắc, mấy năm trước đều công tác trong một tập đoàn lớn ở thành phố hạng trung nào đó, lại có gần hai năm không làm bất cứ công việc gì.

Chữa bệnh? Việc riêng? Có phải có nguyên nhân gì đó không thể nói? Tô Dịch rất muốn biết, dù sao liên quan đến việc có thể nhét cậu ta vào nhóm cố vấn tâm phúc của mình không.

-Hai năm qua cậu đều ở nhà tĩnh dưỡng à? – Tô Dịch rót cho anh một ly rượu đỏ, ra vẻ tình cờ hỏi.

Diệp Mạc Bắc hơi khựng lại rồi mới gật đầu:

-Tôi phải phẫu thuật, sống lưng. – Như để chứng minh lời mình nói, anh chỉ chỉ sau lưng, -Đằng sau vẫn còn vết sẹo, xấu hổ muốn chết. – Anh cười khẽ.

Sắc mặt anh là màu trắng bệnh, có lẽ cũng có thể chứng minh. Nhưng Tô Dịch cảm giác không phải lý do ấy. Gã lờ mờ cảm thấy trong cặp mắt kia cất giấu không phải sự lạnh nhạt với sinh lão bệnh tử, mà là, mà là cảm giác từ bỏ tình cảm.

Tô Dịch không phải người bát quái. Nhưng người thanh niên dường như chôn giấu bí mật gì đó trước mắt này khiến gã vô cùng muốn đào lên, thấy rõ thứ bên trong. Cậu ta là một nhân tài ưu tú như vậy, Tô Dịch muốn lôi kéo nhưng không thể khiến cậu ta trở thành tai họa ngầm.

Qua ba lần rượu, Diệp Mạc Bắc đỡ đầu mình cảm thấy choáng váng. Tô Dịch hỏi có phải say không, Diệp Mạc Bắc lúng búng nói, không, không biết.

Tô Dịch nói, không sao, ngày mai là chủ nhật mà, say tôi sẽ đưa cậu về nhà.

Diệp Mạc Bắc còn chưa kịp từ chối, vị thủ trưởng trẻ tuổi này lại rót cho anh một ly đầy.

Diệp Mạc Bắc căn bản không kịp nghĩ vì sao chỉ mấy ly rượu đỏ là có thể quật ngã một người dù gì cũng từng xông pha chiến trường tiệc rượu như mình. Tô Dịch cười khẽ, dùng một chai rượu đỏ khác không trộn vodka rót cho mình.

Chỉ trách Diệp Mạc Bắc hoàn toàn bị Hồng Môn Yến thu hút sự chú ý không phát hiện mùi rượu khác thường.

Lại một ly vào bụng, Tô Dịch bắt đầu nói chuyện riêng của mình, kể cả người bạn gái cũ không có tình cảm kia. Diệp Mạc Bắc vốn im lặng nghe, đột nhiên thốt lên một câu ‘không có tình cảm chia tay cũng tốt, thế nhưng có tình cảm mà chia tay thì tính thế nào’.

Tô Dịch im lặng chờ anh tiếp tục.

-Tôi đương nhiên yêu cậu ấy, nếu không yêu cậu ấy tôi sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần à? Nhưng cậu ấy không thể chịu khổ như vậy… Anh biết không? Nếu để Lê Phóng gặp chuyện giống tôi, cậu ấy nhất định sẽ bị điên. Nhưng tôi thì không, cho nên tôi chịu thay cậu ấy, tôi không quan tâm, tôi yêu cậu ấy, dù chịu tội tôi cũng làm. Thế nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn phải chia tay! Bởi vì sau này Lê Phóng sẽ day dứt, sẽ tự trách; cậu ấy là một đứa trẻ không mấy kiên cường, tình cảm của chúng tôi sâu hơn nữa, chuyện này dù xảy ra bao lâu đều sẽ biến chất thành bomb! Bây giờ chia tay chỉ sai vì tôi nhu nhược, mà không phải chúng tôi sai, tôi không hi vọng chúng tôi sau khi cố gắng vượt qua cuối cũng lại phải mỗi người mỗi ngả! – Diệp Mạc Bắc nói từng từ từng chữ, như không quan tâm, nhưng giọng điệu rõ ràng lại quyết tuyệt như vậy.

Rốt cuộc là ai yêu ai nhiều hơn? Diệp Mạc Bắc không quan tâm. Nếu họ đã yêu nhau, cũng nên có người đứng ra gánh tất cả không phải sao? Chỉ là nếu anh là người gánh, tất cả cũng không phải kết quả xấu nhất.

Tô Dịch không thể ngờ nội tình lại như vậy thì sửng sốt rất lâu. Một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi:

-Là nam à?

Diệp Mạc Bắc đột nhiên như tỉnh rượu nhìn gã cảnh giác.

Tô Dịch vội toét miệng cười:

-Xung quanh tôi cũng có tình nhân đồng tính, không để ý việc này đâu.

Thủ trưởng tỏ thái độ khiến anh như trút xuống rất nhiều áp lực.

-Đúng, là nam.

Tô Dịch nhướn mày:

-Cậu bây giờ còn yêu cậu ta không?

-Có lẽ, không yêu nữa. Không dám yêu nữa. – Diệp Mạc Bắc cúi đầu, uống cạn một hơi ly rượu đỏ.

Tô Dịch thả anh lên giường, ga giường mình mới đổi xem ra mai lại phải đổi tiếp. Nhưng Tô Dịch không tức giận, chỉ cởi caravat, ném âu phục ngồi bên cạnh Diệp Mạc Bắc ngủ say như chết, hút hết điếu này đến điếu khác.

Diệp Mạc Bắc vào phòng kinh doanh không lâu đã từ chân chạy cao cấp thành nhân vật gần như trợ lý trưởng phòng.

Phòng kinh doanh lần đầu tiên thấy có người ở sau lưng Tô Dịch có thể nhớ tất cả công việc mà không cần giấy bút, hơn nữa dưới tay Tô Dịch cuồng làm việc vẫn có thể duy trì kỷ lục tăng ca tối đa một giờ.

Người khác không biết rằng, trong văn phòng quản lý đóng cửa, Diệp Mạc Bắc nói với Tô Dịch: bởi tôi chỉ có thể tự nấu cơm cho mình, nên không thể tăng ca thường xuyên.

Tô Dịch sửng sốt một lúc lâu: vậy thì ăn ở ngoài đi.

Diệp Mạc Bắc từ chối: dạ dày tôi không tốt, nếu ngài hi vọng chỉ nửa năm tôi đã lập tức nằm viện, như vậy tôi chỉ đành tăng ca.

Tô Dịch nghĩ nghĩ:

-Vậy cũng được, cậu tan tầm sớm chút, tôi đến chỗ cậu ăn.

Lúc này đến phiên Diệp Mạc Bắc sững sờ.

Kết quả hai gã đàn ông đều không có bạn gái, số lần tan việc đúng giờ lại nhiều hơn.

Diệp Mạc Bắc nấu cơm thực ra không thể gọi là ngon. Mỗi lần Tô Dịch ăn xong đều phàn nàn nói thức ăn như vậy thà ra ngoài ăn còn hơn. Diệp Mạc Bắc nhẫn lại nhịn, mới nở nụ cười rõ ràng là dối trá nói, ngài nói rất đúng.

Cuối cùng Tô Dịch không thể nhịn được nữa, mua vài quyển sách nấu nướng với đĩa, lúc nghỉ trưa ăn cơm thì bắt Diệp Mạc Bắc vào phòng học.

Có lần Tô Dịch buột miệng nói, cái dạ dày này của cậu có phải bị chính đồ ăn của mình làm hỏng không?

Diệp Mạc Bắc nổi gân xanh, phản bác: trước kia là người khác nấu cơm cho tôi, mười ngón tôi không dính nước mùa xuân.

Tô Dịch đang hút thuốc đột nhiên vứt điếu thuốc trên tay nói: vậy thì học nhanh lên, học giỏi rồi còn cần ỷ lại ai?

Kết quả từ hôm đó, Tô Dịch không còn ăn uống chùa, ngẫu nhiên còn biết vào bếp, tiêu chuẩn tuy không cao nhưng cũng hơn đứt Diệp Mạc Bắc.

Diệp Mạc Bắc dù biết tài nghệ mình không bằng người, nhưng lại không muốn để đối phương kiêu ngạo, đành mỗi lần đến phiên gã nấu cơm thì chịu khó mua ít thức ăn khó làm.

Rốt cuộc có một lần Tô Dịch nhìn thấy dạ dày heo trắng bóng, óc heo còn be bét máu, còn cả móng heo chưa cạo lông, cuối cùng bạo phát:

-Diệp Mạc Bắc cậu chủ tâm chơi xấu tôi hả! Cậu muốn mười hai giờ đêm cũng không được ăn cơm đúng không?! Chuẩn bị cho xong những thứ này cho tôi, nếu không đêm nay cậu đừng mong ăn cơm! Ngay cả ra ngoài ăn cũng không được!

Diệp Mạc Bắc đành phải qua giúp, lúc nướng móng heo trên bếp ga còn cười đến là dối trá với Tô Dịch:

-Trưởng phòng Tô, thực ra tôi rất bội phục tay nghề của anh.

Tay đang làm dạ dày heo run lên. Tô Dịch quay đầu trừng anh:

-Lúc riêng tư gọi Tô Dịch là được, tôi không lớn hơn cậu mấy tuổi.

Diệp Mạc Bắc coi như không nghe thấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.