Yumi ngồi vào ghế sau, vừa ngẩng đầu liền phát hiện đôi mắt của Meiko đang nhìn cô chằm chằm từ gương chiếu hậu. Trong lòng Yumi không ngừng reo lên tiếng cảnh báo, cả người cô đều không tự nhiên, cô chỉ đành gật đầu nhẹ với Meiko một cái thay cho lời chào.
Sato vừa ngồi vào ghế lái, anh nhìn thấy đôi mắt lên án của Meiko, không đợi cô lên tiếng anh đã nói trước “Đây là Yumi.” Sau đó quay xuống nói với Yumi “Đây là Meiko, hai người có thể làm quen với nhau.”
Hai câu giới thiệu ngắn gọn đến mức khiến cả hai người phụ nữ đều nhíu mày.
Thật ra Sato không biết phải nên giới thiệu như thế nào, anh không muốn Yumi hiểu lầm về mối quan hệ của anh cùng Meiko, nhưng cũng không muốn nói với Meiko về mối quan hệ của anh và Yumi. Nghĩ đến mối quan hệ với Yumi, đôi mày của Sato khẽ nhíu lại, anh biết bản thân anh sớm đã không còn coi cô nhóc kia đơn thuần là một người hàng xóm nữa rồi.
“Nhìn em còn rất trẻ, em bao nhiêu tuổi rồi?” Meiko đột nhiên lên tiếng khiến cho không chỉ Yumi kinh ngạc mà còn khiến cho Sato phải quay đầu sang.
Yumi bị hỏi, cô lấy lại bình tĩnh nói “Em năm nay hai mươi bốn tuổi.”
Nét mặt của Meiko vờ như kinh ngạc “Ồ, còn nhỏ vậy sao?” Vừa nói đôi mắt vừa nhìn Sato một cách ý tứ.
Đôi mày Sato nhíu lại, anh vẫn im lặng chăm chú lái xe.
Yumi nén sự khó chịu trong lòng, cô lên tiếng nói với Sato “Chú để tôi ở cổng chung cư là được rồi.” Từ công ty cô muốn ra thành phố phải đi ngang chung cư của hai người họ, nhìn tình hình như vậy cô không muốn tiếp tục ngồi trên xe với hai người này đâu.
Sato không trả lời Yumi, anh hỏi Meiko “Khách sạn em ở tên là gì?”
Meiko không khó đoán ra ý của anh, cô không vui, giọng chất vất hỏi “Không phải lúc nãy anh nói có việc sao? Hai người định đi đâu vậy?”
Sato gật đầu phủ nhận “Ừ, bọn anh còn có việc.” chỉ đơn giản một câu, hoàn toàn không có ý giải thích gì thêm.
Sato vừa nói xong, hai người phụ nữ đều nhìn về phía anh. Meiko nhìn anh với ánh mắt không thể tin, đây là lần đầu tiên Sato công khai đi cùng một người phụ nữ trước mặt cô. Còn Yumi thì nhìn Sato bằng ánh mắt kinh ngạc, bởi vì bản thân không biết việc mà Sato nói là việc gì, anh với cô ngoài việc cùng nhau ăn tối mỗi ngày ra thì còn gì khác nữa đâu.
“Không còn sớm nữa, khách sạn em ở tên gì?” Sato lên tiếng nhắc nhở Meiko.
Meiko tỏ vẻ khó chịu, cô nói ra địa chỉ khách sạn mình ở, sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa. Meiko biết rất rõ tính cách của Sato, nếu anh đã không muốn nói, dù cô có hỏi thêm nhiều lần nữa anh vẫn sẽ trả lời câu cũ, không khéo còn khiến anh tức giận. Một phần nữa là vì có Yumi ở đây, Meiko dù gì cũng là một người nổi tiếng, đối diện với người ngoài cô vẫn sẽ có chừng mực riêng.
Chiếc xe BMW của Sato chạy một mạch lướt qua cổng khu chung cư không hề có ý muốn dừng lại. Yumi ngồi nép vào cánh cửa, cô đưa mắt nhìn cổng chung cư nhà mình, trong lòng là một hồi ngổn ngang. Cũng không biết Sato định làm gì, nhìn nét mặt của anh cùng sự hiện diện của Meiko, Yumi đành im lặng, thôi thì cô chỉ là thân phận đi nhờ, vẫn là nên chấp nhận số phận cho rồi.
Xe dừng trước khách sạn mà Meiko ở, Sato nhìn đồng hồ trên tay một cái nói “Sắp đến giờ em phỏng vấn rồi, mau lên phòng đi.”
Meiko vốn dĩ còn định chờ Sato mở cửa giúp, không ngờ nhân viên của khách sạn đã nhanh hơn một bước, mà Sato…hình như anh cũng không có ý định sẽ mở cửa cho cô.
Meiko nhìn lướt qua Yumi một cái, cô lấy lại vẻ thản nhiên, kiêu ngạo ban đầu, nói với Sato “Khi nào anh xong việc thì gọi cho em.”
Sato chỉ khẽ “Ừm” một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Yumi còn đang định nói lời tạm biệt với Meiko, nhưng lời vừa tới miệng thì Sato đã lái xe rời đi mất. Thôi vậy, dù sao cô cũng không thích thú gì với mấy màn xã giao này, huống chi đối tượng còn là người có ý với Sato nữa.
Chờ cho xe đi vào làn đường ổn định, Sato lên tiếng hỏi “Hôm nay em muốn ăn gì?”
Yumi kinh ngạc “Không phải lúc nãy chú nói có việc bận sao?”
Sato khẽ cười, khuôn mặt của anh thoải mái hơn rất nhiều so với lúc nãy “Ăn tối cũng là một việc bận mà.”
Trong lòng Yumi như có mấy trăm cánh hoa đang nở ra, thì ra việc mà Sato nói bận chính là ăn tối cùng với cô. Thì ra ban nãy anh không hề muốn đi cùng với cô gái kia.
Tâm trạng tốt thì cái gì cũng dễ nói chuyện, Yumi vui vẻ nói “Hôm nay ăn thịt nướng đi, nhà tôi vừa mua bếp nướng điện, vẫn chưa có cơ hội dùng.”
Sato khẽ cười “Được.”
Hai người bước vào siêu thị, Yumi không rành về nấu ăn nên không biết phải chọn thực phẩm như thế nào. Khác với cô, Sato là một người chu toàn, anh lại thường xuyên tập luyện nên rất chú trọng dinh dưỡng trong mỗi buổi ăn.
Yumi nhìn Sato đang lựa bắp cải, cô chần chừ một lúc mới tiến lại hỏi nhỏ “Chú này, chú với chị Meiko…ừm…hai người là bạn sao?”
Sato vẫn tập trung chọn bắp cải, anh tỉ mỉ nhìn xem hình dáng và màu sắc của cái bắp cải trên tay, giọng nói thản nhiên vang lên “Không hẳn là bạn, cô ấy là con của chủ tịch liên đoàn bóng đá, bọn tôi chỉ là quen biết nhiều năm thôi.” nói xong liền đặt cái bắp cải vừa chọn được vào xe.
Yumi nghe xong câu trả lời, lại thấy Sato không tỏ ra khó chịu, cô nói tiếp “Hình như…chị ấy rất thích chú.” Vừa nói vừa nhìn xem biểu hiện trên mặt Sato.
Sato lại ghé vào quầy củ cải, anh cầm củ cải cho vào giỏ, gật đầu nói “Ừ, chắc là vậy.”
Chắc là vậy???
Yumi nhíu mày với câu trả lời của Sato, cô lại hỏi “Vậy chú có thích chị ấy không?”
Sato trả lời chắc nịch “Không thích.”
Nét mặt của Yumi so với ban nãy trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều. Cô tủm tỉm cười bắt đầu nghịch đống củ cải trước mặt.
Lần này Sato quay lại nhìn cô, anh khó hiểu hỏi “Em làm sao vậy?”
Yumi bị anh hỏi, cô ngại ngùng né tránh “Không có gì, chúng ta đi chọn rau đi, em muốn ăn salad trộn giấm.” nói xong liền bỏ chạy sang quầy bán rau.
Giống với Yumi, Sato cũng bị bất ngờ khi cô đột ngột thay đổi cách xưng hô, cuối cùng cũng không còn nói chuyện xa cách với anh nữa.
Lúc lên xe về nhà tâm trạng của Yumi dường như rất tốt, cô ríu rít kể với Sato về một ngày làm việc của mình. Kể với Sato những tình huống mà cô gặp phải, bao gồm cả những lần cô bị giám đốc công ty bắt nạt.
“Chú không biết đâu, giám đốc của em khó tính cực, cái gì cũng bắt bẻ, cũng nói được, hèn gì đến giờ ông ta vẫn còn độc thân. Đã già mà còn khó tính nữa, tương lai không biết cô nào chịu được ông ta.”
Sato bật cười “Giám đốc của em bao nhiêu tuổi rồi?”
Yumi khẽ mở bàn tay ra tính toán nói “Hình như là ba mươi lăm tuổi.”
Sato có hơi chột dạ, ba mươi lăm tuổi là bằng tuổi với anh, cô nói như vậy không phải cũng là đang chê anh già đó chứ.
Yumi không chú ý đến nét mặt của Sato, hình như cô cũng quên mất tuổi của anh, chỉ nghe cô hồn nhiên nói tiếp “Ông ấy khó chịu lắm, em nghe nói sáng nào ông ấy cũng phải chạy hơn mười cây số mới nghỉ. Vừa nhìn thấy nhân viên trong văn phòng bừa bộn một chút là ông ta sẽ nhắc nhở ngay, lần đó em còn nhìn thấy đồng nghiệp vì bỏ chai nhựa chưa hết nước vào thùng rác mà bị ông ta chửi té tát, xém chút còn phải viết bản kiểm điểm. Mỗi ngày đều phải ăn rau xanh và uống đủ hai lít nước, ăn cơm thì không được nói chuyện, trong giờ làm việc thì không được gây ra tiếng ồn lớn. Chú nói xem có phải ông ta bị mắc bệnh cưỡng chế không, làm người thì sao có thể sống theo một khuôn mãi vậy được?”
Sato càng nghe càng cảm thấy người mà Yumi đang chê kia là anh chứ không phải là vị giám đốc kia, tuy rằng anh không giống hệt vậy nhưng cũng giống hết bảy tám phần.
Sato còn chưa kịp cảm thán hết, Yumi lại nói tiếp “Thôi mặc kệ ông ấy đi, nhắc đến lại thấy phiền. Mà chú có xem bộ phim Truelove vừa mới ra chưa?”
Sato lắc đầu “Chưa xem.” anh từng tuổi này rồi, hằng ngày ngoại trừ luyện tập ra cũng chỉ xem và nghiên cứu bóng đá, thời gian đâu mà xem phim.
Yumi hào hứng kể “Chú xem thử đi, phim hay lắm. Mà trong đó có nhân vật nam phụ hài xỉu, nam chính rất ư là đẹp trai luôn. Đoạn cuối cảm động làm em khóc quá trời, cũng hên là kết phim vui, chứ không em lại bị mất ngủ…”
Yumi cứ luyên thuyên nói mà không biết sắc mặt Sato đã đanh lại từ lúc nào. Bây giờ anh mới cảm thụ được sự khác biệt tuổi tác. Ban đầu anh cứ nghĩ mình đã trải qua nhiều chuyện,đủ trưởng thành để vung vén một mối quan hệ mới. Nhưng khi anh gặp Yumi, anh mới biết lớn tuổi chưa chắc đã tốt, nếu anh lựa chọn yêu một người nhỏ tuổi thì phải có bản lĩnh hồi xuân, phải biết được cách hòa nhập với giới trẻ bây giờ, còn không sớm muộn gì cũng bị người ta chê già rồi đá mất.