Hàng Đã Nhận, Miễn Trả Lại

Chương 8: Kẻ chủ mưu



0 giờ 22 phút, ngày 16 tháng 2 năm 2012.

Trong nhà Lục Vi liên tục truyền ra những tiếng khóc lóc thảm thương giống như bị quỷ ám.

“A… a… a… Tuyết rơi tháng Sáu, oan hơn Đậu Nga[1], tôi thật là người bất hạnh mà!”

[1] Vở kịch Đậu Nga oan của Quan Hán Khanh kể về cảnh ngộ bi thảm của cô gái Đậu Nga, trong đó có chi tiết tuyết rơi giữa tháng Sáu, đến ông trời cũng thấu hiểu nỗi oan ức, khổ hạnh của Đậu Nga.

“Tôi mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ. Các người phải nói cho tôi biết rõ ràng mọi chuyện.”

“A… a… a…”

Lục Vi ngồi trên sofa, nghe hết tiếng kêu khóc này đến lời than vãn khác, đinh tai nhức óc, chỉ cảm thấy hai bên thái dương nhói lên từng cơn nhức nhối, cuối cùng không chịu được thêm nữa, cô nhảy dựng lên, hét: “Im miệng ngay! Anh đã gào khóc suốt nửa giờ đồng hồ, anh không thấy phiền nhưng tôi thì phiền lắm rồi!”

Dạ Ly nghe thấy vậy liền nín bặt, không dám khóc tiếp nữa, chỉ biết ôm bụng, ngậm ngùi nói: “Dù thế nào thì tôi cũng là người bị hại, mấy người nhất định phải tha lỗi cho tôi!”

Lúc này, Nam Huyền vẫn giữ vẻ trầm tư vốn có, không đồng tình cũng chẳng phản bác, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Dạ Ly, vẻ mặt đề cao cảnh giác. Nếu không phải nghe lời chủ nhân không được làm hại đến anh ta thì chưa biết chừng giờ phút này, Nam Huyền đã nhào đến cắn đứt cổ anh ta rồi.

Lục Vi vỗ nhẹ lên đầu “thú cưng” của mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi tin anh.” Nhìn biểu hiện mấy ngày nay của Nam Huyền, mặc dù anh ta có hơi phá hoại nhưng bù lại tính cách trung thực, so với tên yêu nghiệt Dạ Ly kia, anh ta còn mạnh mẽ gấp mấy lần. Hơn nữa, từ khi Dạ Ly đưa Nam Huyền đến đây, Lục Vi mới bị những con quái vật đó quấy rầy, cô có đầy đủ mọi chứng cứ xác thực để nghi ngờ tên đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này chính là Dạ Ly.

Dạ Ly giễu cợt nói: “Tôi đây ngọc thụ lâm phong[2], hào hoa phong nhã, anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, dám làm dám chịu, nói một là một, nói hai là hai, một con người tài đức vẹn toàn, ôn hòa văn nhã như tôi đã nói không làm thì chính là không làm. Nếu tôi thực sự muốn hại cô, hà tất phải mượn Địa Phược Linh để hù dọa cô làm gì cho phiền phức, nếu muốn, tôi chỉ cần tùy tiện phẩy đầu ngón tay là cô lập tức biến mất khỏi thế giới này rồi. Cô thấy nói thế có đúng không, Nhạc Lăng?”

[2] Chỉ sự tao nhã, phóng khoáng.

“… Hừ, Nhạc Lăng?” Đợi mãi không thấy ai trả lời, Dạ Ly quay đầu nhìn cấp dưới của mình, liền trông thấy Nhạc Lăng đang trốn vào trong góc đưa tay đếm, lẩm bẩm: “Nhưng trong tam giới, Nam Huyền nổi tiếng là có mũi linh mà…”

“Hả?” Dạ Ly chép miệng. “Nói như thế nghĩa là cô cũng tin con Địa Phược Linh ấy là do tôi bày ra phải không?”

Lục Vi vỗ tay: “Thấy không, ngay cả người của anh cũng nghi ngờ anh, quả nhiên anh chẳng có gì tốt đẹp cả!”

Bên này, Nhạc Lăng thấy Boss đang muốn phát điên thì kinh hãi run rẩy, vội vàng kéo tay Dạ Ly, lắc đầu giải thích: “Không phải, không phải, Boss còn nhớ không, ngài quả thực đã để một đám Địa Phược Linh thoát ra ngoài.”

Nhạc Lăng vừa dứt lời, ánh mắt Dạ Ly bất chợt lóe sáng, dường như anh ta đã nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu nhìn sang phía Nhạc Lăng đang đứng đối diện. Nhạc Lăng nhận ra vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Dạ Ly, thành thực gật đầu một cái. Vi Vi đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ, biểu hiện của hai người họ rồi khinh thường nói: “Quả nhiên là anh!”

Đảo mắt quan sát xung quanh một lượt, Dạ Ly hắng giọng ho khan mấy tiếng, trong nháy mắt đã trở lại bộ dáng đoan trang, đứng đắn không gì sánh được, nói: “Chuyện này có thể có chút hiểu lầm, đợi tôi điều tra rõ ràng chân tướng sự việc rồi báo lại cho mọi người sau.” Nói xong, anh ta quay người định rời đi, Vi Vi làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được, liền “hừ hừ” mấy tiếng, “thú cưng” Nam Huyền chóng lao ra trấn thủ tại cửa ra vào.

Xem ra, nuôi dưỡng tên “thú cưng” này kể cũng không quá thiệt thòi.

Nhạc Lăng quay đầu nhìn Dạ Ly rồi lại nhìn Lục Vi, lúc này theo phe nào cũng đều khó xử cả, cô cất tiếng than thở: “Haizz! Vi Vi, không phải tôi muốn nói giúp cho Boss của tôi, nhưng có thể trong chuyện này thực sự đã có chút hiểu lầm. Chúng tôi để bọn Địa Phược Linh thoát ra ngoài, nhưng thông thường chúng không thể tấn công người khác.”

“Nói như vậy thì chuyện xảy ra tối hôm nay là ngoài ý muốn sao?”

“Đúng vậy, nhưng cũng có thể có chút sai sót nào đó.”

“Nói như cô thì tôi bị chúng dọa chết cũng là việc ngoài ý muốn à?”

“…” Nghe Lục Vi nói vậy, Nhạc Lăng lại lặng lẽ thu mình trong góc khuất, im lặng, không dám nói tiếp.

Dạ Ly thở dài, giọng nói trở nên mềm mại, dịu dàng như nước: “Được rồi, giờ tôi sẽ nói cho cô biết chân tướng sự việc, nhưng những điều này đều là cơ mật trên thương trường, cô tuyệt đối không được nói cho người khác biết đâu đấy.”

“Anh nói đi!”

Dạ Ly dõi ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Lục Vi, chậm rãi nói: “Khụ! Đôi khi sự thật không thể nói hết chỉ bằng một câu. Tôi vẫn thường để Địa Phược Linh, bảo bối nhỏ bé của mình làm những chuyện đơn giản như lặng lẽ bò lên chân người khác hay buổi tối bò vào nhà người ta đi tới đi lui… Như vậy mới có người tìm tôi xem phong thủy chứ!

Hơn nữa, không thể để những bảo bối nhỏ bé của tôi chết trong chiếc lồng chật chội, bức bối suốt đời được, cho nên thi thoảng tôi cũng thả chúng ra, cho chúng tự do rong chơi, tôi làm sao biết được lúc đó cô cũng ở đấy cơ chứ! Ha ha, đừng để ý nhé, chúng ngoài việc hơi nghịch ngợm thì thực sự rất đáng yêu, hôm nào để tôi giới thiệu chúng cho cô làm quen nhé? Hừm, nếu cô muốn nuôi thử vài con, tôi cũng có thể tặng cho cô.”

Nghe thấy những “thú cưng” mới có thể sẽ đến, Nam Huyền đang chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của riêng mình bỗng nhiên linh hoạt trở lại, vội vàng kéo tay Lục Vi, nói: “Chủ nhân không cần, không cần!” Còn Lục Vi đã sớm bị những lời nói của Dạ Ly làm cho kinh ngạc.

Chân tướng sự việc cái gì cơ chứ! Thiên địa quỷ thần ơi, đây gọi là thủ đoạn kinh doanh hèn hạ thì có! Vì chút lợi ích mà để lũ quái vật kia tác oai tác quái như thế sao? Cái gì mà chỉ là một hành động nhỏ thôi chứ? Thật là… Chính cô thiếu chút nữa đã bị chúng dọa chết rồi! Còn nữa, ai thèm thích những thứ khủng khiếp như thế chứ?

“Dạ… Ly!”

Dạ Ly không dám nhìn Vi Vi đang nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, giả vờ thản nhiên, đánh trống lảng: “Ai da, bất luận sự thật thế nào đi chăng nữa thì chuyện lần này cũng có chút kỳ quái. Nam Huyền, cậu ở trong tứ hợp viện rốt cuộc có phát hiện ra điều gì không?”

Nam Huyền ngẩng lên lườm Dạ Ly một cái, anh ta không muốn bắt chuyện với người đang rắp tâm đưa loài “thú cưng” mới đến cho chủ nhân.

Dạ Ly bật cười thành tiếng: “Thôi bỏ đi, tôi cũng nên đích thân đến đó xem xét một chuyến. Theo phỏng đoán của tôi, trong ấy chắc hẳn còn có một số thứ khác nữa.”

“Còn có gì khác nữa?” Tim Lục Vi đập thình thịch, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cô gái tóc dài trong khu nhà. Lẽ nào “một số thứ khác nữa” mà Dạ Ly vừa nói và người phụ nữ đó có liên quan đến nhau? Nghĩ đến đây, Lục Vi đột nhiên nhớ ra người phụ nữ đó cuối cùng đã bước vào căn phòng này, trong giây lát, sống lưng cô lạnh toát.

Nhạc Lăng khẽ xoa cằm, nói: “Lẽ nào chúng bị các sinh vật khác khống chế?”

“Rất có khả năng này.” Dạ Ly hơi nheo mắt, có thể nhận ra tâm trạng của anh ta đã khá hơn rất nhiều. “Nếu đã như vậy thì càng phải đi kiểm tra ngay. Lục Vi, cô có hứng thú cùng tôi đi thăm những bảo bối bé nhỏ, đáng yêu kia không?”

Vi Vi: “…”

_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách không có hứng thú_ _ _ _ _

Lục Vi đương nhiên chẳng có lòng dạ nào đi gặp “bảo bối bé nhỏ, đáng yêu” của Dạ Ly lần nữa. Sau khi anh ta và Nhạc Lăng rời đi, cô liền trưng dụng chiếc sofa ở phòng khách làm giường ngủ tạm thời cho mình. Mặc dù Quý Vân đã giúp cô giải quyết vấn đề bức tường và cửa chống trộm nhưng chiếc giường trong phòng ngủ đã bị Nam Huyền phá hỏng, cô định bụng cứ ngủ tạm ở đây một đêm, rồi sáng mai mới đưa “vị khách bất đắc dĩ” kia đi mua giường mới.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày hôm sau, khi Lục Vi vừa tỉnh giấc đã nghe thấy bên ngoài láo nháo tiếng ầm ĩ, một lát sau có người gõ cửa nhà cô. Cửa vừa mở, cô đứng đờ ra ngây ngốc.

Có bốn nhân viên đang khiêng một chiếc giường thương hiệu Simmons đứng trước cửa.

“Các anh là…”

“Cô Lục phải không ạ? Chiều qua, anh Quý Vân đến cửa hàng chúng tôi đặt mua một chiếc giường, anh ta nói sáng sớm nay phải chuyển đến đây. Xin cô ký nhận vào hóa đơn giao hàng này!”

Lục Vi nhìn chằm chằm chiếc giường đôi đang đặt ở phía sau mấy nhân viên đó, vừa ngạc nhiên vừa ký vào tờ giấy biên nhận, đầu óc không khống chế nổi những suy nghĩ kỳ quái: Rõ ràng anh ấy biết mình sống ở đây một mình nhưng sao lại đặt mua một chiếc giường đôi, việc này… Ạch, nhảm nhí, nhảm nhí! Nhất định là vì anh ấy chu đáo, chuẩn bị sẵn cho những vị khách thuê phòng tiếp theo mà thôi. Haizz, chắc chắn là như vậy rồi!

Đầu óc Lục Vi như đang phiêu du trên chín tầng mây, mấy nhân viên đó nhanh chóng lắp đặt chiếc giường vào đúng vị trí rồi ra về. Như vậy thì không cần mua giường nữa, Lục Vi muốn tranh thủ lười biếng một chút cũng không còn lý do nào khác để xin nghỉ phép, đành tự giác sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đi làm. Trước khi ra khỏi nhà, cô lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho Nam Huyền ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, tuyệt đối không được làm hỏng bất kỳ đồ vật nào, không được phá hỏng tường, không được chạy lung tung gây chuyện với người khác. Cô còn tỉ mỉ hướng dẫn anh ta cách sử dụng cửa an toàn, xong xuôi đâu đấy mới yên tâm ra khỏi nhà.

Đến giờ nghỉ trưa, Lục Vi chạy lên sân thượng hít một hơi thật sâu, sau đó mới run rẩy bấm số điện thoại trên tờ giấy mà mấy nhân viên giao hàng đã đưa cô sáng nay. Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu, chắc hẳn chủ nhân của nó cũng đang trong giờ nghỉ trưa. Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Quý Vân từ đầu máy bên kia truyền đến, Vi Vi cảm thấy trái tim mình bỗng như ngừng đập, một lúc lâu sau mới lắp bắp lên tiếng:

“Chào… Xin chào!”

“Cô Lục?”

“Vâng, tại sao anh lại biết là tôi?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lục Vi liền cảm thấy hối hận. Trên tờ giấy biên nhận sáng nay còn in rõ số điện thoại của cô, nếu như Quý Vân không biết số của cô thì làm sao có thể nói cho nhân viên cửa hàng được chứ? Quả nhiên, Quý Vân lên tiếng xác nhận: “Là cô tôi đã nói cho tôi biết.”

“Ừm.” Vi Vi căng thẳng nhìn xuống mũi chân mình, nói: “Tôi… tôi muốn… cảm ơn anh. Lẽ ra tôi phải mua giường mới đền cho anh, vì tôi đã làm hỏng chiếc giường cũ.”

“Không sao đâu cô Lục. Kẻ trộm đột nhập vào nhà không phải lỗi của cô. Chuyện này không nên nhắc lại nữa.”

“Thật ngại, thực sự đã làm phiền anh nhiều quá!”

“Không có gì!”

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà hai người họ cứ lặp đi lặp lại những từ đại loại như: “Cảm ơn”, “Không cần”, “Thực sự xin lỗi”, “Không có gì”… Lục Vi cảm thấy nếu cô dập máy trước thì không được thỏa đáng cho lắm, may mà cuối cùng Quý Vân không kiên nhẫn nổi nữa, đành lên tiếng: “Cô Lục, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép gác máy trước.”

“À… Vâng!” Vi Vi nhắm mắt, mím môi, rốt cuộc cũng nói ra những suy nghĩ chất chứa trong lòng: “Tôi vẫn còn một số chuyện muốn hỏi anh, lúc này anh có rảnh không?”

_ _ _ _ _Đoạn phân cách gặp mặt_ _ _ _ _

Hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê ngay dưới tòa nhà, bởi cùng làm việc ở một tòa nhà nên họ gần như có mặt ở quán cà phê cùng lúc. Sau khi gọi đồ uống, họ liền đi thẳng vào vấn đề chính.

Thi thoảng, Vi Vi vẫn bí mật theo dõi Quý Vân, lặng lẽ để ý những thói quen sinh hoạt, ăn uống của anh, đôi lúc còn ảo tưởng một ngày nào đó có thể rút ngắn khoảng cách để được thỏa thích ngắm nhìn anh chàng đẹp trai nổi tiếng lạnh lùng này. Nhưng hôm nay, người mà cô mong ước bấy lâu đang ngồi đối diện cô đây, vậy mà cô chỉ biết cúi mặt nhìn cốc cà phê, ngại ngùng không lên tiếng.

Do dự một hồi, Lục Vi lấy hết dũng khí, ấp a ấp úng mở lời: “Nghe nói căn phòng hiện tại tôi đang thuê là của anh Quý khi còn nhỏ anh đã ở đó cùng mẹ ruột, hai người bây giờ đã chuyển đi đâu vậy? Tại sao không trực tiếp đứng ra quản lý mà lại cần người thân của mình đứng tên?”

Nói xong, Vi Vi ngẩng đầu nhìn Quý Vân, thấy anh đang khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn cô với ánh mắt sâu xa. Cổ họng như nghẹn lại, cô giả vờ tự nhiên nhấp một ngụm cà phê nói tiếp: “Tôi hơi đường đột, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết trong căn phòng đó đã từng xảy ra chuyện gì hay không thôi, ví dụ như…”

“Ví dụ như cái gì?”

Lục Vi có chút nản lòng, khẽ đảo mắt ra phía ngoài khung cửa sổ, nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi anh điều này, anh Quý, anh… anh có tin trên đời này có ma quỷ không?”

Quý Vân từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay trước ngực, nhưng nghe xong câu hỏi này, ánh mắt đen huyền của anh ta chợt sáng lên. “Cô Lục, rốt cuộc cô đang muốn nói điều gì?”

“Tôi muốn hỏi tại sao anh phải mời thầy phong thủy đến, đó chẳng phải vì trước đây trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì đó sao, thậm chí từng có người chết chẳng hạn?”

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ, Quý Vân khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào Lục Vi, dường như anh ta muốn nhìn xuyên cả cơ thể cô vậy. Rất lâu sau đó, anh ta thản nhiên nói: “Cô Lục, cô nói những chuyện này không phải quá thất lễ rồi sao? Nếu cô không thoải mái khi ở căn hộ đó, cô có thể lập tức chuyển đi, tôi sẽ bảo cô tôi trả lại đầy đủ số tiền nhà mà cô đã đặt cọc trước đó.”

Nói dứt câu, Quý Vân đứng dậy định rời đi, Lục Vi thấy thế thì nhanh chóng túm chặt ống tay áo của anh ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi cũng biết làm như vậy là thất lễ, nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy một số chuyện nên nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng tôi cảm thấy rất bất an.”

Quý Vân hơi xoay người lại, hỏi: “Cô đã nhìn thấy gì?”

“Dưới tòa nhà có trồng một cây ngô đồng rất lớn. Có một người phụ nữ đứng trên tầng… Sau đó, một người đàn ông thân hình mập mạp rơi từ trên tầng xuống, tiếp đó… người phụ nữ ấy bước vào căn phòng tôi đang thuê bây giờ…”

Leng keng!

Bàn tay Quý Vân chợt run rẩy, chiếc thìa rơi xuống đất, cà phê loang lổ khắp mặt bàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.