“Ảnh Tử, anh Hàn nói, sẽ xin lỗi em.” Tiêu Dẫn Chương gọi điện thoại cho Giang Mi Ảnh, thông báo tin tức này, “Em muốn tự mình đến một chuyến, hay là nhận điện thoại của anh ta?”
Giang Mi Ảnh nghi ngờ: “Thật hay giả ạ? Anh ta thế mà sẽ xin lỗi ư?”
Cái người mặt liệt kia, tính tình xấu lại còn nghiêm khắc, nói khó nghe là đầu bếp nát, thế mà sẽ xin lỗi cô á? Rốt cuộc anh ta liệu có biết mình sai chỗ nào không?
“Ừ. Cực kỳ chắc chắn.”
Giang Mi Ảnh trầm tư, sau một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng ngượng ngùng nói: “Em không thèm đi đâu. Anh ta phải cầu xin em cơ.”
Tuy nói là vậy, nhưng Tiêu Dẫn Chương vẫn nghe được sự thả lỏng trong giọng nói của cô, anh ấy khẽ cười một tiếng, cười tính trẻ con của cô.
Cúp điện thoại, tâm tình Giang Mi Ảnh bỗng nhiên rất tốt, giống như tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, cảm giác thư thái.
Phương Khả Khả mới đi giao đoạn clip trở về, sắc mặt kỳ quái nói với Giang Mi Ảnh: “Mi Ảnh, Giám đốc Lưu gọi em đến văn phòng.”
Giang Mi Ảnh tức khắc như gặp đại dịch: “Không đi không đi đâu!”
Phương Khả Khả đẩy cô ra cửa: “Đi đi, chị bảo em, hiện tại tâm trạng ông ấy tốt vô cùng, rõ ràng là ngày kia phải đi Tây Bắc quay chương trình, thế mà hiện tại mặt mày hồng hào, như trúng năm triệu. Chị bảo ông ấy chị muốn nghỉ phép ba ngày, ông liền liên thanh nói được, còn nói sẽ sắp xếp người nhận công việc hậu kỳ của chị.”
“Cái quái gì?” Giang Mi Ảnh không nghe rõ, “Tâm trạng ông ấy tốt á?”
Tâm trạng tốt gọi cô qua làm gì, thấy thế nào cũng giống như muốn phê bình cô đây mà.
“Ừ, cho nên nhân lúc tâm trạng ông ấy tốt, mau đi nói chút lời hay.” Phương Khả Khả đẩy cô ra khỏi phòng làm việc, vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.”
Trong lòng Giang Mi Ảnh cực kỳ thấp thỏm, căng da đầu vào văn phòng giám đốc Lưu, vừa gặp mặt liền thấy mặt mày giám đốc Lưu quả thực hồng hào, nhìn thấy cô thì đập bàn ba cái, làm cô sợ tới mức tim đập như dùi trống, cả người run rẩy.
Cuối cùng nghe thấy giám đốc Lưu hô to ba tiếng: “Tốt! Tốt! Tốt!”
“?” Giang Mi Ảnh co rụt vai, cúi đầu, ngước mắt lên cẩn thận nhìn ông, sợ ông bị tức đến hồ đồ.
Giám đốc Lưu lại gần, vỗ bả vai cô, khen ngợi: “Tiểu Giang à! Rất cảm ơn cô! Trực tiếp giúp tôi thực hiện một việc lớn!”
“Dạ?” Giang Mi Ảnh không hiểu ra sao.
Giám đốc Lưu thần bí nói: “Cô biết không, nhờ phúc của cô, chúng ta tạm thời thay đổi hành trình.”
Cái này nghe thế nào cũng giống nói mỉa, Giang Mi Ảnh cực kỳ ấm ức: “Giám đốc Lưu, tôi không làm gì cả mà.”
“Này, đừng khiêm tốn, nếu không vì cô, chúng ta có thể đến trụ sở của Phường Tam Vị để ghi hình sao? Đó là hồ sơ tuyệt mật lâu đời của cửa hiệu đấy! Chúng ta là nhóm chương trình đầu tiên được đến trụ sở Phường Tam Vị! Tôi đã báo cáo với lãnh đạo cấp trên, trước tiên quay Phường Tam Vị, quay tốt xong, làm hậu kỳ và tuyên truyền thật tốt, nhất định rating sẽ bùng nổ!”
Giang Mi Ảnh càng nghe càng mơ màng, tự hỏi một hồi lâu mới suy nghĩ đến khả năng duy nhất.
“Giám đốc Lưu… Có phải… Hàn Đống bảo ông cái gì đúng không?”
Giám đốc Lưu gật đầu: “Đúng vậy, cậu Hàn Đống chủ động liên lạc với tôi, nói có thể hợp tác với chúng ta, à, đúng rồi, cậu ấy còn bảo tôi chuyển lời tới cô, nếu có thời gian thì tới quán mỳ nhiều hơn. Xem ra hai người rất hợp duyên đó.”
“…”
Không, không hợp một tí ti nào.
Giang Mi Ảnh cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện như nào.
Hóa ra không liên lạc được với cô, nên lợi dụng lãnh đạo làm ống loa. Hiệu quả của cái loa này thật sự tuyệt vời.
Vì công việc, Giang Mi Ảnh cũng cắn răng đến quán mỳ Hữu gian gặp Hàn Đống.
Trong quán mỳ Hữu Gian, Trịnh Lâm Thiêm đang bê sọt bánh chưng vào, bánh chưng buổi sáng đã bán hết, thấy bán được, Trịnh Lâm Thiên lại làm một sọt khác.
Hàn Đống hiếm khi ngẩn người, Trịnh Lâm Thiên hô lên như phát hiện một châu lục mới: “Sư phụ, anh đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Trịnh Lâm Thiên rất vang, Hàn Đống giật mình, ngồi thẳng người ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm sao thế?”
Trịnh Lâm Thiên chỉ chỉ sọt bánh chưng: “Em đi hấp bánh chưng.”
“Đi thôi.”
“Sư phụ, anh còn làm cơm giảm cân không? Vừa rồi em gặp chị Miêu ở cửa, chị ấy hỏi em.” Trịnh lâm Thiên hỏi.
Hàn Đống hiện tại không có tâm trạng làm. Công thức là Giang Mi Ảnh nghĩ, anh làm cải biên. Hiện tại lòng anh đang áy náy với Giang Mi Ảnh, nên càng không dám động vào công thức kia.
Anh lắc đầu: “Qua khoảng thời gian này đã. Miêu Miêu muốn ăn thì nói, anh có thể làm riêng cho cô ấy.”
Hàn Đống nói như vậy, vẻ mặt Trịnh Lâm Thiên lập tức hiện vẻ nhiều chuyện, cậu nhướng mày, cười xấu xa nói: “Sư phụ, anh đối với chị Miêu…”
Sắc mặt Hàn Đống buồn bực nhìn về phía cậu, muốn xem xem miệng Trịnh Lâm Thiên có thể phun ra cái ngà voi gì.
Nhưng Trịnh Lâm Thiên còn chưa nói xong, cửa quán mỳ đã bị người đẩy ra.
Chuông gió treo trên cửa “leng keng” hai tiếng, Trịnh Lâm Thiên bị ngắt lời, hai người bị tiếng chuông cửa thu hút, nhìn về phía người tới.
Một cô gái thon gầy xinh đẹp, vẻ mặt không tình nguyện lắm đứng ở cửa, trên mặt không vui vẻ gì.
Nháy mắt nhìn đến Hàn Đống, Giang Mi Ảnh khé hếch cằm, đồng thời quay mặt về một phía khác, mái tóc ngắn ngang tai hơi lay động, bộ dáng trong nóng ngoài lạnh nghĩ đằng nói một nẻo.
“Sếp tôi bảo tôi tới.” Giang Mi Ảnh lúng búng nói.
Hàn Đống trố mắt một lát, khóe miệng chậm rãi cong lên, đây là lần đầu tiên Giang Mi Ảnh nhìn thấy anh cười.
Ấm áp êm đềm.
“Ừ, cảm ơn lãnh đạo của cô.”
“Ảnh Tử, anh Hàn nói, sẽ xin lỗi em.” Tiêu Dẫn Chương gọi điện thoại cho Giang Mi Ảnh, thông báo tin tức này, “Em muốn tự mình đến một chuyến, hay là nhận điện thoại của anh ta?”
Giang Mi Ảnh nghi ngờ: “Thật hay giả ạ? Anh ta thế mà sẽ xin lỗi ư?”
Cái người mặt liệt kia, tính tình xấu lại còn nghiêm khắc, nói khó nghe là đầu bếp nát, thế mà sẽ xin lỗi cô á? Rốt cuộc anh ta liệu có biết mình sai chỗ nào không?
“Ừ. Cực kỳ chắc chắn.”
Giang Mi Ảnh trầm tư, sau một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng ngượng ngùng nói: “Em không thèm đi đâu. Anh ta phải cầu xin em cơ.”
Tuy nói là vậy, nhưng Tiêu Dẫn Chương vẫn nghe được sự thả lỏng trong giọng nói của cô, anh ấy khẽ cười một tiếng, cười tính trẻ con của cô.
Cúp điện thoại, tâm tình Giang Mi Ảnh bỗng nhiên rất tốt, giống như tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, cảm giác thư thái.
Phương Khả Khả mới đi giao đoạn clip trở về, sắc mặt kỳ quái nói với Giang Mi Ảnh: “Mi Ảnh, Giám đốc Lưu gọi em đến văn phòng.”
Giang Mi Ảnh tức khắc như gặp đại dịch: “Không đi không đi đâu!”
Phương Khả Khả đẩy cô ra cửa: “Đi đi, chị bảo em, hiện tại tâm trạng ông ấy tốt vô cùng, rõ ràng là ngày kia phải đi Tây Bắc quay chương trình, thế mà hiện tại mặt mày hồng hào, như trúng năm triệu. Chị bảo ông ấy chị muốn nghỉ phép ba ngày, ông liền liên thanh nói được, còn nói sẽ sắp xếp người nhận công việc hậu kỳ của chị.”
“Cái quái gì?” Giang Mi Ảnh không nghe rõ, “Tâm trạng ông ấy tốt á?”
Tâm trạng tốt gọi cô qua làm gì, thấy thế nào cũng giống như muốn phê bình cô đây mà.
“Ừ, cho nên nhân lúc tâm trạng ông ấy tốt, mau đi nói chút lời hay.” Phương Khả Khả đẩy cô ra khỏi phòng làm việc, vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.”
Trong lòng Giang Mi Ảnh cực kỳ thấp thỏm, căng da đầu vào văn phòng giám đốc Lưu, vừa gặp mặt liền thấy mặt mày giám đốc Lưu quả thực hồng hào, nhìn thấy cô thì đập bàn ba cái, làm cô sợ tới mức tim đập như dùi trống, cả người run rẩy.
Cuối cùng nghe thấy giám đốc Lưu hô to ba tiếng: “Tốt! Tốt! Tốt!”
“?” Giang Mi Ảnh co rụt vai, cúi đầu, ngước mắt lên cẩn thận nhìn ông, sợ ông bị tức đến hồ đồ.
Giám đốc Lưu lại gần, vỗ bả vai cô, khen ngợi: “Tiểu Giang à! Rất cảm ơn cô! Trực tiếp giúp tôi thực hiện một việc lớn!”
“Dạ?” Giang Mi Ảnh không hiểu ra sao.
Giám đốc Lưu thần bí nói: “Cô biết không, nhờ phúc của cô, chúng ta tạm thời thay đổi hành trình.”
Cái này nghe thế nào cũng giống nói mỉa, Giang Mi Ảnh cực kỳ ấm ức: “Giám đốc Lưu, tôi không làm gì cả mà.”
“Này, đừng khiêm tốn, nếu không vì cô, chúng ta có thể đến trụ sở của Phường Tam Vị để ghi hình sao? Đó là hồ sơ tuyệt mật lâu đời của cửa hiệu đấy! Chúng ta là nhóm chương trình đầu tiên được đến trụ sở Phường Tam Vị! Tôi đã báo cáo với lãnh đạo cấp trên, trước tiên quay Phường Tam Vị, quay tốt xong, làm hậu kỳ và tuyên truyền thật tốt, nhất định rating sẽ bùng nổ!”
Giang Mi Ảnh càng nghe càng mơ màng, tự hỏi một hồi lâu mới suy nghĩ đến khả năng duy nhất.
“Giám đốc Lưu… Có phải… Hàn Đống bảo ông cái gì đúng không?”
Giám đốc Lưu gật đầu: “Đúng vậy, cậu Hàn Đống chủ động liên lạc với tôi, nói có thể hợp tác với chúng ta, à, đúng rồi, cậu ấy còn bảo tôi chuyển lời tới cô, nếu có thời gian thì tới quán mỳ nhiều hơn. Xem ra hai người rất hợp duyên đó.”
“…”
Không, không hợp một tí ti nào.
Giang Mi Ảnh cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện như nào.
Hóa ra không liên lạc được với cô, nên lợi dụng lãnh đạo làm ống loa. Hiệu quả của cái loa này thật sự tuyệt vời.
Vì công việc, Giang Mi Ảnh cũng cắn răng đến quán mỳ Hữu gian gặp Hàn Đống.
Trong quán mỳ Hữu Gian, Trịnh Lâm Thiêm đang bê sọt bánh chưng vào, bánh chưng buổi sáng đã bán hết, thấy bán được, Trịnh Lâm Thiên lại làm một sọt khác.
Hàn Đống hiếm khi ngẩn người, Trịnh Lâm Thiên hô lên như phát hiện một châu lục mới: “Sư phụ, anh đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Trịnh Lâm Thiên rất vang, Hàn Đống giật mình, ngồi thẳng người ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm sao thế?”
Trịnh Lâm Thiên chỉ chỉ sọt bánh chưng: “Em đi hấp bánh chưng.”
“Đi thôi.”
“Sư phụ, anh còn làm cơm giảm cân không? Vừa rồi em gặp chị Miêu ở cửa, chị ấy hỏi em.” Trịnh lâm Thiên hỏi.
Hàn Đống hiện tại không có tâm trạng làm. Công thức là Giang Mi Ảnh nghĩ, anh làm cải biên. Hiện tại lòng anh đang áy náy với Giang Mi Ảnh, nên càng không dám động vào công thức kia.
Anh lắc đầu: “Qua khoảng thời gian này đã. Miêu Miêu muốn ăn thì nói, anh có thể làm riêng cho cô ấy.”
Hàn Đống nói như vậy, vẻ mặt Trịnh Lâm Thiên lập tức hiện vẻ nhiều chuyện, cậu nhướng mày, cười xấu xa nói: “Sư phụ, anh đối với chị Miêu…”
Sắc mặt Hàn Đống buồn bực nhìn về phía cậu, muốn xem xem miệng Trịnh Lâm Thiên có thể phun ra cái ngà voi gì.
Nhưng Trịnh Lâm Thiên còn chưa nói xong, cửa quán mỳ đã bị người đẩy ra.
Chuông gió treo trên cửa “leng keng” hai tiếng, Trịnh Lâm Thiên bị ngắt lời, hai người bị tiếng chuông cửa thu hút, nhìn về phía người tới.
Một cô gái thon gầy xinh đẹp, vẻ mặt không tình nguyện lắm đứng ở cửa, trên mặt không vui vẻ gì.
Nháy mắt nhìn đến Hàn Đống, Giang Mi Ảnh khé hếch cằm, đồng thời quay mặt về một phía khác, mái tóc ngắn ngang tai hơi lay động, bộ dáng trong nóng ngoài lạnh nghĩ đằng nói một nẻo.
“Sếp tôi bảo tôi tới.” Giang Mi Ảnh lúng búng nói.
Hàn Đống trố mắt một lát, khóe miệng chậm rãi cong lên, đây là lần đầu tiên Giang Mi Ảnh nhìn thấy anh cười.
Ấm áp êm đềm.
“Ừ, cảm ơn lãnh đạo của cô.”