Thiếu Tấn nhìn đi nhìn lại vẻ mặt sưng húp của cô. Hắn kéo ghế lại gần, lau nước mắt rỉ ra từ đôi mắt đỏ hoe đó. Đã lâu rồi hắn không thấy cô rơi lệ. Hôm nay chẳng lẽ có sự kiện đặc biệt gì hay sao? Làm thế nào lại khiến 1 người kiên cường như cô lại khóc
– Sao thế? – hắn hỏi cô bằng giọng ngọt ngào như thường
– Em……em……gặp 1 tên tồi…… – Hạ Phong cắn môi, nước mắt cũng ngừng rơi
– Tên đó làm gì em à?
– Hắn bắt em…..nhìn vào mắt hắn……5 giây….. – cô ấy đã chịu làm sao? Rốt cuộc thần thánh phương nào có thể nhìn được mắt cô những 5 giây thế? Thiếu Tấn tuy vẻ mặt đã không được tự nhiên nhưng cũng miễn cưỡng hỏi tiếp
– Vậy sau đó?
– Em đương nhiên là làm theo, nếu không sẽ bị sa thải. Nhưng mà…..lần đầu tiên…..lần đầu tiên em cảm thấy sợ hãi…..Thiếu Tấn! Em….em lại thấy……lại thấy hắn……em….. – Hạ Phong lại nấc lên đến nỗi nói không thành lời
Thiếu Tấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô. Để cô bình tĩnh thở 1 chút. Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi cô, nhưng Hạ Phong vẫn cảm thấy an toàn
– Không sao rồi. Chẳng phải đã có anh rồi sao? Em mà bình an đến đây còn kể lể khóc lóc với anh vậy là tốt rồi
– Anh đừng có đùa nữa – Hạ Phong đánh nhẹ vào ngực hắn. Thiếu Tấn cười sảng khoái
– Được rồi – Thiếu Tấn béo má cô – có muốn ăn mỳ bò không?
– Được – cô nhe răng cười, gật đầu cái rụp
– Vậy đợi anh ngoài cổng
– Ok
Đôi mắt hắn ánh lên niềm vui nhưng cũng là nỗi buồn. Mặc dù đã điều trị 7 năm rồi. 7 năm nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Cô vẫn không thể nhìn hắn được quá lâu, làm cho tình cảm mà hắn muốn truyền đạt đều trở nên vô dụng. Cho dù vẻ ngoài có như thế nào, đối với cô cũng hoàn toàn bất lực. Hắn tự cười giễu mình. Thiết nghĩ nếu tên kia biết cô như vậy, anh ta sẽ xử sự như thế nào?
Nhưng không sao. Thiếu Tấn hắn chờ đợi 7 năm, thêm vài năm nữa cũng không sao. Dù sao bây giờ người thân nhất với cô cũng chỉ có hắn. Sớm thôi, hắn sẽ mang cô về nhà
– Ể? Đó không phải là cô Triệu sao? Sao lại ở bệnh viện nhỉ? – Minh Triết nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt của anh cũng hiếu kỳ mà nhìn theo – À, thì ra là chờ bạn trai. Bạn trai cô ấy cũng thật phong độ
– Hừ. Loại người như vậy cũng có người thích sao? – anh cười lạnh rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tài liệu
– Này, cái gì mà “loại người như vậy” chứ? Chỉ là cô ấy hơi nhút nhát thôi mà – Minh Triết bĩu môi
– Hơi? Quá nhút nhát thì có. Mình chỉ….. – anh nhớ lại chuyện lúc trưa mà lòng còn khó hiểu
– Chỉ sao? – đang nghe đột nhiên ngưng nói là sao?
– Không có gì – dù sao cũng chẳng quan trọng, không nên để trong lòng làm gì. Dù sao hắn cũng đã lâu chưa thấy anh có hứng thú với phụ nữ. Hôm nay lại được chứng kiến lại, trong lòng không khỏi xốn xao. Cho nên Minh Triết hiện tại rất muốn tìm hiểu về người này – có phải công việc mình giao cho cậu chưa đủ nhiều không?
– Biết rồi biết rồi mà – Minh Triết cười khổ, dơ tay đầu hàng, lại chọc giận ai đó rồi. Không nên không nên…..
Sáng sớm hôm nay vừa đến công ty liền bị đám nhân viên vây quanh. Ai bảo hôm qua tự nhiên phát loa, làm tất cả không ai không biết nhân vật Triệu Hạ Phong phòng nhân sự. Ban đầu người ta chỉ nghĩ đơn giản nhân viên gặp giám đốc vì nghĩ ai tên Phong cũng là nam. Nhưng lời đồn càng ngày càng lan rộng, vì ai cũng nghe được Hạ Phong là nữ. Thật là hết nói nổi
– Tiểu Phong, gặp giám đốc thế nào? Có đẹp trai không? Có giống người mẫu không?
– Tiểu Phong sướng thật đấy, được gặp giám đốc đại nhân lận cơ. Chắc mình tu 10 kiếp chưa được
– Rốt cuộc 2 người đã nói chuyện gì vậy hả?
Đối mặt với những câu hỏi như vậy, cô chỉ biết cười trừ. Có những người chưa gặp lần nào cũng gọi cô thân mật như vậy “Tiểu Phong”. Đi đâu cũng tiểu Phong, tiểu Phong, riết người ta cứ tưởng tiểu Phong là con chó nhỏ chạy lung tung trong công ty. Viện cớ có tài liệu cần đưa, cô đang lang thang ngoài văn phòng nửa tiếng đồng hồ
Sáng giờ vẫn chưa làm được gì cả. Cho nên tâm trạng hiện giờ của cô rất không ổn
– Ơ….. – đang tản bộ buồn hiu lại gặp ngay Anna. Hạ Phong cũng cúi đầu chào rồi nhích sang phải 1 bước. Anna cũng nhích sang. Rồi cô nhích sang trái, Anna cũng nhích theo – cô….. – thấy kì lạ, cô liền lên tiếng
– Giám đốc muốn gặp cô, cô Triệu
– HẢ? Lại nữa sao? – cô há hốc mồm. Không phải hôm qua đã vậy, hôm nay lại tiếp tục nữa hay sao? – Anna à, không đi, không được hả?
– À,…. – Anna mỉm cười thân mật – giám đốc cũng biết trước cô sẽ nói câu này cho nên đã dặn trước “Không đi có thể tùy cô nhưng việc sa thải hay không là việc của tôi”
Khỏi nói tiếp cô cũng biết, chắc chắn câu sau anh ta sẽ nói gì đó liên quan đến chỉ số IQ âm dương cho mà coi. Được rồi, dù sao cô cũng sẽ bám trụ ở đây dài dài, ăn lương dài dài, cho nên không được bỏ cuộc, không được sợ hãi
– Được. Tôi đi với cô
Lại bước vào căn phòng quen thuộc, đồ đạc quen thuộc, con người quen thuộc. Vốn cô cũng chẳng hứng thú gì nhiều, cứ vào thẳng vấn đề chính, cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rồi. Không đợi anh ta mời, Hạ Phong cư nhiên ngồi xuống ghế
– Hi! – Minh Triết vẫy tay chào cô. Hạ Phong cũng gật đầu chào lại
– Chào phó tổng
– Không cần chào hỏi – Minh Triết liếc anh 1 cái, cái tên nhạt nhẽo – chắc cô cũng biết tính cách của tôi rồi chứ? – anh ngồi chéo chân, dựa lưng ra đằng sau
– Tính cách? – Tính cách? Tính cách gì? Làm sao cô biết tính cách anh ta là gì chứ? Đâu phải mẹ anh
– Tôi đặc biệt đánh giá cao những người có những chuẩn mực cư xử xã hội cơ bản, có tinh thần lo chuyện bao đồng và thích nói xấu sau lưng người khác như cô Triệu đây…. – đầu cô đã thấp, nay lại càng cúi thấp hơn. Bộ anh ta không thể nói 1 lời nào nghe lọt lỗ tai hay sao? Minh Triết nghe đến đó cũng bật cười khúc khích – cho nên tôi quyết định….
Quyết định? Quyết định cái gì? Cắt chức cô sao?
– Quyết định….từ nay cô vẫn sẽ là nhân viên văn phòng….. – chỉ vậy thôi sao? Minh Triết cũng chớp mắt ngạc nhiên, sao hôm nay từ bi quá vậy – kiêm người giao thức ăn trưa
– Người giao thức ăn trưa?
– Gì? – cô nghe còn không lọt nổi
– Nghe không rõ sao? Người giao thức ăn trưa. Đến giờ ăn trưa cô phải đúng thức ăn mà tôi yêu cầu lên đây. Sau khi tôi ăn xong, cô mới được đi về – anh tự mãn cười, trả thù quá tốt. Rất tốt!
– Ơ…..nhưng…..còn tôi, tôi ăn trưa như thế nào? – Hạ Phong méo mặt, không lẽ giờ ăn trưa ngàn vàng của cô cũng bị cướp mất sao?
– Không biết. Nếu tôi ăn nhanh, cô có thể kịp giờ ăn trưa của mình, bằng không….. – anh không nói ra, chắc cô cũng tự hiểu
Không thể tin được. Bóc lột người trắng trợn như vậy. Không lẽ sau này mỗi giờ ăn trưa xong, cô phải trốn trong nhà vệ sinh ăn 1 mình hay sao? Thật đáng thương mà. Nhà vệ sinh khó ngửi như vậy cô…..nhưng mà nếu như bây giờ cô từ chối, công việc trong tay sẽ bay đi mất. Tất cả cũng chỉ tại anh ta suốt ngày cứ luôn miệng tùy cô tùy cô. Thật là muốn bức chết cô đây mà
Nhìn điệu bộ co gối cắn móng tay suy nghĩ của cô, Minh Triết thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Biết làm sao được, nhưng dù sao hình phạt này cũng tạm cho là không quá độc ác đi. Chắc Tử Thiên cũng không ép người ta tới mức cơm trưa cũng không cho nuốt chứ