– Chào mọi người – sáng sớm cô đã mang nụ cười trên môi tới công ty, làm mọi người còn tưởng cô sắp có đại hỷ
– Hi Tiểu Phong, nhìn hôm nay có sức sống hẳn nhỉ? Dạo này không ăn trưa giám đốc có thấy cô đơn không?
– Không phải đâu, bọn họ buổi tối còn hẹn nhau….
– KHÔNG PHẢI ĐÂU MÀ….. – Hà Phong tức giận đến mức không biết giải thích ra sao. Suốt ngày bị người khác soi mói cũng chẳng thoải mái gì
– Ơ…..giám đốc…. – đồng nghiệp vừa bắt chuyện với cô liền mặt cắt không còn giọt máu nào
Nghe tên gọi, Hà Phong lập tức quay mặt lại, bắt gặp ngay ánh mắt giận dữ như muốn nuốt chửng cả thế giới, tơ máu nổi lên làm cô sợ đến phát run. Miệng chưa kịp chào hỏi, cô đã lập tức bị anh lôi đi không thương tiếc, đến cả cái nạng cũng bị vất ở đó
– A, đau chân! – mặc cho cô có hét đau chân đến thế nào, người ngoài nhìn vào ra sao, anh vẫn không quan tâm mà cứ đẩy cô vào thang máy, nhấn đến tầng 38
Trong thang máy chỉ toàn phủ 1 lớp mạ vàng, gương bao xung quanh, cô xoa xoa cổ tay của mình, phát hiện đây là thang máy chỉ dành cho giám đốc. Nói vậy, cô là 1 trong số những người may mắn được đặt chân vào đây sao?
Trong cái không khí ngột ngạt này là gì? Lần đầu tiên….cô thấy giám đốc nổi giận với mình, hơn nữa cô còn không biết mình lại phạm phải tội gì. 3 ngày, chỉ mới 3 ngày không gặp mà nhìn anh….cũng chẳng khác đi mấy. Hình như ốm hơn thì phải. À không, thân hình anh vốn là như vậy
– Cô…… – Hạ Phong run run nhích người. Cả người cô nóng ran, tim thì đập liên hồi đến muốn nghe thấy tiếng, vậy mà vị họ Tạ này không biết muốn hù chết người ta đến thế nào nữa – không muốn sống nữa phải không?
Làm sao lại không muốn sống chứ? Cô đương nhiên là muốn sống rồi. Nếu không tại sao lại bán thân làm trâu làm ngựa cho anh trong 1 thời gian dài như vậy. Nhưng mà….đây đâu phải câu hỏi, là đe dọa thì đúng hơn. Anh ta làm sao nữa vậy, mấy hôm nay còn tốt, sao đột nhiên….mặc dù rất muốn hỏi anh tại sao nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ biết lắc đầu
– Cô giả bệnh tốt lắm, rốt cuộc là đã giả từ lúc nào? – vì ở trong thang máy nên tiếng phát ra của anh rất lớn
– Tôi…..làm sao anh biết tôi hết bệnh? – hết cách rồi, anh ta mà biết thì có mà chạy đằng trời – không lẽ….anh theo dõi tôi?
– Đương nhiên là tôi có cách của mình. Nếu như sáng nay tôi không đi ngang qua, thấy cô tung tăng chạy nhảy bình thường, lại còn vác thêm nạng, không muốn giả bệnh thì là cái gì?
– Tôi…..thật sự hôm nay tôi mới khỏi bệnh mà thôi…. – cô ú ớ giải thích
– Hôm nay mới khỏi, vậy thì hôm nay cô lại giả bệnh, rồi lại tiếp tục ngày mai, ngày mai nữa….có phải định lừa tôi mãi không? Cô xem tôi là đồ ngốc hả? – xem ra anh ta thật sự rất giận rồi. Mắng cũng không thèm nghe cô nói lấy 1 câu
– Không phải vậy đâu…..
Vốn dĩ Hạ Phong còn định giải thích thêm nhưng cửa thang máy đã mở rồi. Tử Thiên đi ra ngoài, cô vốn định theo nhưng bị anh ngăn lại. Tử Tiên vô cảm nói:
– Thật sự…..đứng cùng 1 phòng với tôi khó khăn đến vậy sao?
– Tôi…. – Hạ Phong thấy ánh mắt đượm buồn của anh, dù chỉ là 1 phần ngàn giây, nên thấy bản thân có chút lỗi
– Từ nay tôi không muốn cô xuất hiện trước mặt tôi nữa. Triệu Hạ Phong, cô chính thức bị đuổi việc – khi cánh cửa thang máy đóng lại, cũng là lúc quyết định đuổi việc của cô được tuyên bố
Hạ Phong ngồi thụp xuống trong thang máy. Chẳng lẽ….cô đã làm tổn thương giám đốc đại nhân rồi sao? Không thể nào, cô ít nhất cũng biết anh ta là 1 người độc miệng lại thích trả thù vặt, làm sao với chuyện của 1 nhân viên…..nhưng ánh mắt lúc nãy, nhìn anh…..rất tội nghiệp…..
Cô lắc đầu vài cái. Quả nhiên trận chiến này cô theo không nổi. Có lẽ anh ta nên tìm 1 người can đảm hơn để tiếp tục chơi với mình. Còn cô, vì không theo kịp, nên bây giờ ngay cả công việc làm công ăn lương này cũng giữ không nổi. Vậy còn tiền hợp đồng? Dù sao so với anh, đó cũng chỉ là 1 khoảng tiền nhỏ không đáng kể thôi. Phòng nhân sự sẽ giải quyết cho cô thôi mà
– Tiểu Phong, làm sao vậy? Sao lại đột ngột như vậy? – trưởng phòng Trương vừa thấy mặt cô liền hỏi
– Mọi người biết rồi sao? – nhanh vậy ư? Có lẽ anh thực sự ghét cô
– Đương nhiên rồi, đích thân giám đốc mới gọi điện, dọa cho tụi này 1 trận. 2 người…..cãi nhau sao?
– Chắc vậy….. – cô nói bừa như chuyện này chả quan trọng
– Giám đốc còn lập tức hạ lệnh nội trong tuần sau phải sa thải cô, nếu không…..
– Tôi biết rồi….mọi người cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi
Hạ Phong buồn hiu, khác hẳn vẻ mặt lúc sáng, về nằm dài trên bàn, đến công việc cũng chẳng buồn động vào. Cơm trưa cũng không ăn. Từ khi về phòng đến khi ra về, cô cũng chưa từng nhích chân. Nói chung nhìn chẳng khác nào người đã chết
– Tiểu Phong, về thôi!
– Vâng!
Tuy miệng nói vậy nhưng cô vẫn còn nằm cho đến tận tối. Chốc lát công ty đã không thấy bóng người. Đèn cũng tắt tối thui. Cô nghĩ mình cũng nên về nhà thôi. Nhìn thì có vẻ buồn cười, nhưng cô giống như nhân viên chăm chỉ còn tăng ca
Bước xuống sảnh lớn. Cô nghẹn ngào nhìn xung quanh, rất tối, rất lạnh lẽo. Có lẽ xe buýt giờ này cũng không còn chuyến cho cô nữa. Đột nhiên cô thấy mũi mình cay nồng
– Oa……Tại sao chứ?
Hạ Phong bật khóc, ngồi thụp xuống, co gối lên mà khóc lớn. Tất cả cũng chỉ là câu hỏi “Tại sao?” Có phải nếu lúc đó cô ngoan ngoãn chịu đựng 1 chút, xuống đây đứng đợi thì có phải những chuyện kinh dị này sẽ không xảy ra? Tại sao ông trời lại quá bất công với cô như vậy, chẳng lẽ cô còn chưa đủ thảm hay sao?
Rồi sau này, cô biết đi đâu tìm việc bây giờ. Bây giờ nhân viên văn phòng đòi hỏi trình độ rất cao. Liệu cô có đủ không? Liệu họ có nhận 1 người xui xẻo như cô không chứ? Càng nghĩ cô càng thấy mình hết đường đi, thấy tuyệt vọng cho số phận, thấy thật thảm bại. Càng như vậy, cô càng khóc lớn hơn
– Cô Triệu? – nghe tiếng gọi, cô từ từ ngẩng cổ
– Phó tổng? – cô sụt sùi nước mũi, đứng dậy lau nước mắt
– Cô sao vậy, làm sao lại ngồi đây khóc 1 mình? – hắn nhẹ nhàng hỏi
– Tôi…..tôi khổ quá!!!! – vừa nín 1 lúc, cô lại khóc òa lên, nói không nên lời
– Từ từ đã, cô hẵng nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
– Chờ chút…..anh có đi cùng giám đốc không? – cô chợt nhớ ra, liến xem xét xung quanh
– Không có, tôi quên tài liệu nên đến lấy
– May quá! – nhìn cô, hắn đoán ra ngay
– Có chuyện gì giữa cô và giám đốc đúng không? – Minh Triết nheo mắt thăm dò
Hạ Phong chầm chậm gật đầu, nhưng không nói rõ. Hắn biết ngay mà. Lúc chiều đột nhiên nghe anh rủ đi đánh tennis, hắn đã nghi ngờ. Từ lúc về đây đã hơn 1 tháng rồi có nghe anh nhắc gì đến chuyện chơi bời gì đâu. Hôm nay rõ ràng là có chuyện, nếu không làm sao rủ hắn đi chơi. Chủ nhật nào giám đốc đại nhân cũng chỉ dành thời gian ở nhà với Laveria mà thôi
– Được thôi, vậy để tôi chỉ cô cách này, đảm bảo sẽ làm giám đốc hết giận – Minh Triết ngoắc ngoắc ngón tay