Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 190: Giấu diếm



“Con đã suy nghĩ kỹ chưa!?” Lộc mẫu khôi phục biểu tình nghiêm túc, chăm chú hỏi.

“Dạ. Nhưng mà con không dám nói cho Thế Huân…” Lộc Hàm kiên định gật đầu. Lại nhanh nhỏ giọng bổ sung một câu.

“Con là sợ Thế Huân mắng sao!? Thế Huân muốn để con có đứa con của chính mình, con lại đi thắt ống dẫn tinh…” Bộ dáng thật cẩn thận của Lộc hàm làm Lộc mẫu cảm thấy tức cười.

“Mẹ ~” Lộc Hàm ngượng ngùng mà đỏ mặt.

“Được rồi, mẹ sẽ thay con giữ bí mật. Thế Huân cũng sắp về rồi, nhanh nấu cơm đi.” Lộc mẫu cười vỗ vỗ Lộc Hàm, lại quay người tiếp tục chuẩn bị cơm trưa.

Lộc Hàm đem sự tình nói rõ ràng cùng mẹ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng nhanh chóng giúp bà làm cơm trưa.

Ngày kế tiếp, Thế Huân vẫn còn bận rộn chuyện tiểu hài tử, Lộc Hàm lại ở sau lưng anh lén lút chuẩn bị làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Cũng may thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, quá trình giải phẫu đơn giản, tốc độ phục hồi cũng mau, mẫu chốt là đối với cuộc sống tình dục của hai người sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là lúc bắn tinh, tinh dịch không có chứa tinh tử mà thôi.

Làm cho Lộc Hàm thấy khó khăn chính là lúc đi phẫu thuật phải giấu diếm Thế Huân như thế nào. Hai người hầu như mỗi ngày đều dính lấy nhau, ở trong công ty ngược lại mạnh ai nấy làm, nhưng Thế Huân là cấp trên trực tiếp của Lộc Hàm, nếu cậu xin ra ngoài Thế Huân khẳng định sẽ biết.

Lộc Hàm không còn cách nào đành giả bộ bị cảm, nói với Thế Huân mình muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm sinh bệnh, cũng không định đến công ty mà ở nhà chăm sóc cậu. May mắn lúc trước Lộc Hàm đã nghĩ tới điểm này, cố ý lựa vào ngày công tác thật bận rộn, Thế Huân phải đến công ty mới được. Hơn nữa cậu lại liên tiếp nói mình bệnh không nặng, nếu có chuyện gì liền lặp tức gọi cho anh, Thế Huân lúc này mới dặn dò kỹ càng rồi đến công ty.

Thế Huân chân trước vừa đi, Lộc Hàm lập tức đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Thế Huân đến công ty, dù công việc trên tay một đống lớn, nhưng làm gì cũng đều không an tâm, trong lòng vẫn lo lắng cho Lộc Hàm. Tuy trước lúc anh xuất môn, Lộc Hàm thoạt nhìn cũng không phải thực nghiêm trọng. Nhưng hiện tại chỉ có mình cậu ở nhà, vạn nhất đột nhiên không thoải mái thì sao!? Bên cạnh không có ai chăm sóc, dù rằng Lộc Hàm có nói sẽ gọi điện ình, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ không muốn làm phiền mình… Thế Huân càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát ném văn kiện đang cầm trên tay, lập tức rời đi công ty lái xe về nhà.

Thế Huân cũng không dám gọi điện cho Lộc Hàm trước, biết chắc cậu khẳng định sẽ không ình trở về, về đến nhà liền trực tiếp mở cửa bước vào.

“Lộc Hàm!” Thế Huân mới vừa vào cửa liền gọi một tiếng, không có nghe được Lộc Hàm đáp lại, cho rằng cậu đang ở phòng ngủ, Thế Huân liền lại hướng phòng ngủ đi đến.

Trong phòng ngủ trống rỗng, trên giường chỉnh tề căn bản không giống như từng có người nằm qua. Thế Huân lại ra khỏi phòng ngủ tìm một lược khắp nhà nhưng cũng không thấy bóng dáng Lộc Hàm.

Lộc Hàm có khi nào cảm thấy khó chịu nên tự mình đi bệnh viện rồi!? Trong lòng Thế Huân gấp muốn chết, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lộc Hàm.

Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng cũng không có người nghe máy.

Thế Huân cái trán đã muốn toát ra mồ hôi lạnh, liều mạng tự nói với mình phải tỉnh táo lại, tắt điện thoại sau đó gọi cho Lộc mẫu.

“Thế Huân.” Lộc mẫu ngược lại rất nhanh liền đón nghe điện thoại.

“Mẹ, Lộc Hàm… Lộc Hàm hôm nay không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, con nghĩ là em ấy không nghiêm trọng nên đi làm, nhưng sau đó trong lòng không yên nên quay về thì Lộc Hàm đã không có ở nhà, điện thoại cũng gọi không được, em ấy… em ấy có ở chỗ mẹ hay không!?” Thế Huân sốt ruột nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.

“Thế Huân con không cần gấp, tiểu Lộc nó không có việc gì.” May mắn Lộc Hàm có đem chuyện hôm nay đi phẫu thuật nói ẹ nghe, Lộc mẫu nhanh mở miệng an ủi Thế Huân.

“Mẹ, mẹ để Lộc Hàm nghe điện thoại đi.” Lời an ủi của Lộc mẫu không có bất cứ tác dụng gì, Thế Huân nhất định phải nghe được tiếng nói của Lộc Hàm mới có thể yên tâm.

“Tiểu Lộc hiện tại không có ở đây. Nó… nó ở…” Mắt thấy sự tình sẽ dấu không được, Lộc mẫu cũng không biết nên nói với Thế Huân như thế nào.

“Mẹ, Lộc Hàm… Lộc Hàm đang ở đâu? Em ấy xảy ra chuyện gì!? Mẹ mau nói cho con biết!” Khẩu khí ấp a ấp úng của Lộc mẫu làm cho Thế Huân càng thêm sốt ruột.

“Tiểu Lộc đang ở bệnh viện. Thế Huân con đừng vội, trước hết nghe mẹ nói đã. Nó không phải thân thể không khỏe mới đến bệnh viện, mà là nó đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.” Lộc mẫu vừa mới nói Lộc Hàm ở bệnh viện, ở đầu dây bên kia Thế Huân lặp tức nóng vội, Lộc mẫu phải nhanh đem chân tướng nói ra.

“Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh!? Mẹ, em ấy hiện tại ở bệnh viện nào!?” Thế Huân khiếp sợ đến lập tức đề cao âm điệu, ngữ khí bức thiết hỏi.

Sau khi Lộc mẫu nói ra tên bệnh viện, Thế Huân cúp điện thoại, tức khắc ra cửa chạy tới bệnh viện.

“Lộc tiên sinh, ca phẫu thuật rất thuận lợi. Cậu ở bệnh viện nghỉ ngơi một giờ là có thể về nhà. Nhớ rõ trong hai tuần phải chú ý, đừng làm những hoạt động kiệt liệt…” Thắt ống dẫn tinh cũng không thật sự là phẫu thuật, rất nhanh liền thuận lợi hoàn thành, Lộc Hàm được đưa đến phòng bệnh bình thường nghỉ ngơi, sau đó bác sĩ lại dặn dò một số chuyện cần chú ý.

“Tôi nhớ kỹ, cám ơn bác sĩ.” Lộc Hàm cười gật đầu, hướng bác sĩ cảm ơn.

“Lộc Hàm!!!” Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng ầm, Lộc Hàm giật mình nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Thế Huân thần tình tức giận đang rất nhanh chạy vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.