Tịnh Kỳ liền tắt máy, tay chống xuống giường sau đó nhìn xung quanh:
– Lấy tài liệu xuống phòng khách học, tuần sau cũng thi rồi. Lần này phải để họ biết thực lực của mình
Tịnh Kỳ cầm tài liệu ngồi trong phòng khách mà trên bàn thì lại có tới gần chục loại tài liệu khác nhau. Tịnh Kỳ chỉ nhìn lướt qua, không quá lâu đã xong một tập tài liệu. Tịnh Kỳ nhìn thấy dì Loan gần đó:
– Dì Loan! Bà đâu rồi? Sáng giờ con gặp bà.
– Bà ấy rất ít ở nhà, thường hay ra ngoài lắm, về nhà không lâu lại đi du lịch.
– Bà ấy có tuổi rồi, đi như thế thì sẽ không tốt cho sức khỏe
– Nhìn bà chủ thế thôi chứ khoẻ lắm, không thua sức khoẻ đám trẻ các con đâu
Tịnh Kỳ gật đầu rồi lấy tập tài liệu khác, chốc lát gần mười tập tài liệu dày cộm đã được Tịnh Kỳ đọc xong. Tịnh Kỳ ôm nó lên lầu thì gặp Vũ Hứa đi xuống:
– Lại đây em cầm giúp cho- Vũ Hứa lại gần Tịnh Kỳ
– Có bao nhiêu đâu, chị…
Cô chưa kịp nói xong thì Vũ Hứa liền lấy tập tài liệu của Tịnh Kỳ:
– Người trong nhà không chị không cần khách sáo
Hai người đi về hướng phòng Tịnh Kỳ:
– Cảm ơn em!
– Không cần, không cần đâu
Tịnh Kỳ bỗng dừng lại, tình cờ lại là trước phòng Trạch Hải:
– Không đúng, lúc nãy nói chị là người nhà sao?
– Chị và anh Trạch Hải không phải là có gì hay sao?
– Em hiểu lầm rồi, chị và anh em chỉ có quan hệ chủ với nhân viên thôi!- Tịnh Kỳ tiếp tục bước đi
Trạch Hải trong phòng, nhìn ra cửa sổ “Quan hệ chủ với nhân viên…”
– Trước giờ chỉ có chị mới khiến anh ấy lo lắng và để tâm thôi! Chị lẽ nào không nhìn ra
Tịnh Kỳ chỉ khẽ cười không đáp, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Vũ Hứa kinh ngạc:
– Trong phòng chị có nhiều đồ ăn vặt quá
– Thích thì lấy về ăn đi
– Được, được. Mình xuống ăn trưa đi
Bước ra khỏi phòng Tịnh Kỳ vừa đi vừa hỏi:
– Em định giải quyết sao về vấn đề kiếm người quay và chụp quảng cáo đây?
– Em cũng chưa biết? Do người mẫu đó vừa có thể chụp hình còn quay quảng cáo và kĩ năng lái xe rất tốt nên rất thích hợp, giờ thì chẳng biết tìm ai nữa. Hôm qua giờ chưa nghe anh Trạch Hải nói gì?
Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ, mình khiến Vũ Hứa rơi tình thế khó giải quyết này thì mình phải giúp đỡ mới được:
– Khi nào thì bắt đầu?
– Thứ 3 này chụp hình, thứ 4 quay
Tịnh Kỳ chạy ra đứng trước mặt Vũ Hứa:
– Em thấy chị đủ tiêu chuẩn không?
– Chị… chị… nếu là chị thì rất tốt rồi.
– Được rồi chúng ta xuống ăn cơm thôi! – Tịnh Kỳ nhanh chân đi trước.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Vũ Hứa đứng trước cửa phòng Trạch Hải:
– Anh có trong đó không? Xuống ăn cơm
– Ăn trước đi- Trạch Hải đáp lời
Vũ Hứa cũng nhanh chóng đuổi theo Tịnh Kỳ. Hai người vừa bày xong bàn ăn thì thấy bà đi vào:
– Về vừa kịp lúc- Bà vui cười lên tiếng
Tịnh Kỳ đứng dậy lấy thêm bát đũa:
– Bát đũa của bà.
– Chúc mọi người ngon miệng- Vũ Hứa nói
Ba người cùng nhau dùng bữa, thì bà lên tiếng:
– Trạch Hải đâu? Sao nó không xuống ăn?
– Anh ấy trên phòng, anh bảo ăn trước đi- Vũ Hứa đáp
– Thôi mặc kệ nó! Ai bảo nó làm cho Tịnh Kỳ của bà không vui.
Tịnh Kỳ đang thì bị sặc, Tịnh Kỳ rót chút nước uống rồi nói:
– Sao bà lại nói vậy?
– Trời còn chưa sáng thì ta đã thấy nó ngồi ngoài phòng khách điện nói chuyện với ai đó mà ta nghe nó nói nếu làm cháu không vui thì phải sao đây, nên ta từ đó mới đoán ra. Mà nó làm gì cho cháu không vui?
Bà ấy đúng là sâu sắc! Tịnh Kỳ tươi cười:
– Cũng không có gì đâu bà
Bà vỗ nhẹ mui bàn tay Tịnh Kỳ:
– Nó trước giờ tính khí rất thất thường, đôi lúc lại trầm tính với lại bà ít khi thấy nó lo lắng cho người khác nhưng hôm qua nó quả thật rất lo lắng cho con, nó còn rất để tâm đến cảm nhận của con nếu không thì sao nó lại phải tìm cách để con hết giận. Nếu là người khác và cả khi bà giận, nó còn không để tâm nhiều như con. Con có thấy đêm hôm qua, khi con gần gũi với Hoàng Phong hay Nhật Quân nó đều rất khó chịu, con không nhìn ra là nó đang ghen sao?
Tịnh Kỳ im lặng một lúc, nghe bà nói mình cảm thấy nó rất đúng nhưng tại sao Trạch Hải lại thế? Rồi bỗng dưng lên tiếng:
– Bà à! Sao Trạch Hải lại ghen chứ? Cháu và anh ta chỉ là…
– Có phải con nghĩ hai đứa chỉ là chủ với nhân viên nhưng chắc gì nó đã nghĩ vậy.
– Anh ta với Vũ Đình rõ ràng là… là…. Thôi mình ăn đi bà ơi đồ ăn nguội hết rồi.
– Được được, ăn cơm, ăn cơm
Bà khẽ cười, con bé này đúng như mình nghĩ nó rất để tâm đến Vũ Đình, sắp thành công rồi. Vũ Hứa hơi đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ, chị ấy có lẽ đã có chút tình cảm với anh ấy mà dường như chưa phát hiện ra. Họ đúng là một cặp rồi. Sau khi ăn xong, bà lại nói thêm vài câu:
– Vũ Hứa chở bà ra ngoài có chút chuyện
– Được, cháu biết rồi.
– Đúng rồi, Tịnh Kỳ con nhớ để ý Trạch Hải đó- Bà vừa nói xong là rời đi
Tịnh Kỳ đi lòng vòng trong nhà, ở đây yên tĩnh quá sắp nghe được nhịp tim đập luôn, mọi người chắc cũng nghỉ trưa rồi, một chút thì lên phòng sách:
– Mình nhớ có thấy một cuốn sách liên quan đến việc làm dự án, phải tìm mới được.
Sau một khoảng thời gian tìm tòi, Tịnh Kỳ đã kiếm thấy. Cô gái nhỏ ngồi lên ghế gần tường mà bên phía tường bên kia là phòng Trạch Hải. Đọc được mấy trang thì Tịnh Kỳ nghe được tiếng kêu thều thào:
– Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ! Khó chịu quá!
Tịnh Kỳ lo lắng nhìn xung quanh phòng:
– Ai kêu mình chứ? Có lẽ là nghe nhầm.
Chỉ vài vài giây sau, Tịnh Kỳ đứng bật dậy:
– Không phải kế bên là phòng Trạch Hải sao? Lẽ nào nào anh ta bị gì rồi?
Tịnh Kỳ bỏ cuốn sách xuống ghế, nhanh chóng bước qua, mở cửa phòng ra thì thấy Trạch Hải đang nằm co người, tay ôm chặt vùng thượng vị, mặt hướng ra cửa. Tịnh Kỳ liền đi tới tay nắm lấy cánh tay Trạch Hải:
– Anh bị làm sao đó?
– Đau dạ dày! – Giọng thều thào
– Thuốc đâu? Thuốc ở đâu?- Tịnh Kỳ khẩn trương
– Hết rồi.
– Anh nằm nghiêng sang trái đi.
Tịnh Kỳ dùng sức đỡ Trạch Hải nghiêng sang trái, rồi đi ra khỏi phòng. Tịnh Kỳ, em như thế là bỏ mặc tôi rồi sao?
Vũ Hứa và bà ngồi trong xe, đang chạy trên đường:
– Bà muốn đi đâu?
– Cháu cứ chạy loanh quanh đi, thư giãn.
Bà giúp tới đây thôi! Mình phải hơi ác với đứa cháu trai này mới được, không để nó lỡ mất một con bé tốt như thế này.
Một lát sau sau cửa phòng Trạch Hải mở ra, Tịnh Kỳ bước vào trên tay đang cầm một chai nước, đi qua phía bên giường ngồi xuống trước mặt Trạch Hải rồi dần nhẹ nhàng kéo tay vị chủ tịch này khỏi chỗ đau và chòm chai nước vào, từ từ lăn qua lăn lại:
– Nằm nghiêng qua trái với chòm nước nóng thì chắc chắn sẽ giảm được cơn đau, anh ráng chịu chút đi.
Trạch Hải nhìn lên khuôn mặt ân cần trước mắt, em đúng là không làm tôi thất vọng, cô gái nhỏ! Được một lúc thì Tịnh Kỳ nhét cái chai vào tay Trạch Hải:
– Anh cầm nó lăn lăn đi
Tịnh Kỳ đứng lên, Trạch Hải nắm lấy tay Tịnh Kỳ:
– Em đừng đi.
– Tôi đi kiếm chút gì đó cho anh ăn- Tịnh Kỳ kéo tay Trạch Hải ra
Tịnh Kỳ xuống bếp lục kiếm đồ ăn:
– Chỉ còn ít cơm trắng.
Tịnh Kỳ thở một hơi dài:
– Đúng rồi mình có thể làm vậy mà.
Tịnh Kỳ cầm lên một chén cơm và muỗng lên phòng. Tịnh Kỳ lại gần Trạch Hải:
– Anh đỡ hơn chưa?
Trạch Hải gật đầu, Tịnh Kỳ nói tiếp:
– Ngồi dậy ăn chút cơm đi.
– Em đỡ anh lên đi… – Giọng mệt mỏi