Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 428: Phiên ngoại: Thế Giới Kia (4)



Hướng đi của trường cao trung tư nhân Thánh Minh chính là đi theo con đường giáo dục tinh anh, mỗi một ngày chương trình học đều vô cùng gấp gáp.

Tô Vãn giống như mọi ngày trực tiếp vào phòng học.

“Tiểu Vãn! Cậu đến rồi!”

Nhìn thấy bóng dáng Tô Vãn, lập tức có vài bóng dáng xông tới, những người này ngày thường có quan hệ tương đối tốt với Tô Vãn.

Ừ, cũng chỉ là như vậy, nhóm thiên kim danh viện trong cái vòng thượng lưu này từ nhỏ đã chịu đủ loại giáo dục, người nào còn chưa ra khỏi cổng trường cũng có thể viết ra một quyển 《 36 kế giao tiếp danh viện 》.

“Tiểu Vãn, tôi nghe nói tối hôm qua cậu dẫn người đi chỉnh tiện nhân Tô Du kia?”

Đối với loại con gái riêng như Tô Du này, những thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận tự nhiên đều chán ghét.

“Cậu nghe ai nói?”

Tô Vãn nhướng mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ vừa mới mở miệng dò hỏi kia.

“Thẩm Kỳ, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.”

Ách.

Nghe Tô Vãn nói, sắc mặt Thẩm Kỳ lập tức lạnh xuống.

“Như thế nào? Dám làm không dám nhận? Chẳng lẽ là sợ…… Hình Dật tìm cậu gây phiền toái? Ai nha, chuyện Hình Dật cùng Tô Du trong trường học ai chẳng biết……”

“Bang!”

Một tiếng tát vang dội đánh gãy âm thanh Thẩm Kỳ, cô che lại một bên sườn mặt bị đỏ lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn Tô Vãn: “Tô Vãn, cô dám đánh

tôi?”

“Đánh cũng đã đánh, tôi có cái gì không dám? Bất quá chỉ là con thứ của Thẩm lão gia, Thẩm Kỳ cô cho rằng cô có tư cách xoi mói tôi? Thẩm gia các người cũng xứng!”

Ở Thánh Minh, Tô Vãn chính là đại danh từ kiêu ngạo, ai không biết Tô gia cùng Tần gia ở Vân Thành đều là danh môn số một số hai, mà Tô Vãn lại là con gái của Tô Khải Kiều và Tần Thi Vịnh, cho dù ở trong nhà mình không được như ý, nhưng ở bên ngoài, tất cả mọi người đều tự động nhún nhường cô ba phần.

Nghe lời nói kiêu ngạo của Tô Vãn, Thẩm Kỳ âm thầm cắn chặt răng ——

Tô Vãn, cô không phải chỉ có xuất thân tốt thôi sao?

Toàn bộ Vân Thành ai không biết chuyện nhà các người?

Rời khỏi Tô gia cùng Tần gia, cô tính là cái gì?

Đáy lòng phẫn hận, nhưng Thẩm Kỳ lại không thể không đem tất cả lời nói đều nuốt vào trong bụng, không sai, cô chỉ là tam tiểu thư Thẩm gia, cô căn bản không có tư cách đối nghịch với Tô Vãn, nhưng thừa nhận như vậy, Thẩm Kỳ lại cảm thấy không cam lòng.

Tô Vãn, cô chờ đó!

Chờ đến ngày nào đó Hình Dật không cần cô, chờ đến khi Tô Du ở Tô gia đứng vững gót chân, đến lúc đó xem cô khóc thế nào!

“Ai nha, sáng sớm làm sao náo nhiệt như vậy? Bổn cung rốt cuộc bỏ lỡ cái gì rồi?”

Lúc này một giọng nói thanh thúy bỗng nhiên từ cửa truyền đến, một nữ sinh tóc ngắn đáng yêu mang cái cặp to cười tủm tỉm đi đến.

“Tiểu Vãn Vãn.”

Nữ sinh vừa vào cửa liền đi thẳng đến chỗ Tô Vãn: “Tô Vãn, các người làm gì đó?”

“Tiết Huệ tới!”

Nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn kia, mọi người một bên xem náo nhiệt tất cả đều ha ha chào hỏi với cô ấy, mọi người đều biết ở lớp Tiết Huệ và Tô Vãn có quan hệ tốt nhất, cô tới vừa lúc có thể hóa giải một màn này.

Quả nhiên, nghe Tiết Huệ nói, Tô Vãn lạnh lùng xoay người về chỗ ngồi của mình..

“Không làm gì, chụp chết một con ruồi mà thôi.”

“A, trong phòng học vậy mà có ruồi sao!”

Nghe Tô Vãn nói, Tiết Huệ nhịn không được mở to hai mắt: “Ở đâu? Ở đâu? Cho tôi xem xác nó một chút, tôi muốn đem nó ra nắng phơi khô!”

Mọi người:……

Em gái à, cô giả ngốc như vậy, thật sự được chứ?

Tô Vãn không khỏi bị Tiết Huệ làm cho tức cười: “Thi thể đã bị tôi băm thây vạn đoạn, cho nên cậu không cần suy nghĩ.”

“A, NO!”

Tiết Huệ buồn bực buông cặp ngồi xuống trước bàn Tô Vãn..

“Tô Tiểu Vãn, cậu thật là ngoan độc nha! Đáng yêu như vậy, à, động vật nhỏ bé như thế, cậu làm sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Cầu chỉ giáo nha!”

Tô Vãn: cậu thật là đủ rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt Tô Vãn hắc tuyến, Tiết Huệ nhịn không được thè lưỡi với cô, sau đó tiến đến trước mặt Tô Vãn thấp giọng nói: “Lúc tôi vừa mới tới trường, cậu biết không? Trường chúng ta mới tới một soái ca!”

“Sao?”

Nghe Tiết Huệ nói, Tô Vãn nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính của cô.

“Cái gì soái ca? Bác gái ở nhà ăn đổi thành tiểu thịt tươi sao?”

“NONONO! Là lão sư! Cậu biết không! Nam thần lão sư! Ai nha, đẹp trai đến không chịu nổi, khí phách đến không muốn, tóm lại là một cực phẩm! Đáng tiếc, hình như là thay thế chức vị của Dư lão sư, Dư lão sư là giáo viên ban nhất, tôi thật đố kỵ những nữ hán tử ban đó, Tiểu Vãn Vãn, nếu không chúng ta chuyển ban đi?”

Nam thần?

Tô Vãn bĩu môi, nam thần của Tiết Huệ đều là tiểu ca ca chuyển phát nhanh, chủ tịch quốc gia, số lượng quá khổng lồ.

“Cậu thích nam thần, còn cần chuyển ban sao?”

Tô Vãn nhướng mày liếc mắt nhìn Tiết Huệ một cái: “Tan học chờ tôi, hôm nay tôi hẹn Hình Dật cùng đi tiệc sinh thần của Âu Dương Mặc, cho cậu một phần.”

Âu Dương Mặc, Âu Dương Mặc a!

Là hot boy của trường, là oppa chân dài, là tiểu thịt tươi.

“Được được được.”

Tiết Huệ gật đầu như gà con mổ thóc, đi theo Tiểu Vãn Vãn thật hạnh phúc, không chỉ có ngày ngày có thể nhìn thấy Hình đại thiếu cảnh đẹp ý vui, còn có thể tham gia sinh nhật của oppa, Tiết Huệ cảm thấy mình quả thực hạnh phúc muốn chết mất.

Những người nói Hình Dật di tình biệt luyến yêu Tô Du, quả thực không thể nói lý mà, Tiểu Vãn Vãn nhà chúng ta không chỉ là học bá còn là nữ thần, ở nhà thì đáng yêu, ra cửa thì siêu ngầu, cô gái tốt như vậy tìm ở đâu được chứ.

Nếu Hình Dật thật sự không thích Tiểu Vãn Vãn, ngược lại thích Tô Du bạch liên hoa kia, chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là hắn mắt mù.

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Tiết Huệ đã lâm vào si mê vô tận với Âu Dương Mặc, mà Tô Vãn lại rũ mắt nhìn tin nhắn Hình Dật vừa mới gửi đến trên màn hình di động: “Âu Dương Mặc cũng mời Tô Du, Tô Vãn buổi tối cô chú ý một chút, đừng làm mọi người đều khó xử.”

Tô Du.

Lại là Tô Du.

Thật ra Tô Vãn thật sự không hiểu lắm, cho dù là Hình Dật hay là Âu Dương Mặc, bọn họ rốt cuộc thích Tô Du ở điểm nào?

Thiện lương? Đáng yêu? Nhu nhược?

Một cô gái nếu quá mức thiện lương mềm yếu, chỉ biết bị người khác khi dễ, Tô Vãn một chút cũng không thích người nhu nhược.

Có đôi khi cô thậm chí có chút nghĩ không ra, Tô Du lưu lạc bên ngoài đơn thuần nhu nhược như vậy, cô ta rốt cuộc dựa vào cái gì sống đến bây giờ?

Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có nhiều người tốt thích giúp đỡ mọi người không cầu hồi báo vậy sao?

Trả giá, nhất định phải nhận được hồi báo.

Sinh ra trong gia tộc thương nhân Tô Vãn luôn tin tưởng vũng chắc điểm này ——

Ta trả giá một phân, ngươi ít nhất phải hồi báo lại cho ta một phân, thậm chí nhiều hơn.

Trên đời này làm sao có người vẫn luôn trả giá, nhưng không cầu một chút hồi báo chứ?

Cái loại người này, nhất định không tồn tại.

Tô Vãn yên lặng xóa đi tin nhắn của Hình Dật ——

Hình Dật, lúc trước là anh chủ động trêu chọc tôi, là anh đưa ra ý tưởng liên hôn với Tô gia.

Nếu anh trêu chọc tôi, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Đừng cho là tôi không biết tâm tư anh thân cận với Tô Du, anh muốn vứt bỏ tôi theo đuổi Tô Du?

Trừ phi tôi chết.

Ánh mắt âm trầm, nghe tiếng chuông vào học vang lên, Tô Vãn lập tức thu hồi di động từ trong cặp lấy ra sách giáo khoa.

Tiết thứ nhất, vừa lúc là tiết toán học.

Toán học……

Tô Vãn không biết làm sao đột nhiên nghĩ tới Tiết Huệ nói, lão sư toán học mới tới.

Cô đang ngây người, trong phòng học đột nhiên vang lên từng đợt tiếng hô khe khẽ.

“Nam thần.”

Tiết Huệ ngồi ở trước mặt Tô Vãn đột nhiên xoay người, trong mắt có ngôi sao lấp lánh nhìn Tô Vãn: “Tiểu Vãn Vãn, là nam thần của tôi! Nam thần đại nhân a!”

Nam thần?

Tô Vãn nâng ánh mắt, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú ôn nhu đang mỉm cười của Tô Duệ ——

“Thật đẹp trai!”

“Tôi xĩu đây!”

“Nam thần cầu kết giao!”

Ở trong một mảnh tiếng hô khe khẽ, Tô Vãn nhịn không được mở to hai mắt.

Nam thần?

Các người xác định đây là nam thần mà không phải một vị nam thần kinh?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.